Vù
Ánh mắt đỏ tươi của cô gái nhìn thẳng vào tên mập, cô phát ra một tiếng gầm gừ vô thức trong cổ họng, như thể đã sẵn sàng để tấn công.
Tên mập sợ tè ra quần.
Vốn dĩ muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân một lần nữa, nhưng mà tại sao lại biến dị rồi?
Ân, biến dị ? Tang thi?
Mẹ nó, ngày này thật sự đến rồi sao?
Tên mập vừa sợ hãi lại kinh ngạc, cảnh giác nhìn cô gái, chầm chậm di chuyển đến cánh cửa. Em gái quan trọng, nhưng mạng nhỏ này quan trọng hơn. Cho dù hắn ta không để ý chuyện em gái có bị hủy hoại nhan sắc hay không nhưng cũng không thể tình nguyện cùng em gái biến thành tang thi. Nhưng tên mập vẫn chưa kịp đi đến cửa, đột nhiên một âm thanh thấp trầm lại kéo dài vang lên, giống hết âm thanh được thổi ra bởi chiếc kèn làm bằng sừng. Nghe được âm thanh, cô gái giống như nhận được chỉ dẫn, thân ảnh lướt qua, đâm vỡ cửa sổ, lập tức nhảy xuống dưới.
Tên mập thả lỏng hít thở một hơi. Nhưng rất nhanh sau đó hắn kịp phản ứng lại.
Đây hình như là tầng ba !
Em gái không phải xảy ra chuyện rồi chứ ?
Vật lộn trong đống suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là nhịn không được nên tên mập mò mẫm tiến đến cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn, chính là phát hiện tiểu tỉ tỉ tư thế linh hoạt nhảy từ trên tầng xuống, sau đó liên tục chạy và nhảy, rất nhanh đã chạy xa khỏi tầm mắt.
“Đây quả thực là biến thành tang thi rồi, sao có thể thế được.” Tên mập khóc không ra nước mắt. Tiểu tỉ tỉ mình để ý không còn nữa. Thế giới cũng sắp diệt vong rồi. Mình còn phải giận dỗi với ông già nữa sao ? Cơn giận này, còn có nghĩa lý sao? Bất lực, Tên mập cảm thấy rất bực dọc, có một kiểu ngọn lửa không tên đang đè nén trong người hắn, thật sự muốn đập phá thứ gì đó.
Hắn ta không hề phát hiện, mắt của mình dường như cũng có vài ánh đỏ.
Vội vã đến Tây Lăng, Trần Hạo mang Sa Tiểu đứng trên đỉnh tòa nhà năm tầng, nhìn ra xung quanh.
Địa chấn vẫn đang tiếp diễn.
Nhưng mà đây không phải là Địa chấn, đây là sát khí lôi kéo nhau tạo thành sự rung lắc khắp mọi nơi, chứ không phải là kiểu rạn nứt trên bề mặt đất cũng như sự sụp đổ của các nhà cao tầng. Nhưng mà người dân thành thị đều không biết được điều đó, bọn họ thật sự cảm nhận là chấn động, nên loạn thành từng đám.
Trong đám người chi chít, một bộ phận nhỏ xảy ra biến hóa, bọn họ trở nên hung tợn, sức lực mạnh hơn, thậm chí bắt đầu quay sang tấn công người bên cạnh. Những người như vậy, trong sự hoảng loạn càng ngày càng nhiều lên, sau đó nghe theo một kiểu âm thanh kí hiệu dài du dương, liền bắt đầu tập hợp một cách quy mô hơn.
Cảnh tưởng này trong mắt Trần Hạo lại là một loại tình huống không ngờ đến.
Những con người biến dạng đó, trong nhiều kiểu tâm trạng khác nhau, bị nhập bởi một loại tàn niệm mới biến thành dáng vẻ như vậy. Những tàn niệm này lại là từ trong sát khí phân tán ra ngoài.
Rất nhanh, chính phủ huy động lực lượng, bắt đầu phong tỏa và vây kín đám người đang biến dạng. Trần Hạo nhìn thấy, có rất nhiều người đang bận rộn tứ phía, khống chế một vài người đang biến dạng.
Nhưng Trần Hạo không động đậy, hắn đang tìm kiếm Đậu Binh. Sát khí biến dạng như vậy, Đậu Binh không thể nào không có vấn đề. Không cảm nhận được hơi thở của Đậu Binh khiến cho Trần Hạo lòng nặng trĩu. Đậu Binh, không phải xảy ra chuyện rồi chứ ? Sắc mặt nghiêm trọng, Nhưng Trần Hạo không từ bỏ tìm kiếm, không ngừng cảm nhận.
Nhưng mà ngay lúc này, một đám người biến dạng đột nhiên tập hợp tiến về phía Trần Hạo, rất nhanh đã ở dưới tầng lầu mà Trần Hạo đang đứng. Đám người này tổng cộng trên dưới một trăm người, dường như đang bao quanh một người phụ nữ. Cô gái đó toàn thân băng bó, nhìn thì giống như bị thương, nhưng hơi thở trên người lại vô cùng hung hãn.
Sau khi đám người tập hợp lại, người phụ nữ hét lên: “Các anh em, phòng thủ trận địa. Hoan nghênh Triệu Vương đã cho chúng ta một vùng đất sáng lạng.
“Hoanh nghênh Triệu Vương, Hoan nghênh Triệu Vương.”
Cùng với tiếng la hét của bọn họ, một hơi thở đầy quỷ dị từ từ kết đọng, sau đó một tàn niệm vô cùng mạnh mẽ và tàn bạo từ từ dưới đất đâm thẳng ra ngoài.
