Bốn loại ánh mắt khác nhau nhưng đều dọa người, con quỷ già tóc trắng vốn đang buồn chán ngồi xổm trên mặt đất muốn hút một điếu thuốc, đột nhiên trong cơ thể không có nhiệt cảm thấy lạnh run.
Con quỷ già nhanh chóng đứng dậy, lấy điện thoại ra và bấm gọi.
Khi điện thoại vừa mới kết nối, con quỷ già nói một cách chính đáng: "Cục công an phải không ạ? Ta muốn báo án,đúng, ta tận mắt nhìn thấy một đám người đánh hội đồng, đánh nhau rất dã man, còn dùng dao nữa, đúng, có người bị thương rồi, nếu như không kịp ngăn lại thì có người chết thật đấy."
Sau khi báo cảnh sát xong, con quỷ già tóc trắng nhìn Trần Hạo và nói: "Đại sư, xin ngươi hãy tin ta là một con quỷ tốt, ta hiểu luật, thằng nhóc này vô tình giúp ta một lần, ta nợ hắn cho nên mới đồng ý bảo vệ hắn một lần, nhưng ta có thể thề với trời, ta chưa bao giờ làm chuyện gì sai trái cả, có ông trời làm chứng."
Trần Hạo liếc nhìn trên người quỷ già không tỏa ra một tí oán khí nào mới baajt cười: "Bình tĩnh nào, ta tin ngươi, ngồi xuống đi."
"Đại sư, ta..."
"Ta bảo ngươi ngồi xuống." Khuôn mặt Trần Hạo hơi trầm xuống.
Quỷ già tóc trắng nhanh chóng ngồi xổm.
Sau đó Trần Hạo tiếp tục nhìn về phía tên mập và Lý Thông Thụy.
Trò hay chó cắn chó mới bắt đầu thôi sao có thể vội vàng dừng lại được.
Đương nhiên sau khi Lý Thông Thụy hét lên thì cũng không ai qua giúp đỡ, tên mập nhịn đau và hét lên một tiếng đầy giận dữ và lao sang như muốn giết Lý Thông Thụy.
Lý Thông Thụy vừa sợ hãi vừa tức giận, vừa thầm mắng quỷ già vừa chờ đám người đi theo hắn ta sang đây giúp.
Tuy nhiên đám người này vốn lúc nào cũng nghe lời Lý Tư Thông, đi theo sau làm người hầu cho hắn ta, nhưng bây giờ lại không dám qua, thậm chí có một số người đi về xe của mình và lái xe rời đi, còn lại mấy người thì đang phân vân có nên chạy đi không.
Ngày nay, hệ thống pháp lý hợp lý và đầy đủ, chẳng có đám xã hội đen nào thực sự cả, không phải loại người dựa vào bậc cha chú ra oai thì chính là một đám đi ăn chực và chiếm lợi ích thôi.
Nếu chỉ đánh nhau thì phải vào đồn cảnh sát ngồi mấy ngày cũng không sao cả, ngược lại còn nhận được nhiều lợi ích hơn cho bản thân.
Nhưng nếu liên quan đến chuyện giết người thì khác hoàn toàn.
Giết người phải đền mạng.
Người bị cậu bé đâm đã không còn sức lực kêu cứu nữa, cứ nằm trên mặt đất co giật, trông bị thương rất nặng, có thể sẽ chết.
Lý Thông Thụy cũng bị đâm một nhát, mà người kia còn muốn giết chết hắn ta nữa.
Nếu cảnh này không có người bị mất mạng thì cả quỷ cũng chẳng tin nổi.
Không một ai sẵn sang tham dự vào chuyện như thế này, một khi bước chân vào không một người nào thoát được.
Tính ra thì có rất nhiều bài học cho mọi người nhìn cơ mà? Trên cả nước có đầy người hiểu luật nhưng vẫn cố tình phạm pháp bất kể hậu quả ra sau, bây giờ cũng chẳng thấy bóng của chúng đâu nữa.
Thấy tình hình trở thành như vậy, Lý Thông Thụy tức sôi máu.
Mẹ nó, nuôi phải đám sói mắt trắng.
Bất quá lúc này nói người khác vô dụng, chủ yếu nhất là tự cứu.
Xuất thân cao, cả đời áo cơm không lo, giàu có, quyền lực, sao hắn ta có thể chịu từ bỏ được? Cuộc sống này còn đẹp lắm, bây giờ mới chỉ là bắt đầy, nhất định không thể chết ở đây được!
Một người thì tức giận còn người kia thì không muốn chết, hai kẻ to béo đánh nhau, nhất thời khó phân biệt ai thắng ai thua.
Dần dần, đám người đi theo Lý Thông Thụy cũng chạy hết.
Cậu bé cũng lặng lẽ trở về túp lều hoang tàn, giống như muốn thu dọn đồ đạc.
Hai kẻ mập tấn công lẫn nhau, cả hai người đều bị thương.
Cả hai đã đánh nhau thành bộ dạng nảy rồi thì chẳng còn khả năng hòa giải nữa, một kẻ không có lý trí còn một kẻ liều chết, trừ khi bắt buộc phải tách ra nếu không sẽ có người gục ngã hoàn toàn.
Cuối cùng đám nguời đến tách họ ra cũng đến.
Tiếng xì xì xì vang lên, mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại, sau đó một đám cảnh sát xuống xe và đi thẳng đến chỗ hai tên mập.
