Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta

Chương 427


Mục thị gia tộc thiệp mời rất sớm đi ra ngoài, toàn bộ Mục thị trang viên thật chính là khách quý chật nhà, đại già tập hợp, này có thể bận bịu hỏng rồi quay chung quanh Mục thị trang viên sinh hoạt những công nhân kia, liền một cái vườn hoa thêm ra một cây cỏ dại đều muốn làm lớn chuyện đi xử lý đi.


Mục Trác Vân đối với lần này thành niên lễ thật sự phí hết tâm tư, khiến cho toàn bộ Bác thành đều phải biết.
Đường Long trước ngay khi buồn bực, Mục Trác Vân làm sao liền để cho mình cùng Vũ Ngang quyết đấu, nguyên lai cáo già đã sớm kế hoạch được rồi, có thể cho bọn họ lần này long trọng yến hội thượng tăng cường một cái đại điềm tốt.
Vẻn vẹn là ăn cơm hay uống chút rượu, đó là một chút ý tứ đều không có, nhìn người trẻ tuổi chiến đấu thật tốt, không chỉ có ở dưới con mắt mọi người thu thập Mạc Phàm này cống ngầm con chuột, lại cho bọn họ Mục thị cực kì nở mày nở mặt

Nói thực sự, Đường Long thật không có nghĩ đến Mục Trác Vân lão hỗn đản kia sẽ làm cho như thế gióng trống khua chiêng.
E sợ chính như Chu hiệu trưởng cùng Đặng Khải nói, đây chính là con cháu thế gia cùng trường học học sinh trong lúc đó một hồi Bác thành tranh tài.
Đường Long hiện tại cũng coi như danh xứng với thực, Thiên Lan Ma Pháp Cao Trung thành tích đệ nhất học sinh, e sợ mặc dù hắn không tự rước phiền toái với Mục lão gia phiền phức sớm thì cái trận chiến này hắn cũng không tránh thoát được.


Cũng tốt, thù mới hận cũ tính toán một lần luôn.


- Lão khốn khiếp, ngươi càng giương cờ múa trống lớn như vậy, lão tử ta càng khiến cho mặt mũi người càng thêm thảm hại.


Trong sơn trang, Mục Trác Vân tự nhiên hắt xì một cái.


Hắn đang ngồi nhấp nháp trà, vuốt vuốt chòm râu ở trong phòng trà.
Trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc khi nhìn thấy Mục Ninh Tuyết đã trở về do được nghỉ hè từ sớm.


- Buổi lễ trưởng thành này cha vốn định chuẩn bị cho con nhưng cha không nghĩ tới con lại xuất sắc hơn cả trong tưởng tượng của chúng ta.
Cái Bắc Thành nho nhỏ này con không cần phải tranh đoạt nữa.
Buổi lễ trưởng thành này hay là dành cho Vũ Ngang hắn đi.
Vũ Ngang rất trung thành với chúng ta, tương lai có thể trở thành phụ tá đắc lực giúp chúng ta tranh phong cùng các đệ tử nhà thế gia khác.(Mục Trác Vân)

Vì con gái cưng của hắn, Mục Trác Vân hắn cũng phải hao tổn tâm huyết một chút.


- Cha tại sao vẫn chưa buông tha cho hắn.
Mặc dù cha muốn danh chính ngôn thuận nhận được cơ hội vào Địa Thánh Tuyền cho Vũ Ngang thì cha cũng có thể lựa chọn người khác được cơ mà.(Mục Ninh Tuyết)

- Cái thằng hỗn đản đó dám mắng cha ở trước mặt bao nhiêu người.
Cha làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn được như vậy chứ.
Không phải hắn ỷ mình trong sạch cao thượng sao.
Không phải hắn cảm giác mình rất là lợi hại sao? Cha cho hắn cơ hội tuyệt hảo như vậy có gì là không tốt cơ chứ? Chuyện này cha đã sắp xếp xong xuôi rồi, tới lúc đó con chỉ cần ngồi bên cạnh cha xem là được.(Mục Trác Vân)

Mục Ninh Tuyết khá là thất vọng về cha mình Mục Trác Vân, nàng ở Đế Đô học phủ gặp nhiều người khác cũng có người giống với Mục Trác Vân vậy xem trọng mặt mũi gia tộc, ỷ thế mình là người gia tộc thích làm gì thì làm, hể thấy ai không vừa mắt là tìm đủ mọi cách để người đó thân bại danh liệt, cũng có người giống Đường Long vì xung đột với con em đại gia tộc mà không khiêng nể gì mà mắng họ một trận khi bị thách thức thì dùng thực lực tuyệt đối của mình mà chấn áp đi.
Mục Ninh Tuyết đã thấy quá nhiều trường hợp đó rồi, chính vì vậy khi học tại Đế Đô học phủ luôn tỏ ra cao lạnh cùng không màng thế sự mới trách được nhiều rắc rối không đáng có đến mình.


- Cha bảo Vũ Ngang đánh có chừng mực một chút.(Mục Ninh Tuyết)

- Con yên tâm đi, ta rất biết chừng mực.
Ta cũng chỉ muốn cho cái thằng tiểu tử không biết trời cao đất dày kia hiểu được rằng cái tôn nghiêm bị hắn chà đạp kia căn bản không tính là cái gì.
Mà ngày mai, hắn sẽ hiểu được thế nào là mất hết mặt mũi khi bị người ta đánh thương tích đầy mình trước hàng trăm con mắt theo dõi.(Mục Trác Vân)

Mục Ninh Tuyết nghe cha mình cam đoan với mình sẽ đánh nhẹ tay với Đường Long nhưng nàng không tin, một người khi mà đối phó ai đó thời điểm luôn luôn là dùng thủ đoạn tàn độc hoặc tà ác.
Nàng cũng không tin là Mục Trác Vân sẽ động tay chân trong trận đấu lần này dù muốn giúp nhưng nàng lực bất lòng tâm.


‘Ta phải tìm cơ hội thoát ly khỏi Mục thị đã thối nát mới được.
Từ lúc Mục thị lên làm chủ cả Bác thành đã không coi ai ra gì rồi.
Sẽ có thời điểm các ngươi phải hối hận với những gì mà mình đã làm’ Mục Ninh Tuyết nghĩ trong lòng mình.


Đường Long ngồi một bên trên một ngọn đồi, ánh mắt ngắm nhìn thiên không, ngày mai là một ngày đặc biệt quan trọng đối với Đường Long.


Người nghèo, trẻ nhỏ thì không biết tới cái gì gọi là lễ trưởng thành.
Nhưng dưới con mắt của người khác thì hắn có một buổi lễ trưởng thành cũng không tệ.
Ở trong mắt bọn nhà giàu thì lễ trưởng thành này hắn là một diễn viên phối hợp.
Xem ra hắn ở trong mắt người khác không khác gì một hòn đá lót đường cho cái thằng Vũ Ngang kia.
Hắn là hòn đá tạo ra sự vượt trội, nổi bật cho thằng kia.
Nhưng thật sự mọi chuyện sẽ diễn ra như thế sao thì không ai biết được.


Đường Long ngồi trên đó ngắm nhìn thiên không xong cúi đầu nhìn lấy tòa nhà cao ốc trước mặt khá xa mình.
Trước mắt hắn là một tòa cao ốc.
Tòa nhà Đại Hạ cao gần 100 thước, đứng sừng sững trước mặt hắn.


