Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta

Chương 293


Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Đả kích của Sử Lai Khắc thất quái khi cùng với Kiếm Đấu La đánh một trận so với tưởng tượng của đại sư còn lớn hơn nhiều.
Bảy người suốt ba ngày không ra khỏi nhà, ba ngày không có tiến hành bất kì thực chiến diễn luyện gì, cũng không có trao đổi, chỉ lẳng lặng ở trong nhà tu luyện.
Thẳng đến khi Ninh Phong Trí phái người đến tìm Đường Tam, cuộc tu luyện im lặng này mới chấm dứt.


- Tiểu Tam, ngươi ra đây một chút.(Đại sư)

Thanh âm của hắn không chỉ bừng tỉnh Đường Tam mà đồng thời cũng đánh thức sáu người khác.
Đột nhiên, trong lúc này một tiếng phượng khiếu vang lên rõ to.
Cho dù là bên ngoài ngôi nhà gỗ, đại sư cũng có thể cảm giác được không khí đột nhiên trở nên nóng rực.
Sau đó, một bóng dáng màu đỏ hồng chợt phá tan mái nhà bay lên, căn phòng gỗ trong nháy mắt biến thành tro bụi.


Hai cánh hỏa diễm mở rộng ra, mang theo thân thể nọ bay lên trên cao hai trăm thước mới dừng lại.
Sau một khắc, hỏa quang nở rộ, một vòng quang mang hỏa diễm thật lớn khuếch tán ra, khuếch trương đến đường kính hơn năm mươi thước mới dần dần tiêu tan.


- Mập mạp chết tiệt, sao tự nhiên lại phá hủy căn phòng vậy?(Đới Mộc Bạch)

Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Đường Tam, Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh cơ hồ đồng thời từ trong phòng đi ra.Người vừa nói chính là Đái Mộc Bạch, ngoài miệng mặc dù đang mắng mập mạp, nhưng thần sắc trên mặt lại là đang cười dài.
Rất rõ ràng, Mã Hồng Tuấn đã có đột phá.


Có lẽ bởi vì kích thích ngày nọ Kiếm Đấu La mang đến cho hắn quá sâu, kích phát tiềm lực Phượng Hoàng võ hồn của hắn.
Ba ngày trôi qua, hồn lực sau mấy tháng tích súc đã đột phá tới năm mươi chín cấp.
Khoảng cách đến sáu mươi cấp hồn đế chỉ còn một chướng ngại cuối cùng.


- Mấy ngày nay hẳn là các ngươi đều có thu hoạch chứ? Không cần nói ra, cứ cẩn thận hưởng thụ cảm giác này đi.
Ta đề nghị các ngươi đến Hải Thần đảo chính là hi vọng các ngươi luôn có loại cảm giác này, dưới áp lực không ngừng thúc đẩy tiềm lực của bản thân.
Áp lực là động lực, nhưng đồng thời cũng là gánh nặng, quá nhiều hay quá ít đều không tốt.
Từ trên người Kiếm Đấu La tiền bối, các ngươi hẳn là cũng đã hiểu được chênh lệch của bản thân mình cùng cường giả chính thức rồi, hi vọng các ngươi khi từ Hải Thần đảo trở về có thể đem khoảng cách này thu nhỏ lại hết mức có thể.(Đại sư)

- Vâng.(x7)

- Tiểu Tam, Ninh tông chủ phái người đến mời ngươi vào cung, ngươi nhanh đi đi.
Ta đã chuẩn bị vật phẩm tốt cho chuyến đi này rồi.
Sáng mai các ngươi sẽ xuất phát.(Đại sư)

- Vâng, sư phụ!(Đường Tam)

Đường Tam đáp ứng một tiếng, sau đó cùng với đệ tử Thất Bảo Lưu Ly tông vào cung.


Ba ngày thời gian này, mặc dù hồn lực tăng lên chỉ có Mã Hồng Tuấn, nhưng Đường Tam cũng được lợi ích không nhỏ.
Hắn là người rất thông minh, hiểu được nếu cẩn thận đi tìm từng khuyết điểm trên người là rất khó có kết quả.
Bởi vậy, hắn tận lực đem suy nghĩ đặt vào chữ "Sát" kia.
Mấy ngày nay, ít nhiều đã có lĩnh ngộ.
Hắn nhận ra, Sát thần lĩnh vực còn phải tăng cường rất nhiều.


Từ thực lực cùng tác dụng nhìn lên, hiện tại Lam ngân lĩnh vực đã áp đảo Sát thần lĩnh vực.
Chẳng những có thể trợ giúp hắn tiến hành tinh thần dò xét, còn có thể dùng tác dụng tăng phúc cực lớn lên các loại hồn kĩ của Lam Ngân Hoàng.
Nhưng Đường Tam đồng thời cũng nhận ra, Lam ngân lĩnh vực mặc dù tốt, nhưng lại chịu nhiều hạn chế.
Ở địa phương không có nhiều Lam Ngân Thảo, tác dụng có thể phát huy chênh lệch cũng cực lớn.
Nếu không xác định được chính xác uy lực sẽ có vấn đề rất lớn khi gặp phải cường địch.


Tựa như lần trước đối mặt với Thiên Nhận Tuyết trên không trung, hiệu quả của Lam ngân lĩnh vực đã bị suy yếu trên phạm vi lớn.
Nếu như là ở trong rừng rậm, Đường Tam tuyệt đối không có gian khổ như vậy, dù không nhất định chắc thắng nhưng dưới tình huống không sử dụng đệ lục hồn kĩ của Tiểu Vũ cũng chưa chắc đã thất bại.


Mà ở phương diện hạn chế này, Sát thần lĩnh vực lại mạnh hơn Lam ngân lĩnh vực rất nhiều, tác dụng tăng phúc của nó là luôn cố định.
Làm cho Sát thần lĩnh vực mạnh lên, mới có lợi cho hắn khi tác chiến dưới mọi điều kiện phát huy được toàn bộ thực lực bản thân.


