Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 522 - Chương 523: Báo Thù Phải Báo Toàn Bộ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 523: Báo thù phải báo toàn bộ

Người thanh niên kia thực sự bị hù dọa.

Trước đó Trần Hạo dùng một tia pháp lực gợi lên một số chuyện đã bị hắn lãng quên, một lần nữa xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn.

Đó là một tình cảnh vô cùng thê thảm khiến hắn liên tục nửa tháng gặp ác mộng.

Bây giờ Trần Hạo còn nói như vậy, tinh thần của hắn đã đến biên giới muốn sụp đổ.

Trần Hạo thấy hắn như thế nên không tiếp tục dọa hắn nữa, mở miệng nói: "Sợ sao? Vậy nói rõ một chút, Phùng Tiểu Huân bây giờ đang ở đâu?"

Thanh niên kia vội vàng nói: "Hắn xuất ngoại, bây giờ đang ở nước Mỹ, hắn hại chết người, hắn cũng sợ hãi, cho nên chạy trốn ra nước ngoài, đại ca, chuyện đó thật sự không liên quan đến ta, ta không biết chuyện có thể xảy ra như vậy, ta cũng không ngờ có thể xảy ra như vậy !"

Lông mày Trần Hạo cau lại.

Lại chạy ra nước ngoài! Ngọa tào, phần thưởng năm năm này đạo hạnh đúng là khó xơi, kẻ gây ra chuyện lại không ở trong nướca? Chuyện này phải làm thế nào?

"Xuất ngoại? Vậy hắn không có dự định trở về sao?"

Thanh niên kia lắc đầu nói: "Ta không biết, cũng hơn nửa năm rồi ta không liên hệ với hắn, hiện tại Phùng Tiểu Huân đã có bạn mới, ta đoán là hắn đã quên ta rồi."

Trần Hạo nặng nề nhìn người thanh niên kia, đột nhiên nói: "Ngươi và Vương Thanh Nhã có quan hệ như thế nào?"

Người thanh niên kia nói: "Nàng là biểu. . . Ngạch!"

Lời còn chưa dứt, người thanh niên đã kịp phản ứng, sắc mặt khẽ biến.

Trần Hạo cũng trừng to mắt: "Biểu muội? Ngươi là súc vật sao, lại có thể tàn nhẫn đối với biểu muội của mình như vậy, lương tâm của ngươi đâu? Nhân tính của ngươi đâu?"

Người thanh niên hoảng sợ nói: "Ngươi nghe lầm, ta không biết Vương Thanh Nhã, nàng cũng không phải biểu muội của ta, ngươi bỏ qua cho ta đi."

Trần Hạo nhìn nhìn trừng trừng vào người thanh niên, cười: "Ta cảm thấy oán khí của Vương Thanh Nhã cứ dây dưa với ngươi cũng không phải là không có đạo lý, có lẽ trong lòng nàng hận ngươi nhiều hơn một chút so với hận Phùng Tiểu Huân."

Người thanh niên kia đang muốn giải thích, Trần Hạo tiếp tục nói: "Ngươi không cần nói gì cả, thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, Vương Thanh Nhã bởi vì ngươi mà chết, ngươi phải dùng mạng đền mạng."

"Không muốn, ta không giết người, ta cũng không hại người, dựa vào cái gì mà ta phải đền mạng, ngươi, đúng, ngươi là ai, dựa vào cái gì mà quản chuyện của ta, tránh ra, nếu không ta sẽ báo cảnh sát." Người thanh niên kia kích động phản bác, đôi mắt cũng đỏ lên, cả người hắn đều run rẩy, tựa như sắp phát điên điên.

Trần Hạo nhìn thấy thế cũng hiểu, là oán khí, đang dần thâm nhập, ảnh hưởng đến người thanh niên kia.

Quả nhiên, tên này cho dù không phải hung thủ, những chắc chắn là đồng lõa.

Trần Hạo định góp một chút sức.

"Không sao, ngươi báo cảnh sát đi, ta tin tưởng cảnh sát khi tới, chắc chắn sẽ hứng thú với án giết người hơn, ngươi nói nếu ngươi bị lộ ra, ngươi sẽ nhận hình phạt như thế nào? Tù chung thân? Hay là trực tiếp tử hình? Đừng phủ nhận, ta đã ghi âm lại rồi, lời ngươi nói ta đã ghi lại toàn bộ." Trần Hạo yếu ớt mở miệng, đưa tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Vẻ mặt người thanh niên cứng đờ, giận dữ nói: "Hỗn đản, ngươi đưa ghi âm cho ta." Nói rồi người thanh niên kia xông về phía Trần Hạo.

Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đá một cước vào thanh niên kia làm hắn bay ra sau, đập vào tường, sau khi rơi xuống, cả người đau đớn, không thể đứng dậy.

Nhìn thoáng qua Trần Hạo rồi hắn lập tức mất hết sức lực ngã xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh, lúc này oán khí quấn quanh người hắn, đột nhiên tăng tốc thâm nhập vào.

Trong miệng người thanh niên vô thức phát ra tiếng nghẹn ngào, thân thể bắt đầu run rẩy, hai mắt trắng dã.

Sau một lúc lâu, Ngươi thanh niên kia mới ngừng run rẩy, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.

Mà lúc này khí tức trên người hắn đã trở nên âm lãnh vô cùng.

Trần Hạo thấy thế lông mày khẽ nhíu lại, có chút ngoài ý muốn.