Đường Long hắn đang ngồi ở triền ngọn núi phía sau nhà.
Trước kia hắn rất thích ngồi ở đây.
Ở đây hắn có thể thấy được cảnh sắc phồn hoa của Bắc Thành, có thể thấy được tòa nhà Đại Hạ trước mặt, có thể thấy được Mục thị sơn trang, có thể thấy được con sông, có thể thấy được trường Thiên Lan Ma pháp Cao trung.
Tâm trạng đang còn cảm khái một lúc, bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía đằng sau truyền tới.
Bước chân đi rất đều mà nó cũng rất là nhẹ nhàng mà chậm chạp.
Một cơn gió lạnh từ phía đằng sau truyền tới lưng hắn, Đường Long không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.


- Ta có hỏi Tâm Hạ, nàng nói ngươi đang ngồi ở đây.(Mục Ninh Tuyết)

Một âm thanh dễ chịu, trong trẻo của một cô gái vang lên.
Nếu như câu nói này không lạnh lùng như vậy, thì âm thanh này không khác gì tiếng chuông ngân vang trong trẻo vậy.


- Đã muộn thế này rồi mà còn tìm ta? Lần này ta không cần làm gì, cũng có thể chạy trốn cùng nguơi rồi.


Đường Long tiện tay bắt lấy một tờ báo bay ngang qua người, rồi đặt bên cạnh mình.
Ý hắn muốn bảo người mới tới ngồi xuống bên cạnh mình.
Mục Ninh Tuyết đứng ở nơi đó, nhìn hình ảnh quen thuộc mờ ám kia của Đường Long.
Trong ánh mắt của hắn có vài phần luân chuyển.


Khi còn nhỏ, hắn có dẫn nàng tới chơi ở một nơi rất là cổ quái.
Đến bất cứ đâu hắn đều có thể ngồi trên chiếu, nhưng nàng vì sợ bẩn chiếc váy xinh đẹp nên không ngồi như hắn được.
Không biết hắn kiếm từ đâu được một cái áo khá là sạch sẽ rồi trải xuống bên cạnh hắn.
Chắc là áo của hắn rồi, mặc dù chiếc áo kia có đôi lúc cũng bẩn vô cùng.


- Ngày mai ngươi đừng có tới.
Vũ Ngang sẽ ra tay tàn độc với ngươi đấy.
Phụ thân ta nói gì hắn nghe nấy, ngươi đối với cha ta mà có bất kỳ hành… không… ta nghĩ ngươi chỉ cần mắng một câu thôi thì hắn đã ghét cay ghét đắng ngươi rồi, lúc đó hắn sẽ không chết không thôi.(Mục Ninh Tuyết)

- Cha ngươi quả thật thu được một con chó ngoan.
Ta phỏng chừng cha ngươi nói cắn ai thì hắn sẽ cắn người đó.


- Hắn rất lập dị nên ta cũng không thích hắn.(Mục Ninh Tuyết)

- Thế thì được rồi, ngày mai ta sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn một chút.


- Ngươi nghe mà không hiểu sao, ta bảo ngươi ngày mai đừng có tới.(Mục Ninh Tuyết)

- Ta nếu không nắm chắc sẽ không đi liều mạng làm gì, yên tâm ngày mai sẽ cho ngươi một kinh hỉ mà cả đời cũng không gặp được.


- Ngày mai ngươi đừng có tới như thế mới tránh được tai họa này.
Sau đó ngươi nhanh chóng vào đại học ma pháp đi.
Khi ngươi học đại học 4 năm, thì ta cũng sẽ từ từ nắm giữ quyền lực gia tộc ở trong tay rồi, đến lúc đó nếu như người có quay lại Bắc Thành thì không còn ai dám bắt ngươi nữa.(Mục Ninh Tuyết)

- Ngươi muốn bao dưỡng ta? Ngươi muốn lấy ta?

- Ngươi…Ngươi…(Mục Ninh Tuyết)

Mục Ninh Tuyết tức giận đến nỗi bộ ngực phập phồng lên xuống không ngớt.
Nàng chân thành giúp đỡ hắn, thế mà hắn còn dám đùa giỡn với nàng.
Hắn rốt cuộc có hiểu được một khi đã đắc tội với cha nàng, thì ở cái đất Bắc Thành này làm gì có đất cho hắn dung thân.
Mục Ninh Tuyết biết mình không thể nói cho Đường Long hiểu được, nên đành phải xoay người rời đi, đi được một nữa xoay người lại nhìn Đường Long.


- Tên phong lưu háo sắc, hi vọng tu luyện Ma pháp không có trì tệ.
Nếu không ta sẽ giết ngươi trước rồi tới các nàng sau đó sẽ đi cùng ngươi.(Mục Ninh Tuyết)

Mục Ninh Tuyết nói xong những lời đó rồi rời đi.
Đường Long lấy tay sờ cằm mình nhưng khóe miệng của hắn lại nở nụ cười, hắn biết ý nghĩa của câu nói hồi nãy của Mục Ninh Tuyết.
Việc hắn có mối quan hệ với Chu Mẫn và mối quan hệ khá là mập mờ với Đường Nguyệt đã bị nàng biết được nhưng cậu cũng không kì quái vì Mục Ninh Tuyết muốn biết cũng không thể dấu được, nàng có thể tra được.


Ngày này, cuối cùng cũng tới.


Sáng sớm, âm thanh náo nhiệt từ sơn trang xa xa đã truyền tới căn nhà nhỏ mà hắn đang ở.



Từng chiếc xe hiệu Limousine xếp thành hàng dài đi vào trang viên Mục Thị.
Đường Long hắn ngồi xe ôm tới thì cũng không ai biết được cái người đang ngồi xe ôm tới chính là “đối thủ của Vũ Ngang”.
Có lẽ cái danh hiệu này cũng mất hết thể diện khi hắn đi xe ôm tới.


Khi hắn đi tới trước cổng sắt lớn.
Đường Long liền thấy mấy thân ảnh quen thuộc nhưng không có đi tới bắt chuyện cả mà chỉ đi lướt qua thôi, Lê Văn Kiệt như có cảm ứng được cái hướng tầm mắt mình về phía Đường Long.


- Sao vậy?(Phì Thạch)

- Ta nhìn thấy bóng lưng kia rất quen thuộc, hảo như gặp ở đâu rồi.(Lê Văn Kiệt)

Phì Thạch nghe đội trưởng mình nói vậy cũng hướng tầm mắt của mình về phía Đường Long nhìn lấy.


- Xác thật rất quen thuộc, nhìn trông giống với bóng lưng của Xích Diệt thành viên Lôi pháp sư của chúng ta.(Phì Thạch)

- Chắc là chúng ta nhìn sai thôi, nghe nói thiếu niên đó là Đường Long một Hỏa pháp sư mà Xích Diệt lại là Lôi pháp sư.(Lê Văn Kiệt)

- Lê Kiệt, Phì Thạch các ngươi cuối cùng cũng tới.
Nhanh vào đi, trong trang viên của chúng ta có mấy vị đầu bếp giỏi nhất ở Bắc Thành, đảm bảo món ăn phù hợp với khẩu vị của các ngươi.(Thải Đường)

- Ha ha ha, nhờ phúc của ngươi, những nhân vật nho nhỏ như chúng ta mới có cơ hội tới nhà ngươi xem náo nhiệt một chút.(Phì Thạch)

- Thật đáng tiếc, Xích Diệt lại có chút chuyện nên không thể tới được.
Nếu không thì hắn cũng biết được cuộc sống xa xỉ của Quách Thải Đường ngươi, tới lúc đó hắn chắc chắn sẽ đuổi theo ngươi tới tận cùng trời cuối đất không buông.(Lê Văn Kiệt)

Quách Thải Đường hung hăng trừng mắt nhìn Lê Kiệt một cái.
Thật ra thì trong lòng Quách Thải Đường có mấy phần tiếc nuối.
Lần này nàng hi vọng có thể mời được Xích Diệt tới thăm nhà nàng một chút.


