"Chỉ Hân, ngươi làm như vậy, những người ở thôn kia khẳng định sẽ ầm ĩ." Người kia khẽ thở dài .
Người phụ nữ tóc ngắn hừ lạnh: "Vậy thì cứ nháo đi, nháo đến khi sống không được, bọn hắn sẽ yên tĩnh."
Người kia nói: "Chỉ Hân, ngươi như vậy..."
"Lan tỷ không cần nói nữa, ta hiểu pháp luật, nên ta sẽ không vi phạm, ta sẽ dùng thủ đoạn bình thường để đòi lại công đạo, sẽ không khiến ngươi phải khó xử."
Người kia không phản bác được.
Coi như thủ đoạn thông thường, vậy cũng có thể hại mạng người!
Chỉ là nàng biết tiền căn hậu quả của việc này, nên cũng không tiện nói lời khuyên giải, một người cả đời làm việc thiện, mấy chục năm chăm lo cho người trong thôn, kết quả lại bị ép đến tức chết, mộ tổ cũng bị đào, là con cái, không làm ra chuyện điên cuồng, đã là rất khắc chế.
Cúp điện thoại, người phụ nữ tóc ngắn lái xe rời đi, đồng thời gọi mấy cuộc điện thoại, chỉ đạo rất nhiều mệnh lệnh.
Hai ngày sau, phố Kim Hà rất náo nhiệt.
Phần mộ của mẹ Chu Chí Cường bị đào, sau đó tin tức bị tức chết truyền ra, lập tức khiến mọi người xôn xao, dẫn tới vô số nghị luận, trên mạng cũng truyền ra tin tức.
Sau đó con gái của Chu Chí Cường, Chu Chỉ Hân cho người phá vỡ con đường thông giữa Thượng thôn với bên ngoài, rất nhiều chỗ bị phá hư, xe cộ không thể đi vào.
Nhất là những cây cầu bắc qua sông ở Thượng thôn, trực tiếp bị phá hủy. Cứ như vậy, người trong Thượng thôn muốn ra ngoài, cũng chỉ có thể đi nhờ con đường ở Hạ thôn cách đó hơn mười dặm, đường vòng phải đi rất xa, giao thông cực kỳ không thuận tiện.
Cuối cùng mấy chục ngôi biệt thự mà Chu Chí Cường tốn rất nhiều tiền để xây dựng, cũng bị phá hủy hơn một nửa.
Chuyện này xảy ra, Thượng thôn khắp nơi sôi trào, trực tiếp tìm người trong thôn, muốn đòi lại công đạo.
Nhưng lúc này, Chu Chỉ Hân lại trả lời chắc chắn, nàng làm thế, mục đích là hoàn thành moi việc mà cha nàng chưa hoàn thành, để tạo ra cuộc sống tốt hơn cho mọi người trong thôn, cho nên Chu Chỉ Hân sẽ bỏ ra nhiều tiền hơn, một lần nữa sửa lại đường xá, cầu nối, nhưng việc này cần có thời gian, để thôn dân ở Thượng thôn an tâm không cần vội.
Câu trả lời này vừa truyền ra, Thượng thôn quả thực muốn nổ tung.
Nếu Chu Chí Cường không chết, thì bọn hắn còn có thể tin tưởng mấy phần, dù sao Chu Chí Cường mấy chục năm như một ngày đều làm như vậy.
Nhưng con gái của Chu Chí Cường?
Chuyện này sao có thể, nàng chưa từng làm chuyện gì cho Thượng thôn.
Nhất là bây giờ, Chu Chí Cường chết rất uất ức, những người bên ngoài đều đang lên án người ở Thượng thôn.
Dưới tình huống như vậy, Chu Chỉ Hân không đòi công đạo cho cha, ngược lại còn lấy ơn báo oán, ha ha, ai sẽ tin tưởng? Đây rõ ràng chính là trả thù, chính là không muốn để cho Thượng thôn sống tốt.
Vốn dĩ người ở Thượng thôn muốn dựa vào chính phủ, muốn bức bách Chu Chỉ Hân sửa chữa lại đường xá và cầu bắc qua song ở Thượng thôn.
Thế nhưng lúc này, lại có thêm một đả kích giáng xuống người Thượng thôn.
Những nhân viên ở Thượng thôn vào làm việc ở công ty Chu gia, mặc kệ có chức vị gì, đều nhận được thông báo, chuẩn bị đi huấn luyện, sau khi huấn luyện xong, chức vị sẽ tăng lên, đãi ngộ cũng được đề cao, nhưng điều kiện là phải vượt qua huấn luyện mới được.
Mẹ nó, cho dù người ngu cũng biết, huấn luyện này khẳng định có mờ ám, chỉ sợ tham gia rồi cả đời này cũng đừng mong có thể vượt qua.
Còn những người không làm việc ở công ty Chu gia, ngoại trừ ở xa nơi khác, chỉ cần là những người ở gần, đều phải chịu đối đãi nặng hoặc nhẹ.
Có thể nói, liên tục hai đợt đả kích khiến Thượng thôn xem như phế đi hơn một nửa, trừ những người trong tay có của cái tích cop, bây giờ rời xa quê quán, đi đến nơi xa khác bắt đầu lại từ đầu, nếu không cuộc sống sau này nhất định khó qua.
Nhưng muốn rời xa quê hương, sao có thể dễ dàng như thế, không khí bao quanh cả Thượng thôn vô cùng ảm đạm, rất nhiều người bị những chuyện xảy ra làm cho choáng váng, sau đó mới kịp phản ứng, trong lòng bắt đầu hối hận.
