Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 541 - Chương 542: Nói Trở Mặt Liền Trở Mặt

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 542: Nói trở mặt liền trở mặt

Oán thầm một câu, Trần Hạo cũng không phải là thật sự ghét bỏ.

Dù sao cũng là bảy mươi hai lần biến hóa, dù là không cách nào so sánh được với Tôn đại thánh, đó cũng là thần thông mà phàm nhân tha thiết ước mơ.

Nhất là việc chỉ cần phối hợp với đồ vật liền có thể biến, đơn giản thuận tiện, không giống như thần thông bình thường còn phải tu luyện, cũng coi là một lần phúc lợi.

Thu lại tâm tình, Trần Hạo lái xe rời đi.

Đến buổi chiều, Trần Hạo lại về tới Tuyên thị.

Lại tới đây, Trần Hạo thả ba tiểu quỷ ra.

Ba tiểu quỷ nhìn có chút chưa tỉnh ngủ, còn ở trạng thái mơ mơ màng màng.

Trần Hạo nói: "Tỉnh lại đi, chúng ta nói tiếp chuyện trước đây còn chưa nói xong, các ngươi đến cùng muốn cùng ta trở về hay không, nếu như không đồng ý, vậy cũng chỉ có một lựa chọn."

Uông Đại Bảo chậm rãi hoàn hồn, nhìn Trần Hạo hỏi: "Lựa chọn gì."

"Ta đưa các ngươi về nhà." Trần Hạo nghiêm túc nói.

Hai chữ này mới nói ra, nguyên bản Uông Phong và Uông Lâm còn có chút mơ hồ lập tức tinh thần phấn chấn, ánh mắt cực nóng nhìn Trần Hạo.

"Trở về có thể làm gì? Bọn ta đều đã chết rồi." Uông Đại Bảo thất lạc nói.

Trần Hạo nói: "Nhưng nhìn hai đứa này muốn trở về, có đúng không?"

Uông Lâm và Uông Phong theo bản năng gật đầu, nhưng rất nhanh bọn chúng kịp phản ứng lại, sợ hãi nhìn về phía Uông Đại Bảo.

Uông Đại Bảo khẽ nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì, ta cũng không cấm các ngươi quay về."

"Có thể chứ? Ta rất nhớ cha mẹ." Uông Phong nói, nước mắt cộp cộp lưu rơi xuống.

Leng keng: Uổng mạng quỷ Uông Phong, một năm lẻ chín tháng oan hồn, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một tháng đạo hạnh.

"Ta cũng thế, ta cũng nhớ mẹ." Uông Lâm cũng mở miệng, mặt lộ vẻ u ám cúi đầu xuống.

Leng keng: Uổng mạng quỷ Uông Lâm, một năm lẻ chín tháng oan hồn, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một tháng đạo hạnh.

Liên tục hai nhiệm vụ, trực tiếp nổ ra.

Trần Hạo thấy kinh ngạc.

Còn tưởng rằng hai tiểu quỷ này không có gì tâm nguyện gì chứ, không nghĩ tới bọn chúng ẩn giấu sâu như thế.

Ah, ban thưởng một tháng đạo hạnh, không nhiều, nhưng lại đơn giản, dễ dàng.

"Vậy ta liền đưa các ngươi trở về, mặc kệ những chuyện khác, trước nhìn thấy người nhà rồi lại nói." Trần Hạo trực tiếp quyết định.

Uông Đại Bảo muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói chuyện.

Về sau, Trần Hạo hỏi thăm địa chỉ gia đình bọn chúng.

Thật đúng là không xa, ngay ở vùng nông thôn kế bên Tuyên thị.

Sau khi xem bản đồ hướng dẫn, Trần Hạo không chút do dự lái xe mà đi.

Một đường lao vùn vụt, lúc sắc trời gần đen, Trần Hạo đã đi tới quê hương của ba tên tiểu quỷ.

Khoan hãy nói, nơi này thật đúng là một cái làng vắng vẻ, nhìn phòng ốc cũng đều phổ thông, hiển nhiên nơi này cũng không giàu có.

Sau khi nhìn thấy ngôi làng quen thuộc, Uông Phong và Uông Lâm liền kích động, ghé sát vào cửa sổ, ánh mắt nóng bỏng nhìn bên ngoài.

Duy chỉ có Uông Đại Bảo không hề động.

Trần Hạo dừng xe sang bên đường, cười nói: "Muốn đến thì đến đi, về nhà nhìn xem trước, nếu như nhìn kỹ, chúng ta lại bàn bạc tiếp, các ngươi có muốn cùng người nhà gặp mặt một lần hay không."

"Cảm ơn ca ca." Uông Phong và Uông Lâm vui vẻ cảm ơn, sau đó thân ảnh lóe lên, từ trong xe biến mất.

Sau đó, Trần Hạo nhìn về phía Uông Đại Bảo vẫn không nhúc nhích.

"Làm sao vậy? Ngươi không muốn trở về sao?" Trần Hạo hỏi.

Uông Đại Bảo bình tĩnh nói: "Ta không có nhà."

A?

Trần Hạo kinh ngạc nhìn Uông Đại Bảo.

Uông Đại Bảo cũng không có ý nghĩ muốn che giấu, tiếp tục nói: "Cha ta là một thợ xây dựng, lúc xây nhà cho người khác bị ngã mà chết, mẹ ta không muốn sống cuộc sống khổ cực, lúc ta tám tuổi liền rời khỏi nơi đây cũng không trở về nữa."

"Vậy ngươi trước đó đều là sống với ai?"