Oán niệm này thế mà còn có thể phụ thân!

Lúc này, người thanh niên kia nhìn thoáng qua Trần Hạo, sau đó xoay người đi về phía cửa sổ, sau đó. . . Trèo lên trên!

Đây là nàng muốn khống chế thân thể người thanh niên kia nhảy lầu !

Trần Hạo vội vàng nói: "Chờ một chút."

Động tác của người thanh niên kia dừng lại, quay người nhìn về phía Trần Hạo, đôi mắt trắng dã, trong đó có oán khí lưu động.

Trần Hạo cười nói: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi có phải chỉ hận một mình người này, nếu như vây thì ngươi nhảy đi nhưng nếu như không phải, vậy ta cảm thấy, ngươi có thể chiếm cứ thân thể này, sau đó đi tìm kẻ tên là Phùng Tiểu Huân kia, oan có đầu nợ có chủ, người đã hại chết ngươi. Một ngươi cũng không thể lưu lại. Ừ, ta chỉ muốn nói như thế thôi, tự ngươi xử lý đi."

Ngươi thanh niên kia không động đậy gì.

Trần Hạo cũng không nóng nảy.

Sau một lúc, người thanh niên kia đột nhiên đi tới chỗ ba lô bị rơi trên mặt đất, cầm ba lô lên, sau đó đeo lên lưng, ra khỏi phòng ở.

Trần Hạo đi theo phía sau, cùng đi từ trên tầng xuống, sau đó nhìn người thanh niên lái BMW rời đi.

"Hạo ca, tình huống như thế nào? Vừa rồi là quỷ hồn nhập thân à!" Gà trống đi tới, tò mò hỏi.

Trần Hạo cười nói: "Không có gì, chỉ là đã đến lúc ác giả ác báo thôi." Nói rồi Trần Hạo lại nói sang chuyện khác: "Được rồi, chạy mãi đến trưa còn chưa ăn cơm, đi ăn cơm trước nào."

Nói xong, Trần Hạo cũng lái xe rời đi.

Sau khi tìm một quán cơm để ăn xong, Trần Hạo cũng không gấp đi tìm khach sạn, mà là lái xe dạo quanh An thị.

Trên đường tìm nơi âm khí lưu động, rất nhanh, Trần Hạo đã phát hiện một nơi có âm khí hội tụ.

Đây là một nhà máy, cánh đó có một dòng sông ở ngoại ô An thị.

Tường nhà máy được sơn đen qua loa, tựa như đã đóng cửa. Xung quanh nhà máy có một mùi hôi thối, vô cùng gay mũi.

Sau khi tới gần mèo đenvà gà trống đều thể hiện sự ghét bỏ, dáng vẻ không muốn đi qua.

Nhưng Trần Hạo lại phát hiện trong nhà máy chính là nơi âm khí hội tụ, quỷ hồn trong đó cũng không ít.

Đã gặp được sao có thể từ bỏ!

Trần Hạo đi tới cổng nhà máy, sau đó mở miệng nói: "Âm hồn tiểu quỷ ở bên trong, đi ra cho ta."

Trong giọng nói ẩn chứa một tia pháp lực truyền ra, vọng vào nhà máy.

Sau một lúc, từng đạo âm khí từ trong nhà máy bay ra, đến bên cạnh Trần Hạo rồi huyễn hóa thành hình người, có chừng mười quỷ hồn, nam nữ già trẻ đều có.

Những âm hồn này, mỗi con đều là oán khí quấn thân, nhưng lại không có sát khí, chỉ là quỷ phổ thông.

Trần Hạo đảo mắt, mở miệng nói: " Tiểu quỷ các ngươi, vì sao không đi đầu thai, lại lưu luyến nhân gian?"

Một đám âm hồn đều có vẻ e ngại, không dám mở miệng.

Trần Hạo cau mày nói: "Không nói lời nào chính là trong lòng khuất tất, nếu là như vậy, bản đại sư sẽ không khách khí, đánh cho các ngươi hồn phi phách tán, ngay cả đầu thai cũng không thể."

"Đại sư tha mạng, chúng ta đều là quỷ đáng thương bị nhà máy này hại chết, cầu đại sư làm chủ cho chúng ta." Một lão quỷ cuối cùng cũng mở miệng, bộ dáng thê lương.

Trần Hạo nhìn nhà máy rồi lại nhìn đám quỷ, nói: "Nói rõ một chút."

Lão giả vội vàng giải thích nguyên nhân.

Hóa ra tất cả thật sư đúng là nhà máy sai, bởi vì đây là một nhà máy hóa chất.

Sự đáng sợ của nhà máy hóa chất, hiện tại không có người nào không biết, chỉ cần là nơi có nhà máy hóa chất, thì đều là ô nhiễm vượt chỉ tiêu, tai họa giáng xuống, gây hại đến những người sống gần đó.

Hiện tại đang chú trọng bảo vệ môi trường, nhà máy hóa chất nơi này bởi vì vấn đề ô nhiễm, sớm đã bị đóng cửa hơn một năm.

Nhưng nhà máy hóa chất này đã gây họa cho nơi này hơn mười năm, trong lúc còn hoạt động bởi vì chất thải của nhà máy hóa chất đã khiế không ít người bị bệnh, thường xuyên bị người tìm phiền toái.

Những người này bị bệnh chết, cũng đều dây dưa ở đây, muốn đòi công đạo.

Bình Luận (0)
Comment