Sau khi lái xe rời khỏi cao ốc, Trần Hạo đã ném chuyện của Bao Tinh Tinh ra sau đầu.
Cũng không phải Trần Hạo lấy được chỗ tốt rồi đi, chủ yếu là do tử nguyện của nó, thực sự gây khó cho người ta.
Hơn nữa hiện tại Bao Tinh Tinh lựa chọn cùng Hồ Tiểu Hạ song tu, mặc dù không biết bọn chúng có thể thành công hay không, nhưng cũng là một con đường có thể hoàn thành tâm nguyện của mình, Trần Hạo không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể chúc phúc cho bọn chúng.
Vòng vo trên đường phố một chút, Trần Hạo nghĩ một chút, rồi lái xe đi vào cao tốc, sau đó rời đi.
Nơi này vẫn rất gần Quảng Lăng, khó đảm bảo ban ngành liên quan ở đây sẽ không tiếp tục dây dưa, tốt nhất là cách xa một chút, ngoài tầm tay với, như thế họ mới có thể hết hi vọng.
Xe chạy trên đường cao tốc, sau mấy tiếng, Trần Hạo đã sắp tiến vào Tuyên thị ở cạnh An thị.
Hiện tại đang là buổi chiều, nhưng sắc trời âm u, trời đang mưa to, trên đường phố chỉ có mấy chiếc xe chạy, có rất ít người đi đường.
Trần Hạo vẫn ung dung chậm rãi lái xe, chuẩn bị đi tìm một khách sạn để nghỉ.
Vừa mới rẽ vào một con đường, sắc mặt Trần Hạo đột nhiên khẽ động, dừng lại ở ven đường, sau đó con mắt nhìn chằm chằm vào một thùng rác trước mặt.
Trần Hạo thấy được trong thùng rác có âm khí hội tụ, còn có ba âm hồn.
Thật sự có chút ngoài ý muốn, trong thùng rác cũng có quỷ? Chẳng lẽ là giết người vứt xác?
Nhưng mà nhìn không giống, ba âm hồn này, âm khí yếu ớt, đừng nói là sát khí, oán khí cũng không có, là âm hồn phổ thông đến không thể phổ thông hơn.
Đắn đo một lát, Trần Hạo lái xe tới gần, sau đó nhìn vào rong thùng rác
Vừa nhìn vào, Trần Hạo đã thấy ba đám âm khí đang co quắp ở một góc thùng rác h.
Thoáng suy nghĩ một chút, Trần Hạo vẫy tay một cái với thùng rác, ba đám âm khí biến mất giữa hư không, sau đó lại đột nhiên xuất hiện trong xe.
Động tĩnh này đã kinh động đến ba đám âm khí, bọn chúng khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi hóa thành ba hình người.
Lần biến hóa này, khiến Trần Hạo hơi biến sắc mặt.
Ba âm hồn này, lại là ba đứa trẻ.
Nhìn đứa lớn nhất chỉ mười mấy tuổi, nhỏ nhất chắc chỉ có bảy tám tuổi.
Đứa nào cũng mặc quần áo cũ nát, đầu tóc lôi thôi, trên mặt cũng bẩn thỉu, nhất là đứa nhỏ nhất, một bên tai thối nát, nhìn vô cùng dọa người.
Ba đứa trẻ lúc đầu còn có chút mê mang, sau đó nhìn thấy Trần Hạo, giật nảy mình, theo bản năng liền muốn chạy.
"Dừng lại." Trần Hạo quát lớn một tiếng.
Ba đứa trẻ lập tức thành thật, sợ hãi ngồi ở ghế sau, bất an nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nói: "Các ngươi là trẻ con ở đâu, sao lại chết ở đây?"
Ba đứa trẻ không nói lời nào, dứa nhỏ nhất còn khẽ nấc, nhìn có chút muốn khóc.
"Đừng khóc, ngươi mà khóc ta sẽ không nhận người em trai như ngươi." Đứa lớn nhất nhìn thấy đứa nhất muốn khóc, đột nhiên nhìn chằm chằm nó, uy hiếp nói.
Đứa nhỏ nhất giật nảy mình, vội vàng thu hồi vẻ muốn khóc, bộ dáng rất là ủy khuất.
Trần Hạo nhìn thấy mà im lặng, nhưng cũng nhận ra trong ba đứa, đứa nào là trụ cột, ánh mắt rơi vào người đứa trẻ lớn nhất.
"Ngươi là lão đại?"
Thấy Trần Hạo hỏi như vậy, lúc này đứa lớn nhất mới đắc ý nói: "Gọi ta ca!"
Trần Hạo mặt đen: "Nghiêm túc chút, còn ca, ta nói ngươi một tiếng, ngươi dám phản bác sao?"
Đứa lớn nhất tức giận nói: "Không gọi thì dẹp đi, bọn ta muốn đi."
"Dừng lại, ta để các ngươi đi sao?" Trần Hạo tức giận nói.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Đứa trẻ lớn nhất cũng cứng đầu, đối mặt với Trần Hạo, thế mà không sợ.