Quách Thải Đường chuyển góc nhìn chợt thấy một thân ảnh quen thuộc.
Nàng nhìn kỹ lại, nhất thời trong lòng nàng nổi lên đầy sự chán ghét và buồn bực.
Ở chỗ kia nào có phải là Xích Diệt rõ ràng chính là thằng tiểu tử thối Đường Long.
Thật không biết con chó này ăn phải cái gì mà có gan dám quyết đấu với Vũ Ngang, chắc chắn hắn sẽ bị đánh cho tàn phế.


- Bây giờ ngươi xin lỗi ta một tiếng thì ta sẽ nói với Vũ Ngang nhẹ tay với ngươi một chút.(Thải Đường)

- Chuyện kia mà tới tận bây giờ ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng ư? Cùng lắm thì ta chịu thiệt lấy ngươi là được, ngươi muốn khi nào thì cưới?

- Cút.(Thải Đường)

Thải Đường cực kì sinh khí dẫm chân rời đi, Đường Long rất là thích đùa Quách Thải Đường nên mỗi lần gặp nhau là phải đùa vài lần mới chịu.
Đường Long quan sát một cũng bước vào trong Mục thị sơn trang.
Dù sao hôm nay hắn cũng là một nhân vật quan trọng, cho nên hắn cũng được xem là một vị khách quý.
Nhiều đồ ăn ngon như vậy, ăn trước tính sau.


Nhìn thấy Đường Long tướng ăn ai nấy đều xì xào bàn tán lấy, bọn họ không biết là người đang được bàn tán chính là kẻ sẽ đấu với Vũ Ngang.


- Người trẻ tuổi bây giờ toàn là kiêu ngạo như vậy sao?(Thải Đường)

- Cũng không phải ai đều như vậy.
Ngươi nhìn Phạm Mặc ở trong đội chúng ta mà xem.
Hắn chính là Lôi hệ, thực lực lại rất cao, tuy trẻ tuổi nhưng không hề tự cao.
Thải Đường à, ta thật lòng khuyên ngươi nhanh chóng bắt Phạm Mặc lại, nếu không hắn sẽ chạy theo nữ nhân khác đấy…(Phì Thạch)

- Đừng có nói bậy nói bạ nữa.
Hừ! Lần này ta có mời hắn tới nhà ta chơi.
Thế nhưng hắn lại không tới.
Ai thèm yêu hắn chứ.(Thải Đường)

Thải Đường nghe Phì Thạch trêu chọc mặt đỏ lên vội vàng thấp giọng giải thích.


Do đi sâu vào bên trong trang viên Mục thị cho nên Đường Long bỏ qua mất cuộc thảo luận quan trọng nói về hắn giữa Phì Thạch, Lê Văn Kiệt và Quách Thải Đường.
Lúc này trong đầu hắn đang còn suy nghĩ về chuyện nếu như mấy người kia mà biết được Phạm Mặc và Mạc Phàm là từ một người mà ra thì không biết vẻ mặt lúc đó của đám người kia sẽ như thế nào

- Hảo tiểu tử, thế mà cũng có can đảm tới dự tiệc.(Trảm Không)

- Huấn luyện viên trưởng, ngươi cũng tới đây để ăn sao?

- Khụ khụ ngươi được lắm.(Trảm Không)

Từ trong đám thiếu phụ Trảm Không râu ria liền thoát ra ngoài rồi sau đó hắn đem Đường Long sang một góc, nâng lông mày lên.


- Sau khi ngươi tốt nghiệp thì tới doanh trại của ta, Ok? Nếu như ngươi có thể vào một trường đại học ma pháp tốt.
Thì quân đội của ta cũng có thể đào tạo ngươi không khác gì trong đại học vậy.
Ta biết tiểu tử nhà ngươi có gây chuyện với Mục thị, nhưng có quân đội của chính phủ chúng ta bảo vệ, thì cho dù đám người thế gia kia có ghét ngươi thế nào đi chăng nữa, thì bọn hắn cũng không làm gì được ngươi.(Trảm Không)

Đây không phải là lần đầu tiên Trảm Không mời Mạc Phàm về đội của mình.
Còn về chuyện có phải hắn muốn đòi lại cái Liêm Cốt Thuẫn cao quý ở trong tay Mạc Phàm kia về chính chủ hay không thì chuyện đó tính sau.
Vào trong quân đội rồi có gì mà không đòi được.


Đường Long từ chối thẳng thừng lời mời của Trảm Không.
Đường Long là một kẻ yêu thích tự do tự tại không bị trói buộc với lại khi thu những nữ nhân ở trong thế giới Toàn Chức Pháp Sư xong thì cậu sẽ bay về Nhật Bản gặp mặt Kanami và Gabriel sau đó sinh sống ở đó luôn.


Một lúc sau, Chu hiệu trưởng, Đặng Khải, Dương Tác Hà.
Những nhân vật quan trọng nhất của Bắc Thành xuất hiện.
Mục Trác Vân cùng Vũ Ngang đích thân ra nghênh đón những người mới tới này.


Chu hiệu trưởng chính là đại diện cho trường học ma pháp, là ngôi sao sáng nhất của trường học ma pháp Bắc Thành.


Đặng Khải là một trong những người đứng đầu của liên mình thợ săn, địa vị rất cao.


Dương Tác Hà thì đại diện cho hiệp hội ma pháp, quyền lực chỉ đứng sau có 2 người.


Bên phía quân đội thì có Trảm Không, vị huấn luyện viên trưởng này có thể nói là một trong những Ma pháp sư mạnh mẽ nhất trong nhóm người này.
Hắn ở Bắc Thành chính là một Chiến Thần Thủ Hộ!

Mục Trác Vân thì không cần phải nói, là dê đầu đàn của một gia tộc.


Đường Long cảm thấy bất ngờ khi phát hiện mấy đại nhân vật của Bắc Thành đều là người mà hắn quen biết.
Cậu cũng thấy được vài bạn học của hắn cũng tới xem trận đấu này, tình cờ thấy được Chu Mẫn bên trong.


- Chu Mẫn, Trương Tiểu Hầu, Hà Vũ, Trương Anh Lộ, Hứa Chiêu Đình, Vương Tam Bàn… các ngươi sao cũng vào đây được?

- Nhà trường có cho một cái danh sách khách mời, ngoài ra còn có Mục Bạch đưa chúng ta vào nữa.
Hôm nay là ngày đệ nhất cao thủ của trường chúng ta quyết đấu, chúng ta há có thể không đến xem được sao?(Hứa Chiêu Đình)

Hứa Chiêu Đình vừa nhìn Đường Long vừa nói nhưng Đường Long có thể cảm nhận được sự chua xót trong lời nói của Hứa Chiêu Đình.


