Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 296 - Chương 296: Mèo Mun Chi Biến

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 296: Mèo Mun Chi Biến

Thi động cao chừng ba mét, rộng hai mét, nhưng càng đi vào bên trong thì càng lúc càng lớn, rõ ràng có vết tích người tu sửa qua.

So với bên ngoài, nơi này sát khí phun trào như là triều tịch.

Trần Hạo lấy Long Huyền Bội hộ thân do Lãnh Yên Nhiên tặng ra, lập tức sát khí tránh lui, hoàn toàn bị ngăn cách ở phạm vi mấy mét.

Lại lấy ra đèn pin cường lực, đang chuẩn bị chiếu sáng đi lên, Thu Ngữ liền mở miệng nói:

- Trần đạo hữu, cương thi rất mẫn cảm với ánh sáng, thứ khác trong động có chút quỷ dị, sẽ bị ánh sáng kinh động, đến lúc đó sẽ phiền phức.

Trần Hạo kinh ngạc nói:

- Nơi này còn có thứ khác?

Thu Ngữ gật đầu:

- Thi động cũng không ít, kim giáp cương thi chiếm cứ chỉ là một phần trong đó, những năm gần đây cũng có chút tà vật ẩn núp bên trong, mượn nhờ sát khí nơi này.

Trần Hạo nói:

- Ta biết rồi.

Trần Hạo thu hồi đèn pin, chỉ là mượn Âm Dương Nhãn nhìn sát khí lưu động, dựa vào tia sáng lờ mờ để phán đoán hướng đi.

Một đường xâm nhập, vừa đi tầm mười phút, Trần Hạo đột nhiên cảm giác được dị thường, lập tức dừng chân lại.

Thu Ngữ nói:

- Trần đạo hữu, phía trước là nơi quỷ vật chiếm cứ, chúng ta cẩn thận một chút, chỉ cần không kinh động bọn chúng là sẽ không có việc gì.

- Quỷ Bức? Chính là loại hồn phách sau khi dơi chết biến thành à? Đây có phải quá nhiều rồi hay không?

Trần Hạo kinh ngạc hỏi.

Hắn dùng Âm Dương Nhãn nhìn thấy, trên hang động phía trước lít nha lít nhít quỷ bức đang ẩn nấp, không thể đếm hết.

Thu Ngữ nói:

- Chính là như thế, thời điểm tiền bối Sơn Khâu Quan năm đó phát hiện thi động, liền phát hiện bọn quỷ bức này. Bọn chúng hẳn sinh hoạt trong động, nhưng bị tướng quân tiền triều thay đổi chỗ nuôi thi, những con dơi này bị sát khí xâm nhập, sau khi chết âm linh không tiêu tan, chuyển hóa quỷ bức. Cũng may những còn quỷ bức này chỉ là bình thường, mặc dù có sát khí tẩm bổ, bất tử bất diệt, nhưng cũng không có linh trí, chỉ là bị sát khí đồng hóa, trở thành một bộ phận thi động, một khi bị kinh động, thập phần khó đối phó.

Trần Hạo giật mình, ánh mắt chợt nhìn về phía mèo mun, mở miệng nói:

- Tiểu Hắc, âm linh quỷ bức, ngươi ăn không?

Mèo mun meo ô một tiếng, ngo ngoe muốn động.

Cái gì quỷ bức âm linh, chỉ cần là hồn phách, tất cả đều là đồ ăn của nó, chỉ xem hương vị có được hay không thôi.

- Thế à, vậy đám quỷ bức này giao cho ngươi.

Trần Hạo cười nói.

Mèo mun ô ô một tiếng, chạy như bay lao ra ngoài.

Thu Ngữ vội vàng nói:

- Đạo hữu, đừng vọng động, số lượng đám quỷ bức này quá nhiều, nếu . . .

Còn chưa nói xong, lời nói ông ta lập tức im bặt.

Chỉ thấy mèo mun đột nhiên lao ra oa ô một tiếng, trên thân bộc phát kim quang mãnh liệt, sau đó hình thể bành trướng.

Bị mèo mun kinh động, nguyên bản quỷ bức tiềm phục trên vách núi đá lập tức rối loạn lên, từng con phạch phạch vỗ cánh bay ra.

Sau khi cảm giác được khí tức mèo mun, quỷ bức phát ra thanh âm rất nhỏ, sau đó từng mảng lớn bay lên, vô số quỷ bức cơ hồ che kín thông đạo thi động.

Con mắt mèo mun lập tức sáng lên, thân ảnh chạy, mấy hơi thở liền xông vào bên trong đám quỷ bức, trực tiếp hé miệng cắn mấy con.

Kẽo kẹt kẽo kẹt nhai nhai nhấm nuốt hai lần, con mắt mèo mun trở nên vui vẻ.

Hương vị không tệ, tràn đầy sát khí tinh khiết, còn ăn sướng miệng hơn cả quỷ vật bình thường.

Bất quá, một con chất lượng quá ít, cảm giác ăn mấy con thế mà cũng chỉ tương đương với một còn quỷ vật bình thường.

Bất quá không sao, nơi này có nhiều quỷ bức, đủ ăn no.

Ngon lành nuốt vào, mèo mun lần nữa há mồm, một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ trong miệng phát ra, một mảng lớn quỷ bức trước mặt nó không cách nào kháng cự bị hút vào.

