Một phương thức hôn lễ khác lạ vô kinh vô hiểm vượt qua.
Chờ tân khách tán đi, Bạch gia cùng Lý Hoành đều thở dài một hơi.
Trần Hạo một mực đứng ngoài quan sát, nhìn thấy thế này cũng yên lòng.
Đối với hảo hữu có thể làm cũng chỉ là một loại ủng hộ yên lặng, để cha con Lý Hoành không dám tùy ý làm bậy, nhưng sinh hoạt phải nhờ vào mình.
Hai ngày sau, Bạch gia bình thường sống qua ngày.
Mặc dù Lý Thiến Thiến ban ngày không thể đi ra ngoài, nhưng che ánh nắng đi cũng có thể hiện thân ở trong phòng.
Cô cũng làm đủ tư thái nàng dâu, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, hầu hạ cha mẹ chồng, vô cùng vừa vặn, để vợ chồng Bạch An Chí hoàn toàn không có chút không vừa lòng nào.
Bạch Kính Nông cũng cười cả ngày, không ngăn cách nữa.
Mặc dù vợ đối với mình hơi nghiêm khắc một chút, nhưng làm con dâu lại tròn bổn phận, điểm này cũng đủ để cho cậu ta hài lòng với lựa chọn của mình.
Nhìn thấy chuyện này, Trần Hạo biết mình đã đến lúc rời đi.
Sáng thứ ba, Trần Hạo chào từ biệt.
Bạch gia đương nhiên là giữ lại đủ kiểu, nhất là Bạch Kính Nông, đồng học tới, mình lại bề bộn nhiều việc hôn sự, không có hảo hảo trò chuyện, kết hôn xong, đồng học lại muốn đi, như thế sao được?
Bất quá Trần Hạo khăng khăng muốn đi, đồng thời biểu thị đây là mình tu hành.
Đối mặt với thái độ kiên quyết của Trần Hạo, Bạch Kính Nông đành phải đáp ứng, đồng thời yêu cầu Trần Hạo nhất định phải đến nữa, đến lúc đó mình nhất định hảo hảo vui chơi.
Sau một hồi khách sáo, Trần Hạo lái xe, mang theo mấy con vật rời đi.
Đến lúc này, hai chuyện đến phương bắc xem như triệt để hoàn thành, thời gian kế tiếp chính là tùy ý hành tẩu, làm nhiệm vụ bốn phía.
Một đường tiến lên, nửa ngày công phu, Trần Hạo liền đi tới một thành thị khác.
Đến nơi này, Trần Hạo dựa theo hướng dẫn, đi tới một cái sơn thôn cách xa phố thị phồn hoa.
Sơn thôn này được dãy núi vờn quanh, chỉ có đường nhỏ, không thể lái xe vào, chỉ có thể để xe lại ở trên trấn, đi bộ mới có thể đến.
Sơn thôn chính là nơi Thu Ngữ cáo tri cho Trần Hạo, cũng là môn phái ông ta truyền thừa.
Trần Hạo đáp ứng sẽ tới, đương nhiên phải nói lời giữ lời.
Khi đi bộ vào sơn thôn đã là bảy tám giờ.
Trần Hạo ở sơn thôn hỏi một chút, lúc này mới biết Thu Ngữ ở địa phương tên là Sơn Khâu Quan, ở sau thôn mấy dặm trong núi.
Mà Sơn Khâu Quan rất nổi danh ở khu vực này, là Đạo quan có linh trong vòng trăm dặm.
Phàm là gặp phải vấn đề, chỉ cần đi Sơn Khâu quan, không có việc gì Thu Ngữ đại sư không giải quyết được.
Mà thanh danh Thu Ngữ đại sư ở bản địa rất tốt, người người kính ngưỡng.
Cái gọi là lời truyền miệng không đáng tin, thế nhưng cho dù có thêm mắm thêm muối, nhưng chí ít cũng đúng đến bảy, tám phần.
Chuyện này khiến Trần Hạo cảm thán, quả nhiên là một loại gạo nuôi trăm loại người, cho dù là sư huynh đệ đồng môn cùng bồi dưỡng, kết quả lại hoàn toàn lựa chọn khác biệt.
Đây quả nhiên chính là vấn đề đạo tâm, tâm thuật bất chính, cho dù là phí hết tâm tư, chung quy vẫn là một đường tà đạo đi đến cùng, tâm tính đoan chính, dù là mọi loại dụ hoặc, ta vẫn tự đi theo đạo của ta, một lòng tu hành.
Đối với Thu Ngữ đạo hữu có nhận biết đơn giản, Trần Hạo đối với một chuyến này cũng coi như hài lòng.
