“Sao lại thế này?” Biểu cảm của người đàn ông mập mạp thay đổi khi nhìn thấy người gỗ tơi tả trong tay người đàn ông gầy gò.
Người đàn ông gầy gò nghi ngờ nhìn người gỗ trước mặt, nói: "Người đã phá hư chuyện của chúng ta chắc chắn không phải là người bình thường. Lời nguyền của ta đã bị phản rồi."
"Sao cơ, vậy ngươi có biện pháp khác không?" Người đàn ôn mập mạp vội vàng hỏi.
Người đàn ông gầy gò: "Ta sẽ sử dụng bảo vật được truyền thừa từ lâu đời của sư môn ta, nhưng mà ta cần ngươi đưa cho ta những thứ ta cần trước."
Người đàn ông mập mạp dứt khoát: "Được, chỉ cần ngươi có thể giết chết tên khốn đó, ta sẽ đưa mọi thứ mà ngươi cần."
Hắn chưa dứt lời thì một bóng người chạy như bay tới gần, đến nơi người đó thở hổn hển nói: "Chung ca, có chuyện lớn rồi. Con mồi mà tứ thúc chọn trước ở bên Cừ Đạo đã bị đoạt mất rồi."
"Cái gì!"
Người đàn ông mập mạp nhìn thấy căn cứ đã bị phá hủy, hắn giận giữ gầm lên. Đôi mắt đỏ lòm, nhìn người vừa chạy tới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Toàn một lũ vô dụng, bọn bay bảo vệ kiểu gì vậy? Sao lại để người khác cướp mất? Chúng bay có biết một con hung thú đáng giá bao nhiêu không, có biết không hả…"
Hắn đang chửi rủa thì tiếng di động vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông, sắc mặt hắn trở lên khó coi, khi lấy điện thoại ra nhìn thì lại thành tái mét.
Hắn do dự bấm trả lời, chưa kịp nói gì thì một giọng nói âm trầm từ bên đầu bên kia vang lên: "Đừng nói nhảm, Hoàng Đạo Trường sắp tới đó rồi. Ta muốn ngươi phối hợp với hắn, trong năm ngày phải bắt được con chỉ sóc kia. Hết thời hạn mà ngươi vẫn không làm được thì không cần sống nữa đâu."
Người kia nói xong liền cúp điện thoại, để lại người đàn ông mập mạp đờ đẫn với tâm trạng chìm nghỉm như rơi xuống đáy biển.
"Chung ca? Làm sao bây giờ?" Nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách tán của người đàn ông mập mạp, một người nhỏ giọng hỏi.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đúng rồi, nhất định phải tìm được nó. Vưu đại sư, hiện tại ta không cần ngươi đi nguyền rủa người kia, ngươi giúp ta tìm một người, à không là tìm một con sóc. Chỉ cần tìm được nó ta sẽ đưa đồ cho ngươi ngay, thậm chí còn chuyển cho ngươi một khoản tiền." Người đàn ông mập mạp nói năng lộn xộn.
Người đàn ông gầy gò nhíu mày: "Tìm sóc gì?"
Người đàn ông mập mạp nói: "Là một con sóc lông xám, nhìn qua thì rất yếu ớt, nhưng trên thực tế nó lại cực kỳ hung hãn. Thân thể nhỏ bé có thể xé xác được một con báo. Nhưng đại sư yên tâm, con sóc này đã bị xích lại không động đậy được. Người lấy nó chắc chắn là người đã phá nơi này, đại sư, ngươi giúp ta tìm hắn, ta sẽ đưa đồ cho đại sư."
Người đàn ông gầy gò híp mắt và trầm giọng nói: "Ông chủ Chung, giao dịch của chúng ta đã quyết định, ta giúp ngươi nguyền rủa, chứ không phải giúp ngươi tìm vật. Nếu ngươi muốn hợp tác kiểu này thì thôi đi, ta không phải tay sai của ngươi, ta không đồng ý việc thay đổi nội dung nhiệm vụ."
Người đàn ông mập mạp nghẹn lời, suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng nói: "Được, vậy cứ làm theo kế hoạch cũ. Chẳng qua tôi muốn dẫn người đi theo đại sư."
Người đàn ông gầy gò thờ ơ trả lời: "Tùy, chỉ cần ngươi đưa đồ cho ta, đến lúc giao dịch hoàn thành, ta và ngươi không còn thiếu nợ nhau nữa."
….
"Ui, mát ghê, tuyệt quá, mát đến phát sướng."
Tiếng rên rỉ, tiếng ca hát với ca từ tự sáng tác vang lên khắp nơi khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.
Tuy nhiên những người nghe được âm thanh đó lại đang có biểu cảm kì lạ và không nói lời nào.
Nơi đây không có bóng dáng của cây cỏ chỉ có những tảng đá gồ ghề với một làn sương mù dày đặc lượn lờ che khuất không gian.