Bởi vậy, Đường Tam đã hạ quyết tâm muốn tăng uy lực của Sát thần lĩnh vực.
Một là tăng hồn lực lên, sớm đến ngày có thể đạt đến cảnh giới thi triển võ hồn chân thân, làm cho hiệu quả của lĩnh vực hoàn toàn phát huy ra.
Về phương diện khác, chính là lĩnh ngộ Sát thần lĩnh vực của mình.


Sát thần lĩnh vực có tác dụng phụ, Đường Tam cũng biết.
Mỗi lần khi hắn sử dụng Sát thần lĩnh vực, bản thân sẽ bị sát khí quấy nhiễu, sinh ra tâm tình bạo lệ.
Mà sau lần cùng Kiếm Đấu La giao thủ, Đường Tam phát hiện Sát thần lĩnh vực cò có một con đường khác.
Nếu như có thể chuyển hướng thành công, sau này mỗi lần thi triển Sát thần lĩnh vực sẽ không còn phải lưu lại một phần tinh thần lực để khống chế tâm tình nữa.
Tinh thần lực hoàn toàn tập trung không nghi ngờ sẽ khiến cái lĩnh vực này phát huy ra tác dụng lớn nhất.


Thiên Đấu đế quốc hoàng cung đã khôi phục bình thường, ít nhất nhìn từ bên ngoài cũng khó có thể thấy trước đó không lâu đã phát sinh ra sự việc khiến chút nữa hoàng thất đã xảy ra chuyện.


Đi tới Thất Bảo Lưu Ly tông, Đường Tam gặp được Ninh Phong Trí.


- Tiểu Tam, lần nay ta tìm ngươi là muốn mang ngươi đi diện kiến bệ hạ.(Ninh Phong Trí)

- Sao? Diện kiến bệ hạ? Bởi vì chuyến đi đến Hải Thần Đảo của chúng ta sao?(Đường Tam)

- Các ngươi lần này ra đi không biết mất bao lâu.
Có lẽ bệ hạ không đợi được các ngươi trở về.
Tương lai của Đường Môn cần phải có Thiên Đấu đế quốc ủng hộ.
Trước khi đi, ta cho rằng ngươi hẳn là nên hướng đến bệ hạ nói một tiếng.(Ninh Phong Trí)

Đường Tam trong lòng vừa động, nhất thời hiểu được ý tứ của Trữ Phong Trí, không khỏi thầm mắng chính mình mấy ngày nay công việc bộn bề lại quên đi sự tình trọng yếu này.Sau đó Đường Tam vào hoàng cung diện kiến Tuyết Dạ Đại đế.


- Tham kiến bệ hạ.(x2)

- Hai vị tông chủ không cần khách khí, ngồi đi.(Tuyết Dạ)

- Đường tông chủ, ta nghe Trữ tông chủ nói ngươi muốn đi xa phải không?(Tuyết Dạ)

- Ta cũng đang chuẩn bị hướng đến bệ hạ bẩm báo chuyện này.
Hiện tại Đường Môn đã đi vào quỹ đạo, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Ta nghĩ nhân thời gian này tranh thủ đi lịch lãm một phen, hi vọng nhanh chóng tăng cường thực lực của mình.(Đường Tam)


- Đây là chuyện tốt, chỉ là không biết Đường tông chủ định đi trong bao lâu?(Tuyết Dạ)

Đường Tam trong lòng âm thầm cười khổ, nhưng thần sắc trên mặt lại không có chút biến đổi.


- Chậm thì ba năm, lâu thì năm năm.
Thời gian cụ thể, ta cũng không nắm chắc.(Đường Tam)

- Tuyết Băng, ngươi không phải có chuyện muốn nói với Đường tông chủ sao?(Tuyết Dạ)

Tuyết Băng vội vã đáp lại một tiếng, bước nhanh từ bên người Tuyết Dạ đại đế đến trước người Đường Tam.
Đang lúc Đường Tam không biết hắn muốn làm gì, đột nhiên vị tân nhiệm thái tử này hạ người xuống, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, bái phục trước mặt Đường Tam.


Đường Tam bị dọa giật nảy cả mình, hắn phản ứng cực nhanh, cả người mang theo ghế lướt sang ngang ba thước né tránh Tuyết Băng, sau đó bật người lại dìu vị thái tử này dậy.


- Thái tử điện hạ, ngươi sao lại làm vậy?(Đường Tam)

- Đường tông chủ, mời ngươi nhận của ta một lạy, nếu không cả đời Tuyết Băng ta cũng không yên lòng.
Lúc đầu vì bản thân mình, ta đã mấy lần chọc giận Đường tông chủ, nhưng trong lúc nguy nan, ngươi lại cứu mạng phụ hoàng ta.
Bất luận thân phận thần tử hay là cha con, ta cũng đều phải thay mặt phụ hoàng bái ngươi một lạy.(Tuyết Băng)

Đường Tam tất nhiên không thể nhận một lạy này, mau tránh qua một bên, đồng thời đặt tay lên vai của Tuyết Băng nhằm giữ không cho hắn bái hạ, ánh mắt khó xử nhìn về phía Tuyết Dạ đại đế.


- Bệ hạ, thái tử điện hạ…(Đường Tam)

- Đây là chuyện hắn phải làm.
Mấy năm nay, cũng thật khổ cho đứa nhỏ này, chỉ trách ta không nhìn ra Thanh Hà là giả mạo.
Ta có tổng cộng bốn đứa con, có ba đứa đã bị Võ Hồn Điện hại chết, chỉ lưu lại có mỗi một Tuyết Băng này.
Đường tông chủ, ta hi vọng Tuyết Băng có thể bái ngươi làm thầy, tương lai chiếu cố cho nó.
Một xá này hẳn là ngươi có thể nhận được rồi chứ?(Tuyết Dạ)

Bái ta làm thầy? Đường Tam trong lòng thầm nghĩ, Tuyết Băng so với ta tuổi tác còn lớn hơn, sao lại bái ta làm thầy được? Tuyết Dạ đại đế lại chủ động đưa ra chuyện này, mình nên xử lí sao bây giờ?