Hứa Chiêu Đình là một vị Lôi hệ Ma pháp sư.
Vốn người quyết đấu hôm nay chính là hắn, ai ngờ nửa đường lại bị Đường Long đoạt mất nhưng mà trải qua lần rèn luyện đó, Hứa Chiêu Đình đối với Mạc Phàm cũng không còn ác cảm nữa.
Nguyên nhân chính là vì mạng nhỏ của mọi người là do Mạc Phàm hắn cứu.
Thật ra bọn họ hi vọng trận quyết đấu lần này Mạc Phàm có thể biểu hiện tốt tốt một chút, để cho nhà trường bọn họ còn có chút mặt mũi.


- Đường Long, ngươi cố lên nha.


Chu Mẫn nở nụ cười tươi cổ vũ Đường Long, nếu không phải là xung quanh có nhiều người thì nàng đã nhào vào lòng Đường Long nói với nhau những lời đường mật rồi.


Các vị, hoan nghênh các vị đã tới dự tiệc ngày hôm nay.
Ta thật sự rất vui khi mọi người có thể tới chúc mừng cho con trai của ta.
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Chúng ta cũng già rồi, bây giờ muốn thi triển ra một cái Ma pháp còn khó khăn nữa là, cho nên tương lai của Bắc Thành có lẽ nên dành cho những người trẻ tuổi tài giỏi.
Bọn chúng ngày hôm nay so với chúng ta càng thêm kiệt xuất.(Mục Trác Vân)

- Các ngươi cảm thấy việc ta mở tiệc chiêu đãi mọi người chỉ vì hôm nay là buổi lễ trưởng thành dành cho đứa con trai của ta là đó là một sai lầm lớn, thế nhưng từ trước đến sau ta vẫn luôn tin tưởng rằng bọn chúng sẽ hậu sinh khả úy.
Mục Trác Vân ta vì tương lai Bắc Thành mà nuôi dưỡng ra vô số Ma pháp sư kiệt xuất.(Mục Trác Vân)

- Đó là điều mà Mục Trác Vân ta cũng có thể làm cho Bắc Thành được mà thôi.

Tương lai của Bắc thành sau 10 năm, 20 năm có thể trở nên huy hoàng, phồn hoa hay không đều nằm trên tay những người trẻ tuổi này.
Cho nên các ngươi có cảm thấy vì tương lai của Bắc Thành mà ta tổ chức một cái yến hội long trọng như vậy để mọi người cùng chứng kiến có đáng hay không?(Mục Trác Vân)

- Hay! Vì tương lai của Bắc Thành, mọi ngươi nâng ly lên nào.(Dương Tác Hà)

Rốt cuộc thì trận quyết đấu Ma pháp cũng được bắt đầu.
Đường Long sớm biết lão Mục Trác Vân đã cho sắp xếp hết mọi thứ hết rồi chỉ còn chờ hắn vào trong sân đấu là bắt đầu nữa thôi.
Sân quyết đấu là một sân có hình bầu dục.
Nếu như so với sân huấn luyện của nhà trường thì nó to hơn rất nhiều, nó giống như một cái thao trường thu nhỏ vậy.
Ở hai bên khán đài có đầy đủ ghế ngồi cho tất cả quan khách ngày hôm nay tới tham dự.


Đường Long đang còn đứng giữa sân đấu.
Thực tế thì hắn đứng ở đó chỉ có 1 mình, Vũ Ngang vẫn chưa có xuất hiện, hiển nhiên là do lão Mục Trác Vân cố tình làm như vậy rồi để cho Vũ Ngang càng thêm nổi bật.


Mọi người đang không ngừng bàn tán xôn xao, thì rốt cuộc Vũ Ngang mặc một thân vũ trang được chế tạo đặc biệt cũng xuất hiện.


Trang phục này giống như được làm từ da hay lụa cao cấp vậy.
Dưới ánh đèn chiếu lên nó làm cho nó sáng lóng lánh lên.
Hơn nữa trên người hắn còn có một trang sức vô cùng đặc biệt nữa.
Cả người hắn toát lên khí chất của một vị vương phủ khi đi vào điện phủ.
Hình tượng xuất hiện của Vũ Ngang đã tiêu tốn không ít thời gian của trận đấu rồi.
Bộ trang phục này mà so sánh với cái bộ đồ trên người Đường Long thì thật sự là sự đối lập khổng lồ.


Vũ Ngang mặc trên người một bộ ý phục lộng lẫy như thế khiến cho khí chất của hắn thoáng chốc tăng lên mấy cấp bậc liền.
Cộng thêm với việc hắn cao và gầy, khí chất lại âm nhu, khiến cho các cô gái khi nhìn thấy hắn càng thêm mê mệt.


Hắn mặc một bộ đồ trắng như tuyết, trên đó còn có khắc gia huy của gia tộc Băng hệ.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Vũ Ngang chính là người sáng nhất đêm nay.
Hắn nở một nụ cười tự tin, điều đó cho thấy hắn chính là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay.


- A, lần này cái lão Mục Trác Vân chơi lớn rồi.
Người đếm xem trên người cái thằng Vũ Ngang kia có bao nhiêu món Ma khí và Ma cụ vậy?(Đặng Khải)

- Đặng Khải, cuộc quyết chiến này người là người chứng kiến, cho nên ngươi làm trọng tài cho bọn hắn đi.(Mục Trác Vân)

- Hai người các ngươi ở trong các bạn đồng trang lứa đều là những người kiệt xuất, trận quyết đấu này là muốn cho các ngươi chăm chỉ tu luyện hơn… Tóm lại, đến điểm thì dừng.(Đặng Khải)

- Được rồi.
Hai bên bắt tay nhau.
Khi có hiệu lệnh của ta thì trận đấu sẽ được bắt đầu.(Đặng Khải)

Đường Long và Vũ Ngang cùng bước lên, rồi đưa tay ra bắt tay.


Đột nhiên, trong lòng bàn tay Vũ Ngang ngưng kết ra một tầng băng lạnh.
Trong nháy mắt, Đường Long liền có thể cảm nhận thấy một cỗ không khí lạnh, rét buốt đang âm thầm xâm nhập sâu vào trong cơ thể hắn.


Đường Long phản ứng lại cũng rất nhanh.
Cánh tay hắn liền hiện lên một màu đỏ.
Một ngọn lửa liền xuất hiện bảo vệ mạch máu, xương cốt, cơ thể hắn tránh khỏi cái lạnh buốt kia.
Sau đó, khuôn mặt cậu không biến sắc nâng ngón tay giữa của mình lên khiêu khích.


- Con chuột nhắt này quả thật cái gì cũng không biết.
Nhưng mà không sao, ta sẽ đem cái đầu toàn nước của nhà ngươi đóng thành băng, để cho ngươi thông minh lên một chút vậy.(Vũ Ngang)

- Không cần phải đe dọa đâu.


Hai người Vũ Ngang và Đường Long xoay người đi về vị trị của mình.


- Trận quyết đấu, bắt đầu.(Đặng Khải)

Khi giọng nói của Đặng Khải hạ xuống, con ngươi của Vũ Ngang sáng lên ánh sáng xanh lam, bảy viên Tinh Tử xuất hiện, mọi người có thể thấy rõ được bảy viên Tinh Tử Băng hệ đang nhanh chóng gắn liền với nhau tạo thành một cái Tinh quỹ.


Thấy Vũ Ngang đã liên kết Tinh Quỹ thành công, Đường Long cười lạnh lấy, nấm tay phải nấm lại giơ lên ngang mặt mà trên đó xuất hiện khí ép bọc.


- Băng Man – Ngưng Kết.(Vũ Ngang)

- Muốn đóng băng ta, không có cửa đâu.
Chấn Động chi Quyền.


