Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 806 - Chương 807: Nhiệm Vụ 5 Năm Đạo Hạnh.

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 807: Nhiệm vụ 5 năm đạo hạnh.

Nhà lầu cực tốt, nó đã đổ rồi! Đây tuyệt đối là một chuyện hiếm có khó gặp.

Mà bên trong nhà lầu sụp đổ này, có hơn mười gia đình đang sống vào lúc đó, chính là đang ăn cơm trưa ở nhà, kết quả bữa cơm trưa kia trở thành bữa cơm cuối cùng.

Sau vụ việc, thành huyện một mảnh xôn xao, dư luận nhao nhao.

Các hộ gia đình của bốn toà nhà còn lại càng sợ hãi dọn đi ngay trong nhà, ngay cả đồ đạc trong nhà cũng không dám di chuyển.

Người sống phải chịu trách nhiệm như thế nào, không nói tới, các cư dân chết oan của tòa nhà này tất nhiên là không muốn chết mà không có lý do như vậy, vì vậy họ đã đi tìm nhà đầu tư.

Đáng tiếc nhà đầu tư đã biến mất tự lâu, dường như là kiếm một làn sóng này.

Không tìm thấy người có trách nhiệm, nhóm các gia đình chết oan đi tìm đám nhà đầu tư xây dựng, ở trong người dẫn đầu của việc này là chủ thầu địa phương Ngụy Tam Hắc, bản thân gã cũng không phải thứ gì tốt, từ nhỏ gã rất thích tranh đấu tàn nhẫn, gây rắc rối ở khắp mọi nơi, là gia nghiệp lấy mạng liều đi ra ngoài. Lần này toà nhà bất động sản khai trương bị đổ, tất cả các nguyên liệu vật liệu chính là do gã cung cấp, nếu như nhóm nhà đầu tư kiếm bộn đầu, vậy chắc chắn gã sẽ đi theo uống máu.

Tuy nhiên những gia đình chết oan rồi mới phát hiện ra, chủ thầu này lại có tổ tiên che chở, đó là chủ thầu đời ông nội, ông ta đã từng là một địa chủ nhỏ, không biết tại sao chết, sau khi chết không đi đầu thai, mà lại biến thành ác quỷ, cực kì hung dữ, che chở chủ thầu trong nhà, không bị yêu tà hãm hại. Những này gia đình bị chết oan này căn bản không có cách, nhiều lần đi đòi công lý, nhưng họ không thể đánh bại ác quỷ kia.

Nghe điều này, Trần Hạo nhìn về phía ông già lão đầu nói: "Vậy các ngươi muốn công lý như thế nào? Bồi thường hay sao?"

Ông già nói: "Các gia đình chúng ta, hầu như đều là chết hết cả nhà, kiếm tiền bằng lòng dạ độc ác, chúng ta muốn cho hắn phải nếm thử hậu quả tương tự, đây là báo ứng, gia đình hắn không chết hết, chúng ta tuyệt không cam lòng."

Theo lời này ra, âm thanh hệ thống vang lên.

Leng keng: "Âm hồn uổng mạng, Chu Phong, Lưu Hiên Vũ, Dương Khoa... , hoàn thành ước nguyện chết, thưởng 5 năm đạo hạnh."

Nghe thấy âm thanh hệ thống, lông mày của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, hơi kinh ngạc.

Vậy mà thưởng, 5 năm đạo hạnh!

Nhiệm vụ này có độ khó cao sao?

Những âm hồn chết oan này, chính là yêu cầu chết hết cả nhà.

Xem ra độ khó này, là nằm trên hai chữ cả nhà.

Lúc này Trần Hạo nói: "Được, chuyện này ta giúp, nhưng mà tất cả phải nghe mệnh lệnh của ta."

Đôi mắt của ông già sáng lên, ông vội vàng gật đầu đồng ý, những âm hồn khác cũng kích động nhìn Trần Hạo.

