Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 857 - Chương 858: Đi Sai Bước Nhầm, Tất Có Nguyên Nhân.

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 858: Đi sai bước nhầm, tất có nguyên nhân.

“À, nghe giọng điệu này của ngươi, hẳn là có câu chuyện rồi!" Trần Hạo nhìn thiếu niên, tò mò hỏi.

Thiếu niên lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan tới ngươi."

Trần Hạo cười: "Ngươi đây là thờ phụng kẻ mạnh sao? Ngươi cướp được, nó sẽ là của ngươi, vậy nếu vật của ngươi bị người khác cướp thì sao?"

Thiếu niên giơ con dao lên: "Vậy ngươi thử xem."

"Không cần thử, ta đã cướp được rồi, ngươi xem." Trần Hạo ý vị sâu xa giơ tay lên, không biết từ lúc nào, trong tay hắn nhiều thêm một cái điện thoại.

Thiếu niên sững sờ, chợt đưa tay sờ sờ vào túi, sau đó sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Trần Hạo.

"Trả lại cho ta!" Thiếu niên mở miệng, tay cũng run rẩy, giọng điệu hung dữ làm người ta cảm thấy, một giây sau cậu ta muốn chém người.

Trần Hạo nói: "Không được, đây là vật ta cướp được, là thuộc về ta, nếu ngươi có bản lĩnh, thì ngươi đến cướp lại."

Nói xong, Trần Hạo ước lượng điện thoại, giống như đang cười nhạo, đùa giỡn.

Thiếu niên lập tức bị kích thích, không nói một lời, xách dao lên chém xuống.

Nhưng mà một nhát thiếu niên chém xuống, lại không chém được cái gì, xoay người nhìn lại, Trần Hạo đã đứng ở bên cạnh mình, cậu ta vung dao lần nữa, vẫn không trúng.

Sau đó thiếu niên phát hiện, rõ ràng người ở ngay kế bên, rõ ràng có thể đụng tay đến, thế nhưng ra tay kiểu gì, cũng không thể nào đụng tới một góc áo.

Một lát sau, thiếu niên mệt như chó, thở dốc nặng nề, ánh mắt hung dữ cũng biến thành mười phần biệt khuất.

"Ngươi xem, ngươi không giành được, thì cái này chính là của ta, ừm, hẹn gặp lại." Trần Hạo dứt lời, xoay người rời đi.

"Ngươi dừng lại." Thiếu niên quát to một tiếng.

Trần Hạo xoay người, cười híp mắt nói: "Sao? Còn muốn thử cướp một chút sao?"

Nhưng mà sau đó, Trần Hạo sửng sốt.

Thiếu niên vứt con dao trong tay đi, trực tiếp quỳ xuống.

"Xin ngươi, trả lại điện thoại cho ta." Thiếu niên mở miệng, trong mắt rưng rưng, mặc dù đang quỳ, lại quỳ ra một loại khí thế bất khuất.

Trần Hạo thu nụ cười lại, yên lặng đánh giá thiếu niên.

Không bao lâu sau, Trần Hạo mở miệng: "Cái điện thoại này, quan trọng như vậy à?"

Thiếu niên nói: "Quan trọng, anh Cẩu thu hàng sắp tới, ta cần dùng điện thoại để đổi tiền, mua thuốc cho bà của ta."

Trần Hạo nhìn thoáng qua cái lều rách nát dựng thành nhà, nói: "Bà ngươi không chống được bao lâu nữa, ngươi như này..."

"Vậy ta cũng không thể từ bỏ. Trên thế giới này, ta chỉ có một người thân duy nhất, chỉ có một người. Dù là sống lâu thêm một giờ, sống lâu thèn một phút, ta cũng muốn tranh thủ." Thiếu niên lớn tiếng phản bác, nước mắt im lặng trượt xuống.

Trần Hạo không nói gì.

Sau đó hắn đi tới trước mặt thiếu niên, đưa điện thoại cho thiếu niên, chân thành nói: "Ta nói không chống được, không phải là thuốc có thể kéo dài, đó là sinh cơ đoạn tuyệt, là cơ thể sụp đổ, không cách nào chèo chống. Cho dù là ta, cũng không có biện pháp để bà sống lâu thêm mấy ngày, đây là sinh tử tuần hoàn, sinh linh luân chuyển, không thể ngỗ nghịch."

Thiếu niên tiếp nhận điện thoại, không nói lời nào.

Trần Hạo thở dài.

Mặc dù tu hành nhập đạo, tư duy đã không còn giới hạn trong tình cảm thông thường, nhìn thấy càng rộng càng rộng hơn. Nhưng mà loại tình cảm thuần khiết này, sau cùng vẫn khiến người khác khâm phục.

Lúc này, tiếng lái xe truyền đến, rồi đèn xuất hiện, một chiếc xe tải lái tới, thuần thục dừng lại ở mặt đất bên cạnh, một người đại mập mạp từ trên xe bước xuống.

Đang định đóng cửa xe, đột nhiên đại mập mạp nhìn thấy Trần Hạo, rồi dừng động tác lại, sau đó trơn tru chạy tới, nhìn thiếu niên, lại nhìn Trần Hạo, cười: "Người anh em, hiểu luật lệ không?"

Trần Hạo sững sờ, cũng cười.

Con hàng này coi hắn thành kẻ đoạt mối làm ăn đúng không?

"Cái luật lệ gì? Nói nghe thử một chút?" Trần Hạo vừa nói, vừa đánh giá mập mạp.

Trong bóng tối hắn không thể nhìn rõ ngoại hình, tuy nhiên Trần Hạo lại thấy một vật thú vị.

