Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta

Chương 241


Do yêu cầu của đám hài tử, hơn nữa Phất Lan Đức cũng vừa được một món lời to nên tâm tình cực tốt, vài ngày tiếp theo đều duy trì một tốc độ vừa phải, tâm trạng sợ hãi của Sử Lai Khắc thập quái sau khi chứng kiến cảnh giết người cũng từ từ lắng đọng lại.
Dù sao có thể gia nhập Sử Lai Khắc học viện đều chính là quái vật, chỉ cần nghĩ thông suốt thì trong lòng cũng không phải khó khăn tiếp nhận.


- Đại Sư, dựa theo bản đồ thì ắt hẳn là cũng sắp đến Thiên Đấu thành, không biết Thiên Đấu Hoàng Gia học viện ở chỗ nào trong thành?(Đường Tam)

- Ngươi biết chỗ không Tiểu Cương.(Phất Lan Đức)

Phất Lan Đức một bên nhìn bản đồ, một bên hướng Đại Sư hỏi.
Trên bản đồ cũng không có tiêu kí của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện.


Đại Sư liếc nhìn Phất Lan Đức

- Ngươi không biết thì ta sao biết được, thật miễn cưỡng khi xem ngươi như một vị viện trưởng.(Đại Sư)

- Cái gì gọi là miễn cưỡng? Ta vốn chính là viện trưởng có đúng không.
Nguyên lai ngươi cũng không biết Thiên Đấu Hoàng Gia học viện ở đâu.
Vô cực, Thiệu Hâm các ngươi biết không?(Phất Lan Đức)

Đám người cực kì khổ não khi mà không biết Thiên Đấu hoàng gia học viện ở đâu thì Ninh Vinh Vinh đã giúp họ vì nàng biết nó nằm ở đâu.


- Viện trưởng, ta biết Thiên Đấu Hoàng Gia học viện ở đâu!(Vinh Vinh)

- Thành bảo của nhà ta cách Thiên Đấu thành cũng không xa, trước kia ta cùng mấy tộc nhân đi Thiên Đấu thành du ngoạn, cũng từng đi qua Thiên Đấu Hoàng Gia học viện.
Mặc dù trực hệ tộc nhân đều ở trong tông môn tu luyện, nhưng một ít tộc thứ cũng có ở bên trong Hoàng Gia học viện.
Kỳ thật, Thiên Đấu Hoàng Gia học viện cũng không ở bên trong Thiên Đấu thành, mà là ở ngoại thành.
Giống như Sử Lai Khắc học viện chúng ta ở ngoại thành Tác Thác thành.(Vinh Vinh)

Phất Lan Đức có chút đắc ý cười nói

- Xem ra viện trưởng đầu tiên của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện cũng nghĩ giống ta.
Sự thật chứng minh, ta thực sự rất có nhãn lực.(Phất Lan Đức)

Đại Sư bên cạnh nhìn thấy Phất Lan Đức đắc ý không chút do dự dội một gáo nước lạnh.


- a xem ra không đúng.
Người không để học viện ở trong thành, là bởi vì túi tiền eo hẹp!! Thiên Đấu hoàng gia học viện này đặt ở ngoài thành là vì e sợ sự xa hoa của thủ đô làm ảnh hưởng sự tu luyện của đệ tử, trọng yếu hơn nữa là vì bên trong Thiên Đấu thành không có chỗ nào đủ lớn để làm địa điểm thành lập học viện.
Theo ta được biết Thiên Đấu học viện mặc dù học viên không tính là rất nhiều, nhưng các loại tiện nghi hoàn chỉnh đều cần diện tích rất lớn.(Đại Sư)

- Nếu Vinh Vinh biết chỗ đó, hôm nay chúng ta thế nào cũng tới được hoàng gia học viện.
Nhanh chóng ổn định để đám hài tử còn bắt đầu tu luyện.(Đại Sư)

- Ngươi thật là một kẻ tu luyện đến điên cuồng.
Có ngươi ở đây, ta biến thành đại biểu cho ôn nhu mất rồi.(Phất Lan Đức)

- Vinh Vinh nhờ em dẫn đường nhé.


- Vâng Nhị ca.(Vinh Vinh)

Đơn giản ăn một chút lương khô, mọi người lại ra đi, đến khi màn đêm buông xuống, dưới sự dẫn đường của Vinh vinh, họ rốt cuộc cũng tới được Thiên Đấu Hoàng Gia học viện.


- Vinh vinh, ngươi có chắc là nơi này không?(Phất Lan Đức)

Phất Lan Đức đứng nhìn Thiên Đấu hoàng gia học viện hoài nghi nhìn Vinh Vinh.


