Nghe được lão nhân nói như vậy, Trần Hạo bó tay rồi.
Cái phòng này, hắn đã xác nhận, không có chút âm khí nào, nói cách khác người bạn già đã qua đời của lão nhân, nếu như không lựa chọn đầu thai, như vậy cũng hẳn là đã hồn phi phách tán, cái nàng gọi là nằm mơ mơ tới, chẳng qua là mình nhớ quá mức, đêm nằm mơ mà thôi.
Nhưng loại chuyện này, Trần Hạo cũng sẽ không nói ra.
Đối một người có tình cảm vô cùng sâu mà nói, phá hư giấc mộng của nàng, nói không chừng sẽ hại người chết.
Nhìn lão nhân tỏ vẻ mong đợi, Trần Hạo cười nói: "Chỉ cần ngài không sợ, chuyện này đương nhiên là có thể."
Lão nhân cười nói: "Chuyện này có gì phải sợ, ta đều đã bước một bước chân xuống đất, nếu thật có quỷ, không qua bao lâu, ta cũng sẽ là một thành viên trong đó."
Trần Hạo suy nghĩ một chút nói: "Nếu là như thế, vậy không cần chờ oan hồn kia đến, ta liền có thể để cho ngài nhìn thấy, nhưng lại là ba tên tiểu quỷ, có lẽ cũng có chuyện muốn hỏi thăm ngài."
Lão nhân kinh ngạc nói: "Tiểu quỷ?"
Trần Hạo tay nắm pháp quyết, một đạo pháp quang gia trì lên trên thân lão nhân, lập tức, lão nhân liền thấy ba đứa trẻ con đứng bên cạnh Trần Hạo.
Trong miệng tuy nói không sợ, nhưng lúc vừa thấy được, lão nhân vẫn là giật nảy mình.
"Bác gái, đây chính là quỷ, nếu như ngài còn nhớ rõ hơn một năm trước có ba đứa nhỏ chết trong thùng rác, đó chính là ba đứa bọn chúng." Trần Hạo giải thích nói.
Lão nhân suy nghĩ, giật mình nói: "Ta nhớ rồi, đúng là có chuyện như vậy, hình như động tĩnh huyên náo rất lớn."
Nói xong, lão nhân nhìn về phía ba tên tiểu quỷ, trong mắt hiện ra một tia thương tiếc: "Mấy đứa trẻ con này mới bao lớn, thật sự là quá đáng thương."
Trần Hạo nói: "Bác gái, ta muốn hỏi ngài, trước lúc ba đứa nhỏ này xảy ra chuyện, các ngươi ở nơi này có mất qua một cái chăn mền, ngài có ấn tượng gì sao?"
Lão nhân sửng sốt: "Làm sao ngươi biết ta mất một cái chăn mền?"
Trần Hạo trợn tròn mắt: "Ngài mất à?"
Lão nhân gật đầu nói: "Đúng vậy a, ngày đó ta vừa vặn đi ra ngoài có việc, liền đem chăn mền phơi bên trên tường ngoài hành lang, thế nhưng là chờ ta trở lại, chăn mền đã không thấy tăm hơi, lúc ấy ta còn rất thương tâm, cái chăn mền này là người bạn già đã qua đời của ta mua cho ta một cái chăn mền cuối cùng, ta một mực rất trân quý, không nghĩ tới cũng bởi vì đi ra ngoài một chuyến, liền mất đi."
Nói xong trên mặt lão nhân còn có chút khổ sở.
Trần Hạo không phản bác được.
Mẹ nó chứ, nếu như vậy, vậy khẳng định không thể nào là lão nhân động thủ được, nàng lúc ấy cũng không nhìn thấy.
Ah, bạn già của lão nhân chết sớm, chẳng lẽ nói là người bạn già của nàng?
Vậy cũng không phải a, một cái hồn phách của một ông già chết bình thường, không có cơ duyên xảo hợp cùng đầy đủ oán khí sát khí, có thể không hồn phi phách tán đã là may mắn, sao còn có thể hại người được.
Thế nhưng là cứ như vậy, manh mối này cũng đứt mất.
Chẳng lẽ là chủ nhân của cái xe sang trọng kia làm?
Thế nhưng nếu như thế, mẹ nó chứ ta đi nơi nào tìm chủ nhân của xe sang trọng kia.
Phải biết rằng xe này là xe gì, ba tên tiểu quỷ cũng không nhận ra, chớ nói chi là chủ nhân của cái xe sang trọng kia tên là gì, ở chỗ nào, hơn nữa còn cách hơn một năm rồi.
Mẹ nó chứ, oan tình của ba tên tiểu quỷ này sợ là không cởi được.
Sau đó, lão nhân bắt đầu thích ứng với sự tồn tại của ba tên tiểu quỷ, hàn huyên nói chuyện phiếm, hỏi tình huống sau khi chết, đồng thời cũng biết ba tên tiểu quỷ chính là nhặt được chăn mền của mình.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng nhìn ba tên tiểu quỷ vô cùng đáng thương, lão nhân thở dài một tiếng: "Nếu là lúc ấy ta nhìn thấy vậy cũng tốt, chí ít các ngươi cũng có chỗ ngủ, có thể ăn cơm nóng, không đến mức biến thành như thế này."
Một câu nói, làm cho ba tên tiểu quỷ đều là nước mắt cộp cộp nhỏ xuống, hóa thành âm khí tán đi.
