Lái xe rời đi, một đường tiến lên mấy trăm dặm, lúc sắc trời gần sáng, Trần Hạo rốt cục dừng lại.
Đây là một chỗ núi rừng, trước không có thôn xóm, sau không thấy cửa hàng, chính là nơi thích hợp để làm chuyện phải làm sau đó.
Lấy ra bình gas, nồi bát bầu bồn các loại công cụ làm bếp.
Sau đó, Trần Hạo thả âm dương nhất khí trùng ra.
Âm dương nhất khí trùng vừa ra ngoài, còn có chút mơ hồ, rất hiển nhiên đối với loại năng lực trong nháy mắt có thể vây khốn nó của Trần Hạo, còn có chút không thích ứng.
Nhưng cũng không đợi nó kịp chuẩn bị, liền thấy người nguyên bản so với mình còn nhỏ hơn nhiều kia, đột nhiên nhanh chóng lớn lên, rất nhanh liền cao hơn chính mình rất nhiều, chỉ có thể ngước lên mà nhìn hắn.
Sau đó âm dương nhất khí trùng liền phát hiện, mình bị hai tay người này bắt lấy thân thể, giãy dụa không được.
"Có một vị tiền bối đã nói, phá âm dương nhất khí, có ba phương pháp, hạ pháp là lấy lực phá đi, Trung pháp là lấy lưỡng nghi thần thông phá, thượng pháp là tẩm bổ mà phá, ta suy đoán đây chính là căn cứ vào độ khó mà xếp hạng, dù sao lấy lực phá đi, đây chính là khó khăn nhất. Nhưng vị tiền bối kia không biết, phương pháp duy nhất mà ta có được, chính là lấy lực phá đi."
Trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn, tay của Trần Hạo đang bắt lấy thân thể của âm dương nhất khí trùng liền bắt đầu dùng sức, thần lực đến từ Pháp Thiên Tượng Địa, tiếp xúc với âm dương nhất khí, quả nhiên không bị ảnh hưởng một chút nào.
Lần này âm dương nhất khí trùng cảm nhận được uy hiếp của tử vong, giọng nói hoảng sợ của Hứa Thiên Mỹ vang lên: "Đạo hữu không cần, ta nhận thua, ta đầu hàng, ta. . ."
Thế nhưng nó vẫn chưa nói xong, liền cảm giác được một trận thống khổ, lại bị Trần Hạo không chút do dự dùng sức bóp xuống, thần lực bạo phát, đem thân thể của âm dương nhất khí trùng bóp càng ngày càng nhỏ.
Theo một tiếng ông vang lên, loại huyền diệu khí cơ ở trên thân âm dương nhất khí trùng lập tức tan vỡ, sau đó âm dương nhất khí trùng nhanh chóng thu nhỏ lại, trở nên chỉ lớn chừng ngón cái, thoạt nhìn như là một con sâu róm.
Thân thể khôi phục bộ dáng ban đầu, Trần Hạo nắm âm dương nhất khí trùng, đi tới cạnh cái nồi đã sắp sẵn, trực tiếp ném vào, sau đó bắt pháp quyết, ngưng tụ một đoàn nước sạch, rót vào trong nồi.
Giọng nói hoảng sợ của Hứa Thiên Mỹ vang lên: "Ngươi muốn làm gì!"
Trần Hạo cười nói: "Không nhìn ra được sao? Ăn ngươi a!"
Nói xong, Trần Hạo vặn bếp gas, ngọn lửa bốc lên, bắt đầu nấu trùng.
"Ngươi lại dám ăn ta, ngươi liền không sợ. . ."
"Sợ cái gì? Ban ngành liên quan tìm ta sao? Ha ha, ta cũng đang chờ đây, liền sợ bọn hắn không tới." Trần Hạo bĩu môi.
"Ban ngành liên quan tính là gì, ngươi ăn ta, liền đợi đến. . ."
"Chờ ai? Vương gia nhà ngươi sao? Ngươi đừng nói nữa, ta còn thực sự không sợ, đây cũng không phải lần thứ nhất đối nghịch, có bản lĩnh để hắn ra đây, đều đang bị trấn áp, giả vờ sói già vẫy đuôi làm cái gì." Trần Hạo tiếp tục bĩu môi.
Hứa Thiên Mỹ: ". . ."
"Ai da, chỉ ăn một con trùng, quá đơn điệu, Tiểu Hoàng, còn muốn ăn cái gì nữa, phối hợp nấu cùng một chỗ." Trần Hạo nhìn về phía gà trống hỏi.
Gà trống nói: "Thêm ít quả ớt đi, gần đây ta mê ăn cay, cảm thấy đã nghiền."
"Được, ta chỗ này vừa vặn có ớt." Trần Hạo không chút do dự cầm ra một quả, ném đi vào.
"Trần Hạo, bỏ qua cho ta đi, ta cho ngươi biết một tin tức tuyệt mật."
Nhìn điệu bộ của Trần Hạo như vậy, Hứa Thiên Mỹ cuống lên, vội vàng mở miệng.
Trần Hạo nói: "Không muốn biết."
Nói xong, Trần Hạo tìm kiếm một chút, lại lấy ra một củ cà rốt cắt nát ném vào.
Hứa Thiên Mỹ: ". . ."
Ah!
Lúc Trần Hạo đang cầm thìa quấy, đột nhiên sắc mặt khẽ động, nhìn về phía bên trái, trên mặt nở một nụ cười.
"Nhanh lên, mau tới cứu ta, các vị đạo hữu ban ngành liên quan, ta ở đây, ta ở đây."
