Trần Hạo kinh ngạc nói: "Mấy trăm vạn gì?"
A Mịch La cười hắc hắc nói: "Tiền a, nếu không ngươi nói là cái gì nữa?"
"Cái quái gì thế, mở miệng chính là mấy trăm vạn, tại sao ngươi không đi cướp đi?" Trần Hạo tức giận hỏi.
A Mịch La nói: "Có thể cướp không?"
Trần Hạo: ". . ."
"Chuyện này thì không thể." Trần Hạo quả quyết phản đối.
Cách suy nghĩ của cô em này không giống với người bình thường, nếu mình nói có thể, nàng khẳng định là sẽ đi cướp.
"Nếu không được, tranh thủ thời gian đưa cho ta đi, một cô gái, nếu không có tiền làm sao mua quần áo xinh đẹp." A Mịch La thản nhiên nói.
Trần Hạo nói: "Ngươi không phải đi tìm thần tỉ sao, còn có tâm tình mua quần áo?"
A Mịch La nói: "Nữ nhân mà không thích quần áo xinh đẹp, đó còn là nữ nhân sao? Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi có cho hay không đi thì nói đi, không cho ta liền đi cướp, dù sao bằng vào thực lực bây giờ của ta, coi như bị đạo môn phát hiện cũng không sợ, cùng lắm thì ác chiến một trận gió tanh mưa máu."
Mặt Trần Hạo đen xì.
Mẹ ngươi, lại còn uy hiếp ta! Ngươi đi ác chiến đi thôi, một Tu La còn muốn lật trời, coi như bây giờ thực lực của ngươi đã khôi phục được mức nhất định, chẳng lẽ liền có thể khinh thường đạo môn!
. . . Được rồi, nữ nhân này bây giờ đã trưởng thành, cũng không biết có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực, liền nhìn đồ vật không biết tên vừa rồi kém chút trở thành quỷ dị bị A Mịch La hời hợt bắt lấy, cũng có thể thấy được, nữ nhân này bây giờ rất đáng sợ.
Thật muốn gây chuyện, mình ở giữa hai bên cũng khó a!
Yên lặng trong chốc lát, Trần Hạo rút ra một tấm thẻ nói: "Trong thẻ này có mấy chục vạn, ngươi dùng trước đi, chờ ta đi tới thành thị, lại giúp ngươi chuyển 5 triệu qua."
A Mịch La hài lòng tiếp nhận tấm thẻ, quyến rũ cười một tiếng: "Cám ơn, nhìn ngươi biết điều như thế, ta có thể nói cho ngươi một tin tức."
Trần Hạo ngạc nhiên: "Ngươi còn có tin tức gì?"
A Mịch La nói: "Đương nhiên là có, tỉ như tên Tiểu Cương mà ngươi muốn giúp kia."
Lông mày Trần Hạo nhíu lại: "Ngươi không phải nói ở bên trong đồ vật kia không phát hiện ra nó sao?"
A Mịch La nói: "Là không phát hiện, ta cũng không nói là Tiểu Cương, ta nói chính là lão đầu sắp chết nhưng chưa chết kia, hắn cũng không đơn giản giống như là hắn tự nói như vậy đâu, lão đầu này, không phải là người."
Trần Hạo trừng to mắt: "A Mịch La, chuyện này cũng không thể nói lung tung, người kia rõ ràng còn có sinh cơ, hơn nữa hồn phách cũng phù hợp với thân thể, thân ở trong Sinh Tử Cảnh cũng là thật."
A Mịch La khinh bỉ nói: "Tính ra ngươi bây giờ tu vi cũng không yếu, nhưng đạo hạnh mạnh lại kém kiến thức, Sinh Tử Cảnh không chỉ là một loại pháp môn có thể che đậy thiên cơ, kéo dài sinh tử, nó còn có rất nhiều loại tác dụng, ví dụ như, thay đổi sinh tử, tạo hóa tự thân, trước đó những linh hồn ở cùng một chỗ với lão đầu kia, ngươi không phát hiện ra dị thường sao? Bên trong những hồn phách kia, đều ẩn chứa khí tức của lão đầu, nói cách khác, những hồn phách kia đều là bị lão đầu khống chế."
Trần Hạo biến sắc. Cẩn thận nhớ lại, chậm rãi phát hiện lúc ấy đã xem nhẹ một chút đồ vật.
Những hồn phách kia, tựa hồ thật sự có vấn đề, bọn chúng mặc dù biểu hiện giống như là những âm hồn thân thiết với lão đầu, thế nhưng giọng nói chuyện của bọn chúng, cũng không phải là kích động như vậy, có vẻ hơi đờ đẫn.
Mẹ nó chứ, lão tử lại bị lừa rồi!
Sắc mặt của Trần Hạo khó coi nhìn về phía A Mịch La: "Chuyện này, lúc đó làm sao ngươi không nói?"
A Mịch La nói: "Ta cũng muốn xem lão đầu kia muốn làm cái gì, hơn nữa bây giờ không phải là rất tốt sao, ta không nói, bây giờ lại được chỗ tốt, khôi phục tự do."
Trần Hạo không phản bác được.
Tên khốn Tu La này, lúc nên nói thì không nói, lúc không nên nói thì nói mò. Đầu óc của con hàng này có vấn đề đi!
"Nếu như ngươi đã nói như vậy, vậy tên Tiểu Cương kia cũng có vấn đề sao?" Trần Hạo hỏi.