- Đúng vậy, đúng vậy.
Nếu Thiên Đấu hoàng gia học viện chắc chắn dời đi chỗ khác, ta dám chắc là nơi này.(Vinh Vinh)

- Nơi này là một ngọn núi a!(Phất Lan Đức)

- Ngọn núi này chính là của Thiên Đấu hoàng gia học viện, còn có mảnh rừng rậm phía sau cùng cái hồ bên trái chân núi cũng là thuộc phạm vi quản lý của học viện.
Bây giờ chúng ta chuẩn bị tiến vào phạm vi học viện.(Đại Sư)

Nhìn thoáng qua vẻ mặt ngây ngốc kinh ngạc của Phất Lan Đức, Đại Sư cũng thản nhiên nói

- Non xanh nước biếc, quả nhiên là một địa phương thật tốt.(Đại sư)

Cảnh sắc nơi này quả thật rất đẹp, nhất là lúc này, mặt trời chiều ngả về Tây, ánh nắng chiều tràn ngập khắp không gian, dưới ánh sáng của rặng mây đỏ ở phương Tây, bất luận là non xanh hay nước biếc đều làm ta có cảm giác như đang bước chân vào chốn thế ngoại đào nguyên!

Nơi này cách Thiên Đấu thành không tới hai mươi dặm, phong cảnh lại vừa đẹp đẽ như vậy, một khi nghĩ đây sẽ là nơi trú chân sau này của mình, mấy vị sư phụ, kể cả Triệu Vô Cực đều cảm thấy hài lòng.


Phất Lan Đức không phục.


- Hoàn cảnh tốt, địa phương lớn thì có gì hơn người chứ? Bọn họ bồi dưỡng ra được cường giả sao? Còn lâu mới bằng Sử Lai Khắc học viện.
Chỗ chúng ta tuy nhỏ thật, nhưng quái vật không thiếu.(Phất Lan Đức)

- Thẳng thắn mà nói, ta cho đến bây giờ cũng không hiểu được tại sao lại có không ít hài tử tiềm lực xuất sắc lại đầu nhập vào Sử Lai Khắc học viện của ngươi.
Rốt cuộc là ngươi dùng phương pháp nào để lừa bọn họ đầu nhập?(Đại Sư)

Lời nói của Đại Sư không khác nào là cây đao hung hăn đâm vào ngực Phất Lan Đức.


- Thúi lắm, cái gì gọi là lừa đảo.
ta gọi đó là mị lực của nhân cách!(Phất Lan Đức)

Đám sư phụ và thập quái dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Phất Lan Đức khiến cho hắn mặt mo ửng đỏ lên.


Lúc này Phất Lan Đức nhìn như một hài tử đang hờn dỗi, ngay cả Sử Lai Khắc Thất Quái ở một bên cũng không khỏi âm thầm bật cười.
Đồng thời bọn họ cũng có thể hiểu được tâm tình của Phất Lan Đức, dù sao tâm huyết của mình là Sử Lai Khắc học viện cũng đã chấm dứt, trong mắt hắn, Thiên Đấu Hoàng Gia học viện ngược lại giống như một kình địch vậy.



Đi chưa được mấy bước đã có phiền toái.


- Đứng lại, các ngươi là ai?(Học viên)

Mười tên hồn sư ước chừng 18,19 tuổi đứng chắn đường đi, mặc dù cũng không có phóng xuất vũ hồn nhưng nhìn trang phục màu vàng trên người cũng có thể nhìn ra bọn họ đều là đệ tử của Thiên Đấu hoàng gia học viện.


- Chúng ta là Sử Lai Khắc học viện, chiếu theo lời mời giao lưu của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện đến đây, các ngươi mau dẫn đường đi!(Phất Lan Đức)

Tên thanh niên đầu lĩnh của đối phương đánh giá Phất Lan Đức một hồi, lại nhìn trạng phục của những người khác, trên mặt hiện lên một tia khinh thường.


- Dựa vào một đám nhà quê các ngươi, còn dám cùng học viện chúng ta giao lưu? Ta xem các ngươi hẳn là một đám khất cái từ đâu đến mới đúng, nhanh nhanh cút cho ta, đừng để chúng ta phải dùng vũ lực.(Thanh niên đầu lĩnh)

Chạy đi gần mười ngày, người của Sử Lại Khắc học viện quả thật có chút bụi bặm phong trần, nhưng hẳn là không đến nỗi như vậy, đầu lĩnh thanh niên kia rõ ràng là trông mặt mà bắt hình dong, mắt thấy người của Sử Lai Khắc trang phục thô sơ, hơn nữa Phất Lan Đức lại có chút ngạo khí làm hắn khó chịu nên mới nói ra những lời này.


- Viện trưởng để ta tới giải quyết cho.


- Được rồi nhưng đừng năng tay quá đó.
Dù sao chúng ta là khách.(Phất Lan Đức)

- Yên tâm đi viện trưởng.
Ta sẽ nhẹ tay nếu bọn chúng biết điều.