- Đường tông chủ, điện hạ đã có thành ý, ngươi cũng nên đáp ứng đi.(Ninh Phong Trí)

Nghe Ninh Phong Trí nói như vậy, Đường Tam cũng chỉ đành buông tay đang đè Tuyết Băng ra, để cho hắn hướng đến mình vái ba vái, sau đó vội vã dìu hắn dậy.
Không biết Tuyết Băng che giấu quá tốt hay đây mới chính là tâm tình thật của mình, Đường Tam từ trong mắt hắn chỉ thấy được sự chân thành.


Kì thật, Tuyết Băng chính là chân thành cảm tạ Đường Tam.
Nếu như không phải Đường Tam cứu Tuyết Dạ đại đế, vạch trần Thiên Nhận Tuyết, hơn nữa lại cùng Trữ Phong Trí, Sử Lai Khắc học viện cùng nhau đẩy lui đại địch, chắc hắn giờ này cũng không còn sống mà đứng ở đây.
Sau khi Thiên Nhận Tuyết kế vị, người thứ nhất bị giết là Tuyết Tinh thân vương, người thứ hai đương nhiên chính là hắn.
Đó gọi là nhổ cỏ phải nhổ cả rễ.
Tới khi đó, cả hoàng thất của Thiên Đấu đế quốc, con cháu trực hệ cũng đều không còn.
Mà chính Đường Tam ngăn cơn sóng dữ nên hắn mới được ngồi lên ngôi vị thái tử, hơn nửa còn chắc chắn được ngồi lên ngôi vị đế vương sau này.
Xét về điểm ân tình, lòng cảm tạ của Tuyết Băng với Đường Tam là không có gì phải bàn cãi.


Từ góc độ khác, Đường Môn đang thần tốc phát triển.
Bởi vì Thiên Đấu đế quốc hoàng thất bên trong đã ổn định, ám khí Đường Môn chế tạo đã được đem đến cho hoàng thất xem xét.
Tuyết Dạ đại đế cùng Tuyết Băng đều biết rõ tầm quan trọng của Đường Môn với Thiên Đấu đế quốc trong tương lai.
Mà loại mượn sức này, cũng là quy cách thường thấy trong hoàng thất đế quốc.


Nếu như chỉ vì xin lỗi, Đường Tam tuyệt đối sẽ không nhận một xá này.
Tuyết Băng dù sao cũng là hoàng đế trong tương lai, khó có thể đảm bảo sau này sẽ không lấy đây là nỗi nhục.
Nhưng bái sư lại bất đồng, đệ tử hướng sư phụ hành lễ, sao có thể bỏ qua được.


Đường Tam cuối cùng nhận Tuyết Băng làm đệ tử của mình, hắn vẫn chưa kịp nói chuyện gì thì Tuyết Dạ đã tuyên thánh chỉ cùng đưa một vật như là biểu tượng của Đường Tam.


Đó là một vật kì lạ toàn thân màu lam trong suốt, hình tháp tam giác.
Chỉnh thể tựa hồ là do ngọc bích tạo thành, lớn hơn bàn tay một chút.
Trong bảo quang dày đặc, một cỗ năng lượng kì dị từ trong đó không ngừng truyền ra ngoài.
Ở trên bề mặt tam giác của khối tháp màu lam, vân hiện ra như từng gợn sóng nhấp nhô.
Những vân này không giống như là được điêu khắc mà cứ như là đang sống,từng vòng lam quang lóe ra, đan xen nhau chiếu rọi cả tẩm cung.


- Đây là…(Đường Tam)

- Vật ấy tên là Hãn Hãi Kiền Khôn tráo.
Từ một góc độ mà nói, có thể xem như một kiện hồn đạo khí.
Sau này nó chính là tượng trưng của Lam Hạo vương.
Vật ấy có rất nhiều diệu dụng, sau này khi trở về chỉ cần rót hồn lực vào trong đó sẽ hiểu.
Trong chuyến xuất ngoại lần này của Lam Hạo vương nó có thể trợ giúp một chút.(Tuyết Dạ)

Cáo biệt Tuyết Băng, Đường Tam trực tiếp trở về Sử Lai Khắc học viện.
Ngày mai sẽ phải xuất phát.
Hải Thần đảo, đến tận cùng thì ngươi là nơi như thế nào?

Lúc Đường Tam trở về hậu viện của Sử Lai Khắc học viện, khu nhà gỗ có vẻ rất yên tĩnh.
Thông qua dò xét bằng tinh thần lực, hắn minh bạch phát hiện, mọi người không ngờ đều đang tu luyện.Không có làm nhiễu mọi người, Đường Tam lặng yên trở về gian phòng của mình.
Đối với hắn mà nói, cái gì mà thái tử thái sư, Lam Hạo vương, đều chỉ là hư danh không có bất kì ý nghĩa gì.
Nhưng thật ra thứ Hãn Hãi Kiền Khôn tráo khiến hắn nhìn không ra là cái gì lại rất có hứng thú.
Trơ về gian phòng của mình, hắn lập tức đem cái Hãn Hãi Kiền Khôn tráo ra, xem nó rốt cuộc là vật gì.


Cái tháp tam giác màu xanh lam vừa mới xuất hiện đã đem toàn bộ bên trong gian phòng của Đường Tam phủ lên một màu xanh nước biển.
Lam quang nhu hòa ba động vô cùng huyễn lệ.
Mà ngay cả Đường Tam vốn tâm chí kiên định cũng không khỏi một trận mê mẩn.


Hai tay cầm lấy Hãn Hải Kiền Khôn tráo, trong lòng Đường Tam không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ thứ này đến tột cùng là cái gì? Hắn không nóng lòng đem hồn lực chuyển vào trong đó mà cẩn thận nhìn quang ảnh lưu chuyển xung quanh vật thể đặc thù này.
Hơn nữa cũng phóng ra tinh thần lực dò xét trong đó.


Nhưng là, Đường Tam vừa mới rót một tia tinh thần lực vào cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo này, chợt đúng lúc này, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng không cách nào hình dung được đem tinh thần lực của chính mình dội ngược lại.
Cả người cầm Hãn Hải Kiền Khôn tráo bật ngửa về phía sau, đại não trống rỗng, trong một khắc tỉnh táo cuối cùng, hắn chỉ cảm giác được có một đồ vật gì đó nện mạnh trên đầu của mình.