Đám sương mù này có màu vàng nhạt, bay lơ đãng trong không khí, gợi lên một sức nóng trong không khí.
Giữa hai ngọn núi là một thung lũng không rộng lắm.
Mà đám sương mù màu vàng bay ra từ nơi đó.
Bên trong thung lũng đó có một con suối.
Thực sự là con suối, một con suối chỉ rộng năm tới sáu mét vuông với dòng nước nổi bong bóng, như nước đun sôi tầm hơn trăm độ.
Mà khiến người ta ngạc nhiên hơn là dòng nước suối này lại có màu vàng nhạt, khi hơi nước bốc hơi mới tạo nên cảnh tượng sương mù bay khắp khe núi.
Lúc này, Tôn Ngộ Không đang tắm rửa tại đó.
Cả người nó được bao phủ bởi một lớp lông màu vàng, vóc dáng cân đối, gương mặt như con khỉ. Không hề giống thời điểm nó tạm biệt Trần Hạo, trông khác nhau một trời một vực, sự cách biệt này là cực lớn.
Đặc biệt hơn là trong dòng suối đó, có một cây gậy sắt đang lơ lửng trên mặt nước, nó khẽ đung đưa, tràn đầy tinh thần. Nhìn qua còn cảm thấy nó có trí tuệ, càng nhìn càng thấy bất ngờ.
Đây là cây gậy sắt được Trần Hạo khai quang không lâu, vậy mà nó đã trở thành pháp bảo!
Đúng là Tôn Ngộ Không có kỳ ngộ của riêng mình.
Hưởng thụ thời gian tắm rửa, Tôn Ngộ Không đương nhiên không có ý định làm đẹp, mà hắn đang hấp thu những vật chất tuyệt diệu ở dòng suối này.
Hắn là Địa Sát Thần Thai, trời sinh có tính hấp thu mọi vật chất từ trong đất.
Trong dòng suối này có chứa một loại hỏa độc, đối với Địa Sát Thần Thai, loại hỏa độc đó không chỉ rèn luyện cho cơ thể của nó, còn có thể giúp ngọn lửa thần thông.
Đây là nơi rất tuyệt để tu luyện, đã ba ngày ba đêm trôi qua, hấp thu đủ lượng hỏa độc, khiến hắn cảm thấy rất phấn khích. Những con ruồi “o o” bay đằng sau đuôi của nó cũng bị bỏ qua.
Trong lúc đang tắm rửa sảng khoái, đột nhiên có một tiếng ong vang lên, làm hắn và cây gậy sắt lung lay một chút, sau đó nhảy ra khỏi dòng suối.
Địa Sát Thần Thai choáng váng 1 lúc, sau đó sắc mặt của hắn thay đổi, tức giận hừ một tiếng, nhảy lên không trung, tóm lấy gậy sắt sau đó đập vào một khoảng không.
Keng, tiếng kim loại va vào nhau, vàng đồng đối nhau. Một người cầm gậy sắt, ánh mắt sắc bén chính là Địa Sát Thần Thai, một bên là… một đứa bé mập mạp điều khiển một thanh kiếm khổng lồ, thanh kiếm đó lại là…. Hiên Viên đời thứ hai.
"Này! Đây là cái gì, sao có mùi quen vậy?" Địa Sát Thần Thai đang định đập thêm mấy gậy, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm thì ngừng lại đột ngột..
Đứa bé mập mạp cũng nhìn về phía Địa Sát Thần Thai, nó nhìn kỹ một chút sau đó mở miệng nói: "Cây gậy sắt của ngươi cũng được Trần Hạo khai quang à?"
Địa Sắt Thần Thai cũng bất ngờ: “Vậy thanh kiếm kia cũng được sư phụ khai quang nhỉ.”
“Yo, không nghĩ lại gặp người quen, ngươi là đệ tử của Trần Hạo? Không ngờ đó, hắn có đệ tử từ bao giờ vậy? Ta chưa thấy bao giờ?" Đứa bé mập mạp tò mò quan sát Thần Thai.
Địa Sát Thần Thai không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi có quan hệ như nào với sư phụ?”
Đứa bé mập mạp cười hì hì nói: “Ta có quan hệ hợp tác với hắn. Ừm, nói rõ thì hơi phức tạp, có thể coi như là cùng một nhóm. Sao nhỉ, ta thấy ngươi có thực lực không tồi, tạo nhóm cái nhỉ?"
Địa Sát Thần Thai nghi ngờ nói: “Nhưng lúc nãy ngươi muốn trộm pháp bảo của ta."
Đứa bé mập mạp liếm môi cười hắc hắc: "Bởi vì trong pháp bảo của ngươi có thần thiết mà, ta không nhịn được, chẳng qua giờ đã biết là người nhà, ta không ham nữa. Hơn nữa thần thiết trong cây gậy của ngươi có chút kì lạ, ta đoán nó tiềm lực khá lớn đó, ngươi có muốn cây gậy của mình to hơn mạnh hơn nữa không?"