Tiến vào trong phòng, Trần Hạo liền thấy một cô gái thân thể trần trụi, đang tìm quần áo che thân.
Trần Hạo đầu tiên là giật mình quay người, sau đó cảm thấy không thích hợp, lại xoay người sang chỗ khác nhìn kỹ.
Lần quan sát này, ánh mắt của Trần Hạo cổ quái.
Cô bé này, chính là một trong bảy người nhảy vào trong giếng kia, cô gái tên là Kỳ Kỳ kia.
Mẹ nó chứ, ngươi là từ nơi nào chui ra? Hơn nữa còn chạy tới nơi này!
"Đậu phộng, ngươi nhìn lén vợ ta tắm rửa, ta đánh chết ngươi!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó một người xông về phía Trần Hạo.
Trần Hạo trở tay liền đem người này đẩy ra, nhìn kỹ, quả nhiên là Lỗ Vĩ.
Vợ? Ngươi mẹ nó không phải du lịch lạc đường sao? Làm sao lại nhanh như vậy ngay ở trong thôn có vợ rồi!
Trần Hạo không nói nhảm, trực tiếp tiến lên, đưa tay nắm chặt cổ áo Lỗ Vĩ, đem hắn nhấc lên.
"Ngươi còn nhớ ta không?"
Trần Hạo nhìn Lỗ Vĩ, nghiêm túc hỏi.
Lỗ Vĩ lúc đầu có chút kinh hãi, nghe vậy trừng to mắt: "Ngươi không phải câm điếc?"
Trần Hạo lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ ta không?"
Lỗ Vĩ nói: "Ta đương nhiên nhớ kỹ ngươi, ngươi là trong thôn câm điếc Hạo, vợ ta còn nói ngươi. . ."
Trần Hạo không đợi hắn nói xong, trực tiếp một bàn tay đánh lên trên mặt hắn, đem Lỗ Vĩ đánh cho im bặt.
"Ta không nghe nói nhảm, ta hỏi ngươi đáp, nói nhiều một câu, chém ngươi." Trần Hạo lạnh lùng nhìn Lỗ Vĩ, giọng nói lạnh lẽo.
Lỗ Vĩ lúc đầu bị đánh thì nổi trận lôi đình, nghe vậy lại thấy tay chân lạnh buốt, không dám phản bác.
"Ngươi đến thôn này bao lâu rồi?"
"Năm, hơn năm tháng." Lỗ Vĩ yếu ớt trả lời.
Lông mày Trần Hạo nhíu lại, tiếp tục nói: "Nàng là vợ ngươi? Lúc nào thì quen biết, lúc nào kết hôn?"
Lỗ Vĩ nói: "Đến được ba ngày liền quen biết a, sau đó. . ."
Lỗ Vĩ còn chưa nói xong, đột nhiên đầu choáng váng, rơi vào hôn mê.
Trần Hạo nhíu mày, đang muốn đưa tay đánh cho hắn một tát, đột nhiên con mắt trừng lớn, nhìn kỹ Lỗ Vĩ.
Lỗ Vĩ trong trạng thái hôn mê, tựa hồ đang nhanh chóng trưởng thành, tóc dài ra rồi lại biến ngắn, thân thể cũng hơi béo phì một chút.
Không chỉ là Lỗ Vĩ, cô gái Kỳ Kỳ đang mặc quần áo kia cũng ngã trên mặt đất, rơi vào hôn mê, dung mạo và kiểu tóc đều có biến hóa rất nhỏ.
Không bao lâu, Lỗ Vĩ lại tự động tỉnh lại, đầu tiên là mê mang nhìn bốn phía, sau đó liền thấy Trần Hạo đang mang theo mình, trong lúc nhất thời Lỗ Vĩ tựa hồ có chút trợn mắt hốc mồm.
"Câm điếc Hạo, ngươi làm gì? Mau buông ta ra."
Trần Hạo không buông tay, mà cứ như vậy nhìn Lỗ Vĩ, hỏi: "Ta vừa rồi đánh ngươi, ngươi đã quên sao?"
Lỗ Vĩ kinh ngạc: "Ngươi vừa rồi đánh ta, ngươi không phải đánh ta ba tháng trước sao? Nhưng đó cũng là hiểu lầm, ta biết, cũng không truy cứu, ngươi còn muốn thế nào?"
Trần Hạo không nói, nhìn Lỗ Vĩ một cái thật sâu, buông hắn ra, quay người rời khỏi căn phòng.
Đi ra ngoài phòng, Trần Hạo nói với gà trống và mèo đen: "Bây giờ cái gì cũng không cần làm, chúng ta trước hết nhìn xem."
Mèo đen và gà trống không hiểu ra sao, nhưng cái gì cũng không hỏi, đi theo Trần Hạo tới một căn nhà có lầu cao, có thể nhìn xuống toàn bộ động tĩnh trong thôn.
Lúc này, Trần Hạo phát hiện, trong làng hoàn toàn chính xác không chỉ có Lỗ Vĩ và cái cô gái tên Kỳ Kỳ kia.
Ba nam ba nữ khác ở cùng Kỳ Kỳ trước đây, lúc này cũng hiện ra, hoạt động ở nơi khác trong thôn, nhìn thật giống như thôn dân ở đây vậy.
Còn có con chó chết kia, không đúng, bây giờ con chó này đang sống, lông lá sáng rõ, mặc dù không sủa, nhưng lại nghênh ngang chạy khắp nơi trong thôn, chạy rất thoải mái.
Nhưng quan sát một hồi lâu, Trần Hạo lại chưa hề phát hiện thân ảnh của mụ điên. Thân ảnh của A Mịch La cũng không thấy đâu, chuyện này khiến Trần Hạo có chút không hiểu nổi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến trưa.