Tay phải hướng không khí trước mặt mình nện tới, hiện trường mọi người đều chấn kinh khi họ thấy được không khí bị Đường Long nấm ra thành những vết nứt không ngừng kéo dài và chấn động xuất hiện khiến cho cả sân thi đấu rung chuyển không thôi, Vũ Ngang vừa mới phòng thích Ma pháp của mình đã bị cắt đứt không thể tiếp tục thả ra Băng hệ Ma pháp tấn công lần hai.
Cơ thể Vũ Ngang nghiêng trái nghiêng phải, trọng tâm bất ổn, Đường Long thừa cơ lấn người mà lên dùng cận chiến phương thức đánh cho Vũ Ngang hộc huyết vài lần, Đường Long không theo sáo lộ ra bài khiến cho Vũ Ngang không kịp phản ứng, kể cả Mục Trác Vân cũng không ngờ được rằng Đường Long lại chơi một chiêu này.
Đường Long một cái ném qua vai ném Vũ Ngang bay đi.


- Đó chỉ là màn chào hỏi của ta mà thôi.
Chúng ta tiếp tục nào.


Vũ Ngang có chút chật vật đứng dậy dùng tay lau đi khóe miệng máu tươi, dưới chân hắn hàn khí tỏa ra.


- Băng Man – Ngưng Kết.(Vũ Ngang)

- Hỏa Tư – Chước Thiêu.


Tốc độ hoàn thành Tinh Quỹ của Đường Long cực kì nhanh, cơ hồ là chỉ cần 1s là hoàn thành rồi.


- Kỳ lạ, không phải hắn đã nắm giữ được Hỏa Tư – Phần Cốt rồi hay sao? Tại sao hắn lại phóng thích ra Hỏa Tư – Chước Thiêu? Uy lực của Phần Cốt mạnh hơn so với Chước Thiêu kia mà.
Hắn đã chiếm được tiên cơ phóng thích ra ma pháp trước, tại sao không khôn ngoan phóng thích ra Phần Cốt mà lại phóng thích ra Chước Thiêu?(La Vân Ba)

Thật ra, một số người từng quen biết Đường Long đều cũng biết trong tất cả học sinh, Đường Long chính là người đầu tiên nắm giữ được Ma pháp cấp 2.
Hồi đó, trong khi rèn luyện, Hỏa Tư – Phần Cốt đã hiển lộ thần uy.
Thế mà ngày hôm này, trong trận quyết đấu quan trọng như thế này, lại phóng thích ra một cái kỹ năng cấp 1 Hỏa Tư – Chước Thiêu.


Trong đầu Mục Ninh Tuyết và Chu Mẫn cùng Đường Nguyệt nghĩ tới một câu “Giả heo ăn thịt hổ”.


- Hỏa Tư – Chước Thiêu thả xuống xung quanh mình.
Dùng ngọn lửa đó để trừ hiệu quả đông cứng của Băng Man đúng là rất tốt.(Đường Nguyệt)

- Hỏa Tư cấp 1 phá Băng Man cấp 2, rất hay.(Chu Hiệu trưởng)

Hoàn thành xong việc bảo vệ bản thân mình khỏi giá rét, Đường Long lại liệt kết Tinh Tử chuẩn bị thả ra Ma pháp khác của mình.


- Hỏa Tư – Phần Cốt.


- Băng Man của Vũ Ngang bị phá rồi, nếu dính chiêu đó thì hắn sẽ bất lực.(Thải Đường)

- Hắn không có chuyện gì đâu.(Mục Trác Vân)

Trên môi Mục Trác Vân thì vẫn nở nụ cười tươi như hoa, phảng phất như những điều này hắn đã tính toán hết cả rồi vậy.


Hỏa Tư – Phần Cốt rốt cục cũng rơi xuống.
Nhưng rất nhanh mọi người phát hiện tốc độ Vũ Ngang đột nhiên tăng nhanh.
Trong khoảnh khắc ngọn lửa kia sắp tới gần, hắn nhanh chóng di chuyển sang địa phương khác cách đó 4-5m.
Tốc độ nhanh như thế này làm cho mọi người nhìn hoa cả mắt.
Những người có mặt ở đây đều không hiểu rốt cuộc vì sao Vũ Ngang hắn có thể di chuyển sang vị trí khác nhanh như vậy.


Đường Long thấy Hỏa Tư – Phần Cốt rơi vào khoảng không liền cau mày lại, cậu đảo mắt nhìn dưới chân của Vũ Ngang cũng biết được vì sao hắn lại có tốc độ nhanh như vậy thì ra là do Ma cụ mang lại.
Đó là giày Ma cụ hay nói chính xác hơn là một Ma cụ thuộc Thổ hệ có kỹ năng Đích Ba.



- Ngươi cho rằng cái kỹ năng Hỏa Tư – Chước Thiêu nho nhỏ kia khiến ta phải bó tay sao? Vậy thì ngươi ngây thơ quá rồi.
Trò đùa 2 năm qua cũng đến lúc kết thúc rồi.
Nếu như người tới trước mặt nghĩa phụ ta dập đầu, trước ánh mắt của tất cả mọi người thì may ra ta sẽ tha cho ngươi 1 mạng đấy?(Vũ Ngang)

- Rất là cuồng vọng và tự đại.
Không biết tiếp theo ngươi có cuồng vọng nổi không.


Đường Long cười lạnh lấy tay phải lại nấm vào trên đó xuất hiện khí ép bọc, Vũ Ngang thấy Đường Long lại làm động tác kì lạ cũng nhớ tới Đường Long còn có một chiêu này, hắn đã quên vì cứ tưởng rằng chiêu đó chỉ dùng được có một lần.
Đường Long nện nấm đấm xuống mặt đất khiến cho toàn bộ mặt đất nhấp nhô ngăn cản di chuyển của Vũ Ngang.


- Hỏa Tư – Phần Cốt.


- Băng Man – Phúc Cái.(Vũ Ngang)

Vũ Ngang giống như một Tung Tuyết Chi Yêu, lãnh ngạo đứng trong băng tuyết dày đặc.
Cả sân đấu liền trở nên mờ mịt.
Bão tuyết lạnh băng, lãnh khốc vô tình, giống như Bão tuyết mùa đông đột nhiên phủ xuống khiến cho tất cả sinh vật đều không còn con đường sống.
Mọi người ở hai bên khán đài cũng như rơi vào Băng thiên tuyết địa.
Bọn họ không tự chủ xoa xoa hai tay, răng cũng bắt đầu run lên cầm cập.


- Ta ngất! Lần trước khi ta nhìn thấy hắn thì hắn cũng mới chỉ nắm giữ Băng Man – Ngưng Kết.
Mới trôi qua có 1 năm không có gặp mà hắn đã tu luyện Băng Man tới cấp 3 rồi.
Băng Man – Phúc Cái chính là một cơn bão tuyết.
Ngay cả ngọn lửa kia cũng bị dập tắt.
Tiểu tử Mạc Phàm kia có chạy trốn tới bất kỳ nơi nào trên sân đấu thì cũng chỉ trong vòng vài giây là bị đông cứng thành băng.(Phì Thạch)

- Kết thúc rồi! Không thấy vòng lửa bảo vệ của Đường Long bị dập tắt rồi sao.
Khi những Băng tuyết này rơi xuống toàn bộ thì chúng ta cũng sẽ thấy được một cái tượng đá hình người mà thôi.(Lê Văn Kiệt)

- Khi trận đấu sắp kết thúc bảo Vũ Ngang dừng tay lại.
Nếu không sẽ đông cứng mặt Mạc Phàm khiến cho hô hấp đình trệ dẫn tới nguy hiểm tới tính mạng.(Chu Hiệu trưởng)

- Yên tâm học sinh Hỏa hệ thì làm sao có thể chết dễ dàng như vậy trước băng tuyết được cơ chứ.(Mục Trác Vân)

Mục Trác Vân khá là hài lòng với biểu hiện của Vũ Ngang, hắn liếc nhìn xung quanh thấy được biểu cảm trên mặt mọi người ai nấy đều chấn kinh khi mà Vũ Ngang dùng ra Băng Man cấp 3.