Trần Hạo vừa đưa tay chặt lên cổ tên thanh niên mới từ trong hôn mê tỉnh lại một cái nữa, vừa nhìn lão nhân cùng mấy tên tiểu quỷ giao lưu. Thở dài trong lòng, lão nhân kia sợ cũng là một người đáng thương.
Ở phòng ở cũ, đồ dùng trong nhà rất ít cũng rất cũ kỷ, ăn mặc càng cũ kỹ hơn, Trần Hạo có thể phát hiện, trong phòng này, chỉ có khí tức của lão nhân, thanh niên và mình là người sống, không còn có gì khác nữa, nói rõ bên trong một đoạn thời gian rất dài, nơi này của lão nhân đều không có ai đến thăm cả.
Nàng đã lớn tuổi như vậy, không có khả năng không có con cái, tình huống như vậy, khẳng định là có vấn đề.
Yên lặng một lát, Trần Hạo nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 5h chiều, bên ngoài mưa rơi nhỏ, nhưng sắc trời lại ảm đạm âm trầm.
Mấy nhà sát vách đều lục tục có người trở về, dần dần khu nhà tập thể này có chút náo nhiệt, cũng truyền ra mùi thơm của thức ăn.
Trần Hạo suy nghĩ một chút, đi vào phòng bếp, lấy ra một ít rau quả trái cây đã chuẩn bị trong tụ lý càn khôn, sau đó bắt đầu nấu nướng làm đồ ăn.
Hơn nửa canh giờ sau, Trần Hạo làm mấy món rau xanh, bởi vì là lão nhân, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, cho nên đều rất thanh đạm ngon miệng.
Trần Hạo đem thức ăn bưng vào trong phòng, lão nhân vẫn còn đang nói chuyện phiếm với mấy tên tiểu quỷ.
Một người là lần đầu gặp quỷ, hết sức tò mò, một đám là hơn một năm không ai có thể nhìn thấy, không cùng người sống nói chuyện qua, dần dần buông xuống cảnh giác, cho nên trò chuyện rất là thoải mái.
Nhìn thấy một màn ấm áp này, Trần Hạo đi tới cười nói: "Được rồi, bác gái, nên ăn cơm rồi."
Lão nhân quay đầu nhìn lại, lập tức sững sờ, chậm rãi, con mắt có chút ướt át: "Cám ơn ngươi."
Trần Hạo cười nói: "Cám ơn cái gì, chỉ là một bữa cơm mà thôi, bác gái đừng khách sáo, ngài ngồi xuống ăn trước."
Lão nhân nhếch miệng, ngồi xuống, sau đó nói với ba tiểu quỷ: "Các ngươi cũng tới ăn đi."
Ba tiểu quỷ vội vàng chạy tới, ghé vào bên bàn, nháy con mắt, tràn đầy mong đợi nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói: "Các ngươi có thể ăn, nhưng ăn ít một chút , đợi lát nữa ta lại đốt một cây hương cho các ngươi. . . Ah!"
Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt của Trần Hạo nhất động, quay người nhìn về phía bên ngoài.
Ba tiểu quỷ đang hiếu kì đâu, sau đó đột nhiên hoảng sợ co lại thành một đoàn, tỏ vẻ hơi sợ!
Trần Hạo quay người, nói với ba tiểu quỷ: "Các ngươi ở đây làm bạn với bác gái, chỗ nào cũng đừng đi, càng đừng đi ra."
Ba tiểu quỷ vội vàng gật đầu.
Trần Hạo lúc này mới nhấc thanh niên đang hôn mê kia lên, đi ra ngoài.
Bác gái nguyên bản đứng lên muốn cùng đi.
Ba tiểu quỷ liền chạy tới giữ chặt nàng.
"Nãi nãi đừng đi ra ngoài, bên ngoài có con quỷ rất hung hãn."
"Quỷ rất hung hãn, là cái kia. . ."
Lão nhân kịp phản ứng, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra cửa một hồi lâu, lúc này mới thở dài một tiếng, ngồi xuống.
Ra cửa, Trần Hạo cầm thanh niên trong tay vứt xuống một bên, sau đó ngồi xuống vẫy tay một cái, mèo đen nhảy vào trong ngực hắn, gà trống thì đứng ở bên người.
"Đã tới rồi, liền ra đi."
Trần Hạo nhìn ra phương hướng cửa sổ, lạnh nhạt mở miệng.
Một cái bóng mờ từ cửa sổ bay vào, sau khi rơi xuống, huyễn hóa thân ảnh, chính là một nữ quỷ.
Nữ quỷ tóc dài phất phới, dáng người thon thả, nếu không phải sắc mặt trắng bệch không máu, ánh mắt oán hận âm độc, hoàn toàn chính là một cô gái xinh đẹp.
"Ngươi muốn tìm hắn sao?" Trần Hạo mở miệng hỏi.
Nữ quỷ nhìn về phía thanh niên đang hôn mê, oán khí trên người lập tức bộc phát, để tóc dài trôi nổi bay múa, quần áo đều có chút run rẩy lên.
"A!"
Nữ quỷ hét lên một tiếng, trực tiếp nhào về phía thanh niên.
Nhưng lúc nữ quỷ bổ nhào qua, lại trực tiếp từ trên người thanh niên xuyên qua, không có chút tổn thương nào.
Trong lúc nhất thời, biểu lộ của nữ quỷ đều có chút vặn vẹo.
Tiếng của Trần Hạo vang lên lần nữa: "Ngươi chỉ có oán khí kinh người, đáng tiếc thời gian chết quá ngắn, còn chưa nắm giữ được, nếu như ngươi muốn báo thù, lớn tiếng nói ra, ta có thể giúp ngươi."