Có thể đi vào Thiên Đấu hoàng gia học viện, có chân bản lãnh rất ít, tuyệt đại bộ phận đều là bằng vào quan hệ cùng quý tộc danh ngạch hỗn tiến.
Đây có lẽ là vấn đề lớn nhất của Thiên Đấu hoàng gia học viện, nếu không như thế nào mang danh Thiên Đấu đế quốc đệ nhất học viện nhưng lại không có thực lực của đệ nhất học viện đây?

- Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng.
Dẫn bọn ta đi gặp viện trưởng của các ngươi.Nếu không ta sẽ khiến các ngươi răng rụng vài cái đấy.


- Hừ làm như ta sợ bọn khất cái các ngươi lắm.(Thanh niên đầu lĩnh)

Đường Long xoay đầu lại nhìn Phất Lan Đức, hắn chỉ giang hai tay nhúng vai lấy rồi xoay đầu sang chỗ khác, những người khác cũng vậy làm bộ không biết sắp có chuyện xảy ra.


- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.


Đường Long cũng không nói nhảm nữa mà trực tiếp động thủ, dưới chân Hồn hoàn sáng lên và Vũ Hồn Long Thương xuất hiện trên tay, Đường Long xông thẳng vào mười tên đệ tử của Thiên Đấu hoàng gia học viện tiến hành củ hành, sau đó trong sân truyền ra tiếng kêu thảm thiết của đám đệ tử Thiên Đấu hoàng gia học viện.


Đường Long kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, đánh trước nói sau, không cho lục quái còn lại có cơ hội động thủ, hổ chưởng nương theo thân hình triển khai liền đem một kẻ lui hơi chậm đánh bay ra ngoài.


Nhìn Đường Long động thủ, đám người Phất Lan Đức không khỏi nhíu mày, bọn họ tất nhiên không vì Đái Mộc Bạch ẩu đả với đối phương mà bất mãn, mà là bởi vì tố chất của mấy đệ tử trước mắt của Thiên Đấu hoàng gia học viện thật sự quá kém cỏi.


Phất Lan Đức từng nói qua, kiêu ngạo cũng không sao, nhưng muốn kiêu ngạo thì nhất định phải có tiền vốn, nếu không chính là loại đầu óc có chuyện, mà đám thanh niên trước mắt này, ngay cả một kích cũng không kham nổi, phải biết rằng, mặc dù hồn lực bọn họ kém xa Đường Long, nhưng nhân số lại chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu có thể liên thủ cùng hướng Đường Long phát động công kích thì ít nhất cũng có thể ngăn cản mới đúng.
Vậy mà cục diện trước mắt lại cách xa một trời một vực, thậm chí không có mấy người dám hoàn thủ.
Bộ dáng vứt bỏ mũ giáp, tựa như đào binh trên chiến trường.
Thậm chí có một ít đã kêu mẹ khóc cha, không có một chút bộ dáng của một hồn sư.
Phất Lan Đức hướng Triệu Vô Cực đang ở bên người nói - Đây là đệ tử của Thiên Đấu hoàng gia học viện sao? Quả thực là một đống phế vật.
Ta bây giờ đã bắt đầu hoài nghi rằng đi đến nơi này liệu có phải hay không là một quyết định sai lầm.(Phất Lan Đức)

- Đừng hỏi ta, ta biết sao được.
Lần trước Hoàng Đấu chiến đội cùng đám tiểu quái vât chiến đấu khó phân thắng bại đâu có bộ dáng thế này.
Ở chỗ nào mà chẳng có cặn bã.(Triệu Vô Cực)

- Được rồi Tiểu Long.(Phất Lan Đức)

Đang đánh hăng hái Đường Long nghe Phất Lan Đức kêu dừng tay thì mới dừng lại, khi cậu đi ngang tên đầu lĩnh thì phun vào mặt hắn bãi nước bọt mới đi trở về.


- Toàn là đám nhược gà.


- Ngươi, các ngươi dám ở Thiên Đấu Hoàng Gia học viện chúng ta nháo sự, đây chính là khiêu khích đế quốc.
Các ngươi chờ, các ngươi chờ...(Thanh niên đầu lĩnh)

- Hử.


Đường Long xoay đầu lại nhìn thanh niên đầu lĩnh, sau đó cậu mỉm cười chậm rãi nhấc chân lên rồi đạp nhẹ xuống đất.Mặt đất ngay lập tức nứt ra khiến cho thanh niên đầu lĩnh tái mặt.


- Tiểu tử lời lẽ cũng khá, nhưng đáng tiếc cũng chỉ là lạp ngập.
Gọi học viện sư phụ ra đây.(Phất Lan Đức)

Chính lúc này thì một thanh âm cương nghị vang lên.


- Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại huyên náo như thế?(Tôn sư phụ)

Chỉ thấy từ con đường nhỏ trên núi, một đạo thân ảnh băng đến rất nhanh, người đến một thân trang phục màu bạc, nhìn qua tuổi cũng tương đương Phất Lan Đức, mày rậm mắt to, hai tay chắp sau lưng, có vài phần thần thái cao thủ.