Nếu nói tia tinh thần lực của Đường Tam vừa phát ra là suối nhỏ, thì năng lượng tinh thần mà Hãn Hải Kiền Khôn tráo phát ra để phản kháng lại là biển, căn bản hai bên không cùng một cấp độ.
May mắn hắn chỉ đem vào một tia tinh thần lực rất nhỏ, hơn nữa tinh thần lực của bản thân lại được trí tuệ hồn cốt trợ giúp củng cố, nếu không phản kích của cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo này cũng đủ để linh hồn bị tổn thương.



Vật đập mạnh vào đầu Đường Tam, chính là Hãn Hải Kiền Khôn tráo.
Mũi tháp mạnh mẽ đập thủng một lỗ nhỏ trên trán Đường Tam.
Lấy độ cứng cỏi của da dẻ Đường Tam cũng dễ dàng bị phá vỡ như vậy thì có thể thấy lực lượng của đỉnh tháp lớn như thế nào.
Đương nhiên lúc nó đâm vào Đường Tam, tự thân cũng tản mát ra một cỗ lam quang đặc thù làm cho phòng ngự của Đường Tam nhất thời mất đi hiệu quả.
Sau đó nó mới có thể thành công phá rách da dẻ.


Máu tươi chảy xuôi, cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo xoay tròn, chỉnh thể áp vào vết thương trên trán Đường Tam giống như là có linh tính vậy.
Máu tươi của Đường Tam không ngừng rót vào trong đó, vốn vầng sáng màu lam nay dần dần chuyển sang màu đỏ.


Mà quang mang khôi phục kĩ năng của đùi phải cốt Lam Ngân Hoàng dưới tác dụng của Hãn Hải Kiền Khôn tráo lại không có chút hiệu quả nào, một điểm khép miệng vết thương cũng không có, máu tươi vẫn cứ không ngừng rót vào trong đó.


Đường Tam đã hôn mê đi đồng thời hắn còn nghe được một đạo âm thanh già nua vang lên trong đầu và hắn cảm nhận được cơ thể dần suy yếu đi.Dần dần, ý thức Đường Tam lại mông lung như trước.
Không biết qua bao lâu thời gian, hắn mới tỉnh lại.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen, không phải chỉ có mình hắn mà Sử Lai Khắc Thất quái đều tụ tập lại nơi đây đều có vẻ mặt vô cùng lo lắng.


- Ân! Sao mọi người đều tới đây?(Đường Tam)

- Tiểu Tam, ngươi sao lại bị như vậy? Nếu ngươi không tỉnh lại, chắc chúng ta sẽ phải đi thỉnh đại sư, Phất Lan Đức viện trưởng đó.(Đới Mộc Bạch)

- Chúng ta đã kiểm tra thân thể ngươi rồi, phát hiện khí huyết của ngươi bị tổn hao nặng.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?(Áo Tư Tạp)

Nghe Áo Tư Tạp nói như thế, Đường Tam cũng cảm giác được mình có chút suy yếu.
Nhưng loại cảm giác này đã là trạng thái sau khi hắn được đùi phải cốt Lam Ngân Hoàng chữa trị.


Ánh mắt Đường Tam nhìn về phía tay phải, hắn phát hiện cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo đã lẳng lặng nằm yên trong bàn tay mình.
Nhưng kì dị là, ánh sáng chói mắt lộng lẫy đã biến mất, mặc dù toàn thân như trước vẫn màu lam trong suốt, nhưng hiện tại chỉ như một khối bảo thạch bình thường mà thôi.


- Là nó làm cho ta hôn mê.
Không ngờ tới trong một khối nho nhỏ như vậy lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ đến thế.(Đường Tam)

Đường Tam đem cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo đến trước mặt mọi người, đem tất cả mọi việc từ khi hắn vào hoàng cung kể ra tất cả.Đới Mộc Bạch cũng cầm lấy Hãn Hải Kiền Khôn không chút do dự rót vào hồn lực của mình nhưng mà cái gì điều không có phản ứng.


Đường Tam từ trên tay Đới Mộc Bạch cầm lấy Hãn Hải Kiền Khôn rồi cũng thử rót vào hồn lực của mình.Nói cũng kì quái,lúc trước Đái Mộc Bạch rót hồn lực vào thì không có phản ứng gì, thế mà khi tới tay Đường Tam lại khác hẳn.
Sau khi hắn rót một tia hồn lực vào đó thì ngay lúc này lam quang chợt chói mắt.
Khối tháp tam giác màu lam phảng phất như sống lại, bảo quang dày đặc lưu chuyển, vẻ bề ngoài huyễn lệ y như lần đầu Đường Tam gặp nó.
Từng đợt lam quang như gợn sóng nhấp nhô trong gian phòng.
Một tia vân lộ kì dị xuất hiện trên mặt ngoài của nó.
Đường Tam lúc này có thể cảm giác được rõ ràng rằng, Hãn Hải Kiền Khôn tráo đang tràn đầy khát vọng đối với hồn lực của mình, theo tiềm thức đột nhiên gia tăng hồn lực rót vào đó.


Ninh Vinh Vinh biến sắc, theo tiềm thức lui về phía sau một bước, trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì nàng phát hiện, cái tháp tam giác nho nhỏ này, không ngờ lại mang đến cho mình một cảm giác muốn lễ bái.


Đó là sự run sợ đến từ võ hồn.
Dù là Cửu Bảo Lưu Ly tháp một trong những loại võ hồn đẳng cấp cao nhất, không ngờ cũng có cảm giác muốn cúng bái nó.
Vật này đến tột cùng là cái gì?

Cửu Bảo Lưu Ly tháp của Ninh Vinh Vinh không chỉ là phụ trợ võ hồn.
Nếu như công bằng mà nói, nó là cực phẩm trong những loại bảo vật võ hồn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng có thể ở Canh Tân thành tìm được rất nhiều khoáng thạch quý giá.


Theo lượng hồn lực của Đường Tam không ngừng rót vào, lam quang càng lúc càng thịnh.
Trong quang mang lóng lánh, chiếc tháp màu lam trong suốt từ trong lòng bàn tay hắn chậm rãi trôi nổi, sau đó bay tới trước mặt hắn mới ngừng lại, hơn nữa tự thân nó lại liên tục xoay tròn.