Lý Thông Thụy vui mừng khôn xiết, vội vàng kêu cứu.
Tên mập nhìn thấy cảnh sát đến thì đôi mắt đỏ như máu, trông đáng sợ vô cùng.
Đột nhiên, hắn ta lao sang ôm lấy Lý Thông Thụy, kẹp chân và chui đầu vào phần dưới của Lý Thông Thụy.
Lý Thông Thụy đang kêu cứu liền trợn mắt thật to và hét to.
Chờ tới lúc cảnh sát tách hai người ra được thì mặt mũi tên mập toàn là máu, nhai nuốt điên cuồng, khuôn mặt đáng sợ.
Mà Lý Thông Thụy thì nằm run rẩy trên mặt đất, cổ họng rên từng tiếng yếu ớt, nếu nghe kỹ thì nhận ra đó là câu bệnh viện, ta muốn, bệnh viện…
Đám cảnh sát đều sững sờ.
Ôi chao, hai người đàn ông đánh nhau mà tàn nhẫn đến mức này rồi, không biết là loại thù hận gì đây nữa?
Lúc này, một người cảnh sát nhìn thấy chiếc điện thoại đang phát video, cậu ta bị sốc rồi nhanh cất điện thoại vào túi.
Sau đó đưa mọi người cùng đi đến bệnh viện trước.
Một lát sau, chờ cảnh sát đi hết thì Trần Hạo mới nhìn con quỷ già tóc trắng.
Con quỷ già tóc trắng vội nở nụ cười để nhìn mình trông vô hại.
"Làm quen một chút nhé, ta là Trần Hạo." Trần Hạo mỉm cười mở miệng.
Con quỷ già tóc trắng muốn đứng lên, nhưng vừa mới nhổm dậy, lại ngồi xổm xuống, cười khan: "Ta gọi Chu Đạo Thông."
"Cái tên này có khí phách lắm! Nghe xong liền biết, khi còn sống không phải người đơn giản." Trần Hạo cười tủm tỉm và nói.
Con quỷ già tóc trắng vội nói: "Không dám không dám, ngài đừng khen ta mà, lúc còn sống ta chỉ là một kẻ chuyên đi lừa gạt mình là bậc thầy khí công, đi khắp nơi kiếm miếng cơm thôi.
"Ngươi chết như thế nào?" Trần Hạo hỏi.
Quỷ già tóc trắng thành thật trả lời: "Ta bị chém đầu."
"Ồ! Tâm sự chút nhỉ?" Trần Hạo cảm thấy hứng thú.
Con quỷ già tóc trắng cũng chẳng giám giấu diếm làm gì: "Đó là chuyện của ba mươi năm về trước, nói ra thì ta cũng biết nắm giữ được cơ hội tốt, lúc đầu trong nhà khó khăn, cháu trai cưới vợ cần ba nghìn nhân dân tệ để làm lễ hỏi, cả nhà lo đến rầu cả người. Sau đó nhân lúc mọi người đang ưa chuộng khí công mà tổ tiên nhà ta cũng nổi tiếng trong giới luyện võ, lúc nhỏ ta cũng tập luyện qua qua, chỉ múa may đơn gian thôi, nhân lúc này ta học một chút kỹ năng tổ tiên để lại và trở thành đại sư."
“Ngươi làm cũng khá đấy chứ, nhưng tại sao lại bị chém đầu?"
"Haizzz, cũng là do thành công nhiều quá làm đầu óng choáng váng chứ sao nữa, lúc ấy ta gặp được một người Hồng Kông nghe nói ta có thể dùng khí công chữa bệnh, người đó trả tiền nhiều để mời ta giúp, còn nói là không khỏi cũng không sao cả, người nọ còn đặt trước ba phần tiền chữa trị và không thu lại. Ta tin tưởng nên vội vàng chạy tới, kết quả phát hiện người bệnh bị ung thư giai đoạn cuối rồi, mà người này cũng lớn tuổi nhưng lại là nhân vật lớn. Thế này thì chữa làm sao được chứ? Lúc đầu ta chỉ tính giả vờ đạp một cái thật nhẹ, không ngờ lão già đó chết luôn, sau đó ta liền bị một đám người giữ lại và chém đầu."
"Sau đó ngươi liền biến thành quỷ dữ, giết người báo thù."
"Chuyện này thì không, ta..."
"Ừm?" Trần Hạo nhướn bên mày, nhìn quỷ già cười như không cười.
Con quỷ già tóc trắng không thể tiếp tục liền nói với vẻ yếu ớt: "Đại sư, con người có tốt có xấu, quỷ cũng vậy mà, đám người xấu xa kia bị ta giết cũng là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại, chuyện này không được tính có công thì cũng phải được bỏ qua chứ!"
Trần Hạo không nhận xét công và tội của quỷ già, tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại đến đây?"
"Thì có một lần ta đuổi theo đám xấu xa đó mới gặp được một vị đại sư, hắn thi pháp phong ấn ta vào một cái bình sứ pháp khí, không biết tại sao lại trôi đến đây và rơi vào tay Lý Thông Thụy, hắn vô tình làm vỡ bình sư và thả ta ra ngoài. Lão già như ta có oán báo oán, có ân báo ân, cho nên đồng ý bí mật bảo vệ hắn, trả lại ơn cứu mạng."
"Nói tiếng người đi."
"... Lý Thông Thụy đồng ý xây miếu cho ta rồi."