Trần Hạo nói: "Chẳng ra sao cả, chỉ muốn hỏi các ngươi chết như thế nào, ngươi nhìn các ngươi mới lớn bao nhiêu, không thành thật ở nhà, sao lại chết ở đây?"
Đứa trẻ lớn nhất nói: "Ngươi quản được à, bọn ta cũng không biết ngươi."
Trần Hạo cười: "Đúng là không biết ta, nhưng ta có thể tự giới thiệu một chút, tu sĩ Đạo gia Trần Hạo, chuyên hàng yêu phục ma, chuyện bắt quỷ với ta mà nói, chỉ là một việc nhỏ."
Nói rồi, Trần Hạo thả ra một tia khí tức pháp lực.
Cảm nhận được uy hiếp trên người Trần Hạo, ba đứa trẻ giật mình, vội vàng muốn chạy.
Thế nhưng khi chúng đụng vào cửa xe, thì có một dòng điện xuất hiện, đánh ba đứa ngược trở về, khiến chúng kinh hô.
"Ta nói, ta là đạo sĩ, ở trước mặt ta mà để cho các ngươi chạy, vậy ta còn mặt mũi làm đạo sĩ sao?" Trần Hạo bình tĩnh nói.
"Ngươi bắt nạt trẻ con." Đứa trẻ lớn nhất tức giận nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói: "Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không bắt nạt các ngươi, còn cho các ngươi chỗ tốt."
"Hừ." Đứa trẻ lớn nhất quay đầu đi, vẻ mặt khinh thường.
Trần Hạo nói: "Không muốn sao? Ta có thể cho các ngươi ăn ngon?"
"Ai muốn ăn của ngươi, nói cho ngươi, Uông Đại Bảo ta cho dù chết đói, cũng không ăn một miếng của ngươi." Đứa trẻ lớn nhất kiêu ngạo nói.
Trần Hạo cười: "Thật sao?"
Nó hừ lạnh quay đầu.
Trần Hạo không nói nữa, trực tiếp lấy ra một cây linh hương, sau đó nhóm lửa, hương khí phát ra.
Hương khí tràn ngập, tràn vào lỗ mũi ba tên tiểu quỷ, sau đó lại bị Trần Hạo thao túng tản ra.
Cảm nhận được chỗ tốt của linh hương, ba tên tiểu quỷ đều chấn động. Sau đó mạnh mẽ hít cái mũi.
Thế nhưng hương khí đã bị Trần Hạo khống chế, bọn chúng hít mãi cũng không được, chỉ có thể lo lắng suông.
"Thúc thúc, ta muốn ăn." Đứa bé nhất nhịn không được, vô cùng đáng thương nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nói: "Gọi ta là ca ca."
"Ca ca, ta muốn ăn." Tiểu gia hỏa thông minh lập tức đổi giọng.
Sau đó, nó phát hiện, hương khí tự động chui vào mũi nó, trên mặt nó lộ vẻ vui mừng, sau đó một mặt đắc ý.
Nhìn thấy vẻ mặt này, hai tiểu quỷ kia đều xoắn xuýt.
Trần Hạo nói: "Muốn ăn không? Ăn vào có thể khiến hồn phách của các ngươi trở nên rắn chắc nha."
Đứa trẻ thứ hai kia cuối cùng cũng không nhịn được gật đầu, mong đợi nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cũng không đùa nó, trực tiếp để nó hưởng thụ linh hương tẩm bổ.
Lúc này, Trần Hạo lại nhìn về phía đứa trẻ lớn nhất, nó đang rất xấu hổ, tựa như muốn tìm một bậc thang để bước xuống, nhưng tìm không thấy.
Trần Hạo cười cười, loại bỏ hạn chế với đối với linh hương.
Cuối cùng cũng được linh hương tẩm bổ, tinh thần của đứa trẻ lớn nhất khẽ rung động, điên cuồng hít mạnh.
Vừa hít hương khí, nó vừa nói: "Hương này ăn ngon thật."
Trần Hạo cười không nói, đốt xong một cây linh hương, hồn phách ba đứa trẻ cũng đọng lại rất nhiều, không còn yếu ớt giống lúc trước.
Lúc này Trần Hạo mở miệng nói: "Thế nào, hiện tại có thể nói chưa? Các ngươi làm sao lại chết ở chỗ này? Người nhà của các ngươi đâu?"
Ba đứa trẻ nhìn nhau, lúc này đứa lớn nhất mới nói: "Ta tên Uông Đại Bảo, đây là Uông Lâm, đây là Uông Phong, bọn ta bỏ nhà ra đi, muốn gia nhập xã hội đen, kiếm nhiều tiền, có cuộc sống tốt lành."
Trần Hạo nhíu mày: "Các ngươi mới bao nhiêu tuổi, bây giờ chính là tuổi đi học, không chăm chỉ học tập, làm loạn cái gì, lại nói, các ngươi đã lớn như vậy, ai dám mướn các ngươi làm việc, kia là phạm pháp. Tìm không được việc làm, các ngươi không về nhà sao?"
Uông Đại Bảo xấu hổ nói: "Chúng ta tới đây vào một ngày rất lạnh, ban đêm không có chỗ ở, trốn ở chỗ này, nên chết rét."
Trần Hạo: ". . ."