Ngay lúc Đường Tam không rõ lí do, từ trong Hãn Hải Kiền Khôn tráo chợt hiện ra một tia huyết sắc quang mang.
Ngay sau đó, một cỗ lam quang đột nhiên bắn vào mi tâm hắn.
Đường Tam chỉ thấy toàn thân rung lên một trận, lượng tin tức khổng lồ trong nháy mắt thông qua tinh thần truyền vào trong não hắn.
Cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi, linh hồn cùng ý thức của Đường Tam chìm đắm trong một thế giới kì diệu.
Vừa nhìn qua thì đó là một cảnh trời cao biển rộng.
Phía dưới là đại dương mênh mông, trên đỉnh đầu lại là bầu trời xanh vạn dặm không có một đám mây.
Cái loại cảm giác thể xác và tinh thần tương thông làm hắn trong lòng sinh ra khát vọng vô tận.
Cảm giác suy yếu của thân thể trong thời khắc này đã không còn lại chút gì.


Một lượng tin tức khổng lồ truyền vào trong não, với mỗi một tin tức đều vô cùng minh bạch.
Tin tức trong cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo này không ngừng biến hóa, bày ra vô số tác dụng của nó.
Phương pháp sử dụng cũng dễ dàng in sâu vào trong não hải của Đường Tam.
Không cần trí nhớ, nó vẫn cứ nương theo linh hồn Đường Tam mà vĩnh viễn tồn tại.


Trong lúc những người khác trong Sử Lai Khắc thất quái đang khẩn trương nhìn tình hình trước mắt, một đạo lam quang từ trong Hãn Hải Kiền Khôn tráo rót vào mi tâm của Đường Tam.
Thân thể Đường Tam thoáng rung động rồi khôi phục lại bình thường.
Nhưng ngay sau đó, toàn thân của hắn đều được bao phủ bởi tầng lam quang huyễn lệ.
Thân thể bay lên hướng tới cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo đang chậm rãi phiêu đãng trước mặt.


Tay trái tự nhiên mà ưu nhã giơ lên, cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo nọ liền phiêu nhiên rơi vào lòng bàn tay của Đường Tam, tiếp tục quay tròn.
Mỗi một lần quay tròn, lam quang trên người Đường Tam lại sáng chói thêm một chút.
Nơi quang mang mạnh mẽ nhất chính là đầu, sau lưng, đùi phải cùng cánh tay phải, đúng là bốn chỗ mà hắn có Hồn cốt.


Sử Lai Khắc Thất quái vẫn mịt mờ nhìn Đường Tam, sáu người khác theo tiềm thức đã đứng thành một vòng tròn xung quanh Đường Tam.
Bọn họ cảm giác được trên người Đường Tam đang phát sinh một loại biến hóa kì dị.
Mặc dù không biết là cái gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được hẳn không phải là tạo thành thương tổn mà là một loại biến hóa có ích.


Từng vòng lam quang ba động không ngừng chung quanh Đường Tam, đưa hết thảy thân thể hắn phủ thành một màu lam.
Trong hai mắt Đường Tam, lam quang Phún ra nuốt vào, cùng với quang mang của Tử Cực Ma Đồng bắn ra trước kia bất đồng.
Quang mang này nhìn qua trong suốt long lanh, giống như là kéo dài ra từ thân thể hắn vậy.



Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Khi Đường Tam từ trong thế giới kì diệu đó tỉnh lại, thứ đầu tiên bắt gặp chính là ánh nắng chói chang từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào nói cho hắn biết trời đã sáng.
Trong lúc bất tri bất giác, một đêm cứ thế trôi qua.


- Lễ vật mà Thiên Đấu đế quốc đem tặng thật sự quá lớn mà!(Đường Tam)

- Tam ca, thứ này đến tột cùng là cái gì?(Mã Hồng Tuấn)

- Đi, ra bên ngoài ta sẽ cho các ngươi xem.(Đường Tam)

Ra khỏi nhà gỗ, đi tới bên ngoài hậu viện, lam quang trong mắt Đường Tam chợt lóe, cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo bỗng bay lên không trung, trôi nổi trước người hắn, cứ theo người hắn mà di chuyển, không cần sử dụng đôi tay nắm giữ.


- Mặc dù ta không biết vì sao Đái Mộc Bạch rót hồn lực vào đó lại vô dụng, nhưng hiện tại ta đã nắm rõ phương pháp sử dụng nó.
Thứ này dù gọi nó là thần khí cũng không quá phận.
Nếu như nói Bát Bảo Như Ý Nhuyễn Giáp do thần tượng Lâu Cao chú tạo là thần khí, thì thứ này chính là thần khí trong thần khí.
Các ngươi nhìn thử xem!(Đường Tam)

Vừa nói, lam quang trong mắt Đường Tam lại cường thịnh lên.
Tại vị trí mi tâm của hắn, một hình tháp tam giác hài hòa hiện ra.
Hãn Hải Kiền Khôn tráo bay lên trời, trong chớp mắt đã cao đến năm thước.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy nó càng lúc càng to ra, trong nháy mắt đã phóng đại lên hàng trăm lần.
Lam quang từ trong nó lóe lên rơi xuống đất, đem toàn bộ Sử Lai Khắc thất quái bao phủ bên trong.


Chung quanh biến thành một thế giới chỉ toàn màu lam, nhưng lại có thể thấy rõ ràng mọi việc bên ngoài, tựa như một cái tháp tam giác trong suốt vậy.


Đường Tam sau đó thực hiện thêm vài kỹ năng nữa của Hãn Hải Kiêu Khôn dông thời giải thích lấy kỹ năng của nó, riêng Hãn Hải Cuồng Đào là quần thể công kích kĩ năng, mà Càn Khôn Phá Ma lại là đơn thể công kích kĩ năng.


