Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 487 - Chương 488: Giả Mạo

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 488: Giả mạo

Sau khi mụ điên bạo phát ra một đạo lực lượng cùng loại với kiếm quang, sinh khí trên thân bỗng giảm bớt đi rất nhiều, nhưng một loại khí tức cổ quái nào đó trên thân mụ điên lại mạnh lên không ít.

Xem ra, mụ điên có thể làm được loại chuyện này, tựa hồ là dựa vào sinh khí làm cơ sở.

Mà mục tiêu của nàng hình như cũng là đồ vật ở nơi này.

Ánh mắt nhất động, Trần Hạo phất tay, Hiên Viên đời thứ hai một lần nữa xuất hiện ở trong tay, nhắm ngay mụ điên chém tới.

Mụ điên cảm giác được nguy hiểm, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn Trần Hạo, tựa hồ hiểu ra rằng Trần Hạo không dễ chọc, nhưng lại không muốn từ bỏ.

Giằng co một lát, lúc này, trong giếng đột nhiên lại xuất hiện một cỗ gợn sóng, sau đó từng đạo hư ảnh từ trong giếng phun ra, bay lên giữa không trung.

Lúc nhìn thấy hư ảnh, ánh mắt của mụ điên sáng lên, chạy vội tới hướng hư ảnh.

Mèo đen cũng không do dự, bên trong âm thanh oa ô, thân thể biến lớn, lăng không bay lên, bắt giữ hư ảnh.

Những hư ảnh này đều là những người nói một loại ngôn ngữ cổ quái kỳ lạ, mặc cũng là một thân quân phục, chính là tiểu quỷ tử năm đó.

Không biết vì cái gì bọn chúng lại tồn tại ở đáy giếng, hơn nữa lúc này hồn phách cũng bị phun ra ngoài.

Nhưng phía dưới sự hợp kích của mèo đen và mụ điên, mặc dù số lượng của hư ảnh không ít, lại hoàn toàn không có cách nào phản kháng, trong khoảnh khắc liền bị cắn nuốt sạch sẽ.

Do số lượng nhiều, mèo đen cũng không tranh đoạt với mụ điên nữa, mụ điên này quá quái lạ, trên thân có thể bộc phát kiếm quang, để mèo đen cảm thấy rất có uy hiếp, nếu là không cần thiết, vẫn là không muốn kết thù kết oán.

Ăn gần như một nửa hồn phách, khí tức cổ quái trên thân mụ điên càng phát ra mạnh mẽ, lúc này nàng tựa như đã có lực lượng, trực tiếp nhảy vọt vào trong giếng, chui xuống dưới.

Trần Hạo vội vàng cảm giác, lúc ý niệm xâm nhập vào khoảng bảy tám mét dưới đáy giếng, liền phát hiện, đột nhiên không thấy tung tích của mụ điên nữa.

Bên trong cảm giác, mơ hồ có một cỗ lực lượng ẩn núp ở dưới đáy giếng, cản trở ý niệm cảm giác của mình.

Đáy giếng này liên thông với đồ vật gì!

Trần Hạo như có điều suy nghĩ.

"Meo ô!" Lúc này, mèo đen nhìn về phía Trần Hạo, meo ô một tiếng, mắt mèo bình tĩnh nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo hỏi: "Ngươi muốn tiếp tục?"

Mèo đen gật gật đầu rồi lại lắc đầu, tiếp tục nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói: "Ý của ngươi, là ngươi xuống hay không không quan trọng, nếu như ta không đi xuống dưới cùng với ngươi, ngươi cũng không đi?"

Mèo đen gật đầu.

Trần Hạo cười: "Vậy thì không đi xuống. Đồ vật này, gặp được mấy lần cũng đã đủ phiền, ai muốn đi thì tự đi, ta ở bên ngoài nhìn."

Vừa nói xong, sắc mặt của Trần Hạo hơi động, quay người nhìn lại, liền phát hiện mấy thân ảnh đang chạy tới, nhìn kỹ, lại là mấy nam nữ trẻ tuổi tiến vào thôn kia.

Lúc này trong giếng đã không còn hấp thu bên ngoài nữa, mà là hướng ra phía ngoài phát ra một loại lực lượng quỷ dị nào đó, cho nên mấy người kia cho dù không có trận pháp bảo vệ, cũng không bị tổn thương gì nữa.

"Kim quang, kim quang thật mạnh, đây là bảo tàng sao!" Một cô gái bên trong mấy người mở miệng, kích động nói năng lộn xộn, hai mắt phát sáng, trực tiếp chạy về phía bên cạnh giếng.

Lông mày Trần Hạo cau lại, ngăn cản cô gái kia.

Nữ hài sững sờ, chợt giận dữ: "Tránh ra, phát hiện ra bảo tàng, ai cũng có phần, ngươi muốn một người độc chiếm sao? Có tin ta báo cáo ngươi hay không."

Mặt Trần Hạo không thay đổi chỉ vào miệng giếng nói: "Ngươi nói đây là bảo tàng?"

Ánh mắt của cô gái cực nóng mà tham lam nói: "Kim quang mạnh như vậy ngươi cũng không nhìn thấy sao? Đây là vàng, vàng ngươi biết hay không?"

Trần Hạo nhìn về phía những người khác: "Các ngươi cũng nhìn thấy kim quang? ?"

Mấy người không nói lời nào, chỉ là ánh mắt có chút đỏ lên nhìn Trần Hạo, giống như nếu Trần Hạo tiếp tục ngăn cản, bọn hắn liền muốn động thủ.