- Đặng Khải, tới lúc rồi.(Chu Hiệu trưởng)

Trên sân quyết đấu, Đặng Khải cũng muốn cho trận đấu cách biệt quá xa này dừng lại.
Nhưng bên trong băng tuyết mịt mù kia lại có một ngọn lửa lập lòe cực nóng.
Điều này làm cho Đặng Khải hắn từ bỏ cái suy nghĩ thoáng qua này.


- Lão Chu, thằng bé Đường Long này sợ rằng không có đơn giản như chúng ta vẫn tưởng tượng đâu.(Đặng Khải)

Trong bão tuyết, Đường Long đứng hiên ngang đối mặt với Vũ Ngang, dù không muốn nhưng bây giờ phải thể hiện ra thực lực chân chính của mình một bộ phận rồi.


- Ta không muốn bộc lộ ra nhưng đây là ngươi ép ta.


Đường Long bắt đầu phòng thích ngọn lửa về phía Vũ Ngang.
Ngọn lửa này tuy rằng nho nhỏ nhưng nó lại cực kỳ nóng và có lực xuyên thấu rất mạnh.
Băng tuyết tràn ngập kia không có cách nào khiến cho nó tắt đi được.
Hỏa Tư lại một lần nữa hiện ra trước mặt Vũ Ngang, khi hắn đang còn thao túng băng tuyết.
Vũ Ngang khinh thường cười một tiếng.
Sau đó âm thầm điều ra một ma cụ phòng ngự từ trong thế giới tinh thần.


- Băng Ai Chi Thuẫn.(Vũ Ngang)

Vũ Ngang đánh thức ấn ký Băng Ai Chi Thuẫn từ trong liên kết linh hồn của mình ra.
Trong phút chốc, một dấu vết nhỏ liền xuất hiện.
Nó nhanh chóng lớn lên và biến thành một cái lá chắn hình vòng cung làm từ băng.
Cái Băng Ai Chi Thuẫn này hoàn toàn bảo vệ an toàn cho Vũ Ngang hắn.


Tất cả quan khách khi thấy một màn như vậy, có người thì thở dài, có người thì cười nhạo.


Cần gì phải dùng tới cái lá chắn này làm gì? Ngươi không khoe khoang sự giàu có của nhà mình thì thấy khó chịu sao?

- Hỏa Tư – Bạo Liệt.


Từ bên trong băng tuyết lãnh khốc vô tình, mịt mờ.
Một âm thanh cao vút truyền ra khắp sân đấu.
Vừa dứt lời, trong sân đấu đang còn một màu trắng xóa bỗng nhiên xuất hiện một màu đỏ ngầu đến kinh dị.
Màu đỏ ngầu lúc mới xuất hiện nó không khác gì một cây nến nhỏ bé.
Nhưng chỉ sau giây lát thì những tiếng nổ vang rất lớn.


Không hề có dấu hiệu báo trước, ngọn lửa bỗng nhiên nổ tung.


Lấy ngọn lửa vừa rơi xuống kia làm trung tâm.
Từng vòng, từng vòng sóng lửa bắt đầu lan tràn ra xung quanh.
Ngọn lửa cực nóng cuồng loạn bay múa.
Một nàu đỏ chói mắt, không khí xoắn ốc lại, Không khí dưới sức ép của cái nóng đột nhiên nổ vang.
Những âm thanh nổ vang đó lan truyền tới chỗ quan khách đang ngồi trên khán đài.
Mọi người thấy vậy liền trợn mắt há mồm.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào cái Hỏa Tư – Bạo Liệt cực nóng kia.


Toàn trường đều im lặng một cách lạ thường, vừa rồi bọn họ nhìn thấy được có người thi triển ra được Hỏa tư cấp 3 chưa kể tới người thi triển đó là một học sinh chưa tốt nghiệp Cao trung.


Mọi người còn chưa kịp khôi phục tinh thần lại khi thấy Vũ Ngang có kỹ năng cấp 3 Băng Mạn, thì ngay sau đó đã bị Mạc Phàm hắn làm cho một trận nổ tung.
Nội tâm của tất cả mọi người vào lúc này không có cách nào bình tĩnh trở lại được.


Đội trưởng của Thành thị liệp yêu tiểu đội Từ Đại Hoang khi thấy một màn này, con mắt của hắn như muốn rơi ra.


Hỏa Tư – Bạo Liệt có thể coi như là tuyệt học của hắn.
Ở trong thợ săn ma pháp sư, dựa vào cái kỹ năng cấp 3 này, hắn cũng được xem như là một trong những người thợ săn hàng đầu rồi.
Nhưng vấn đề chính là, để có được cái kỹ năng này, hắn phải tiêu tốn hết 30 năm mới có thể nắm giữ được.
Mà đâu phải dễ dàng nắm giữ đâu, hắn phải hao tổn hết tâm tư mới có thể đột phá tới Hỏa Tư – Bạo Liệt đấy.
Thế nhưng một học sinh còn chưa có tốt nghiệp trường trung học lại có thể nắm giữ được nó.
Sự thật phũ phàng như thế này, làm sao hắn có thể tiếp nhận được chứ.


Nhìn thấy biểu hiện của Đường Long thì phòng quan sát trận đấu giành cho khách VIP bắt đầu nháo nhào lên tranh nhau mà thế lực tranh nhau gắt nhất là Chu thị gia tộc đại diện cho Hiệp Hội Ma pháp sư, một người trong Mục thị và La Vân Ba đại diện cho Quân Đội.


Vũ Ngang là đệ tử của thế gia, hắn xem như là nguồn tài nguyên tốt nhất của Bắc Thành rồi.
Chỉ mới từng đó tuổi mà tu luyện ra tới kỹ năng Băng Hệ cấp 3 khiến cho mọi người cảm thán không thôi mà một học sinh từ Thiên Lan Ma pháp Cao trung lại có thể đạt tới cảnh giới này khiến cho cả tòa thành đều chấn kinh là Hỏa hệ cấp 3.


- Lão sư Đường… Đường nguyệt, có phải cô lại thiên vị cấp cho Mạc Phàm thứ gì đó nữa hay không vậy? Tại sao Mạc Phàm hắn có thể biến thái tới như vậy?(Hứa Chiêu Đình)

Lần này, con cưng Lôi hệ Hứa Chiêu Đình hoàn toàn phục rồi.


Nửa năm trước, Hứa Chiêu Đình hắn mới có thể nắm giữ được Lôi hệ Ma pháp cấp 2.
Hắn còn tưởng mình kéo gần khoảng cách với Đường Long không ít, ai ngờ được Đường Long này tu luyện không khác gì ngồi trên hỏa tiễn vậy.
Mẹ nó chứ, mình mới học xong cấp 2 thì hắn đã học xong cấp 3 rồi.
Nếu như lão sư Đường Nguyệt không thiên vị cho hắn thì Hứa Chiêu Đình làm sao tin được Đường Long lại tu luyện nhanh tới như vậy được.


