Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 500 - Chương 501: Cường Thế

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 501: Cường thế

Ngay lúc mấy đạo pháp lực khí tức tới gần cửa phòng, Trần Hạo chủ động xuất thủ.

Vung vẩy Hiên Viên đời thứ hai, một kiếm trực tiếp đánh xuống cửa phòng, một đạo kiếm cương nổ bắn ra, phanh một tiếng liền đem cửa phòng nổ nát vụn, sau đó kiếm quang xung kích, tuỳ tiện liền đem hai người có pháp lực khí tức chém thành hai nửa, máu vẩy tung tóe.

Sau một kích này, mấy người còn lại lập tức cứng đờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, không dám động đậy.

Thật là đáng sợ!

Loại kiếm cương này, loại đạo hạnh này, đây là đại tu sĩ đã tu hành đăng đường nhập thất a, bọn hắn là loại người trà trộn vào xã hội, dựa vào thủ đoạn nhỏ để giả thần giả quỷ, hoàn toàn không thể so sánh.

Đá trúng tấm sắt rồi.

Tâm của mấy người chìm đến đáy biển.

Trần Hạo lại dạo bước đi ra ngoài, đi tới trước mặt mấy người.

Hết thảy có năm người, bị một kiếm của Trần Hạo xử lý hai người, còn lại ba người. Trong đó có nam tử đầu trọc kia, con hàng này ngược lại là có vận khí tốt a.

Trần Hạo xuất hiện, đầu trọc cũng nhìn thấy hắn, sau đó yết hầu hơi động một cái, trong mắt tràn đầy rung động và tuyệt vọng, còn có hối hận thật sâu.

Đậu phộng, nhìn lầm rồi.

Tiểu tử này trước đó không phải là đánh lén, là chính diện chấn nhiếp, lão tử thế mà coi hắn thành tu sĩ phổ thông để đối đãi, còn phái ác quỷ đi trả thù!

Lần này chết chắc rồi!

"Mấy vị khỏe chứ!" Trần Hạo đem Hiên Viên đời thứ hai gác lên vai, nhếch miệng cười.

Ba tên tu sĩ hiểm tử hoàn sinh run một cái, liền đáp lại cũng không dám.

Sớm biết người này khủng bố như vậy, đánh chết bọn hắn cũng không dám tới a.

"Không nói lời nào sao? Vậy liền ta hỏi các ngươi đáp, ai trả lời trước thì sống, không trả lời, chết." Trần Hạo cười tủm tỉm, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại rất lạnh.

Bắt hồn phách của người khác, cung cấp cho người khác vui đùa, khi gặp được phiền phức, thì lại giết quỷ trả thù.

Chỉ bằng những cử chỉ này, những người này chết cũng không có gì đáng tiếc.

Ba tên tu sĩ sững sờ, từng tên tập trung tinh thần, không dám phân tâm.

"Chủ nhân của nơi này ở đâu?" Trần Hạo mở miệng.

Ba tên tu sĩ đang muốn đáp, sau đó đồng thời sửng sốt, rồi lại cũng không dám mở miệng nói.

Trần Hạo nhìn thoáng qua, cười nói: "Làm sao? Các ngươi sợ hãi? Không có việc gì, có thể không nói, vậy để ta giết các ngươi vậy, yên tâm, ta sẽ để cho các ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh."

Nhìn thấy Trần Hạo nhẹ nhàng bâng quơ nói ra chuyện ác độc như vậy, ba tên tu sĩ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Một tên tu sĩ mở miệng nói: "Tiền bối, sư phụ ta. . ."

Hưu!

Một đạo kiếm cương hiện lên, lời của tu sĩ này còn chưa dứt, trực tiếp bị chém thành hai nửa, phân thây mà chết. Liền hồn phách đều bị kiếm cương trực tiếp xé nát, không còn tồn tại.

Trần Hạo lạnh lùng nhìn về phía hai tu sĩ còn lại nói: "Cho rằng ta nói đùa sao?"

Hai tu sĩ kia kinh hãi lui ra phía sau, răng đều đang đánh vào nhau lập cập.

Thật là ra tay vô tình a, thật là đáng sợ!

"Ta hỏi lần nữa, chủ nhân nơi này, ở đâu?" Trần Hạo lại mở miệng.

"Lão đại của chúng ta có việc ra ngoài, nếu như ban đêm không trở lại, ngày mai nhất định sẽ trở về."

Trần Hạo vừa hỏi xong, lần này nam tử đầu trọc lại không kịp chờ đợi mở miệng nói.

Một tu sĩ khác sững sờ, nhìn chằm chằm đầu trọc nói: "Ngươi lại dám, ngươi liền không sợ. . ."

Nhưng hắn còn chưa nói xong, một đạo kiếm cương hiện lên, mang đi đầu người trên cổ.

Đầu trọc nhìn thấy thế trong lòng run rẩy, chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh từ bàn chân lan tràn toàn thân.

Mẹ nó chứ, đây là gặp được sát tinh a! Thật hối hận, nếu lại có cơ hội, lão tử nhất định không đi bắt hồn phách của nữ hài kia, ai thích đi thì đi.

"Vậy ngươi có thể nói cho ta, tình huống của các ngươi đây là như thế nào? Có mục đích gì?" Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn đầu trọc, tiếp tục hỏi.

Đầu trọc không dám chần chờ, vội vàng giải thích cho Trần Hạo.

Thì ra, nhóm người này gọi là Địa Sát, là một tổ chức chuyên môn do chuyện vơ vét của cải, kết giao quyền quý mà hình thành.

