Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 438 - Chương 439: Thất Lạc

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 439: Thất lạc

"Hối hận? Hắn đắc tội với Hạo ca à?" Gà trống có chút không hiểu.

Trần Hạo nói: "Không phải là đắc tội ta, là đắc tội với quốc gia chúng ta, tiểu Hoàng, nói đến thì ngươi cũng là gà của Đại Hạ, là gà của quốc gia này, liền cần phải nhận thức tới sự toàn vẹn của quốc gia này, cho dù là một cây kim một sợi chỉ, một hòn đất, đó cũng là của quốc gia chúng ta, không cho phép người ngoài cướp đoạt. Người này không phải người của Đại Hạ chúng ta, hắn đến nơi này, ý đồ rất rõ ràng, muốn cướp vật. Đã muốn cướp, liền phải chấp nhận nguy hiểm, chết cũng chết vô ích, hơn nữa còn không thể chết đơn giản."

Gà trống: "..."

Nghe giống như rất có đạo lý, nhưng vì cái gì gà gia cảm thấy không được tự nhiên?

Trần Hạo đang muốn nói tiếp, đột nhiên dị biến xuất hiện, chỉ thấy thân thể của người ngoại quốc có râu quai nón kia đột nhiên bị vùi lấp, trong khoảnh khắc biến mất không thấy đâu nữa.

Sau đó tại nơi mà người có râu quai nón kia nằm ban đầu, một cái vòng xoáy cát xuất hiện.

"Mau lên, đây là lối vào táng thần bí cảnh, thời gian nó tồn tại rất ngắn." A Mịch La vội vàng mở miệng.

Trần Hạo nghe vậy, không nói hai lời lao vút qua, sau đó gà trống và mèo đen đều đuổi theo, thân ảnh rơi vào bên trong vòng xoáy cát.

Sau khi Trần Hạo cùng hai linh vật biến mất, vòng xoáy cát cũng rất nhanh thu nhỏ lại, sau đó bình tĩnh trở lại, toàn bộ quá trình chỉ vài giây đồng hồ.

Lúc này, sau khi rơi trong vào vòng xoáy cát thì Trần Hạo mới phát hiện, xuyên qua vòng xoáy, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, nhìn lại thì đã là một hoàn cảnh khác hẳn.

Đây là một không gian tối tăm mờ mịt, nhìn rất bao la, nhưng nơi xa lại mênh mông mù mịt nhìn không rõ ràng.

Sơn phong bên trong không gian liên miên, cây cối rậm rạp, chỉ là cũng nghe không được bất cứ tiếng động nào, yên tĩnh một cách quá phận.

Nơi Trần Hạo xuất hiện là bên cạnh một dòng sông.

Dòng sông kia chỉ rộng khoảng năm, sáu mét, trong sông chảy xuôi dòng nước đen nhánh tỏa sáng, vô cùng yên lặng, mơ hồ cho người ta một loại uy hiếp to lớn.

Sau đó Trần Hạo phát hiện, bên cạnh dòng sông có cái gì đó đang nằm sấp, đi qua xem xét, chính là người ngoại quốc bị dị chủng hoàng hạt ký túc kia.

Hắn nằm ở bờ sông, khí tức trên thân hoàn toàn không có.

Thấy rõ ràng, Trần Hạo hít một hơi khí lạnh.

Người ngoại quốc có râu quai nón lúc này đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, ngoại trừ quần áo không biến hóa, nguyên bản dáng người cao lớn cường tráng lúc này bị thu nhỏ chỉ còn da bọc xương, máu thịt đã hoàn toàn không có, hơn nữa làn da còn biến thành màu đen bóng, cùng nước bên trong dòng sông giống nhau như đúc.

Theo bản năng lui ra phía sau mấy bước, Trần Hạo cảnh giác nhìn dòng sông.

Nước đen bình tĩnh không gợn sóng như trước, thoạt nhìn giống như là đang chảy, lại giống là đứng yên, làm người ta kính sợ trong lòng.

"Đây là hắc tương!"

Thanh âm của A Mịch La vang lên, có chút kinh nghi.

Trần Hạo hỏi: "Ngươi biết?"

A Mịch La nói: "Nghe nói qua, nhưng là chưa bao giờ thấy qua, nghe nói hắc tương chính là máu của Ma Thần, có thể ăn mòn vạn vật, người đụng vào hẳn phải chết!"

Trần Hạo nhìn người ngoại quốc râu xồm kia, lại nhìn hai bên dòng sông, quả nhiên, hai bên dòng sông không có bất kỳ thực vật nào tồn tại.

"Máu của Ma Thần? Ý của ngươi là, cái táng thần bí cảnh này thật đúng là nơi thần linh ngã xuống sao?" Trần Hạo hỏi một câu, ánh mắt lại cảnh giác dò xét tứ phía.

Thế nhưng sau khi hỏi, Trần Hạo lại không nghe thấy đáp lại, quay đầu nhìn một cái, Trần Hạo lập tức tê cả da đầu.

Nguyên bản mèo đen và gà trống theo sau lưng, lúc này toàn bộ biến mất không thấy đâu nữa!

Đậu phộng, tình huống đây là như thế nào? Tiểu Hoàng và tiểu Hắc nhà ta đâu!

Trần Hạo kinh hãi rợn da gà, vội vàng đánh giá chung quanh.

Thế nhưng dạo qua một vòng, Trần Hạo hoàn toàn không tìm được bóng hình của hai con linh sủng, liền khí tức đều không cảm giác được mảy may.