Trần Hạo nhíu mày.

Xem ra miệng giếng này còn có ma lực mà chính mình cũng không tưởng tượng được, mấy người này rõ ràng là bị mê hoặc tâm trí, phóng đại tham lam trong lòng, nếu như không ngăn cản, bọn hắn khẳng định sẽ nhảy vào, nếu nhảy xuống, coi như không chết, muốn ra cũng khó.

Quan sát mi tâm của mấy người này một chút, tử kiếp y nguyên còn tại, hiển nhiên còn đang bị liên lụy. Người có thể hóa giải là ta sao? Chỉ cần ta hỗ trợ, bọn hắn liền có thể tránh thoát cái chết?

Trần Hạo suy nghĩ một chút, thân ảnh vút qua, trực tiếp một xoay cổ tay chém lên trên cổ cô gái kia, sau đó hắn đang muốn đi đánh bất tỉnh những người khác, nhưng thân thể lại dừng lại, kinh ngạc xoay người nhìn lại.

Nguyên bản bị mình đánh trúng một kích vào ót, nếu chỉ là người bình thường, kết quả trực tiếp chính là hôn mê.

Thế nhưng lúc này, cô gái bị mình đánh kia, không chỉ có không bị ngất đi, ngược lại còn gầm thét một tiếng: "Ngươi muốn cướp vàng của ta, ta liều mạng với ngươi!" Nói xong nàng chủ động nhào về phía Trần Hạo, nhe răng trợn mắt, mặt đầy dữ tợn.

Mà mấy người trẻ tuổi khác đều gầm nhẹ lên một tiếng, xông về phía Trần Hạo.

Trần Hạo im lặng, sau đó ra tay cũng không nể tình nữa, ai đi lên cũng chính là ăn một cước, một cước này , nếu là người bình thường, tối thiểu phải nằm mấy phút không dậy nổi.

Nhưng mấy nam nữ trẻ tuổi lại là ngay lập tức đứng lên.

Trần Hạo đang chuẩn bị lần nữa tăng lớn lực lượng, tốt nhất để mấy người này nằm mấy tháng, cũng còn tốt hơn là bị mê hoặc tâm trí ném đi tính mệnh.

Thế nhưng Trần Hạo vừa mới chuẩn bị, mấy trẻ tuổi nam nữ kia lại quay người lại, chạy hướng về phía miệng giếng, sau đó không chút do dự nhảy vào.

Đậu phộng!

Trần Hạo nhìn trợn mắt hốc mồm.

Mẹ nó đây là, thật sự là trời muốn ngươi chết, muốn cứu đều không được a.

Trơ mắt nhìn mấy nam nữ kia nhảy vào, Trần Hạo vội vàng đi tới bên cạnh giếng, lại phát hiện đã không kịp, bọn hắn cũng giống như mụ điên kia, đều biến mất dưới đáy giếng không thấy đâu nữa.

"Meo ô!" Mèo đen kêu lên một tiếng, nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo tức giận: "Đừng suy nghĩ, xem bọn hắn đáng thương, giúp một chút, đáng tiếc người có tử kiếp tới, muốn cứu đều cứu không được, vậy liền không có biện pháp."

"Cái gì không có biện pháp?" Một tiếng nói vang lên, sau đó đại hán do gà trống huyễn hóa ra từ trong bóng đêm chạy tới.

Trần Hạo nhìn thấy gà trống, tức giận: "Nói đến, ta còn muốn hỏi ngươi, để ngươi coi chừng mấy người bọn họ, làm sao để bọn họ chạy tới nơi này?"

Gà trống nói: "Hạo ca đừng nói nữa, bọn họ đột nhiên tỉnh lại, sau đó giống như mê muội, điên cuồng chạy tới, ta muốn đuổi theo cũng không kịp."

Trần Hạo nói: "Ngươi còn đuổi không kịp mấy người bình thường?"

Gà trống nói: "Ta cũng không biết bọn hắn sẽ chạy tới nơi này a, Hạo ca, đây là có chuyện gì thế? Ta làm sao cảm thấy cái giếng này rất cổ quái?"

Trần Hạo nói: "Ta cũng không biết, ngươi có truyền thừa của mình, nói không chừng nhận biết, đi qua nhìn một chút."

Gà trống nói: "Tốt. . ." Nói xong, gà trống liền chạy tới bên cạnh giếng.

Mới đi ngang qua người Trần Hạo, đột nhiên chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, thân ảnh của Trần Hạo vút qua, tới gần gà trống, trực tiếp một cước đá vào trên thân đại hán do gà trống huyễn hóa ra.

Phanh một tiếng, đại hán huyễn hóa ra kia bị đá bay ra năm sáu mét.

Không đợi đại hán rơi xuống đất, meo ô một tiếng, mèo đen lăng không rơi xuống, móng vuốt lấp lóe hàn quang, hung hăng chụp vào cổ đại hán.

Ầm!

Ngay lúc mèo đen sắp bắt được, đại hán được huyễn hóa ra kia đột nhiên vang lên một tiếng trầm trọng, một cỗ khói trắng bao lấy thân thể.

Mèo đen rơi xuống, đại hán huyễn hóa kia biến mất không thấy đâu nữa.

"Chạy đi đâu, đồ ngu xuẩn, thế mà đem ta dẫn đi còn giả mạo ta, con mẹ ngươi, gà gia là ai đều có thể giả mạo sao?" Đúng lúc này một vòng ánh sáng gào thét phóng tới, sau đó tiếng của gà trống vang lên.

Bình Luận (0)
Comment