"Ông nội ta, nhưng lúc ta mười tuổi, ông nội ta mắc bệnh rồi chết, dựa vào bác ta chăm sóc, nhưng bác gái một mực ghét bỏ ta, ta đọc sách không giỏi, do mỗi ngày bị bác gái bắt làm việc, cho nên không còn sức mà đọc sách, ta không nghĩ tới ngày này, ta muốn có tiền, cho nên mới lựa chọn đi ra."

Trần Hạo nhíu mày.

Tên Uông Đại Bảo này còn có thân thế như thế! Vậy nó không phục tùng quản giáo như thế này, cũng là không phải là không có lý do.

Hơn nữa cái mộng tưởng muốn có rất nhiều tiền của nó cũng có lý do.

"Vậy ngươi liền không có bất kỳ cái gì lưu luyến sao?" Trần Hạo nghiêm túc hỏi.

Uông Đại Bảo im lặng, sau một lúc lâu, Uông Đại Bảo nói: "Ta đi ra xem một chút."

Nói xong, nó quay người biến mất không thấy đâu nữa.

Trần Hạo thấy thế, bình tĩnh ngồi ôm mèo đen, yên lặng chờ đợi.

Sau một lúc lâu, một đạo âm khí tới gần, sau đó thân ảnh nhỏ bé của Uông Phong xuất hiện trong xe, chỉ là lúc này, Uông Phong lại đang khóc thút thít, nhìn rất thương tâm.

"Thế nào?" Trần Hạo tò mò hỏi.

Uông Phong oan ức nói: "Cha mẹ đã có em bé mới, bọn họ không còn yêu ta."

Trần Hạo sững sờ, chợt im lặng.

Nói đến, Uông Phong lúc này mới mấy tuổi, cha mẹ của nó cũng hẳn là tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, con trai đã không còn, đương nhiên không có khả năng cứ như vậy mà sống, kiểu gì cũng sẽ lại muốn có một đứa nữa, nếu không nhà này làm sao hoàn chỉnh!

"Tiểu Phong, bởi vì cha mẹ của ngươi có em, cho nên ngươi không vui sao?" Trần Hạo hỏi.

Uông Phong gật đầu.

"Vậy lúc trước tại sao ngươi phải đi theo Đại Bảo rời nhà trốn đi? Khi đó ngươi mới nhỏ như vậy."

Uông Phong không nói lời nào.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Đạo lý lớn ta không nói với ngươi, bởi vì có thể ngươi không hiểu rõ, nhưng ngươi phải biết một điểm này, tình yêu của cha mẹ là duy nhất, ngươi không quý trọng, liền sẽ mất đi, chờ lúc ngươi mất đi, vậy liền không thuộc về ngươi nữa, nó sẽ thuộc về người khác. Ngươi bây giờ chết rồi, cha mẹ ngươi khẳng định là sẽ lại muốn có một đứa bé, như thế thì bọn hắn sống mới có mục đích, cái nhà này mới tính là hoàn chỉnh. Cho nên, ngươi có thể không vui, nhưng ngươi bây giờ, chỉ có thể chúc phúc cha mẹ, chúc phúc em trai ngươi, sau đó buông xuống chấp niệm, đi đầu thai chuyển thế, đời sau, cố gắng làm một đứa bé ngoan."

Uông Phong tiếp tục không nói lời nào.

Trần Hạo nói: "Lời nên nói ta đã nói, chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi."

Uông Phong ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạo nói: "Ca ca, ta có thể tiếp tục làm con của mẹ ta hay không?"

Trần Hạo sững sờ, chợt cau mày lại nói: "Chuyện này không được, ngươi chỉ. . ."

"Ta không cần đầu thai."

Lời của Trần Hạo còn chưa nói hết, đột nhiên Uông Phong quát to một tiếng, quay người biến mất không thấy đâu nữa.

Trần Hạo: ". . ."

Đậu phộng, đã nói là sẽ ngoan ngoãn mà? Mẹ nó chứ trước đây vẫn luôn là làm bộ sao? Nói chuyện nhẹ nhàng mà ngươi còn không nghe, còn dám làm ẩu a?

Nghĩ đến mình đã lấy ra linh hương cường hóa hồn phách cho ba tên tiểu quỷ, lông mày Trần Hạo khẽ động, mở cửa xe xuống xe, sau đó truy tìm theo âm khí của Uông Phong, đi tới bên ngoài một gia đình trong làng.

Đến nơi này, Trần Hạo liền thấy mấy người đang đứng trong sân.

Hai lão nhân, còn có một người phụ nữ đang mang thai, nhìn rất hạnh phúc.

Mà lúc này, Uông Phong đang đứng ở trong sân, nhìn phụ nữ đang mang thai kia, khí tức trên thân ẩn ẩn hiện ra oán khí.

Tròng mắt của Trần Hạo hơi híp lại, khóe miệng khẽ nhúc nhích, dùng pháp lực bao lấy một lời nói truyền đến trong tai Uông Phong.

"Tiểu Phong, đừng làm ẩu, ngươi là quỷ, mẹ ngươi là người sống, em trai ngươi càng là thai nhi, chịu không được kích thích quá lớn, ngươi nếu làm ẩu, nàng. . . Đậu phộng, mắng không nghe còn thích ăn đòn đúng không!"

Trần Hạo còn chưa nói xong, liền thấy Uông Phong không hề quan tâm trực tiếp hóa thành một đạo âm khí, bay về phía người phụ nữ mang thai kia.

Đúng lúc này, gà trống trực tiếp ngửa đầu.

"Ha ha ha!"

Bình Luận (0)
Comment