Bên trong tướng mệnh của mập mạp này có họa sát thân và tai ương lao ngục, có vẻ như thời gian còn không ngắn, nó lập tức sắp đến người.

Đây là sắp xảy ra chuyện a!

Một tên buôn bán hàng ăn cướp, cũng không nghiêm trọng như vậy, sợ là gặp phải những thứ khác.

"Ha ha, người anh em ngươi đây là không nể mặt mũi a! Ai mà không biết, cái khu hàng Nam Thành này đều là Gà đại ca của ta phụ trách, ngươi nhúng tay quá phận rồi." Ánh mắt mập mạp bất thiện nói.

Trần Hạo cười nói: "Cái hàng gì? Ta nghe không hiểu a?"

Mập mạp còn chưa lên tiếng, thiếu niên đãnói: "Anh Cẩu, hiểu lầm rồi, đây là bạn của ta. Ừm, đây là hàng hôm nay, mẫu XS mới nhất."

Mập mạp nghe xong lập tức không còn địch ý, tình cảm là hiểu lầm a.

Nghe thấy XS, mắt hắn ta càng sáng lên, thứ này chính là thứ hot nhất vào thời điểm này, bán cực kì dễ.

Mặc kệ Trần Hạo, mập mạp tiến lên nhận lấy nó, lật đi lật lại xem xét, càng xem càng vui vẻ, miệng cũng nhịn không được nứt ra.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn ta thu nụ cười lại, cau mày nói: "Nó bị khóa rồi, sửa không dễ, tiểu Hồ, một ngàn ba, ta lấy nó."

Thiếu niên trừng mắt: "Anh Cẩu, giá này không phải là quá thấp sao, đây chính là mẫu mới nhất, giá bán chắc chắn không thấp, mà ta lại rất cần tiền, ít nhất, ít nhất cũng phải ba ngàn, nếu không không đủ tiền thuốc cho bà ta."

Mập mạp dường như biết điều cấm kỵ của thiếu niên, nghe vậy kinh ngạc nói: "Lúc trước tiền thuốc không phải là một ngàn sao? Sao bây giờ lại lên giá?"

Thiếu niên nhếch miệng, nói: "Tăng thêm một loại thuốc, rất đắt."

Mập mạp giả vờ do dự một lúc, nói: "Cũng được, hợp tác nhiều lần như vậy, lần này thua thiệt một chút, cho ngươi ba ngàn. Nhưng mà tiểu Hồ, ngươi có thiên phú ở phương diện này, chuyên cướp điện thoại, mà mỗi lần cướp một cái, thì có hơi lãng phí, nếu ngươi tập trung làm công việc này, anh cam đoan, không quá một năm, chắc chắn ngươi sẽ phát tài, đến lúc đó ngươi mang bà của ngươi xuất ngoại khám bệnh cũng không có vấn đề gì, về phần..."

"Anh Cẩu, ngươi quản quá rộng rồi." Không đợi mập mạp nói xong, thiếu niên lạnh lùng ngắt lời.

Mập mạp bất đắc dĩ nói: "Được, là ta lắm mồm."

Sau đó, mập mạp móc ra một cái túi màu đen, đếm ba ngàn cho thiếu niên, sau đó lại đi tới bên cạnh Trần Hạo, cười ha hả nói: "Xin lỗi người anh em, mắt ta nhất thời vụng về, không nhận ra được, thật có lỗi thật có lỗi, ngày khác rảnh thì mời ngươi ăn cơm."

"Bây giờ ta rảnh." Trần Hạo cười tủm tỉm nói tiếp, nhưng đôi mắt vẫn tiếp tục quan sát sự thay đổi của tướng mệnh mập mạp, ánh sáng màu máu càng ngày càng nặng, sợ là sắp đến người, nhưng cái địa phương này, trời tối rét đậm, cũng không có người ngoài, sẽ có chuyện ngoài ý muốn gì? Trong lòng tò mò, Trần Hạo không nhịn được kéo dài thời gian.

Mập mạp: "..."

"Cái này, người anh em, ta còn có chút việc, nếu không thì..."

"Không sao a, ta cũng không có việc gì, ta có thể chờ, mà ta lại khá tò mò về công việc của ngươi, nếu có tương lai, ta cũng có thể xuất hàng cho ngươi." Trần Hạo nghiêm túc nói.

Mập mạp lập tức sửng sốt, nghi ngờ nhìn Trần Hạo: "Ngươi cũng từng làm cái này à?"

Trần Hạo không giải thích, mà là giơ tay lên, một cái điện thoại xuất hiện ở trong tay hắn.

Mập mạp nhìn quen mắt, vội vàng mở túi ra, quả nhiên không có điện thoại.

Lần này, ánh mắt mập mạp nhìn Trần Hạo giống như nhìn thấy núi vàng.

"Người anh em của ta quá lợi hại, đi, đi ăn đêm, anh mời khách, muốn ăn cái gì cũng được, ăn xong anh lại dẫn ngươi đi tiêu sái, danh đô Thuỷ Thượng, đi spa." Giọng điệu mập mạp, nhiệt tình trước nay chưa từng có.

Làm công việc này tiếp xúc rất nhiều, chiêu này của Trần Hạo, để hắn ta thấy được tiền mặt bay trên trời.

Trần Hạo cười tủm tỉm đang muốn mở miệng, đột nhiên dừng lại, sau đó ánh mắt nhìn về hướng mập mạp.

Ở bên kia, một mảng đèn xe lớn xuất hiện, sau đó bảy tám chiếc xe lái tới.

Bình Luận (0)
Comment