Cả nhà đột tử, quá thê thảm, những âm hồn này lang thang suốt nửa năm, chính là vì một cái công lý. Nếu không nhận được câu trả lời thỏa đáng, cho dù hồn phi phách tán, họ cũng sẽ để lại oán khí, tai họa nhân gian.

Sau đó, Trần Hạo lái xe, mang theo một đám âm hồn, đến phía bên kia của thành huyện.

Thời điểm đến nơi, Trần Hạo phát hiện, người được gọi là chủ thầu kia là ở biệt thự, hơn nữa còn là một tòa nhà duy nhất.

Khí âm sát đuổi theo âm khí cũng đang trốn trong biệt thự.

Trần Hạo cảm giác tình hình trong biệt thự một chút, liền lật ra đi thẳng vào.

Đi vào trong biệt thự, Trần Hạo liền thấy một cái cho phụng đài.

Điều này cũng hiếm, chủ thầu kiếm tiền bằng lòng dạ độc ác, lại rất có lòng hiếu thảo, cung phụng mười cái bài vị tổ tông, lửa hương không ngừng.

Mà một đám khí âm sát, đang trốn ở trong một cái bài vị trên đó.

Trần Hạo không nói hai lời, trực tiếp ngưng tụ một một ánh sáng pháp, nhốt bài vị lại, để quỷ già ra không được.

Sau đó Trần Hạo thuận theo cảm giác đi lên trên lầu.

Còn chưa đi tới đầu bậc thang, bước chân của Trần Hạo dừng lại, hắn phát hiện người ở phía trên đã tỉnh, hình như đang gọi điện thoại.

Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông to béo lặng lẽ sờ một cái, thực sự đến một góc cách Trần Hạo không xa, sau đó kết nối điện thoại, thì thầm nói: "Quyên, không phải ta đã nói rồi sao, hôm nay ta về nhà ở, để ngươi đừng gọi điện thoại lung tung, sao ngươi... Cái gì? Tại sao lại có thể như vậy? Thiên Bảo thì sao? Bây giờ hắn thế nào?"

Đột nhiên, giọng điệu của người đàn ông to béo trở nên to hơn, dường như rất kích động, rất lo lắng.

Mà giọng nữ trong điện thoại, vừa khóc vừa thông báo.

Còn cái người gọi là Thiên Bảo kia, hình như cùng uống rượu với rượu với người ta rồi ẩu đả, đâm người ta chết, sau đó Thiên Bảo chạy về nhà để cầu cứu.

Nghe thấy Thiên Bảo vẫn ổn, người đàn ông to béo thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Đừng có gấp, đây không phải là vấn đề lớn, miễn là đứa trẻ không có việc gì thì tốt, ừ, chúng ta sẽ gọi một người bạn ở bên đó, hỗ trợ giải quyết vấn đề này, nhưng Thiên Bảo không thể ở lại đó nữa, ngươi đưa hắn đến chỗ của ta ngay lập tức, đúng, một phút cũng không thể ở lại, bây giờ lá gan của thằng nhóc này càng lúc càng lớn, chuyện gì cũng dám làm, quả thực hữu dũng vô mưu(1), cứ thế này về sau làm sao kế thừa gia nghiệp, vừa vặn bây giờ hắn cũng không còn nhỏ nữa, ta dự định sẽ công bố thân phận của hắn, mang bên người để dạy dỗ, để về sau có thể cho hắn kế thừa sự nghiệp của ta."

(1) Hữu dũng vô mưu: chỉ có sức mạnh, cốt cậy vào sức mạnh, không có mưu trí gì.

"Thật sao? Quá tốt rồi, chắc chắn ta sẽ dẫn hắn về, ngươi cứ yên tâm đi."

Chờ khi cúp điện thoại, người đàn ông to béo thở dài một hơi, lặng lẽ nhìn trộm một lát, lại sờ lên lầu.

Trần Hạo nhìn một màn này, không nói gì, chờ người đàn ông to béo lên lầu, hắn mới đi ra ngoài, trước khi đi, hắn tự nhiên cũng đem theo bài vị nhốt quỷ già đi.