- Ta không ngờ Thiên Đấu đế quốc còn có thứ đồ tốt này.
Thứ đồ chơi này xem như là một hồn đạo khí cấp bậc thần khí rồi.
Có thứ này, chẳng phải chúng ta đi đâu cũng có năng lực tự bảo hộ mình sao?(Đới Mộc Bạch)

- Cho dù tốt đến đâu thì cũng có mặt hạn chế.
Bất quá, có nó thì khi nghỉ ngơi chúng ta không cần phải phái người tuần tra.
Mọi người cả đêm đã không ngủ rồi, ta xem hôm nay chúng ta xuất hành không được, thôi để ngày mai cũng không sao.(Đường Tam)

- Không có việc gì đâu, hôm nay đi thôi, đừng có trì hoãn.
Đại sư đã tìm một chiếc xe ngựa to, mọi người có thể ở trên xe nghỉ ngơi cũng được.
Chúng ta là hồn sư, thiếu một giấc ngủ có tính là bao chứ?(Đới Mộc Bạch)

Mọi người khẽ gật đầu.
Nhìn bộ dáng, dường như là không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.


- Được rồi, chúng ta thu nhập hành lý đi rồi tập trung ở cổng học viện.Ta đi thông báo cho Long đệ.(Đường Tam)

Khoảng một canh giờ Thất quái đều tập trung ở cổng học viện, Đới Mộc Bạch dẫn theo Chu Trúc Tuyết, Đường Tam dẫn theo Liệt Vũ còn Đường Long dẫn theo Bạch Trầm Hương.Xe ngựa đã được đại sư sớm chuẩn bị tốt cho bọn hắn.
Đến đây đưa tiễn có các sư phụ trong Sử Lai Khắc học viện, Trữ Phong Trí, Kiếm Đấu La, Cốt Đấu La, các trưởng lão Đường Môn cũng được đại sư mời đến đây.
Lại tự mình đưa Sử Lai Khắc thất quái cùng Bạch Trầm Hương lên xe ngựa.
Tất cả vật phẩm cần mang theo đều được cất trong hồn đạo khí.Trước chuyến đi khó tránh khỏi sự lưu luyến chia tay.
Cho dù là đại sư, đối với Đường Tam cũng dặn dò hết chuyện này đến chuyện khác.
Mà cơ hồ những lời dặn dò là bảo bọn họ phải lấy an toàn làm trọng.


Xe do bốn con ngựa kéo.
Ninh Phong Trí cẩn thận phái một đệ tử bổn môn làm xa phu, điều khiển xe ngựa hướng đến bên ngoài Thiên Đấu thành.


Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa dần, quang mang trong mắt Ninh Phong Trí không khỏi ảm đạm đi vài phần.Tâm trí của mọi người dường như cũng đã rời đi cùng chiếc xe của Sử Lai Khắc bát quái.


Rất nhanh, chiếc xe ra khỏi cửa tây Thiên Đấu thành, theo đường lớn đi về phía tây.
Đại sư cấp cho Đường Tam một tấm bản đồ khá chi tiết.
Bọn họ phải đi xe ngựa cho đến mãi phía tây đại lục, tới vùng biển thuộc Thiên Đấu đế quốc.
Sau đó lại đi thuyền.
Đường xá cực kì xa xôi, theo tính toán của đại sư bọn họ cần khoảng chừng hai tháng mới có thể đến nơi.


Thùng xe ngựa rất rộng, dù ngồi mười mấy người cũng không có vấn đề gì.
Đêm qua trừ Bạch Trầm Hương cùng Liệt Vũ, tất cả mọi người đều không nghỉ ngơi.Trong thùng xe có một người không ngủ là Đường Long, cậu đang ngồi đó tu luyện nhưng mà cậu cảm nhận được tu luyện ở 99 cấp thì hồn lực tăng lên rất khó khăn và chậm chạp.Đường Long nhìn thấy Hổn Độn Thôn Phệ quyết đã tu luyện tới năm mươi lăm tầng rồi chỉ còn vài cấp nữa thôi là đạt được một nửa tu luyện công pháp đồng thời thần thể đạt tới 90% rồi.


Đoàn xe đi tới ban đêm thì dừng lại hoặc là ngựa mệt mỏi cần nghỉ ngơi thì mới dừng lại, khi xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi thì đám người Đới Mộc Bạch mới tu luyện chứ ngồi trong xe mà trên đường đi xốc nảy như vậy thì tu luyện cái rắm.


Mười ngày sau, bọn họ đã tiến vào phía tây của Thiên Đấu đế quốc.
Ngựa đã được đổi ở một tòa thành nọ.
Bốn con ngựa mới này đủ kiên trì đưa bọn họ đến bờ biển.


- Phía trước có một cái thôn, Đường tông chủ, chúng ta có nên nghỉ ngơi một chút hay không?(Đệ tử Thất Bảo Lưu Ly Tông)

- Nghỉ ngơi một chút đi cũng được.(Đường Tam)

Bây giờ đã là buổi chiều, khí trời dần dần lạnh, thể lực của những con ngựa tiêu hao rất nhanh.
Giữa trưa đã nghỉ ngơi một lần, nhưng trước bữa tối phải nghỉ ngơi thêm một lần nữa mới có thể bảo trì tốc độ.


Xe ngựa đi thêm một lát rồi dừng lại, lúc Sử Lai Khắc thất quái tưởng rằng đã đến nơi chuẩn bị xuống xe, từ bên ngoài chợt truyền đến thanh âm của tên đệ tử Cửu Bảo Lưu Ly tháp đánh xe.


- Đường tông chủ, hình như có chút vấn đề.
Cái thôn trước mặt an tĩnh đến lạ kì, hàng rào bên ngoài thôn đến một bóng người canh gác cũng không có.(Đệ tử Thất Bảo Lưu Ly Tông)

- Có vấn đề.Mọi người xuống xe xem xét đồng thời cẩn thận một chút.(Đới Mộc Bạch)

Phía trước họ ước chừng nửa dặm có một sơn thôn nhỏ, chỉ khoảng trăm hộ gia đình.
Xung quanh thôn là một hàng rào lớn, giống như lời đệ tử Thất Bảo Lưu Ly tông đã nói.
Từ chỗ cổng nhìn vào, trong thôn an tĩnh đến lạ kì, một người canh gác cũng không có.