A Mịch La nói: "Cái này ta không rõ lắm, âm khí trên thân tiểu tử kia cũng không phải bình thường, có thể che chở hồn thể của nó không tiêu tan, sinh cơ bất diệt, ta sợ lão đầu kia cũng đang có ý định gì đó với nó, chỉ là không làm được."
Trần Hạo nhíu mày, sau đó nói: "Cũng không phải a, tên Tiểu Cương kia nếu như tiến vào bên trong đồ vật kia, sợ là không ra được, lão nhân này coi như muốn có ý định gì với nó, cũng không có cơ hội đi."
"Đó chính là vấn đề của ngươi, được rồi, bây giờ ta đi trước, ngươi cẩn thận tu luyện đi, gặp được phiền toái, nhớ kỹ bóp nát cái này, ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, mặc kệ là giết người hay là chém người, ta đều tương đối am hiểu." A Mịch La vung tay lên, một đoàn lam quang bay đến trong tay Trần Hạo, mà nàng trực tiếp quay người lại, độn quang mà đi, tốc độ cực nhanh.
Chờ cho A Mịch La đi, thôn trang lại trở nên yên tĩnh lại.
Trần Hạo cảm thấy có chút mờ mịt.
Nhiệm vụ này làm sao thành bộ dáng quỷ quái này.
Mục tiêu của nhiệm vụ không thấy đâu, ngược lại A Mịch La lại được chữa khỏi.
Bây giờ lại lộ ra lão đầu kia có vấn đề, mẹ nó chứ, đây là một nhiệm vụ thôi mà, sao lại liên lụy tới nhiều đồ vật như vậy sao?
Đang suy nghĩ, gà trống đột nhiên hoảng sợ nói: "Hạo ca, ngươi mau nhìn."
Trần Hạo hoàn hồn, đảo mắt một vòng, sau đó kinh hãi phát hiện, nguyên bản những căn nhà hoàn hảo không chút tổn hại kia, lúc này từng căn bắt đầu mục nát, suy bại, dần dần, nguyên bản thôn xóm đang bình an, liền biến thành một vùng phế tích.
Chờ sau khi cái thôn kia biến mất, nguyên bản ruộng đồng gì đó xung quanh thôn, cũng đều biến thành đất hoang, cỏ dại rậm rạp, một mảnh thê lương.
Mặt Trần Hạo không thay đổi vừa đi vừa nhìn, thấy được các loại hài cốt, nhìn những người này lúc trước tựa hồ cũng muốn chạy trốn, kết quả không có một người chạy được, chết bên trong những căn phòng, hoặc ở ven đường.
Chờ lúc Trần Hạo đi tới nhà lão đầu kia, liền thấy trong nhà cũng có một bộ hài cốt, ánh mắt nhất động, Trần Hạo tiến vào bên trong phòng, cũng nhìn thấy một bộ hài cốt bị xích sắt khóa lại.
Lão nhân này cùng vợ hắn cũng đã sớm mất, lúc trước mình gặp được, đều là cảnh tượng giả sao?
Những cảnh tượng đó, là đồ vật phía dưới giếng nước kia làm ra sao?
Trần Hạo rung động trong lòng.
Có thể làm cho mình hoàn toàn nhìn không phân biệt ra thật giả, mà lại còn bên trong hư giả tạo ra hư giả, để cho mình không cách nào phân biệt, đồ vật này, quả thật là rất đáng sợ a!
Nhưng nếu nơi này đều là hư giả, tất cả mọi người đều chết rồi, thôn cũng là phế tích, vậy lúc trước Tiểu Cương thấy được chính là cái gì? Nó xâm nhập nơi này, vì cái gì có thể rời đi?
Trong lòng Trần Hạo suy đoán.
"Meo ô!" Lúc này, mèo đen đột nhiên kêu lên một tiếng. Nó ghé vào miệng giếng, tựa hồ ra hiệu cho Trần Hạo qua đó xem.
Trần Hạo liền vội vàng tiến lên, nhìn xuống dưới, con mắt trừng lớn.
Ở dứoi đáy giếng, hắn thấy được một người đang ngâm ở trong nước.
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, tay Trần Hạo nắm pháp quyết, một đạo pháp quang lưu động, nước bên trong đáy giếng đột nhiên liền bắt đầu cuốn lên, bao lấy thân ảnh kia, chậm rãi hướng miệng giếng đẩy lên.
Chờ thân ảnh kia đến miệng giếng, Trần Hạo đưa tay đem nó kéo tới.
Thân ảnh này lăn lộn, lộ ra dung mạo, lại là. . .Tiểu Cương, cũng chính là Lỗ Vĩ.
Con hàng này, tại sao lại xuất hiện dưới đáy giếng! Hắn đến cùng là tới như thế nào?
Trần Hạo sau khi sững sờ, liền vội vàng tiến lên xem xét, ánh mắt càng phát ra ngạc nhiên.
Thân thể của Lỗ Vĩ ngâm ở bên trong nước giếng, thế mà không lạnh lẽo chút nào, ngược lại vẫn duy trì ấm áp, hơn nữa hắn vẫn còn sống, có hô hấp yếu ớt, chỉ là đang lâm vào hôn mê, không cách nào tỉnh lại.
Trần Hạo đang muốn thi thủ đoạn đem hắn kích thích cho tỉnh lại, đột nhiên Lỗ Vĩ chủ động mở mắt, sau khi nhìn thấy Trần Hạo, lập tức nhảy dựng lên, hai tay làm động tác ôm súng, lớn tiếng nói: "Không được nhúc nhích."
Trần Hạo: ". . ."