Ra khỏi biệt thự, Trần Hạo nhìn về phía một đám âm hồn, cười nói: "Chắc các ngươi cũng đã nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi, các ngươi nói cho ta biết, có phải là cái tên to béo này, không có con trai phải không?"

Ông già nhanh chóng gật đầu nói: "Đúng, có lẽ tổ tiên của tên Ngụy Tam Hắc này không tích đức, bản thân cũng tự làm loạn, cưới nàng dâu không phải là đồ tốt, trời sinh tính tình vô cùng dã man, hai người có ba đứa con, mà con gái lớn và con gái thứ hai liên tiếp chết yểu, con gái út thì đưa đến nhà mẹ đẻ nuôi, lúc này mới sống được, chẳng qua nghe nói cũng là ấm sắc thuốc(2), cũng không có đi học."

(2) Ấm sắc thuốc: chỉ những người dễ bị bệnh, thường xuyên bị bệnh.

Trần Hạo cười: "Nói vậy, đây là hắn có vợ bên ngoài, còn có một đứa con trai, còn sống tiếp được, đáng tiếc xem ra thằng nhóc kia đã thừa hưởng mười phần mười tính khí của cha mình, cũng là chủ không bớt lo."

Nói xong Trần Hạo nhìn về phía ông già, tiếp tục nói: "Các ngươi muốn báo thù, muốn cả nhà Ngụy Tam Hắc chôn cùng, cái này không có gì đáng trách, ở trước mặt sinh mệnh, tất cả đều bình đẳng, các ngươi đều là già trẻ trong gia đình chết hết, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì phải trả nợ, thiên kinh địa nghĩa(3). Ta không phản đối, nhưng ta hi vọng, các ngươi không giết người vô tội."

(3) Thiên kinh địa nghĩa: Cái lẽ rất đúng từ xưa đến nay, không có gì phải nghi ngờ.

Lão đầu chân thành nói: "Chúng ta đều là người bình thường, lúc còn sống không gây chuyện, lúc chết cũng sẽ không hại người lung tung, chỉ là chết oan uổng, trong lòng biệt khuất, chỉ cần báo thù xong, coi như chúng ta hồn phi phách tán cũng cam tâm tình nguyện."

Những âm hồn khác nhìn về phía Trần Hạo, giữ im lặng, rõ ràng là ủng hộ lời của ông già.

Trần Hạo nói: "Vậy được, ta sẽ gia trì cho các ngươi một đạo pháp lực, để thời điểm các ngươi chuẩn bị ra tay, có cơ hội tiếp xúc với người sống, thời gian có hạn, cho nên làm thế nào tự các ngươi nắm chắc, bỏ qua thời gian đó, chính là mạng đối phương không tới đường chết."

Dứt lời, tay Trần Hạo siết chặt tay, một ánh sáng gia trì trên người ông già.

Ông già cảm nhận hồn thể thay đổi, mặt lộ ra nét vui vẻ, vội vàng nói lời cảm ơn.

Trần Hạo nhìn ông già một lát, nói: "Cho ngươi cơ hội, điều kiện cũng chuẩn bị xong, hành động như thế nào, tự quyết định mà làm đi."

Nói xong, Trần Hạo xoay người, mang theo mấy vật nhỏ rời đi.

Chờ trở lại khách sạn, Trần Hạo lấy bài vị ra, hóa giải lệnh cấm, vứt nó lên trên mặt đất.

Khí âm sát hội tụ, một ông già gầy gò mặc áo choàng hiện ra.

Không đợi ông già lên tiếng, Trần Hạo đánh lên người ông già một cái, linh hồn của ông già đang lơ lửng, đột nhiên cơ thể xuất hiện thay đổi, từ hình tượng ông già ban đầu, biến thành một con hồ ly đen, chớp chớp mắt, một mặt chết lặng.

Bình Luận (0)
Comment