Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 314 - Chương 314: Quỷ Cửa Nát Nhà Tan

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 314: Quỷ Cửa Nát Nhà Tan

- Ta nói tiểu tử ngươi có thể không vừa về đến liền dọa ta hay không? Còn phơi ngoài nắng? Ngươi đây là muốn khi sư diệt tổ sao?

Trần lão gia tức giận nói.

Trần Hạo nói:

- Thái gia gia ngài đừng nóng giận, nói đùa thôi mà, à, bất quá nói đến con cũng có chuyện muốn hỏi thái gia gia một chút.

- A, chuyện gì?

Trần lão gia hỏi.

Trần Hạo nói:

- Thái gia gia biết sự tình Thanh Hoa Thủy Long Vương sông Kinh Nam, không biết có nghe nói qua một con mỹ nhân ngư hay không?

- Mỹ nhân ngư? Ngươi nói chính là giao nhân à? Chuyện này ngươi làm sao biết được?

Trần lão gia kinh ngạc hỏi.

Trần Hạo nói:

- Là từ trong miệng một tên tiểu quỷ Đào Thành biết được, lúc ấy nó phát hiện giao nhân, sau đó còn cứu được nó, kết quả tự mình hại chết mình rồi, nhưng tiểu quỷ này còn không biết, coi giao nhân kia là tốt, còn dự định bảo con đưa nó đi tìm giao nhân.

- Ha ha, nguyên lai là do nó cứu được à, thật đúng là đáng chết, còn muốn đi tìm, chẳng lẽ còn dự định chết thêm một lần?

Trần lão gia bĩu môi trào phúng.

Trần Hạo kinh ngạc nói:

- Thái gia gia ngài biết chuyện gì ư?

Trần lão gia nói:

- Giao nhân kia xuất hiện thời gian rất ngắn, ngoại trừ tiểu quỷ ngươi nói kia, ta biết ít nhất có sáu người bị nó hút nhân khí mà chết, những người chết này ta cũng nói chuyện qua, đều nói là gặp mỹ nhân ngư, sau đó nói cái gì Đông Hải, còn muốn đi tìm người ta. Kết quả thì sao, cũng không lâu lắm, toàn bộ đều tan thành mây khói, tiểu quỷ ngươi gặp được ngược có vận khí tốt, thế mà còn tốn tại cho tới bây giờ.

Trần Hạo sắc mặt ngưng trọng.

Thật đúng là giao nhân tà ác, bị hút nhân khí liền sẽ chết, sau khi chết sẽ tan thành mây khói.

Tiểu quỷ kia làm sao tồn tại ba mươi năm, nhìn bộ dáng nó trôi qua còn rất thoải mái, hồn thể vững chắc vô cùng.

Là trời sinh hồn phách cường đại, hay là. . .

Trần Hạo nhớ tới trường học.

Nơi đọc sách truyền thừa là nơi nhân loại coi trọng nhất, có lẽ nơi này có lực lượng đặc biệt bảo vệ hồn phách tiểu quỷ, giúp nó tồn tại đến nay cũng không chừng.

- Sau đó thì sao?

Trần Hạo tiếp tục hỏi.

Trần lão gia nói:

- Về sau giao nhân kia liền biến mất, đoán chừng là chạy thông qua thủy mạch bên dưới lòng đất.

Trần Hạo kinh ngạc nói:

- Thật có mạch nước ngầm ư?

Trần lão gia nói:

- Bất học vô thuật, có nguồn nước tất có thủy mạch, thiên hạ thủy mạch, chỗ nguồn nước đạo đạo tương liên, bốn phương thông suốt. Đây là cơ bản có biết không. Bất quá thủy mạch nơi này chúng ta, rất nhiều năm trước liền không còn, nếu không sông Kinh Nam làm sao lại thay đổi tuyến đường, trở nên nhỏ đi rất nhiều.

Trần Hạo xấu hổ, mình là một phần tử trí thức, bị một lão địa chủ phê bình quả nhiên mình chỉ có thể vào học một trường đại học rác rưởi mà thôi.

Bất quá Trần lão gia thuyết pháp cũng làm cho hắn mở rộng tầm mắt.

- Được rồi, ngươi không sao chứ?

Trần lão gia hỏi.

Trần Hạo nói:

- Không sao, thái gia gia muốn đi nghỉ ngơi sao?

Trần lão gia nói:

- Ta là quỷ, đêm hôm khuya khoắt nghỉ ngơi, ngươi bảo ta ban ngày làm gì? Là ta có chút sự tình tìm ngươi.

- Chuyện gì?

Trần Hạo hiếu kì hỏi.

Trần lão gia nói:

- Ngươi rời đi khoảng thời gian này, bên cạnh lại có một người chết, ta suy nghĩ ngươi trợ giúp quỷ có công đức, liền gọi đến giúp ngươi, chờ ngươi trở về siêu độ cho nó.

Trần Hạo dở khóc dở cười:

- Thái gia gia, nguòi chết bình thường có thể cảm giác luân hồi tiếp dẫn, tự đi luân hồi, ngài gọi người ta đến làm gì.

Trần lão gia nói:

- Ta đương nhiên biết, nhưng đây không phải gia hỏa chết bình thường.