Hứa Thiên Mỹ cũng phát hiện ra cái gì đó, đột nhiên vui mừng bắt đầu kêu to lên.
Trước đó, nó thế nhưng là tránh ban ngành liên quan như tránh rắn rết, thế nhưng lần này, nó lại cảm giác giống như là gặp được thân nhân, khỏi cần nói là có bao nhiêu cảm động.
Đối với hành vi của nó, Trần Hạo không quấy nhiễu, mà thoải mái nhàn nhã tiếp tục nấu.
Nhưng mèo đen và gà trống lại lặng lẽ chuẩn bị kỹ càng.
Trước đó Trần Hạo đã nói, tới đây, ăn trùng, báo thù.
Ý tứ rất rõ ràng, chính là làm.
Không lâu sau, quả nhiên có mấy chiếc xe chạy tới gần, sau đó trên xe xuống không ít người, chạy tới.
Đến gần,
Trần Hạo lại hoàn toàn không để ý, tiếp tục nấu trùng.
Lúc này, nước đã bắt đầu nóng lên.
Hứa Thiên Mỹ vẫn còn tiếp tục nói: "Nhanh cứu ta, nhanh cứu ta, ta đồng ý thần phục, ta không muốn bị ăn."
Những người kia nhìn thấy hành vi của Trần Hạo, đều trợn mắt hốc mồm.
Mẹ nó chứ, bắt âm dương nhất khí trùng, lại là dùng để ăn! Ngươi đây là muốn làm cái gì?
Trong đám người có một nam tử đi tới, mở miệng nói: "Trần Hạo, ngươi như thế này không khỏi là quá phận, âm dương nhất khí trùng thế nhưng là. . ."
Không đợi hắn nói xong, Trần Hạo đột nhiên quay người nhìn về phía hắn, ánh mắt lăng lệ, dọa cho người này im bặt.
"Là cái gì? Động vật cần bảo vệ à?" Trần Hạo hỏi.
Người này nghẹn lời.
"Nếu không phải là động vật cần bảo vệ thì ngươi nói cái rắm gì, ăn trùng cũng không phải việc phạm pháp."
"Trần Hạo, ngươi đủ rồi, thật sự cho rằng chúng ta. . ."
Lại một người mở miệng nói chuyện, thế nhưng hắn cũng chưa nói xong, liền bị một đạo ánh sáng lóng lánh bắn tới người, bộp một tiếng, điện quang nổ tung, người này trực tiếp bị đánh bay, ngã xuống mặt đất, thân thể đen xì.
Một màn này xuất hiện, hiện trường đột nhiên yên lặng như tờ.
Người của ban ngành liên quan bên này sợ tới ngây người.
Trần Hạo lại mỉm cười thu tay lại: "Lần thứ nhất nói ta, ta có thể tha thứ, lần thứ hai, không thể, a, vừa rồi ta quên nhắc nhở, bây giờ ta nhắc nhở một chút, ta đang nấu cơm, chớ chọc ta, chọc ta tương đương với tự tìm đường chết."
Người của ban ngành liên quan bên này kịp phản ứng lại, lập tức đều tức giận, đột nhiên tản ra bao vây Trần Hạo lại.
Nam tử mở miệng lúc trước nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Hạo, ngươi lại dám giết người, hiện tại ai cũng cứu. . ."
Ông!
Trả lời hắn là lại một đạo lôi cầu.
Lần này bọn hắn đã có cảnh giác, nhìn thấy lôi cầu, trực tiếp kinh hãi tránh đi, nhưng lúc hắn đang né tránh, lôi cầu lại chuyển hướng đuổi theo.
Nam tử này quá sợ hãi, vội vàng lấy ra một vật, lúc lôi cầu sắp chạm tới người, vật trong tay hóa thành một vòng sáng mờ nhạt, bị lôi cầu công kích, ba một tiếng vỡ vụn.
Nhưng nam tử kia cũng thừa cơ thoát thân, tránh khỏi công kích của lôi cầu.
"Cùng tiến lên."
Tổn thất một cái pháp khí hộ thân, nam tử tức giận gào thét.
Trần Hạo đang nấu trùng nghe thấy vậy thì động tác dừng lại, cười nhìn về phía đám người xông tới, lật tay ra, Hiên Viên đời thứ hai trực tiếp xuất ra, thân ảnh nhất chuyển, thân kiếm tỏa ra một đạo kiếm cương hình bán nguyệt, gào thét mà ra.
Kiếm cương vô cùng kinh người, một đợt người tới này, đều chỉ có tu vi phổ thông, cao nhất cũng chỉ có vài chục năm đạo hạnh, phần lớn đều là mấy năm đạo hạnh, đối mặt với đạo kiếm cương mấy chục năm đạo hạnh này của Trần Hạo, ngăn cản như thế nào được!
Dưới con mắt trừng lớn muốn nứt ra của nam tử tổn thất pháp khí kia, quá nửa thủ hạ bị một kiếm này chém giết.
"Trần Hạo!" Nam tử này nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ như máu , tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Thân ảnh của Trần Hạo vút qua, đến bên người hắn, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Thế nào, có thể bắt nạt người, lúc bị bắt nạt lại thấy không được sao? Thật là một thói quen xấu."
Nói xong Trần Hạo cười nói: "Nhưng cũng không có cách nào, ta đây là phụng chỉ giết người, lão đại Lưu Phong của các ngươi đã nói, ta có chứng nhận chấp pháp, người trêu chọc ta, có thể giết."
Nam tử: ". . ."