- Thật tốt quá, là Tôn sư phụ tới.
Tôn sư phụ, bọn họ dám đến chỗ chúng ta gây sự, còn đánh cả chúng ta.
Ngài cần phải tác chủ cho chúng ta a!(Thanh niên đầu lĩnh)

Tên thanh niên cầm đầu như vớ được phao cứu mạng lập tức ba chân bốn cẳng bò tới nghênh đón.
Tôn sư phụ nhìn tên đệ tử giống như tang gia chi khuyển trước mắt, không khỏi nhíu mày.



- Tuyết Băng, ngươi làm sao thế này.(Tôn sư phụ)

Đang có người ngoài, hắn cũng không tiện giáo huấn đệ tử, ánh mắt liền hướng phía Sử Lai Khắc học viện dò xét.


Sư phụ cùng đệ tử dù sao cũng bất đồng, khi ánh mắt vị Tôn sư phụ bắt gặp ánh mắt Phất Lan Đức thì trong lòng không khỏi âm thầm động, bước lên phía trước vài bước, hành lễ.


- Chào các vị, tại hạ Tôn Bất Ngữ, không biết các vị đến Thiên Đấu học viện ta có chuyện gì?(Tôn sư phụ)

Hắn không chút nào có vẻ để ý chuyện đệ tử bị đánh, người đứng đó, tự có vài phần trầm ổn.Đối phương khách khí, Phất lan đức tự nhiên cũng sẽ không dây dưa đến chuyện trước.


- Chúng ta là đến tìm Tần Minh, vừa rồi đệ tử quý viện nói chúng ta là khất cái, bắt chúng ta cút, nên mới có sự xung đột này.(Phất Lan Đức)

- Các người tìm Tần sư phụ? Không lẽ các vị là Sử Lai Khắc Học Viện từ Ba Lạp Khắc vương quốc đến?(Tôn sư phụ)

Phất Lan Đức gật đầu xác định ý nghĩ của Tôn sư phụ.


- Có thể dạy ra được thiên tài như Tần sư phụ, tại hạ vạn phần kính nể.
Chuyện vừa rồi, ta đại biểu Thiên Đấu Hoàng Gia học viện hướng các vị xin lỗi.
Mời các vị nhanh lên.(Tôn sư phụ)

Vừa nói vừa làm ra một động tác xin mời, đồng thời trừng mắt nhìn đám Thiên Đấu Hoàng Gia học viện đệ tử một cá.
Tựa hồ muốn nói, lát nữa ta sẽ quay lại thu thập các ngươi.


Đám người Sử Lai Khắc học viện lúc này dưới sự chỉ dẫn của Tôn Bất Ngữ mới hướng trên núi đi lên.


Nhìn mọi người đi xa, Tuyết băng kẻ bị Đường Long hành hung nhiều nhất trong mắt toát ra quang mang oán độc.


- Sử Lai Khắc học viện, hay cho một cái Sử Lai Khắc học viện, cũng dám đến đây ăn nhờ học viện chúng ta, các ngươi chờ đó, có ta ở đây, các ngươi đừng hòng ở lại chỗ này.


Đại Sư quyết định mang Sử Lai Khắc thất quái đến Thiên Đấu hoàng gia học viện nguyên nhân chủ yếu là vì nơi này là do Thiên Đấu đế quốc hoàng thất sáng lập, các thiết bị phụ trợ cho tu luyện đều là tối tân nhất, mà đối với sự tu luyện của hồn sư mà nói, hoàn cảnh bên ngoài mặc dù không mang tính quyết định nhưng cũng có tác dụng phụ trợ không nhỏ.


Trong đó, tác dụng lớn nhất chính là thuộc tính hoàn cảnh tu luyện của hồn sư, chính là để cho hồn sư có thể ở hoàn cảnh thích hợp với mình nhất tu luyện vũ hồn, làm như vậy mặc dù không thể nói là hiệu quả gấp bội, nhưng tác dụng phụ trợ vẫn là rất tốt.


- Trong học viện, giáo khu là ở giữa sườn núi, hoàn cảnh tu luyện được phân bố khắp nơi trên núi, dưới chân núi, ngay cả bên hồ cũng có.(Tôn sư phụ)

Tôn Bất Ngữ vừa đi vừa giới thiệu về Thiên Đấu hoàng gia học viện.


Trong chốc lát, nương theo tiếng bước chân dồn dập,Tần Minh sắc mặt vui mừng bước nhanh vào.