Quay đầu nhìn lại, tiểu oán linh còn đang nằm sau lưng mình, hai mắt vô thần, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ biểu lộ gì.

Trần Hạo nhìn nó một chút, từ bỏ dự định hỏi thăm.

Oán linh chỉ là một sợi oán niệm, không có thần trí, vẻn vẹn là do một loại huyền diệu nào đó cộng minh mà quấn thân, căn bản không có cách giao lưu.

Nhưng tình huống bây giờ quá quỷ dị, đột nhiên tiểu Hắc và tiểu Hoàng đã không thấy tăm hơi, thậm chí cả A Mịch La đã nhập thân vào tiểu Hắc đều không có bất luận nhắc nhở gì, đây hiển nhiên không phải là dấu hiệu tốt lành gì.

Có vấn đề, có vấn đề lớn.

Trần Hạo tập trung cảnh giác, chậm rãi di động, rời xa dòng sông.

Vừa đi mấy bước, ánh mắt của Trần Hạo đột nhiên hơi động, hắn phát hiện một chỗ dị thường.

Lúc rơi xuống vừa rồi, hắn đi đến một bên dòng sông, rõ ràng đi ngang qua một tảng đá.

Thế nhưng lúc này lui ra phía sau, tảng đá kia lại không thấy đâu nữa.

Tiểu Hắc tiểu Hoàng biến mất, tảng đá không thấy, đây có phải là cùng một chỗ phát sinh hay không?

Trần Hạo lại càng tập trung chú ý tứ phía, một ngọn cây cọng cỏ, toàn bộ nhớ kỹ vào trong lòng.

Chờ đợi không lâu, rốt cục Trần Hạo thấy được biến hóa.

Nguyên bản những nơi có cỏ cây, đột nhiên cỏ cây biến mất, biến thành đất trống, mà vốn là nơi đất trống, lại xuất hiện một gốc cây nhỏ.

Loại biến hóa này, hoàn toàn cảm giác không được, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Trần Hạo quả thực cũng không dám tin tưởng còn có loại chuyện như thế này!

Trong lòng vô số Đạo môn tin tức hiện ra, tìm kiếm lý do của loại tình huống này.

Một lát sau, Trần Hạo như có điều suy nghĩ.

Đây có vẻ như... Là thời không biến hóa, thời không biến động, cải thiên hoán địa, lặng yên không một tiếng động, không thể phát giác.

Nhưng nơi này tựa hồ là thời không biến hóa trong phạm vi nhỏ.

Đó chính là... Rối loạn thời không.

Không gian nơi này là hỗn loạn, cách mỗi một khoảng thời gian, đều sẽ phát sinh biến động.

Vừa rồi hẳn là đột nhiên biến động, đem tiểu Hắc tiểu Hoàng từ bên cạnh mình dời đi.

Mẹ nó, còn như thế này nữa, ta làm như thế nào tìm về chúng nó đây?

Trần Hạo lộ ra vẻ u ám.

Đây thật là xuất sư bất lợi, còn chưa tìm được Long đại sư, trước tiên đem hai đồng bạn làm mất rồi.

Trầm ngâm một lát, Trần Hạo quay người rời đi.

Tiểu Hắc tiểu Hoàng có A Mịch La đi theo, khẳng định là so với mình càng thêm an toàn.

Mà mình cũng không thể dừng lại nơi này mãi, nếu không thời không không ngừng rối loạn, ai biết sẽ chạy đi nơi đâu.

Một đường dạo bước, nguyên bản đội ngũ nhỏ giờ chỉ còn lại một mình Trần Hạo.

Không đúng, còn có một tiểu oán linh đi theo, chỉ là tiểu oán linh đối với cái gì cũng thờ ơ, chỉ là nằm trên lưng Trần Hạo, yên lặng hưởng thụ.

Đi dạo loanh quanh, đi không biết bao lâu.

Vừa mới tới gần hướng đỉnh núi, đột nhiên cảnh sắc trước mắt lại biến đổi.

Sắc trời tối tăm mờ mịt, lập tức tiến vào trạng thái đêm tối, nguyên bản rừng cây nhỏ lập tức biến mất, thay vào đó là một bãi đất trống có đống lửa đang thiêu đốt.

Không khu đất trống, có mấy người còn ngồi quanh đống lửa, đang nói chuyện.

Trần Hạo sau khi sững sờ, đánh giá chung quanh.

Quả nhiên, trong đêm tối, cảnh sắc chung quanh thay đổi hoàn toàn, cùng lúc trước đó thấy được, hoàn toàn khác biệt.

Trải qua mấy lần biến hóa, Trần Hạo cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhìn về phía hướng đống lửa.

Xung quanh đống lửa, có năm người, nhìn không giống như là người tu hành, ăn mặc thời thượng, có nam có nữ, đều là người trẻ tuổi.

Điều kỳ quái chính là, năm người, trong đó ba người có sinh khí, hai người lại là âm u đầy tử khí.

Mà mắt thấy, năm người lại thật hòa thuận.

Sau khi Trần Hạo dò xét một lát, nhếch miệng cười một tiếng, đi tới.

"Ai đó!" Phát giác được có người đang tới gần, một người bên trong năm người đứng dậy kêu to. Những người khác vội vàng cũng đứng lên, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.

Trần Hạo vừa đi qua vừa nói: "Ta trong sa mạc lạc đường, sau đó bị cát chảy nuốt vào, không biết làm sao lại đi tới nơi này, mấy vị có biết đây là nơi nào không?"

Bình Luận (0)
Comment