- Đúng là có vấn đề.
Thôn này hình như chịu phải phá hoại.
Rất nhiều phòng ốc bị tổn hại, hơn nữa còn có bộ dáng bị đập phá.
Còn có vết máu.
Vết máu chưa khô, có thể mới phát sinh chưa lâu.(Đường Tam)

- Biểu ca ta đi xem một chút.(Bạch Trầm Hương)

Đường Tam gật đầu.
Nói về chiến đấu thì Bạch Trầm Hương không làm được, nhưng về tốc độ, dù là mẫn công hệ hồn sư như Chu Trúc Thanh cũng chưa chắc đã nhanh hơn nàng.
Nàng lại còn có thể bay, tự bảo vệ mình chắc là không có vấn đề gì.


Bóng trắng chợt lóe, thân thể Bạch Trầm Hương nhảy lên, giữa không trung hai cánh triển khai, trong nháy mắt đã hóa thành một điểm trắng bay lên trời cao.Thông qua trận chiến của Sử Lai Khắc thất quái cùng Kiếm Đấu La, nàng hiểu được chênh lệch của mình cùng những người khác.
Lần này theo thất quái ra biển, nàng chỉ hi vọng có thể dùng hết khả năng của mình, làm tốt công việc điều tra trinh thám.



- Tốc độ nhanh quá, không hổ là thuần mẫn hệ hồn sư.
Nếu hồn lực của nàng cao thêm chút nữa, sợ rằng ngay cả thân thể nàng chúng ta cũng không nhìn được.(Chu Trúc Thanh)

- Chúng ta ở đây chờ một chút đi.(Đường Tam)

Không lâu sau, Bạch Trầm Hương đã bay trở về.
Tốc độ so với khi rời đi chỉ có nhanh hơn chứ không kém.
Ban đầu cơ hồ chỉ thấy một điểm trắng, trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt mọi người.


Khi nàng đứng trước mặt, Sử Lai Khắc thất quái mới phát hiện, sắc mặt Bạch Trầm Hương cực kì khó coi, tái nhợt như tờ giấy trắng, lồng ngực còn đang nhấp nhô không ngừng, phảng phất dường như đang cố nén một cái gì đó.


Đường Long vừa định tiến lên hỏi, Bạch Trầm Hương đã nhanh chóng lao về bên cạnh một gốc cây đại thụ nôn ọe liên tục.


- Hương Hương, cuối cùng thì ngươi đã thấy thứ gì?(Đường Tam)

- Người chết, khắp nơi đều là người chết, ở ngay phía sau thôn, đất đai đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Ít nhất có hơn một trăm cỗ thi thể.
Bọn họ chết thật là bi thảm, bị một đám người trang phục kì quái giết chết, đem thi thể của bọn họ đi ra sau núi.
Rất nhiều người nội tạng đã lòi ra ngoài, đám người trang phục kì quái này còn dùng trường mâu xuyên thủng thi thể của những đứa trẻ, cho dù là trên trời cao, ta cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, thật sự là quá bi thảm.
Chỉ có một ít nữ nhân trẻ tuổi là còn sống sót.
Ọe…(Trầm Hương)

Đường Tam nghe Bạch Trầm Hương báo cáo lại thì nhíu mày lại, thoáng trầm tâm thì Đường Tam có kế hoạch cho riêng mình rồi.


- Mộc Bạch, Long đệ và Mập mạp theo ta đi.Những người khác ở lại bộc hậu.(Đường Tam)

Vừa nói, tay trái Đường Tam giơ lên, lam quang trong mắt lóng lánh, ngọn tháp tam giác Hãn Hải Kiền Khôn tráo từ trong mi tâm hắn xoay tròn phóng lớn ra, một đạo hồn lực nồng đậm được đưa vào trong đó, lam quang chợt rộ, đem những người khác trừ hắn, Đái Mộc Bạch cùng Đường Long bao phủ bên trong.


Có thể nói là quái vật nửa người nửa sói.
Lang nhân có khí lực, tốc độ cùng một ít thiên phú năng lực của tật phong ma lang, cũng đồng thời có được trí tuệ của loài người, cực kì khát máu tham dâm.
Hễ là địa phương có Lang nhân sinh sống, cuộc sống của con người sẽ vô cùng xui xẻo.
Lang nhân không chỉ cướp bóc mà còn đem thi thể loài người bị giết về làm lương thực của bọn họ.
Nữ nhân tạm thời lưu lại gian dâm, nếu không có thai cũng trở thành thức ăn của bọn họ.
Đây chính là nguyên nhân vì sao bọn họ lại mang theo thi thể của thôn dân.


- Số Lang nhân đó cũng không dễ đối phó.
Năm trăm Lang nhân có thể chiến thắng được một vạn quân đội chính quy.
Lang nhân khí lực vô cùng lớn, lại có trình độ thao túng lực lượng của phong nguyên tố nhất định, chỉ thấp hơn một chút so với hồn thú.
Mỗi một Lang nhân thực lực đều không kém hơn hồn sư hai, ba mươi cấp.
Hơn nữa bọn họ với bản tính khát máu, một khi bị tập kích thì không chết không ngớt, rất khó đối phó.
May là tiểu Tam cẩn thận, nếu không, chúng ta mà xông lên là dính phải sự vây công của bọn chúng.(Đới Mộc Bạch)

- Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?(Mã Hồng Tuấn)

- Tại Tinh La đế quốc chúng ta cũng có một vài đám Lang nhân di chuyển lung tung, gây hại vô cùng lớn.
Nếu chúng ta đụng phải, sao có thể bỏ qua được.
Tiểu Tam, ngươi an bài đi.
Chúng ta cần phải tiêu diệt đám Lang nhân đó.
Trực tiếp đối kháng, chúng ta không cách nào thắng nhiều Lang nhân như vậy, nhưng còn có biện pháp khác chứ.(Đới Mộc Bạch)

- Ám sát, không giết sạch bọn chúng, không rời đi.
Loài sinh vật này, vốn không nên tồn tại trên đại lục.
Đi theo ta.(Đường Tam)

- Từ từ đã nào.Ta có cách hay hơn nhiều.


Đường Long nắm lấy cổ áo Đường Tam kéo hắn lại.