- Phất Lan Đức viện trưởng, mọi người rốt cục cũng tới, ta đợi đến mòn mắt a!(Tần Minh)

- Đừng đa lễ như vậy, sau này chúng ta còn phải trông cậy vào ngươi, bên này ngươi đã an bài tốt rồi chứ?(Phất Lan Đức)

- Viện trường an tâm, ta đã an bài ổn thỏa.
Ta đã nói chuyện qua với lãnh đạo học viện, bọn học phi thường hoan nghênh mọi người gia nhập, mặc dù học không quá tin tưởng rằng mấy vị học đệ, học muội thực sự mạnh mẽ đến vậy, nhưng cứ việc có mấy hài tử của Hoàng Đấu chiến đội chứng minh, mọi việc đều không có vấn đề.(Tần Minh)

Trong lúc sư phụ hay bên đang trò chuyện nhau thì đám đệ tử cũng bắt đầu giao lưu với nhau, nhóm nữ thì họp lại bàn chuyện về Đường Long còn cậu thì chỉ đứng nhìn mà không làm gì cả.


Mọi việc được Tần Minh thu xếp ổn thỏa, đám người Sử Lai Khắc tự do lựa chọn phòng của mình nhưng đều ăn ý không lựa chọn căn phòng lớn vì họ biết nơi đó là ai ở rồi.


Sáng hôm sau đám người Sử Lai Khắc học viện trước sau đều rời giường, lúc tất cả ăn điểm tâm thì Tần Minh giới thiệu đơn giản một chút kết cấu nhân viên của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện.


Thiên Đấu hoàng gia học viện chia đệ tử làm ba tầng, vừa mới vào hay thực lực không đủ hai mươi lăm cấp làm một tầng, gọi là Thiên vi cấp.
Hai mươi lăm cấp trở lên đến ba mươi cấp là một tầng gọi là Thiên chí cấp, ba mươi cấp trở lên gọi là Thiên Đấu cấp, giống như Hoàng đấu chiến đội, bảy người đều là Thiên Đấu cấp tinh anh, mà một ngày trước mọi người gặp đám đệ tử ở chân núi đều là Thiên vi cấp đệ tử.


Giáo sư phân cấp cùng đệ tử giống nhau, bất quá yêu cầu lại cao hơn rất nhiều.
Hồn lực đạt tới 40 cấp là tiêu chuẩn để tuyển chọn giáo sư.
Tại Thiên Đấu học viện, hơn bốn mươi cấp gọi là Thiên Vi cấp giáo sư, hơn 50 cấp thì gọi là Thiên Chí cấp giáo sư, mà vượt qua 60 cấp hồn sư thì gọi là Thiên Đấu cấp giáo sư.


- Tần Minh, dẫn đường đi.
Chúng ta kiền đi diện kiến ba vị giáo ủy tiền bối.(Phất Lan Đức)

- Được.(Tần sư phụ)

hiên Đấu hoàng gia học viện, giáo ủy khu được đặt ở trung tâm giáo khu, là tòa kiến trúc lớn nhất, mặc dù cũng là kiến trúc đơn tầng, nhưng lại cao hơn mười thước, nhìn qua có vài ba phần giống Vũ hồn điện.


Từ đầu chí cuối, đám người Sử Lai Khắc học viện đều là do Tần Minh dẫn đường đi tới nơi này.
Cho dù là điều kiện tốt như thế nào đi nữa, nơi này dù sao cũng không phải là Sử Lai Khắc học viện, không phải là chỗ của mình, tự nhiên là không thể tự nhiên như ở nhà được.


Khi bọn họ bước vào bên trong khu giáo ủy, ba vị lão nhân đã đứng đợi sẵn tự bao giờ.


Ba vị lão nhân này mặc dù chỉ đơn giản đứng ở nơi này, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác đặc thù, phảng phất ba người bọn họ chính là hạch tâm chủ giáo khu, thậm chí là của cả học viện.
Bọn họ trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng loại khí chất đặc thù thuộc về cường giả này cũng vô pháp che dấu.



Đám tiểu quái vật trong lòng căng thẳng khi mà gặp mặt tới ba Hồn Đấu La đứng trước mặt mình.
Ba vị lão già đang định mở miệng thì mở phòng mở ra và hai thanh niên bước vào trong.


- Là tên đó đó Cường Tử.(Thanh niên đầu lĩnh)

- Tiểu quỷ nghe nói hôm qua ngươi dám đánh hắn.(Cường Tử)

- Chuyện này có thật không Phất Lan Đức.(Mộng Thần Ky)

Phất Lan Đức đang định lên tiếng thanh minh thì Đường Long đã giành trước nói rồi.


- Xin hỏi ba vị Hồn Đấu La.
Chẳng hay các ngài có nghe nói qua câu ‘Cường giả tông nghiêm không thể nhục sao’.


Ba vị nhân nghe hiểu ý tứ lời nói của Đường Long nên biết trong chuyện này có ẩn tình gì đó nên là im lặng lắng nghe Đường Long trình bày.


- Ngày hôm qua hắn cùng với chín người khác chặn đường bọn ta hỏi là ai? Thì viện trưởng đã báo ra danh tính là được Tần Minh sư phụ mời tới đây để giao lưu với Thiên Đấu học viện đồng thời yêu cầu sư phụ ra mặt nói chuyện.


- Nhưng mà hắn chẳng những không đi gọi mà tỏ ra khinh thường đồng thời nói bọn ta là khất cái.