Lúc này, mèo đen và gà trống nhìn biến hóa trong thôn, cũng là trợn mắt hốc mồm.
Nguyên bản mấy nam nữ trẻ tuổi, lúc này cũng thay đổi, biến thành bộ dáng trung lão niên.
"Hạo ca, đây là quỷ dị!" Gà trống mở miệng, giọng điệu vô cùng khẳng định.
Trần Hạo nói: "Ta cũng cảm thấy là quỷ dị, nhưng căn bản của quỷ dị là cái gì, ta tìm không thấy."
Meo ô! Mèo đen kêu một tiếng.
Gà trống sững sờ, sau đó nói: "Hạo ca, Miêu tỷ nói, quỷ dị này còn chưa hình thành, nó vẫn là ấu sinh hình thái."
Trần Hạo kinh ngạc nói: "Ấu sinh hình thái, ý của ngươi là, quỷ dị này là hôm qua mới xuất hiện sao?"
Mèo đen gật đầu.
Ánh mắt của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, mở miệng nói: "Ta nhớ được trong sách có ghi chép, sơ thành quỷ dị, đều sẽ có một cái phương hướng chuyển biến, một khi hoàn thành chuyển biến, liền sẽ hình thành quỷ dị căn bản. Nói cách khác. . ."
Trần Hạo biến sắc, liền hướng căn nhà của Lỗ Vĩ chạy tới.
Đi tới nhà Lỗ Vĩ.
Lúc này Lỗ Vĩ đã biến thành lão đầu, lúc Trần Hạo nhìn thấy hắn, kinh hãi phát hiện, sau khi Lỗ Vĩ già, cùng hắn nhìn thấy lão đầu lúc mới tới giống nhau như đúc.
Mà trong sân, đều hiện lên mùi thuốc rất nồng nặc, trong phòng cảm giác được khí tức tàn hồn của nữ nhân kia.
Đây là tái diễn, hay là quỷ dị tận lực vặn vẹo?
Trần Hạo còn chưa mở miệng, Lỗ Vĩ lại ngạc nhiên nói: "Ngươi là cháu trai của câm điếc Hạo sao? Ta nhớ được lúc nhỏ ngươi rất nghịch ngợm, không nghĩ tới chỉ chớp mắt liền lớn như vậy! Vào phòng ngồi một chút, ta châm trà cho ngươi."
Nói xong, Lỗ Vĩ quay người muốn đi vào nhà.
Nhưng Trần Hạo khẽ vươn tay bắt lấy tay Lỗ Vĩ, ánh mắt sắc bén nhìn Lỗ Vĩ nói: "Ngươi không phải Lỗ Vĩ."
Lỗ Vĩ kinh ngạc nhìn Trần Hạo nói: "Ngươi nói cái gì? Ta làm sao không phải Lỗ Vĩ rồi?"
Trần Hạo không nói chuyện, nhìn Lỗ Vĩ thật sâu, nhìn tướng mệnh của hắn, sát ý trong lòng hiện ra, nhưng tướng mệnh của Lỗ Vĩ lại vẫn không có chút biến hóa nào, thật giống như biết Trần Hạo sẽ không giết hắn vậy.
Trần Hạo cười, nhưng lúc này sắc mặt của Lỗ Vĩ lại biến đổi, đột nhiên liền muốn tránh thoát khỏi tay Trần Hạo, đồng thời khí lực trở nên rất lớn.
Ngay sau đó, Trần Hạo lại đẩy Lỗ Vĩ ra, Hiên Viên đời thứ hai trống rỗng xuất hiện, chém xuống.
Hưu một tiếng, Lỗ Vĩ bị Hiên Viên đời thứ hai trực tiếp chém đứt thành hai nửa.
Thế nhưng là quỷ dị chính là, không có một giọt máu tươi vẩy ra, Lỗ Vĩ sau khi bị chém đứt, phát ra tiếng kêu rên thê lương, thế mà không chết đi. Đồng thời hai nửa thân của Lỗ Vĩ, thế mà còn muốn khép lại.
Khanh khách!
Lúc này, gà trống một tiếng kêu to, một vòng ánh sáng phun ra, trực tiếp chụp trúng vào một nửa cái thân của Lỗ Vĩ.
Một nửa thân thể này, đang kêu rên giãy dụa, muốn khép lại Lỗ Vĩ, lập tức cứng đờ, sau đó thân thể trống rỗng biến mất, thật giống như bị lửa thiêu, nhưng không nhìn thấy ngọn lửa.
Theo Lỗ Vĩ biến mất, toàn bộ thôn lập tức run rẩy, một loại đồ vật nhìn không thấy sờ không được, lại có thể cảm giác được, tựa hồ đã bị vỡ vụn.
Trần Hạo thản nhiên, cảm giác tứ phía, sau đó ánh mắt nhất động, lao ra ngoài.
Không bao lâu sau, Trần Hạo một lần nữa đi tới bên cạnh giếng.
Lúc này, miệng giếng một lần nữa phát sinh biến hóa, một loại tà ác lực lượng đang tích súc trong giếng, không ngừng tăng cường, tăng cường, sau đó đột nhiên phun trào.
A! ! !
Một cái bóng mờ từ trong giếng bay ra, bay múa trên không trung, gầm thét thê lương.
Sau đó, hư ảnh nhìn về phía Trần Hạo, phát ra tiếng thét: "Ngươi đáng chết."
Trần Hạo nhìn lại, liền phát hiện, hư ảnh này, thình lình chính là mụ điên kia.