Gặp đồng đạo, đàm huyền lí, đây chính là chuyện vui của người tu hành.
Sau khi hỏi đường, Trần Hạo trực tiếp tiến về Sơn Khâu quan.
Xuyên qua rừng cây phía sau thôn, tiến vào trong núi, vòng qua hai đoạn đường núi, một cái Đạo quan ánh đèn sáng tỏ tiến vào tầm mắt Trần Hạo.
Trần Hạo đang muốn dạo bước tới gần, đột nhiên mèo mun oa ô một tiếng, ngữ khí hung lệ vô cùng.
Đến gà ngốc khanh khách.
Trần Hạo sững sờ.
Thanh âm lam hồ điệp liền vang lên:
- Đại sư ca ca, trong đạo quan có yêu tà.
- Cái gì?
Trần Hạo giật mình.
Đạo quan là đất của người tu hành, không nói người tu luyện, bên trong còn có tượng thần tọa trấn, yêu tà gì dám xông vào?
Đang ngạc nhiên, đột nhiên phương hướng Đạo quan truyền đến một tiếng "phanh", ánh đèn sáng dần ảm đạm.
- Không tốt, xảy ra chuyện rồi.
Sắc mặt Trần Hạo động một tý, thân ảnh thi triển Thiên Cương Bộ, vút qua hai ba mét, nhanh chóng chạy về phía phương hướng Đạo quan.
Mấy phút sau, Trần Hạo đi vào Đạo quan, sau đó liền thấy cửa Đạo quan tàn tạ, Âm Dương Nhãn cũng nhìn thấy bên trong Đạo quan tràn ngập tà khí.
Mẹ kiếp, quả nhiên là xảy ra chuyện, yêu tà gì hung tàn như vậy, trực tiếp xông đến.
Trần Hạo vội vàng chạy vào Đạo quan, sau đó liền thấy mấy cái thân ảnh nhảy nhảy nhót nhót đang vây công Thu Ngữ.
Thu Ngữ tay không tấc sắt, chỉ có thể dùng cứng đối cứng thực chiến. Nhưng thân ảnh nhảy nhảy nhót nhót kia, bất kể đánh thế nào đều không có tổn thương chút nào, ngược lại không ngừng quay chung quanh, bức bách Thu Ngữ đến góc tường.
- Cương thi!
Nhìn thấy những thân ảnh nhảy nhót này, Trần Hạo mở to hai mắt nhìn.
Mẹ kiếp, lần trước nhìn thấy một bộ trang phục triều Thanh còn tưởng rằng là cương thi, kết quả lại là hung địa.
Lần này tới bái phỏng, không nghĩ tới lại gặp cương thi!
Mà những cương thi này còn đang công kích Đạo quan!
Trong lòng chấn kinh, nhưng Trần Hạo lại không thể tiếp tục xem tiếp, lật tay một cái, kiếm gỗ đào bỗng xuất hiện, pháp lực thôi động, bộc phát hồng quang cường đại, sau đó xông về phía cương thi.
Ông!
Đại kiếm gỗ đào thẳng tắp tiến công, trực tiếp chém trúng cổ cương thi.
Kiếm gỗ đào lóe lên hồng quang, đầu lâu cương thi trong nháy mắt bay ra, thân thể còn đang run rẩy, nhảy nhót.
Trần Hạo một kích chém giết một con, động tác không ngừng, ăn khớp mà ra, chân đạp Thiên Cương Bộ, xuất ra Thiên Cương Kiếm Pháp, thân ảnh giống như giao long vùng vẫy, mấy con cương thi đều bị chém rụng đầu.
Gà ngốc, mèo mun cũng không xem náo nhiệt.
Gà ngốc nhắm ngay một đầu cương thi, há miệng phun một cái, một đạo lưu quang đánh trúng, cương thi nhảy, nhảy, sau đó không nhảy, biến thành một tảng đá cương thi.
Mèo mun mèo vung chưởng lên, đại đao khăn đỏ phá không mà đi, trực tiếp xuyên thủng cương thi.
Nhưng vết thương kia đối với cương thi hiệu quả không lớn.
Ánh mắt mèo mun nhất động, đại đao khăn đỏ huyễn hóa mấy chục, xoát xoát vù vù cuồng chém một đầu cương thi.
Trong khoảnh khắc, cương thi liền thủng trăm ngàn lỗ, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, như một đám thịt nhão.
Lam hồ điệp thoải mái nhất, bay ở phía trên, nhìn thấy cương thi liền kích xạ một đạo lam quang, đóng băng cương thi. Biu Biu Biu thập phần nhẹ nhõm.
Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com