Lời nói của Đường Long khiến cho ba vị lão nhân nhíu mày, họ nhìn về phía thanh niên đầu lĩnh và Cuồng Tử.


- Điều đó không phải là sự thật.(Thanh niên đầu lĩnh)

Tên thanh niên đầu lĩnh ngay lập tức phủ định lời nói của Đường Long.Đường Long thấy thanh niên đầu lĩnh không nhận lỗi của mình thì cười lạnh lấy từ túi áo của mình lấy ra một hồn đạo khí ghi âm rồi bật lên bản ghi âm mà cậu đã lén ghi lại hôm qua phát lại lần nữa.


Đám người trong phòng biến sắc mặt, nhất là ba vị lão nhân có dấu hiệu nổi giận.
Tên thanh niên đầu lĩnh khuôn mặt trắng bệch đi khi mà Đường Long lấy ra hồn đạo khí.Hắn lùi lại vài bước rồi xoay người bỏ chạy đi nhưng mà Đường Long lại dễ dàng tha thứ cho kẻ có sát khí với mình sao, đương nhiên là không rồi.


Đường Long hướng về thanh niên đầu lĩnh đấm ra một quyền, thanh niên đầu lĩnh chạy ra ngoài vài bước rồi ngừng lại sau đó cơ thể hắn rung lên bần bật rồi trên người xuất hiện rất nhiều quyền ấn, hắn hộc máu nằm bất tỉnh ngay tại chỗ.


- Người đâu đem tiểu tử kia đi chữa trị rồi trục xuất khỏi Thiên Đấu học viện đi.(Bạch Bảo Sơn)

Vụ việc được giải quyết sau đó ba vị lão nhân nhìn đám thập quái, họ lần lượt thả ra uy áp của Hồn Tông và bắt đầu tăng dần lên.Lúc đầu thập quái còn chịu đựng được nhưng mà tới mức Hồn Vương thì nhóm nữ cùng Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn đã gục ngã hết rồi chỉ còn lại mỗi Đới Mộc Bạch đứng được nhưng khá chật vật, Đường Tam và Đường Long vẫn hiên ngang đứng đó không ngã.


Tăng lên tới Hồn Đế thì Đới Mộc Bạch gục ngã, Đường Tam cắn răng kiên trì, Đường Long vẻ mặt bình thản hai tay khoang trước ngực đứng đó

- Trong đám người ai là khống chế hệ Hồn sư.(Trí Lâm)

- Là ta thưa tiền bối.(Đường Tam)

Trí Lâm hỏi xong cũng không làm gì mà để cho Đường Tam khôi phục một chút, cảm thấy không sai biệt lắm thì Trí Lâm bắt đầu thả ra hồn lực của mình đè ép tới.
Đường Tam biết đây là Trí Lâm thử thách bản thân nên là vận khởi Huyền Thiên Công cùng đối kháng với Trí Lâm.


Hồn lực Trí Lâm không ngừng tăng lên ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba mươi tám.
Gần tới bốn mươi cấp thì Đường Tam mới phóng thích Vũ Hồn của mình ra và lam ngân thảo bao bọc lấy thân thể Đường Tam như là chu võng không ngừng giảm bớt áp lực cho Đường Tam.
Đường Long nhìn thấy tình cảnh của Đường Tam thì mỉm cười nhàn nhạt phun ra chín chữ.


- Tá lực tả lực.Tứ lưỡng bạt thiên cân.


Đường Tam bất ngờ khi mà lam ngân thảo lại không dưới sự khống chế của hắn dùng ra tá lực tả lực.Khi hồn lực tăng lên tới bốn mươi cấp thì lam ngân thảo tán đi thay vào đó là phía sau lưng Đường Long mọc ra tám chu mâu.
Đường Tam vẫn đứng đó một hồi nhưng mà cũng không cầm cự được bao lâu cũng phải lui lại vài bước.
Trí Lâm vội vàng thu hồi lại hồn lực của mình để tránh gây tổn thương cho Đường Tam.


- Đạ tạ Trí Lâm Đấu La thành toàn.(Đại Sư)

- Ý ngươi là gì?(Trí Lâm)

- Đường Tam và Ngoại phù hồn cốt Bát Chu Mâu chưa có dung hợp hoàn mỹ nhưng mà nhờ ngài mà đã thành công rồi.(Đại Sư)

Ba vị lão nhân tán đi hồn lực của mình, thỏa mãn với biểu hiện của Đường Tam đồng thời cực kì hưởng thức lấy Đường Long và Đường Tam.


- Thủ tịch Mộng Thần Ky có mặt ở đây không vậy?(Độc Cô Bác)

Người chưa tới, âm thanh đã truyền từ ngoài vào, giọng nói to và rõ ràng, thập phần khoẻ mạnh, tuy nhiên trong âm thanh lại mang theo vài phần ngạo khí, tuy không có vẻ khinh người, nhưng tuyệt đối không lịch sự khiêm tốn một chút nào.


