Mẹ nó chứ, trẻ con bây giờ, thật là đáng sợ a!
Trần Hạo rung động trong lòng.
Mặc dù lúc trước hắn cũng đã được nghe nói chuyện trẻ con không muốn có thêm một đứa em, uy hiếp các loại.
Nhưng Trần Hạo cũng chưa gặp qua, còn tưởng rằng đều chỉ là nói một chút mà thôi, bây giờ Trần Hạo mới phát hiện, không phải là không tồn tại, mà là kiến thức của mình không đủ mà thôi.
Suy nghĩ kỹ một chút, Trần Hạo cũng không biết nói như thế nào cả.
Trẻ con trước kia, mặc dù cũng có nhiều đứa được nuông chiều, thế nhưng những đứa xấc láo nhất cũng là ở thời hiện đại mới có nhiều, dù sao kế hoạch hoá gia đình, còn có các loại tình huống thực tế, nuôi một đứa bé trở thành trào lưu chủ yếu.
Một đứa bé, đó dĩ nhiên chính là bảo bối a, trước khi có con, nói cái gì đều là đạo lý rõ ràng, kế hoạch rất là thích đáng. Nhưng có sau khi có con, trí thông minh lập tức hạ xuống, thái độ chuyển biến trong nháy mắt, gặp được vấn đề, con cái luôn luôn lớn nhất, có một vài gia đình, căn bản cũng không phải là có một đứa trẻ con, mà là có thêm một vị tổ tông.
Loại tình huống này, chế tạo ra một cái danh từ mới, hùng hài tử.
Nhưng tình huống như vậy, phần lớn đều tập trung ở trong thành thị. Trần Hạo không nghĩ tới, ở bên trong khu nông thôn này, thế mà còn có một đứa bé vì để cho cha mẹ ở bên người, vì chiếm trọn tình yêu của cha mẹ, thế mà hung tàn đến loại trình độ này.
Sau một lúc lâu im lặng, Trần Hạo nói: "Mặc dù nghe tình huống cũng có thể hiểu được, thế nhưng là tâm tư của nó quá cực đoan, ngay cả khuyên giải đều không nghe, trực tiếp liền đi làm chuyện hung hiểm nhất, hiện tại oán khí y nguyên còn đang tăng trưởng, nếu như tiếp tục kéo dài, nó liền sẽ biến thành oán linh bị oán khí khống chế, nếu như thế, không thể lưu."
"Ca ca, không thể giúp tiểu Phong sao? Nó chỉ là. . ." Uông Lâm có chút không đành lòng hỏi.
Trần Hạo nói: "Muốn giúp cũng có thể, ta không có cách, chính các ngươi nhìn tình huống rồi xử lý, trước lúc nó triệt để hóa thành oán linh, có thể khuyên bảo nó, để nó lạc đường biết quay lại, vậy thì còn có thể cứu, nếu không, chỉ cần nó chuyển hóa trở thành oán linh, ta sẽ giết nó."
Một chữ cuối cùng của Trần Hạo nói ra, sát ý tràn đầy, để thân thể của Uông Lâm lắc một cái.
Uông Đại Bảo không nói chuyện, trực tiếp đi tới hướng Uông Phong.
Đi vào bên người Uông Phong, Uông Đại Bảo ngồi xổm xuống.
Uông Phong lúc này ngẩng đầu nhìn về phía Uông Đại Bảo, hai mắt để lộ ra điên cuồng, phẫn nộ, oán khí trên thân lăn lộn, vô cùng dọa người.
Nó muốn đưa tay bắt Uông Đại Bảo. Lại bị Uông Đại Bảo trở tay bắt lấy.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Hạo, Uông Đại Bảo đột nhiên cưỡi lên trên thân Uông Phong, đem cái tay đang giãy dụa của nó ấn xuống, sau đó giơ lên một cái tay khác, đối với mặt của Uông Phong, ba ba ba ba ba, trái một tát, phải một tác, tốc độ rất nhanh, tát rất vang. Chỉ là phàm nhân nghe không được.
Ban đầu, bàn tay của Uông Đại Bảo vẫn là để Uông Phong càng ngày càng tức giận, thế nhưng rất nhanh, oán khí trên người Uông Phong liền bị Uông Đại Bảo đánh tán đi từng chút, từng chút, dần dần, oán khí ngừng tăng lên, ngược lại bắt đầu giảm bớt.
Trần Hạo có chút mắt trợn tròn.
Đậu phộng, mẹ nó chứ như thế cũng được à!
Liền ngay cả gà trống và mèo đen đều có chút trợn mắt hốc mồm.
Tên nhóc kia mắt thấy sắp không cứu được nữa, thế mà bị ăn tát cứu trở về! Chuyện này. . . Quá thần kỳ!
Thật lâu sau, oán khí trên người Uông Phong triệt để tán đi, Uông Đại Bảo cũng ngừng tất, nhìn trừng trừng Uông Phong.
Uông Phong kinh ngạc một lát, đột nhiên oa một tiếng khóc lên, khóc rất thương tâm, rất dùng sức.
Bên kia đang khóc, Uông Lâm đột nhiên nói: "Ta nhớ ra rồi, lúc trước tiểu Phong rơi xuống nước, Đại Bảo ca cũng là cứu nó như thế."
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Được rồi, đây coi như là phương pháp làm tỉnh lại ký ức thống khổ sao! Loại chuyện này, sợ là dùng trên thân quỷ hoặc là người thứ hai cũng không được a!
Nhìn thấy Uông Phong được cứu trở về, Trần Hạo cũng không nói cái gì.