- Không có.
Tất cả đều tự mình hắn tu luyện mà ra.(Đường Nguyệt)

Đường Nguyệt là người duy nhất biết Mạc Phàm hắn có Tinh trần ma khí.
Nàng có thể đại khái đoán được tốc độ tu luyện của Đường Long so với người khác là nhanh hơn rất là nhiều.


Băng Tuyết rốt cuộc cũng biến mất, Đường Long chờ đợi thân thể ấm lên rồi bước về phía Vũ Ngang vừa ngã xuống.


- Mẹ kiếp, ngươi tưởng rằng trên đời này chỉ có mình ngươi nắm giữ kỹ năng cấp 3 thôi à?

- Hay lắm, ha ha, hay lắm.
Thật sự rất tuyệt đấy.(Vũ Ngang)

Vũ Ngang đang còn chật vật té trên mặt đất đột nhiên đứng dậy.
Đường Long cũng không ngờ cái thằng này vẫn còn tỉnh táo.
Theo lý thuyết khi Băng lá chắn ngăn chặn phần lớn Hỏa Tư – Bạo Liệt thì dư chấn của vụ nổ tung ầm ầm cũng không thể nào ngăn chặn được.
Cỗ dư lực mạnh mẽ này đủ để làm Vũ Ngang hắn hôn mê rồi.


- Lại là Ma cụ mà còn là Ma cụ chuyên chống lại Hỏa hệ Ma pháp.


- Giày Ma cụ, Thuẫn Ma cụ, lại còn có một cái Áo Giáp Ma cụ quý giá đến cực điểm kia nữa.
Ngươi không cần phải xa xỉ tới như vậy chứ.(Nam tử họ Chu)

- Ha ha, quên nói với mọi người.
Đây là quà sinh nhật của ta dành tặng cho con trai ta nhân dịp sinh nhật 18 tuổi của nó.
Ta tặng cho hắn một cái áo giáp Băng tằm để phòng ngừa tiểu nhân đánh lén.(Mục Trác Vân)

- Có lầm không vậy, thế thì quyết đấu làm cái gì nữa.
Toàn thân là ma cụ.
Nếu có bản lĩnh thì cởi tất cả ma cụ ra rồi quyết đấu xem, quá vô sỉ.(Chu Mẫn)

- Bối cảnh cũng là một loại thực lực.(Mục Trác Vân)

- Đáng tiếc….

quá đáng tiếc.
Tên học sinh Đường Long này quả thực rất là xuất sắc.
Kết quả vẫn là thua vì Ma cụ.(Dương Tác Hà)

Ở đây cũng có rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc cho Mạc Phàm.


Ngày hôm này hắn phơi bày ra Hỏa Tư cấp 3 thật sự cũng đủ cười ngạo tất cả bạn học cùng trang lứa ở Bắc Thành rồi.
Rất nhiều đệ tử thế gia cũng sẽ bị đè bẹp dưới chân hắn nhưng mà quyết đấu chính là quyết đấu.
Thua chính là thua.
Đúng như Mục Trác Vân nói, Bối cảnh cũng là một loại thực lực.
Đạo lý này rất nhiều người sau này ra xã hội mới hiểu.


- Ngươi đúng là nhận được người cha tốt đấy.


- Nói thật, ngươi rất giỏi.
Ta còn tưởng người chỉ là một thằng hề có ý định lừa bịp thiên hạ.
Thì ra ngươi cố tình ẩn giấu tu vi rồi nhân cơ hội này nhất kỵ đương thiên.
Đáng tiếc người chỉ còn cách có chút xíu, còn cách chút xíu nữa, ha ha ha.(Vũ Ngang)

- Đường Long!! Bỏ đi! Áo giáp Băng Tằm là áo giáp chuyên khắc chế kỹ năng thuộc Hỏa hệ.
Hỏa Tư – Bạo Liệt của ngươi sợ rằng không thể nào đả thương được Vũ Ngang.(Đặng Khải)

- Đặng Khải nói không sai.
Băng Man của ta sẽ biến người thành một khối tượng đá.
Khi tuyết tan ra người sẽ rất khó khăn đứng dậy đấy.
Bây giờ ngươi tới trước nghĩa phụ ta dập đầu, ta sẽ niệm tình ngươi là một đối thủ không tệ mà tha cho ngươi.(Vũ Ngang)

- Bối cảnh cũng là một loại thực lực, nực cười.
Ta sẽ cho các ngươi thấy cái gì mới gọi là thực lực chân chính.


Đường Long thật sự là bị sự vô sỉ của Vũ Ngang và Mục Trác Vân chọc giận rồi cộng thêm hắn thấy được lão cha mình quỳ xuống cầu sinh Mục Trác Vân nhưng hắn không đồng ý mà còn làm nhục lão cha mình càng là chọc nộ Đường Long rồi.


Đường Long tay phải nâng lên trên đó xuất hiện Hỏa hệ Tinh Trần và tay trái nâng lên trên đó xuất hiện Lôi hệ Tinh Trần đồng thời xung quanh cơ thể không khí xuất hiện những vết rạch nứt.
Thấy một màn này mọi người có mặt tại đây chấn kinh.


- Lôi Ấn – Nộ Kích.


Lôi điện trùng trùng điệp điệp rơi xuống người Vũ Ngang khiến cho uy lực đòn đánh càng thêm mạnh mẽ.
Nó hung hăng đánh lên người Vũ Ngang đang không có một chút nào phòng bị.
Vũ Ngang hắn đang còn niệm chú kỹ năng Băng Man thì bị những Lôi điện chói mắt kinh khủng này bao vây.
Nội tâm hắn vào lúc này chấn động mạnh mẽ, không nói lên lời.


Lôi Điện cuồng bạo vô cùng.
Mỗi một lần nó oanh trúng thân thể, khiến cho Vũ Ngang cảm thấy đau đớn kịch liệt.
Đáng sợ nhất là những Lôi Ấn này chui vào bên trong cơ thể, đâm sâu vào da thịt, xương xốt tạo nên hiệu quả điện giật khổng lồ.
Dù cho có áo giáp Băng Tằm ngăn cản thì hắn vẫn như cũ bị Lôi Điện có lực xuyên thấu rất mạnh tàn phá bên trong cơ thể không có cách nào ngăn cản được.


Thân thể Vũ Ngang vào lúc này không còn là của hắn nữa rồi.
Thân thể hắn kịch liệt co quắp.
Trên khuôn mặt ngạo mạn và kiêu căng lúc nãy, bây giờ chỉ còn sót lại sự nghi hoặc, khó hiểu và không dám tin vào mắt mình.


Áo giáp Băng tằm ở trước mặt đạo Lôi Ấn này hình như không có tác dụng.
Rốt cuộc Vũ Ngang hắn không nhịn được, liền kêu la thảm thiết, rồi nằm ngã sóng soài trên mặt đất.
Lần này, Vũ Ngang hắn không thể nào bò dậy được nữa.
Lôi Ấn cấp 3 còn muốn bá đạo hơn cả Hỏa Tư – Bạo Liệt.
Áo giáp Băng Tằm có thể khắc chế kỹ năng Hỏa Hệ nhưng nó lại không thể nào ngăn cản nổi đạo Lôi Ấn cấp 3 có lực xuyên thấu đáng sợ như thế này.