- Đột tử?

Trần Hạo hỏi.

Trần lão gia lắc đầu:

- Uống nhiều, say chết, mơ mơ màng màng liền bỏ qua luân hồi.

Trần Hạo:

- . . .

- Cái này là gieo gió gặt bão rồi, chết cũng chết vô ích, đây là vị hảo hán nào?

Trần Hạo hỏi.

Trần lão gia nói:

- Là Vương Chiêu, cũng là người đáng thương, bị mẫu thân bệnh liên lụy, trong nhà cái gì cũng không có, nghèo rớt mồng tơi, người vợ chiệu không nổi bỏ lại hai cha con, một đi không trở lại. Kết quả khi ra ngoài làm việc, hài tử bảy tuổi không ai chiếu cố, đi ra bờ sông chơi bị chết đuối, y trở thành người cô đơn. Mấy năm này trở nên trầm mặc không nói gì, mỗi ngày say rượu, ba ngày trước rốt cục uống chết rồi.

Trần Hạo cảm thấy người này rất quen thuộc, nghĩ nghĩ, giật mình nói:

- Đây không phải Vương đại gia chưa già đã yếu sao.

Người này Trần Hạo thật đúng là biết, cũng không phải quen thuộc, chỉ gặp qua vài lần mà thôi.

Mà người này ở bản địa rất nổi danh, không phải thanh danh tốt, mà là bị người chê cười, lão bà chạy, hài tử chết, trong nhà cái gì cũng không có, đi làm thợ hồ sống qua ngày, bởi vì nguyên nhân cửa nát nhà tan, bị người kiêng kị, không ai mời y làm việc. Kết quả tuổi hơn bốn mươi lại như ông già năm sáu mươi tuổi, người khác hay gọi là Vương đại gia.

Mặc dù bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Vương Chiêu có một thứ không ai có thể phủ nhận, đó chính là hiếu thuận, mẹ già bị các loại bệnh quấn thân, y cắn răng nghiến lợi đi làm chữa bệnh cho mẫu thân, không có chút nào oán giận, cuối cùng giúp cho mẫu thân sống thêm mấy năm.

Chỉ bằng một điểm này, Trần Hạo cảm thấy những người kia cười cười chỉ trỏ liền nên đỏ mặt xấu hổ, có lẽ sau này già, con cái bọn họ không hiếu thuận, mới biết Vương đại gia tốt ra sao.

- Ừm, thái gia gia, ngài có gặp qua hồn phách mẫu thân Vương Chiêu không?

Trần Hạo hỏi.

Trần lão gia gật đầu:

- Mẫu thân y cũng đáng thương, sau khi chết hồn phách rất suy yếu, nhìn thấy nhi tử vì chịu nhiều khổ sở như vậy, cự tuyệt luân hồi, mỗi ngày canh giữ ở trong nhà, bất quá khi biết cháu trai mình chết đuối, bà ấy liền phẫn nộ, liên tục mắng trời mấy đêm, còn liên tục nguyền rủa, về sau bà ấy đã hồn phi phách tán.

Trần Hạo im lặng.

Đây là đời trước gây nghiệt, đời này gánh chịu ư.

Cửa nát nhà tan, đây là thật sự cửa nát nhà tan.

Dạng này mình có thể giúp đỡ sao? Liệu có vấn đề gì hay không?

Do dự một chút, Trần Hạo nói:

- Thái gia gia, ngài đi gọi Vương Chiêu đến, con xem một chút rồi nói.

Trần lão gia nghe vậy hỏi:

- Làm sao? Có vấn đề gì không?

Trần Hạo nói:

- Tạm thời nói không rõ ràng, bất quá dạng cửa nát nhà tan, cả đời cực khổ này khẳng định có nguyên nhân, con phải nhìn thấy rồi mới nói được.

Trần lão gia như có điều suy nghĩ gật đầu:

- Cũng đúng, ta trốn ở nhà tổ, nhìn qua khổ, nhưng so với Vương Chiêu một nhà khổ như vậy cũng không đáng là gì. Tiểu Hạo à, ta mặc dù không phải người xấu, nhưng cũng không thể làm loạn việc tốt, không thể ảnh hưởng tới ngươi.

Nói xong, Trần lão gia chăm chú nhìn Trần Hạo.

Ông ta rất kỳ vọng vào Trần Hạo, tuyệt không cho phép có người phá hư hi vọng nhà mình quật khởi.

Trần Hạo cười nói:

- Thái gia gia yên tâm đi, trong lòng con nắm chắc, sẽ không làm loạn.

Trần lão gia trầm mặc một chút, vẫn là quay người rời đi.

Tôn tử yêu quý vừa không bị ảnh hưởng vừa có thể tích được công đức, đó là chuyện vô cùng tốt.

Khi còn sống ông là một người bình thường, sau khi chết là quỷ bình thường, năm đó con trai cãi lời làm loạn, bây giờ ông cũng không hi vọng chắt trai lại làm loạn.

Bất quá Trần lão gia không phải người thấy con cháu phải chịu khổ chịu cực mà bỏ qua, ông không muốn bởi vì một chút suy đoán mà khiến người ta bỏ lỡ cơ hội đi dầu thai.

Bình Luận (0)
Comment