Dưới cờ của bọn hắn có rất nhiều nghiệp vụ, phàm là những sản nghiệp đen cơ hồ đều nhúng tay vào, vay nặng lãi chỉ là một thứ trong đó.

Nhưng sản nghiệp lớn nhất của Địa Sát, vẫn là cái cửa hàng quỷ này.

Cái gọi là cửa hàng quỷ, chính là bắt hồn phách của các cô gái xinh đẹp, sau đó dùng hồn phách này thỏa mãn những người quyền quý mà vật chất phổ thông đã không cách nào thỏa mãn tâm lý tò mò.

Đương nhiên, cũng không chỉ giới hạn trong phạm vi nữ quỷ, cũng có một vài nam quỷ, dùng để thỏa mãn những người phụ nữ có tiền kia.

Bởi vì loại chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, sợ dẫn tới phiền phức, cho nên khách hàng của cửa hàng quỷ trên cơ bản đều là liên tục bị xét duyệt khảo sát, xác định sẽ không bại lộ mới cho phép , người bình thường, cho dù có tiền, cũng không nhất định có tư cách.

Nghe được những chuyện này, Trần Hạo híp mắt lại: "Chỉ vì tiền, các ngươi liền hại nhiều người như vậy?"

Nam tử đầu trọc vội vàng nói: "Không phải a, những quỷ hồn này, đại đa số đều là ngoài ý muốn mà chết, rồi chúng ta bắt lại, cũng không phải do chúng ta hại chết."

"Ngoài ý muốn bị chết? Ngoài ý muốn giống như nữ quỷ trước đó sao?" Trần Hạo mỉa mai.

Đầu trọc nói: "Đó chỉ là số nhỏ thôi, có một vài người là chết bệnh hoặc là chuyện ngoài ý muốn khác chết đi, chúng ta từ bệnh viện bắt tới."

"Ngươi không cần giải thích, ta không ngốc, bây giờ ta hỏi ngươi vấn đề thứ hai, lão đại của các ngươi là ai? Đi đâu rồi?"

Trần Hạo hỏi.

Đầu trọc nghe vậy đang định hồi đáp, ánh mắt lại hơi động, khẽ nói: "Tiền bối, ta nói xong, ta cho ngươi biết, ngươi thả ta đi, có được hay không?"

Trần Hạo cười nói: "Có thể."

Nhìn Trần Hạo đồng ý nhanh như vậy, đầu trọc có chút không yên lòng, tiếp tục nói: "Ta nói chính là ngươi không thể dùng bất kỳ biện pháp gì tổn thương ta."

Trần Hạo nói: "Làm sao? Sợ ta lừa ngươi? Yên tâm, ta nói thả ngươi liền thả ngươi, tuyệt sẽ không chủ động tổn thương ngươi, lấy đạo tâm ra thề."

Đầu trọc thở dài một hơi, mở miệng nói: "Lão đại của chúng ta là nữ nhân, tên là Hứa Thiên Mỹ, mặc dù nhìn rất trẻ trung xinh đẹp, thật ra đã hơn năm mươi tuổi, chỉ là nàng tu luyện pháp thuật có thể làm cho mình bảo trì nhan sắc tuổi trẻ, pháp thuật này rất tà ác, trước đó có thật nhiều nam nhân trẻ tuổi cùng với nàng ở chung lâu, cuối cùng đều trở nên gầy như que củi, thoi thóp, mỗi lần đều là ta hỗ trợ xử lý. Hơn nữa Hứa Thiên Mỹ thích dùng tên giả, chỉ là nàng tựa hồ đối với chữ mỹ này vô cùng yêu thích, dùng bất kỳ cái tên giả nào, đều sẽ thêm chữ mỹ vào. Hôm trước nàng đột nhiên rời đi, nói là đi Tây Hồ gặp bạn bè, sau ba bốn ngày sẽ trở về, hôm nay đúng là ngày thứ ba."

Trần Hạo nói: "Có ảnh chụp của nàng không?"

Đầu trọc cười khan nói: "Cái này thật sự là không có, chúng ta trước kia cũng đều là khách giang hồ kiếm miếng cơm ăn, đều là bị nàng sử dụng thủ đoạn thu phục, bắt lấy nhược điểm, sau đó phải khuất phục, ngày thường chúng ta cũng không dám nói chuyện với nàng, ở đâu mà có hình của nàng."

"Ah? Nữ nhân này? Có thủ đoạn gì lợi hại không?"

"Toàn thân Hứa Thiên Mỹ đều là độc, lúc không có ai, chúng ta gọi nàng là độc mỹ nhân, nhất là một loại độc để cho người ta ngứa, lúc trước mấy người chúng ta, đều là chịu không được thứ này, mới phải chấp nhận."

Trần Hạo như có điều suy nghĩ, nói: "Vậy thì được rồi, ngươi có thể đi."

Đầu trọc sững sờ, yếu ớt nói: "Thật có thể?"

Trần Hạo cười nói: "Nếu như ngươi không muốn đi. . ."

Trần Hạo còn chưa nói xong, đầu trọc xoay người chạy, động tác kia giống như con thỏ, hận mình không thể có bốn chân.

Thế nhưng là còn chưa chạy được bao xa đâu, đầu trọc đột nhiên dừng bước chân lại, ngừng lại, sắc mặt biến thành vô cùng hoảng sợ.

Bởi vì ở trước mặt của hắn, một hư ảnh nữ tử đang ngăn cản đường đi của hắn.

Hai mắt của nữ tử đỏ như máu, oán khí trên thân, cơ hồ đã ngưng kết thành thực chất.

Bình Luận (0)
Comment