Mộng Thần Ky sửng sốt một chút, hắn tự nhiên nghe được chủ nhân của âm thanh này là ai, trong lòng thầm nghĩ, hắn như thế nào lại đến đây? Vội vàng đứng lên, bước ra phía ngoài đón, hai vị giáo uỷ đi theo sau hắn, sắc mặt hai người tựa hồ cũng đều thoáng có một chút biến hoá.


Đi bên trái là người Sử Lai Khắc quen thuộc là Độc Cô Nhạn.
Đi giữa chính là một lão giả mặc Hoa phục , người này mặc đại hoàng bào, trên vải thêu hoa kim tuyến, nhưng nhìn qua lại không có chút nào lộn xộn, tóc hoa râm chỉnh tề, chải vuốt ngược ra phía sau đầu, vóc gười trung bình, thân thể hơi chút béo phúc hậu, tướng mạo uy nghiêm.
Chỉ có điều đôi mắt có vẻ hơi nhỏ, phá hoại cảm giác ngũ quan.
Đứng chắp tay, cho dù là đối mặt với ba vị giáo uỷ hồn đấu la cũng không có chút ý tứ cung kính, ngược lại, có cảm giác cao cao tự tại.


Thấy ba người này xuất hiện, cảm giác đầu tiên của đám Sử Lai Khắc học viện là chấn động.
Cũng không phải bởi vì tướng mạo của ba người này, mà là bởi vì người phía bên phải của lão giả Hoa phục.
Cho dù thực lực yếu nhất trong đám Sử Lai Khắc học viện là Vinh Vinh, hay Sử Lai Khắc học viện cực mạnh là viện trưởng Phất Lan Đức đều chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người, mà tại nơi đây lại xuất hiện ba người, điều này chứng tỏ cái gì?

Đứng bên phải lão giả Hoa phục cũng là một lão giả, nhưng khác hoàn toàn so với Hoa phục lão giả.
Lão giả này thân người gầy gò, nhìn giống như một mũi lao bình thường, thế nhưng râu tóc lại có màu xanh biếc, đôi mắt như hai viên lục bảo thạch sáng lóng lánh.
Toàn thân gây cho người khác một cảm giác hư ảo, tựa hồ như là ảo ảnh, nhìn không thấy bước chân di động, nhưng thuỷ chung vẫn theo sát người Hoa phục lão giả.


- Thân vương đại nhân, sao người lại tới đây?(Mộng Thần Ky)

Mộng Thần Ky tiến lên, hơi khom người, hướng Hoa phục lão giả hành lễ.
Nhưng bất luận là hắn hay hai gã Hồn đấu la kia, ánh mắt đều dừng trên thân lão giả tóc xanh, người này, cho dù là bọn hắn cũng không nhìn ra nông sâu.


- Sao vậy? Ba vị Giáo uỷ nơi này có khách nhân? Sao không giới thiệu một chút với bổn Vương?(Thân Vương)

- Là ai đã ngủ cùng tôn nữ của ta.(Độc Cô Bác)

Độc Cô Bác không chút nể mặt nào Thân Vương mà lên tiếng hướng đám người Sử Lai Khắc trợn mắt hỏi lấy.Lời nói của Độc Cô Bác khiến cho ba bị giáo ủy và Thân vương kinh hãi, bọn họ vạn phần không ngờ là có người dám ngủ với cháu gái với người này.


- Là ta.Có rắm mau thả.



Đường Long không chút sợ hãi trả lời Độc Cô Bác đồng thời cậu cũng nhìn về phía Độc Cô Nhạn hỏi xem chuyện gì xảy ra thì chỉ đạt được cái lắc đầu của nàng.


- Tốt lắm tiểu tử dám ngủ với tôn nữ của lão phu.Xem ra ta phải đánh ngươi một trận.(Độc Cô Bác)

- Làm được đi đã rồi mạnh miệng.


Độc Cô Bác và Đường Long trừng mắt nhìn nhau.
Độc Cô Bác dẫn đầu động thủ trước, dưới chân một vòng Hồn hoàn dâng lên.


- Hồn kỹ thứ nhất – Độc Xà Thiên Kích.(Độc Cô Bác)

- Hồn kỹ thứ nhất – Độc Thương.


- Ngươi cũng chơi độc.
Nhưng mà so tài chơi độc với ta thì ngươi đừng hòng thắng.(Độc Cô Bác)

Độc Cô Bác vung chưởng hướng về Đường Long đập tới, Đường Long đưa mũi thương về phía bàn tay Độc Cô Bác sau đó toàn bộ độc đều bị hút đi truyền vào tay trái của Đường Long.


- Trả lại cho lão này.


Đường Long cũng vung tay trái đã hóa chưởng ra đánh về phía Độc Cô Bác.


- Cái gì.