Thế nhưng là chuyện đã phát sinh, trên đời này nào có loại thuốc hối hận.
Khiến thôn dân ở Thượng thôn sợ hãi nhất là, Chu Chỉ Hân làm việc kín kẽ đến giọt nước không lọt, không có kẽ hở. Người dân ở Kim Hà thị cũng không đồng tình bọn hắn, ngay cả trên mạng, bọn họ cũng bị mọi người khiển trách.
Luôn ghen ghét Thượng thôn mấy chục năm qua có cuộc sống tốt, bây giờ Hạ thôn vô cùng trào phúng, nói có thể trao đổi tên thôn, Thượng thôn bây giờ nên đổi với Hạ thôn mới phù hợp.
Dưới tình huống như vậy, không có người nào chú ý tới, bị liên lụy lớn nhất chính là Ngô Phong.
Bị Chu Chí Cường dây dưa, oán khí ảnh hưởng khiến Ngô Phong chút nữa đã sụp đổ, hoảng hốt rơi từ trên tầng cao xuống, bị trọng thương.
Thế nhưng sau khi đưa đến bệnh viện, bởi vì không có tiền, bệnh viện cự tuyệt giải phẫu cho hắn, hắn chỉ có thể chậm rãi chờ chết.
Loại tình huống này, ngược lại là khiến người dân ở Kim Hà khen ngợi bệnh viện vài câu.
Ban đêm, Kim Hà thị, ven một con đường vắng vẻ.
Trần Hạo dừng xe ở ven đượng, ánh mắt nhìn sang, trên mặt lộ ra có nhiều thú vị biểu lộ.
Dưới Âm Dương Nhãn, Trần Hạo nhìn thấy trong ngõ nhỏ có một người ngồi ở ven đường, đang ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Dưới đèn đường, người này không có bóng, nó là quỷ hồn.
Trần Hạo quan sát một lát, xuống xe bước tới.
Đi tới trước mặt quỷ hồn, Trần Hạo thấy rõ ràng.
Một chàng trai rất trẻ trung, nhưng dáng vẻ trông rất xấu.
Trần Hạo tới gần, quỷ hồn chàng trai tuổi trẻ nhìn lại, nhưng sau khi nhìn sang, nó lại ngẩng đầu nhìn lên trời, lâm vào suy nghĩ của chính mình tư.
Nhưng rất nhanh, nó lại nhìn về phía Trần Hạo, bởi vì Trần Hạo đi đến bên cạnh nó mà không đi.
Trần Hạo cười nói: "Xin chào."
Tuổi trẻ quỷ: "..."
Trần Hạo tiếp tục nói: "Chàng trai, tuổi còn trẻ, làm sao lại chết? Chết như thế nào?"
Tuổi trẻ quỷ: "..."
Trần Hạo nói: "Không muốn nói chuyện sao? Ta đi đây."
Tuổi trẻ quỷ kịp phản ứng, vội vàng nói: "Ngươi nhìn thấy ta?"
Trần Hạo cười nói: "Nhìn thấy được, có vấn đề sao?"
"Ngươi, ngươi là..." Tuổi trẻ quỷ có chút kích động.
Trần Hạo nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta nhìn thấy ngươi, có thể giúp ngươi một số việc, ngươi có gì tiếc nuối, có muốn ta hỗ trợ gì không?"
Tuổi trẻ quỷ lắc đầu nói: "Không có."
Trần Hạo: "..."
Tuổi trẻ quỷ tiếp tục nói: "Nhưng ngươi có thể tâm sự với ta không? Đã hơn một năm rồi ta không cùng ai nói chuyện, thật nhàm chán."
Trần Hạo một mặt im lặng.
Còn trẻ như vậy đã chết, thế mà không có tiếc nuối? Vậy tại sao ngươi không đi đầu thai?
Trần Hạo tò mò hỏi: "Ngươi thật sự không có gì tiếc nuối? Vậy ngươi chết như thế nào?"
Tuổi trẻ Quỷ đạo: "Ở quán Internet liên tục mấy ngày lên mạng, đột tử."
Trần Hạo: "Vậy ngươi chết rồi tại sao không đi đầu thai?"
Tuổi trẻ Quỷ đạo: "Không muốn đi, làm người quá mệt mỏi, làm quỷ tự tại hơn."
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Nghe lời này hắn muốn đập cho nó một trận.
Nếu như ngươi là ột người già đã phải trải qua cuộc sống khó khăn, nói như vậy còn có thể thông cảm được, thế nhưng ngươi nhìn ngươi, vẫn còn trẻ như vậy, đã nói làm người quá mệt mỏi!
Thấy Trần Hạo có vẻ không tin tưởng, tuổi trẻ Quỷ nói: "Thật sự, ta không lừa ngươi. Gia đình ta tương đối phức tạp, cha mẹ ly hôn rất sớm, ai cũng mặc kệ ta, ông của ta mấy năm trước đã qua đời, học tập cũng không muốn, làm việc cũng không thích, cả ngày chỉ lượn lờ khắp nơi, dựa vào trộm cắp xe để lấy tiền sinh hoạt, có tiền liền đi quán net, mấy ngày ăn phải gà hỏng nên đột tử."
Trần Hạo không phản bác được.
Chuyện của hắn, rất giống Hùng lão sư, đều có chút cam chịu.
Nhưng Hùng lão sư sau khi chết đã hối hận, con hàng này chết cũng không hối hận, còn không muốn làm người! Lãng phí lúc trước cùng hàng triệu nòng nọc nhỏ tranh đoạt cơ hội.