“Hahaha, Triệu Thiên Thành ta lại..” Tàn niệm chưa kịp nói xong, đột nhiên một tiếng “Đùng” vang lên, một đường sấm chớp từ trên trời kéo đến trực tiếp đánh hắn tan thành mây khói.
Một đám người đang hò hét, trong phút chốc im bặt, chết lặng người.
“Là hắn, hắn dám hại Triệu Vương, giết hắn !” cô ả phát hiện Trần Hạo phía trên lầu, phẫn nỗ hét lên, nói liền lập tức nhảy lên, chinh là muốn leo lên lầu.
“Đùng !
Lại một tia sấm chớp đánh xuống, trực tiếp đánh vào người phụ nữ làm cô ta ngã nhào trên đất, nhân sự không biết chuyện gì, nhưng tàn niệm trên người cô ta trực tiếp biến mất không còn dấu vết.
Những người khác ngơ một hồi, trực tiếp tháo chạy.
“Aizz, là cô ấy ! “
Người phụ nữ bị sét đánh trên người băng bó vải trắng ngã xuống, lộ một nửa khuôn mặt, làm cho Trần Hạo nhận ra đó chính là cô gái xém chút nữa là bị thiêu chết đó. Nhìn thì cô ấy đã được qua chữa trị, nhưng vết thương vẫn chưa lành.
Là tên mập không tin mình sao?
Trần Hạo im lặng.
Nhưng mà lúc này.
Cùng với hai tàn niệm đã bị hủy, Trần Hạo cảm nhận được sự thay đổi nhỏ của sát khí, nét mặt có chút biến đổi, cuối cùng hắn nhếch mép cười. Phân phó cho Gà trống đưa cô gái vào trong tầng lầu, sau đó Trần hạo nhìn lên trời.
Trong giây lát, ánh mắt của Trần Hạo có tia sấm chớp, thân ảnh từ từ bay lên cao, không khí dồi dào ngày càng bùng phát dữ dội, bao trùm nguyên vùng Tây Lăng. Sau đó, bầu trời trong lành vốn dĩ có thể nhìn thấy cả trăng sao bỗng nhiên thay đổi, tầng mây đen bao phủ tập hợp lại. Sau đó gió lớn thổi đến, càng ngày càng dữ dội.
Lúc này đây, khắp nơi của Tây Lăng, những nhân viên các bộ phận đang giữ những người bất bình thường đó đều dừng lại, ngơ ngác nhìn lên trời.
Hàn Thái Nhi càng chính là có mắt nhìn.
Chỉ trong chốc lát, cô ấy đã đoán ra đây chính là thần thông, hơn nữa còn là đại thần thông có thể ảnh hưởng đến một vùng thành phố.
Chỉ là, bao phủ nguyên cả Tây Lăng, có phải là quá khoa trương rồi không.
Mặc dù tu hành đã được 10 năm, cũng xem như nhìn thất nhiều chuyện hiếm lạ, Hàn Thái cũng chưa từng nhìn thấy người có pháp lực đạo hành như vậy. Nhưng rất nhanh, cô ấy chính là phát hiện rồi. Không khí bao phủ cả Tây Lăng đó hình như là của Trần Hạo.
Tên đó đã đi đến bước này rồi sao ?
Hàn Thái Nhi cứng họng, trong lòng có đủ loại cảm xúc.
Ầm Ầm. Đám mây đen tập hợp lại rất nhanh,trong phút chốc đã hình thành rồi, đồng thời sức đè nén cũng rất thấp. Trong đám mây đen, còn có sấm chớp. Sau đó mưa tuôn xối xả. Nước mưa này không giống bình thường, đá lạnh nhiều vô số, rơi trên người. Những người vốn dĩ ban đầu rất giận dữ, thậm chí cáu kỉnh đột nhiên ánh mắt dịu lại, sau đó cuộn tròn và nhìn xung quanh một cách trống rỗng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Liền ngay lúc đó thì sấm chớp đánh xuống. Từng cơn sấm chớp này, nhiều vô số kể, đánh xuống chi chít. Mỗi một tia đánh xuống một người. Mà bị đánh trúng lại chính là người bị tàn niệm nhập, trong tiếng kêu thảm thiết, tàn niệm biến mất, người hôn mê ngã xuống đất.
Cùng với sự biến mất của tàn niệm, Trần Hạo từ trong áng mây đen cảm nhận được sự tồn tại của Đậu binh rồi. Hơi thở của nó, ở dưới đất, không có xảy ra chuyện gì giống như hắn nghĩ, ngược lại còn mạnh hơn vài phần. Tuy nhiên, vô số Tàn niệm đã bao quanh Đậu binh, khiến nó không thể thoát ra được.
Trần Hạo vừa ý niệm, một tia sấm chớt cực lớn trực tiếp đánh vào mặt đất nơi trú ngụ của đậu binh. Trong chốc lát, Trần Hạo cảm nhận được, vô số tàn niệm dưới sự tàn bạo của sấm chớp đã tan biến đi một nửa.
Lúc này đây, Đậu binh cuối cùng cũng chiếm lại thế thượng phong, cuốn theo sát khí tàn bạo mà lao thẳng lên.
“Chủ công, để chúng tôi.” Đậu binh phẫn nộ hét lên.
Sắc mắt Trần Hạo có chút động đậy, thân ảnh bay xuống dưới, tiếp xúc trực tiếp với Đậu binh, sau đó mang Đậu binh cùng với sát khí đang mắc lại của nó tiến thẳng vào không gian, đồng thời lao thẳng vào vòng xoáy trong đạo thứ bảy.
Chỉ trong chốc lát, một loại không khí khó nói đột nhiên bao trùm lấy cả người Trần Hạo.
Trần Hạo vô cùng bình tĩnh, ngước lên nhìn.
Thiên Đạo ! Bị kinh động rồi.