Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 55

Cỗ kiệu được bốn người nâng nhẹ nhàng, chiếc chuông bạc đinh đang êm tai, màn trắng mỏng phấp phới trong làn gió. Đám mây lành bay đến cửa Thiên cung liền dừng lại.

Người phía dưới đều ghé mắt nhìn, bọn họ đều nhìn ra kiệu này là của Thần tộc. Ai ở trong kiệu thì bọn họ thừa biết, ngoài Tứ công chúa vừa được gả đi thì ai dám khoa trương như vậy? Sở dĩ ngồi kiệu chính là vì nàng ta không có pháp lực, chẳng thể trực tiếp cưỡi mây tới.

Điều đặc sắc và đáng được mong chờ nhất chính là vị Thần quân đã lâu chưa lộ mặt cũng có thể ở bên trong. Nghe nói ngài ấy bị hủy dung. Ai cũng muốn nhìn xem một chút bộ dáng hủy dung ra làm sao.

Phù Ngưng dẫn đầu vào, hắn khom người vén màn lên, cung kính mời hạ: “Mời Thần hậu rời kiệu.”

Chúng tiên đều đổ dồn ánh mắt về cỗ kiệu. Từ ngày Tứ công chúa thành thân, Thần tộc chưa bao giờ có mặt trong các sự kiện từ bé đến lớn.

Đa phần chúng tiên đều nghe từ chối đến quen. Không nghĩ hôm nay Thần tộc lại nhận lời mời.

Thiên quân mở rộng cửa đón tiếp, ông ta cười niềm nở chờ người trên kiệu bước xuống.

Đáng tiếc khiến bọn họ phải thất vọng rồi.

Cánh tay trắng mềm vịn vào thành kiệu, khuôn mặt xinh đẹp có chút u buồn xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Không còn là thiếu nữ e ngại sợ sệt. Cô giống như đóa hoa nở rộ giữa trời xuân.

Điều làm họ ngạc nhiên hơn chính là trong kiệu chỉ có một người. Vị Thần quân mà họ chờ đợi lại không thấy mặt mũi đâu cả.

Chúng tiên ở dưới quay mặt lại nhìn nhau hoang mang.

“Ngươi nói xem tại sao Nhị công chúa lại đi một mình?”

“Có khi nào nàng không được Thần quân yêu thương nên ngài ấy không chịu đi cùng.”

“Chả phải Thần quân bị hủy dung rồi sao? Cưới được một tiểu kiều thê xinh đẹp còn không cần.”

Bởi vì Thần Vĩ tính đến hiện tại đã sống mấy vạn năm, Tứ công chúa chỉ có bảy nghìn tuổi. Nói hắn cưới được một cái “tiểu kiều thê” cũng không sai.

Sắc mặt Thiên quân nhanh chóng đen lại, ông ta không ngờ mình chờ lâu như vậy lại chỉ chờ được đứa con gái mà ông ta ghét bỏ. Nó xứng đáng để ông phải đón tiếp sao?

Người chưa kịp bước xuống thì Thiên quân đã hùng hổ xoay người đi vào.

Diệm Bân cũng không để tâm ông ta dùng sắc mặt gì đón tiếp mình. Điều quan trọng là Bộ Khuyên của hắn chạy đi đâu mất rồi.

Hắn bỏ qua mấy tiếng nghị luận mà đi đến chỗ ngồi được sắp xếp. Phù Ngưng lặng lẽ đi theo sau nhằm đảm bảo an toàn.

Đợi ngồi xuống một lát hắn mới nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt hơi đanh lại.

Người bên cạnh cười ôn nhu, hòa nhã chào hỏi: “Chào Tứ muội, đã lâu không gặp. Muội muội trốn thật kĩ, tỷ tỷ tìm mãi không được.”

“Nhị công chúa tìm ta làm gì?” Hắn ghé sát lại hỏi nhỏ: “...Để đánh ta sao?”

“Muội muội cứ đùa, lần trước chỉ là hiểu lầm, chuyện qua rồi thì cứ cho qua. Ta và muội lại làm hảo tỷ muội.” Thiên Hiệu Nan cười nói xởi lởi, ai nhìn vào còn tưởng hai người rất thân.

Diệm Bân lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình, âm lượng vẫn giữ ở mức độ nhỏ: “Làm tỷ muội tốt với ta? Ngươi xứng sao?” Hắn nhếch khóe môi, quanh thân tỏa ra loại tà khí khiến người khác nổi da gà.

Thiên Hiệu Nan đưa khăn tay che miệng cười: “Đã biết cách nói chuyện rồi. Muội muội thật thú vị nha!”

Diệm Bân nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt đầy sát khí. Sau lại thu hồi tầm mắt đặt lên ly rượu anh đào.

Hắn khẳng định Thiên Hiệu Nan có vấn đề về tâm lý, vặn vẹo chết đi được. Chỉ có Bộ Khuyên của hắn tốt.

Thiên Hiệu Nan không chịu từ bỏ cuộc trò chuyện: “Sao hôm nay phu quân của muội không đến?”

Không nhận được câu trả lời càng khiến nàng ta nói nhiều hơn: “Có phải muội phu bắt nạt muội không? Muội nói đi, nhị tỷ sẽ đòi lại công đạo cho muội. Ta đã nói nam nhân Thần tộc không có gì tốt, muội lại một hai đòi gả.”

“Ngươi câm miệng! Suốt ngày luyên tha luyên thuyên, ngươi không nói ta còn tưởng ngươi yêu thầm ta. Vắng một đoạn thời gian liền chịu không nổi. Muốn mang ta ra xé xác đến điên rồi sao?” Diệm Bân không chấp nhận bất kì lời nói xấu nào về nàng.