Dưới sự không đề phòng của Độc Cô Bác nên là ăn ngay một chưởng của Đường Long vào ngực bay ra ngoài.Độc Cô nhạn lúc này mới đi tới can ngăn.


- Gia gia náo đủ chưa.(Độc Cô Nhạn)

- Nhạn nha đầu tránh ra.
Ta phải dạy cho hắn một bài học.(Độc Cô Bác)

- Nếu gia gia còn tiếp tục đánh nữa thì cháu sẽ không để ý tới người.(Độc Cô Nhạn)

Độc Cô Bác khi Độc Cô Nhạn nói sẽ không để ý tới mình thì ngay lập tức dừng tay lại, hắn chỉ có duy nhất cháu gái này nên là cực kì cưng chiều nàng.


- Nhạn Nhạn em sao lại tới đây?

- Em đã trình bày với gia gia là anh có thể chữa hết bệnh của gia gia rồi sao đó lỡ nói là đã cùng ngủ với Long ca nên là gia gia mới nổi giận như vậy.(Độc Cô Nhạn)

- Vậy em muốn anh trị liệu cho gia gia em.


- Ừ đúng vậy không được sao.(Độc Cô Nhạn)

- Cũng được nhưng mà phải xem tình hình của gia gia em đã.


Sau đó Đường Long đi tới trước mặt Độc Cô Bác rồi nhìn thật kỹ hắn sau đó lắc đầu rồi thở dài hoặc là vui mừng.


- Sao rồi?(Độc Cô Nhạn)

- Có thể trị được.


Đường Long quay đầu lại nhìn Độc Cô Bác rồi bảo hắn ngồi xuống tĩnh tọa.Độc Cô Bác có chút hoài nghi nhưng mà thấy Độc Cô Nhạn dùng nước mắt cá sấu thì hắn chịu thua ngồi xuống tùy ý Đường Long động thủ.


- Do là trong cơ thể gia gia đã ngưng tụ độc châu rồi nhưng mà lại không rút ra hết độc tố nên là cháu giúp một tay luôn.


Đường Long vô sỉ gọi Độc Cô Bác là gia gia khiến cho Độc Cô Bác tức muốn hộc ra huyết.Đường Long để tay lên đầu Độc Cô Bác rồi rồi vận chuyển hồn lực của mình hướng về phía độc châu bao phủ lấy rồi mạnh mẽ lôi kéo hết thảy độc tố trong người Độc Cô Bác hướng về độc châu mà đi, từ khắp nơi trong cơ thể kinh mạch; xương cốt; trái tim và đầu độc tố không ngừng bị Đường Long cho lôi kéo đi hướng về độc châu mà đi.


Thấy toàn bộ độc tố đều bị kéo lại hết về phía độc chây thì Đường Long dùng Dẫn lực khiến cho độc châu hút hết độc tố đó vào, độc châu hút hết độc tố vào thì bành trướng lên.Đường Long một tay vỗ một cái khiến cho độc châu vỡ nát đi và tinh thuần hồn lực từ độc châu phá nát dũng mãng trào ra ngoài.


- Tiểu tử ngươi…(Độc Cô Bác)

Độc Cô Bác cảm thụ được độc châu bị nghiền nát thì định nổi giận lên với Đường Long, phải biết là độc châu đó hội tụ phân nữa thực lực của lão nhưng mà giờ bị nhân phá mất thì biết làm sao.
Ngay khi Độc Cô Bác nổi trận lôi đình thì cảm thụ được hồn lực đang phun trào giữ vững tinh thần củng cố lấy.
10 năm tích lũy của Độc Cô Bác lúc này kết hợp với hồn lực dồi giàu kia khiến cho Độc Cô Bác trực tiếp đột phá hai cấp từ cấp 90 Phong Hào Đấu La thành cấp 92 Phong Hào Đấu La.


Độc Cô Bác mở mắt phức tạp nhìn lấy Đường Long.


- Tiểu tử xem ra ta nợ ngươi một món nợ ân tình rồi.(Độc Cô Bác)

- Không cần như vậy đâu gia gia.
Chỉ cần ngài cho ta vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn một chút thôi là được.


Độc Cô Bác nghe Đường Long muốn vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn thì một ngụm lão huyết phun ra ngoài, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ vào Đường Long không thốt lên lời.


- Gia gia sẽ đồng ý mà đúng không.(Độc Cô Nhạn)

Độc Cô Bác cuối cùng chịu thua trước trò làm nũng của Độc Cô Nhạn rồi, ai biểu hắn quá sủng ái nàng nên là đã hình thành bản năng đáp ứng yêu cầu của nàng.


- Được rồi.
Qua mấy ngày ta dẫn hắn đi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn là được chứ gì.(Độc Cô Bác)

- Gia gia là nhất.(Độc Cô Nhạn)

Sau đó Mộng Thần Ky thu xếp ổn thỏa mọi thứ và kêu Tần Minh dẫn Sử Lai Khắc đi dạo trong Thiên Đấu Thành.





.

Bình Luận (0)
Comment