Thật giống như hạt đậu lăn lăn, trong khoảnh khắc đều bị mèo mun ăn không còn một mảnh.

Thấy cảnh này, Thu Ngữ có chút trợn mắt hốc mồm.

Mẹ kiếp, miêu yêu có thể ăn quỷ bức?!!

Một đường đồng hành, đối với mấy con yêu loại Trần Hạo mang theo bên cạnh, ông ta đã rất kinh ngạc, chỉ là lúc này sốt ruột thi động mới không có hỏi thăm.

Không nghĩ tới miêu yêu đi theo Trần Hạo thế mà còn có bản sự bực này, tiền bối Sơn Khâu Quan cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết quỷ bức, nhưng mà những thứ kia đối với người ta mà nói lại là mỹ thực.

Chuyện này khiến ông ta không còn lời gì để nói.

Mèo mun trơ mắt nhìn quỷ bức ngây thơ vô tri, không sợ hãi chút nào, từng mảnh từng mảnh đưa vào trong miệng. Không đến một phút, lít nha lít nhít quỷ bức đã bị mèo mun ăn sạch.

Ăn một trận này, mèo mun vừa lòng thỏa ý, ợ một cái no nê, đang định quay lại bên cạnh Trần Hạo tranh công, đột nhiên động tác nó dừng lại.

Trầm mặc một lát, mèo mun đột nhiên oa ô một tiếng lệ khiếu, thân thể phát sinh biến hóa, lần nữa bành trướng.

Lần này, thân thể của nó lại biến lớn gấp đôi, khăn trùm đầu cũng bị thân thể bộc phát kim quang cường đại xé rách, lộ ra đầu mèo.

Sau khi bành trướng, bề ngoài mèo mun cũng phát sinh biến hóa cực lớn.

Đầu lâu dữ tợn, đồng sinh tử phá ra ánh sáng, hai bên đầu nhô lên hai cái mụt.

Bên khóe miệng râu mèo chưa sinh trưởng hoàn toàn, đồng thời cũng không còn là râu mèo bình thường dài nhỏ, mà lại như râu rồng, nhẹ nhàng bay múa.

Còn có tứ chi mèo cũng phát sinh chuyển biến, từng mảnh từng mảnh lân giáp bao khỏa móng vuốt, vuốt mèo càng bén nhọn hơn.

Mà biến hóa lớn nhất chính là khí tức trên thân mèo mun.

Khí tức của nó không còn là yêu khí, mà là một loại linh khí cổ quái cường đại, nhưng lại thập phần thuần khiết.

Đột nhiên biến hóa làm nhóm Trần Hạo đang quan sát sợ ngây người.

Cho dù là Trần Hạo cũng không nghĩ tới mèo mun ăn quỷ bức xong lại biến thân.

Lần này biến hóa rất lớn, không chỉ có ngoại hình, còn có hơi thở, thật giống như hoàn toàn thay đổi.

Kinh ngạc đến ngây người chính là Thu Ngữ, ông ta nhìn mèo mun nghẹn họng trân trối, tư duy hỗn loạn.

Ta mẹ nó cho tới bây giờ chưa từng gặp. . . Không đúng, liền nghe đều không có nghe nói qua trên thế giới còn có yêu tu ăn quỷ bức sẽ mạnh lên!

Đây là tình huống như thế nào?

Vừa nãy còn nói rất nguy hiểm, cần phải cần thận cơ mà?

- Oa, Tiểu Hắc thật là lợi hại, lại mạnh lên, đạo hạnh cơ hồ gấp đôi rồi.

Lam hồ điệp sợ hãi thán phục nói.

- Đại sư, khí tức Tiểu Hắc có chút lạ, khí tức này không giống như là có thể xuất hiện trên thế gian.

Bạch Lộ cũng mở miệng, ngữ khí có chút ngạc nhiên.

Trần Hạo sững sờ, nhìn kỹ, thật đúng là khí tức mèo mun giờ phút này hoàn toàn khác với lúc trước, khí tức kia không chỉ thuần khiết cường đại, trong mơ hồ còn có loại cảm giác cao quý vô cùng. Giống như là một loại tồn tại cường đại nào đó trong cõi u minh.

Cmn xảy ra chuyện gì thế? Là bản thân Tiểu Hắc tồn tại một loại huyết mạch cường đại nào đó truyền thừa hay là nó ở bên trong địa cung Thanh Khê Sơn đạt được cơ duyên?

Mặc dù nhìn mèo mun mạnh lên, đây vốn nên là một sự tình mừng rỡ vui vẻ. Nhưng nhìn mèo mun, Trần Hạo lại có loại cảm giác không hiểu, mèo mun tiếp tục mạnh lên như thế, sẽ có một ngày sẽ rời mình đi.

Suy nghĩ cùng một chỗ, Trần Hạo kịp phản ứng.

Mẹ kiếp, ta tại sao có thể có ý nghĩ như vậy? Tiểu Hắc mạnh lên cùng việc rời mình đi có quan hệ cái vẹo gì?

Thế nhưng là cẩn thận suy nghĩ, lại tìm không thấy đầu nguồn, tựa hồ chính là một loại suy nghĩ bản năng.

Ý niệm này làm Trần Hạo có chút bất an.

Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com

Bình Luận (0)
Comment