Hành vi của nó quá mức, mình sẽ không hỗ trợ, thế nhưng là có người đồng ý duỗi tay ra giúp đỡ nó, đây là cơ duyên của nó, có thể được cứu trở về, cũng là mạng của nó tốt, Trần Hạo cũng không muốn nói cái gì, chỉ cần đến sau đó an tâm đi đầu thai, những chuyện râu ria, nếu như còn gây ra, cứu trở về không dễ dàng, đánh chết lại quá đơn giản.
Lúc Uông Phong đang khóc, Trần Hạo nhìn về phía Uông Lâm nói: "Nhìn thấy em trai ngươi sống tốt như vậy, ngươi cũng nên buông xuống chấp niệm, an tâm đầu thai, một lần nữa làm người, về sau, ừm, đừng làm hai thai đi."
Uông Lâm sững sờ, sau đó nhếch miệng cười nói: "Cảm ơn ca ca."
Nói xong,
Trên người của nó bốc lên bạch quang, sau đó chậm rãi bay lên.
Nhìn thấy động tĩnh bên này, Uông Đại Bảo và Uông Phong đều nhìn lại.
Hai mắt của Uông Phong đẫm lệ, nhìn thấy bên này ánh mắt rất phức tạp.
Sau đó, nó không nói một lời, trên thân cũng bốc lên bạch quang.
Trong lúc nhất thời, âm thanh hai đạo nhiệm vụ đã hoàn thành liên tục vang lên trong đầu, sau đó chính là hai tháng đạo hạnh ban thưởng. Trần Hạo thở dài một hơi, một đợt nhiệm vụ này, cảm giác so với những nhiệm vụ một tháng đạo hạnh trước đó còn khó hơn nhiều a, kém chút liền bị lừa một đợt.
Chẳng lẽ sau khi hệ thống đại lão thăng cấp, ngay cả độ khó của nhiệm vụ cũng bắt đầu chậm rãi gia tăng?
Haizz, đầu năm nay, chuyện làm ăn đều không dễ dàng a!
Kinh ngạc nhìn Uông Phong phát sáng, Uông Đại Bảo nhếch miệng cười.
Uông Phong nói: "Tạ ơn Đại Bảo ca."
Uông Đại Bảo đứng dậy: "Không cần cám ơn, kiếp sau gặp được một đôi cha mẹ tốt đi."
Nhìn thấy Uông Phong hoàn toàn biến mất, Uông Đại Bảo lúc này mới nhìn về phía Trần Hạo: "Ca, cám ơn ngươi giúp Tiểu Lâm và tiểu Phong, cám ơn ngươi."
Trần Hạo nói: "Ngươi thì sao? Ngươi có ý nghĩ gì? Thật liền muốn có tiền tiêu không hết, không muốn đầu thai, một lần nữa làm người sao?"
Uông Đại Bảo cười nói: "Chuyện kia ta đã không muốn, nhưng ta muốn ở lại chỗ này, tạ ơn ca đã quan tâm."
"Ah!" Trần Hạo sững sờ.
Uông Đại Bảo lại không giải thích gì cả, khom người chào Trần Hạo, sau đó thân ảnh biến mất.
Trần Hạo nhíu mày.
Tiểu quỷ này làm cái gì, làm sao đột nhiên không cần tiền nữa? Mẹ nó chứ chấp niệm đều đã có thể kích phát nhiệm vụ, ngươi nói không cần là không cần, ngươi đem chấp niệm coi là cái gì rồi? Có vấn đề!
"Hạo ca, ta đi trước nhìn xem." Gà trống đối với tên tiểu quỷ tát để cứu quỷ này có chút hiếu kỳ, nói xong không đợi Trần Hạo mở miệng, trực tiếp chạy đi.
Một đường cộp cộp đuổi theo, gà trống đi tới phía đông của làng, sau đó liền thấy Uông Đại Bảo xuất hiện ở bên ngoài một gia đình.
Gia đình này nhìn so với những gia đình khác trong làng còn giàu có hơn một chút, phòng ở đều là một căn lầu nhỏ hai tầng.
Ở bên ngoài lầu nhỏ, còn có một cỗ xe BMW đang đỗ.
Lúc này, cửa ngôi nhà nhỏ rất náo nhiệt, một đám người còn có hai người phụ nữ trung niên đang nói chuyện.
Mà Uông Đại Bảo đang ở trong nhóm người này, đi theo bên cạnh một cô bé ăn mặc rất đẹp, một tấc cũng không rời.
Gà trống thấy thế, như có điều suy nghĩ dò xét cô bé kia, lúc này, gà trống kinh nghi kêu lên một tiếng.
Cô bé này, có gì đó quái lạ a!
Đang nhìn, đột nhiên một tiếng ai u ở bên cạnh vang lên, quay đầu nhìn lại, gà trống vui vẻ.
Một tên tiểu mập mạp tầm bảy tám tuổi, ngã như chó gặm bùn, trong tay cầm một cái kẹo que loại cực lớn đều bị rớt bể.
Tiểu mập mạp đứng lên, nhìn thấy kẹo que vỡ vụn, tức giận ném xuống đất, đang định trở về, đột nhiên nhìn thấy gà trống.
Trong lúc nhất thời, con mắt của tiểu mập mạp trở nên lóe sáng.
"Gà thật xinh đẹp, nhất định ăn rất ngon."
Hắn di chuyển đôi chân thô ngắn, trực tiếp chạy tới hướng gà trống, thịt trên người bị kéo theo lắc một cái lắc một cái.
Gà trống: ". . ."