Thấy Vũ Ngang ngã trên mặt đất, Đường Long từ từ đi tới đồng thời hai tay bọc trong khí ép bọc, Đặng Khải nhìn thấy một màn này cảm giác được sự việc không tốt muốn ngăn cản nhưng mà khoảng cách của hắn với Đường Long và Vũ Ngang không có ngăn cản được.


- Chấn Động chi Quyền.


Đường Long nện quả đấm của mình vào đôi chân của Vũ Ngang, chấn động lực lượng chấn vụn hết xương cốt của hắn khiến cho Vũ Ngang đau đớn kêu la thảm thiết.
Đánh gãy đôi chân của Vũ Ngang xong, Đường Long cũng dừng lại ánh mắt trực câu câu nhìn về khán đài VIP nơi Mục Trác Vân đang ngồi nhưng bây giờ trên khuôn mặt hắn hiện ra vẻ sợ hãi cùng khó tin.


- Hắn… Hắn….
Hắn chẳng lẽ là Trung cấp ma pháp sư.
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Trên cái thế giới này, dù tốc độ tu luyện có nhanh như thế nào thì cũng không thể nào chỉ trong vòng 3 năm là tu luyện từ Sơ cấp lên tới Trung cấp được, tuyệt đối không có khả năng.(Mục Trác Vân)

- Ra đây là bất ngờ mà anh muốn giành cho em sao? Thú vị đấy, ẩn dấu đủ sâu.(Mục Ninh Tuyết)

- Người nào… Ai có thể….
Ai có thể nói cho ta biết, cuối cùng….
Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra được không?(Nam Tử họ Chu)

- Trung cấp Ma pháp sư.
Hắn là Trung cấp Ma pháp sư nên mới có thể thức tỉnh được hệ thứ 2.
Chắc chắn là như thế rồi.(Tiết Mộc Sinh)

- Không phải.(Chu Hiệu trưởng)

Chu hiệu trưởng, người có địa vị cao nhất liền phủ định.
Mọi người liền chăm chú nhìn Chu hiệu trưởng.
Vào lúc này mọi người tin tưởng chỉ có Chu hiệu trưởng, một người đức cao vọng trọng nhất mới có thể giải thích được cho bọn họ – những người đang còn điên cuồng, ngơ ngác không hiểu vì sao ở đây.


- Hắn vẫn là Sơ giai Ma pháp sư.(Chu Hiệu trưởng)

- Vậy ôn giải thích sao hắn có thể phòng thích Lôi hệ Ma pháp.(Nam tử họ Chu)

- Trời sinh song hệ, hắn….
Đường Long là trời sinh….
trời sinh song hệ.(Chu Hiệu trưởng)

Nghe những lời của Chu Hiệu trưởng nói xong toàn trường mọi người nổ tung, Từ Đại Hoang cùng các thành viên khác của Liệt Yêu đội thành thị vẻ mặt càng là không thể tin.


- Chả trách khi thấy hắn lại quen thuộc như vậy, Đường Long chính là Xích Diệt và Xích Diệt cũng chính là Đường Long, cả hai đều là cùng một người.(Phì Thạch)

- Điều đó…Không có khả năng.(Thải Đường)

- Tiểu tử này… Quân đội chúng ta đã quyết định rồi.
Ai dám ra tay tranh đoạt hắn với bọn ta, ta sẽ tịch thu nhà của hắn.(Trảm Không)

Thống soái quân đội Trảm Không đứng thẳng lên nói.
Trảm Không hắn ở Bắc Thành làm gì có sợ bất cứ ai.
Ai dám nhảy ra tranh đoạt tiểu tử Đường Long trời sinh song hệ này, Trảm Không hắn ngày hôm nay sẽ giết hắn.


Nam tử họ Chu cũng muốn nhảy ra nói vài câu nhưng mà câu nói của Trảm Không làm cho hắn không dám đứng ra, Dương Tác Hà đại diện cho Hiệp Hội Ma pháp dám đứng ra, hắn là không sợ Trãm Không đem nhà của Hiệp Hội Ma pháp cho bưng.
Chu Hiệu trưởng cũng đứng ra tranh giành, hắn cũng đồng dạng không sợ Trảm Không bưng trường học của hắn, đa phần thành viên quân đội đều xuất thân từ Thiên Lan Cao trung của hắn nên Trảm Không sẽ phải suy nghĩ lại việc bưng Thiên Lan Cao trung bởi vì nếu hắn dám làm chắc chắn những người từng tốt nghiệp ở Thiên Lan Cao trung biết được sẽ đuổi theo Trảm Không đòi một cái công đạo.


- Mọi người có thể cho ta nói mấy câu không?(Đường Nguyệt)

Trong lúc mọi người đang nháo nhào lên thì giọng Đường Nguyệt vang lên, tất cả đều nhìn sang xem coi Đường Nguyệt muốn biểu đạt cái gì.


- Ta nghĩ là các ngươi mời chào Đường Long vào thế lực của mình là không thể vì ta làm lão sư của hắn cũng tiếp xúc với hắn nhiều nhất nên biết rất rõ tính cách của tiểu tử đó.(Đường Nguyệt)

- Hắn tính cách không bị gò bó cùng với yêu thích ung dung tự tại hơn nên chắc chắn sẽ không gia nhập bất kì thế lực nào.(Đường Nguyệt)

- Chuyện đó không nói trước được.(Dương Tác Hà)

- Chờ tên tiểu tử đó tới đây đi rồi hãy tính tiếp.(Trảm Không)

Đường Long bước vào trong khán đài VIP, khí thế trên người vẫn không có thu lại mà đi tới cách Mục Trác Vân 10m dừng lại.


- Lão khốn nạn nên thực hiện lời hứa của mình lúc đó đã hứa với ta.


Mục Trác Vân nghe Đường Long nói phải thực hiện lời hứa là quỳ xuống xin lỗi Mạc Gia Hưng, hắn rất không tình nguyện thực hiện nhưng lần trước trước mặt Chu Hiệu trưởng cùng Đặng Khải và rất nhiều học viên của Thiên Lan Cao trung đã hứa nên hắn cắn răng chuẩn bị thực hiện thì Mục Ninh Tuyết ở bên cạnh không nói lời nào từ lúc bắt đầu trận đấu cho tới bây giờ lên tiếng.


- Đường Long có thể nể mặt ta mà bỏ qua lần này được không?(Mục Ninh Tuyết)

Đường Long tính cự tuyệt nhưng nhìn khuôn mặt cầu sinh cùng với lão cha hắn Mạc Gia Hưng đứng một bên lắc đầu thì hắn thở đài.


- Haiz Mục lão cẩu nghe cho kỹ đây, ta nể mặt Mục Ninh Tuyết và lão cha ta không tính toán với ngươi nên không cần phải xin lỗi lão cha ta nữa.


Khí thế trên người Đường Long thu liễm lại, tay nắm lấy bàn tay của Mạc Gia Hưng.


- Đi thôi, lão cha.
Chúng ta về nhà.


Đường Long khi mà lôi kéo Mạc Gia Hưng chuẩn bị rời đi thì bị Trảm Không gọi lại sau đó cậu rất là thẳng thắng cự tuyệt toàn bộ thế lực Bác Thành cùng với Hiệp Hội Ma pháp mời rồi dẫn Mạc Gia Hưng rời đi.
Mọi người cũng xác định được là Đường Nguyệt nói đúng, dù dùng cách nào đi nữa cũng không thể lôi kéo Đường Long tên yêu nghiệt này về phe mình.





.

Bình Luận (0)
Comment