- Ta chỉ cần bọn chúng đứng bất động 10s thôi thì ta có cách làm cho bọn chúng biến mất trên thế gian này rồi.


- Vậy thì tốt.(Đường Tam)

Đường Tam tiến lên một bước đập hai tay mình xuống đất sau đó vô số lam ngân thảo từ mặt đất trồi lên hướng về đám lang nhân trói buộc lại.Đường Long cũng hành động sao Đường Tam, cậu vỗ tay của mình đã bám vào hắc khí xuống đất nhất thời xung quanh đám lang nhân dâng lên bốn bức tường cao lớn vây bọn chúng lại vào trong rồi không ngừng co rút lấy.Đám lang nhân không chút phản kháng nào cứ như vậy bị diệt sát.


Khi mà Đường Long giải quyết xong đám Lang nhân thì sau lưng một Lang nhân Thanh sắc đồng thời sau lưng Đường Tam, Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn cũng xuất hiện một Thanh sắc Lang nhân.Tên Lang nhân Thanh sắc này đôi mắt tỏa ra hung quang lang trảo hướng trái tim Đường Long đâm tới nhưng mà hắn cảm giác mình đâm vào tấm sắt vậy chưa kịp Thanh sắc Lang nhân rút lui thì bày tay Đường Long đã xuyên thủng lòng ngực của tên Thanh sắc Lang nhân rồi.


- Mộc Bạch cẩn thận.(Đường Tam)

Đái Mộc Bạch đột nhiên xoay người lại, một đạo Bạch Hổ liệt quang ba bắn ra, nghênh đón đòn công kích bất ngờ của Thanh sắc Lang nhân.


Thanh sắc Lang nhân tuy thân thể so với Lang nhân màu xám thì lớn hơn nhiều, nhưng lại phi thường linh hoạt, đối mặt với công kích của Đái Mộc Bạch liền trong nháy mắt nằm phục người xuống, ngay sau đó toàn thân xuất hiện quang ảnh hư ảo, thân thể kề sát mặt đất trượt về phía trước, lọt qua công kích của Đái Mộc Bạch.


Khi hắn vùng dậy thì đã đi đến trước mặt của Đái Mộc Bạch, hai chân trước dương lên, lang trảo sắc bén màu đen tạo nên quang nhận hình trăng lưỡi liềm rộng chừng một thước, muốn đem thân thể Đái Mộc Bạch cắt ngang làm hai mảnh.


Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tam cũng đồng thời gặp phải công kích.
Thanh sắc Lang nhân công kích Mã Hồng Tuấn đột nhiên tăng tốc, toàn thân liền hóa thành một bóng hư ảnh màu xanh, lao thẳng đến Mã Hồng Tuấn.
Nó lựa chọn cơ hội vô cùng tốt, chính là khi Mã Hồng Tuấn dùng hai cánh hỏa diễm của mình đẩy bay hai đầu Lang nhân bình thường, thân thể liền lộ ra sơ hở.
Bất đắc dĩ.
Mã Hồng Tuấn cũng chỉ có thể kéo hai tay về che chắn trước người, chuẩn bị cùng hắn ngạnh kháng.


Quỷ dị là, khi mắt thấy Thanh sắc Lang nhân sắp đâm vào hai cánh của Phượng Hoàng hỏa diễm, không ngờ lại trái với quy luật tự nhiên là đột ngột dừng lại trên không trung, thân hình liền uốn cong về phía sau, hai chân trước đặt trên đầu, sau đó bật mạnh lại, thanh quang bạo phát, hóa thành một đạo quang nhận màu xanh dài đến hai thước chém thẳng vào mặt của Mã Hồng Tuấn.


Mà tên Thanh sắc Lang nhân công kích Đường Tam lại có thể tích lớn nhất, so với hai tên kia còn lớn hơn vài phần, đôi mắt hoàn toàn hiện ra màu xanh.
Lặng yên không một tiếng động từ sau lưng muốn đánh lén Đường Tam.
Trong ba tên, hắn là tên đầu tiên phát động công kích.
Đây là nguyên nhân vì sao Đường Tam chỉ kịp nhắc nhở cho Đái Mộc Bạch mà không kịp nhắc nhở Mã Hồng Tuấn.


Thanh quang lạnh lẽo phủ lên thân thể khiến hắn gần như là trong suốt.
Phương thức công kích cũng bất đồng với hai tên kia.
Không cần dùng lợi trảo hóa thành quang trảm, khi khoảng cách đến Đường Tam chỉ còn ba thước, hắn liền há miệng phun ra một vòng sáng màu xanh, bay đến bao phủ lấy thân thể Đường Tam.


Đường Long trên người Haki Bá Vương bộc phát trấn nhiếp được ba tên Thanh sắc Lang nhân, đây cũng là cơ hội cho ba người Đường Tam.Đới Mộc Bạch hổ trảo vươn tới nắm lấy người của Thanh sắc Lang nhân xé ra hai bên, cơ thể Thanh sắc Lang nhân này bị Đới Mộc Bạch sinh sinh xé thành hai nữa.


Mã Hồng Tuấn tay phải ấn vào ngực tên Thanh sắc Lang nhân này khiến cho hắn lồng ngực bị nguyên bàn tay lửa của Mã Hồng Tuấn xuyên qua cơ thể mình.Đường Tam thì lóe lên né tránh được công kích của Thanh sắc Lang nhân và hắn xuất hiện trên đầu của Thanh sắc Lang nhân, Bát Chu Mâu mang theo hơi thở máu tanh nồng đậm đâm thẳng xuống tên Lang nhân.


Tên Thanh sắc Lang nhân định di chuyển né tránh thì dưới chân hắn đã bị kìm giữ lại bởi cát không biết từ đâu.Thế là Thanh sắc Lang nhân này bị Bát Chu Mâu của Đường Tam đâm vào cơ thể, đại lượng độc tố được truyền vào cơ thể của Thanh sắc Lang nhân khiến hắn dần mất đi sinh cơ.Cuối cùng Thanh sắc Lang nhân sinh cơ bị Đường Tam thông qua Bát Chu Mâu hấp thu truyền lại vào cơ thể mình.





.

Bình Luận (0)
Comment