Lúc Diệm Bân đang mắng hăng say thì vị Thái tử Thiên tộc là Thiên Hiệu Cân xuất hiện, hắn lạnh mặt nhìn. Vừa tiến lên liền muốn giáng cho Diệm Bân một cái tát.

Phù Ngưng không ngần ngại giữ lấy tay Thiên Hiệu Cân, hắn vẫn giữ một thái độ tiêu chuẩn: “Thái tử đừng tùy tiện đánh người, Thần hậu của Thần tộc không phải muốn đánh liền đánh.”

“Bổn Thái tử ta đánh người cần phải xin phép sao?”

“Cần!” Diệm Bân liếc mắt lên đáp lời. “Ta là Thần hậu, ngươi thấy ta chưa hành lễ, còn muốn đánh ta? Thần tộc có uy nghiêm của Thần tộc.”

“Ha... Ngươi mới gả qua Thần tộc được một thời gian ngắn liền quên mất thân phận của mình. Ngươi là người của Thiên tộc, là con của tiểu tiện nhân. Chỉ xứng đáng bị người giẫm dưới chân.” Thiên Hiệu Cân nhấn mạnh hai chữ “tiện nhân”

“Ta không phải người Thiên tộc, danh xưng này đừng tùy tiện gán bừa. Ta là người của Bộ... À không, của Thần quân, duy nhất chỉ có Thần quân.”

Bên kia có người gọi Thái tử, Thiên Hiệu Cân không muốn nhiều lời với Diệm Bân. Trước khi rời khỏi hắn nói với một giọng điệu hết sức khinh thường: “Một kẻ vong ân phụ nghĩa.”

“...”

Diệm Bân hết nói nổi, cái thể loại xem mình luôn luôn đúng còn người khác luôn sai. Hắn mới không cần để tâm nhiều.

Thiên Hiệu Nan vẫn cười tiêu chuẩn, nụ cười giống như sáng thêm một vòng: “Muội muội làm Thái tử ca ca tức giận thì không được đâu nha!”

Diệm Bân cứ thế trực tiếp đứng dậy đổi chỗ với một tiên nhân lạ lẫm. Vị tiên nọ cũng không tiện từ chối, cười cười nhường lại chỗ. Diệm Bân vẫn giữ phép lịch sự nói hai tiếng: “Cảm ơn!”

Hắn không phải đến đây đôi co với bọn họ, mục đích duy nhất của hắn chỉ có Bộ Khuyên. Những nhân vật râu ria bỏ qua được thì bỏ qua.

Mọi người đều nhìn được tràng diện bên này, thấy Thái tử tức giận rời đi liền chụm mấy cái đầu bạc mà xầm xì.

Mọi chuyện đều quy hết lên đầu Diệm Bân. Những tiên nhân ngồi bên cạnh hắn đều tránh sang để chừa ra khoảng trống rộng rãi. Không ai dám đến gần hắn lúc này. Chọc giận Thái tử chính là chọc giận vị Thiên quân tương lai. Làm gì có quả ngon để ăn chứ?

Diệm Bân thôi không nhìn bọn họ, nghiêng cái đầu hỏi nhỏ Phù Ngưng: “Thần quân đi đâu rồi?”

Phù Ngưng cung kính trả lời: “Thần cũng không biết, Thần quân chỉ dặn dò mang ngài đến đây trước, ngài ấy sẽ qua sau.”

Diệm Bân gật đầu không rõ chủ đích. Nàng chắc có việc gì đó cần làm. Hắn có hỏi đến mai cũng không ra.

Thái tử và Thái tử phi sắp được tấn phong đi vòng một lượt chào khách nhân. Khi đi đến chỗ Diệm Bân thì trực tiếp lướt qua.

Có bệnh!

Diệm Bân cười nhạt nhẽo ngẩng đầu nhìn mây trời.

Không biết qua bao lâu, Diệm Bân cúi xuống nhấp một ngụm rượu. Bên cạnh không hiểu sao nhiều hơn một bóng người.

Diệm Bân theo quán tính nhìn qua, vừa thấy người quen liền kinh ngạc không thốt nên lời.

Người Thần tộc cũng chú ý động tĩnh bên này, bọn họ cũng bị làm cho kinh ngạc không khác gì Diệm Bân. Nam nhân một thân trắng thuần xuất hiện chẳng hề có lấy một tiếng động.

Ngay cả xuất hiện lúc nào thì cũng không ai biết.

“Người vừa xuất hiện bên cạnh Tứ công chúa là ai vậy?”

“Có phải...” Vị tiên nọ ngập ngừng không nói ra.

“Là Thần quân sao?” Một tiên nhân nói khẽ.

“Không dám chắc, Thần quân nghe nói đã bị hủy dung mà?!”

Có một số người đã thấy dáng vẻ trước đây của Thần Vĩ liền nhận ra. Đây là Thần quân của Thần tộc. Chỉ là khí chất có hơi khác biệt. Lúc trước Thần quân luôn luôn trầm mặc, cúi đầu giảm thấp sự tồn tại. Lần này xuất hiện lại phong mang vô tận, khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Có một loại tin phục phát ra từ trên người ngài ấy. Giống như ngài ấy là đấng tối cao, ai ai cũng phải ngước nhìn.

Diệm Bân chau cái đầu nhỏ lại gần sát, hương rượu phả vào má của Bộ Khuyên: “Nàng đi đâu vậy? Ta chờ nàng mãi!”

Bộ Khuyên không khách khí đẩy mặt hắn ra, nói cũng không tính là nhỏ: “Đi trộm đồ!”

Diệm Bân giật thót che miệng nàng lại, ở đây tai vách mạch rừng, có nói thì cũng nên điệu thấp một chút.

Bộ Khuyên không hiểu thấu bị che miệng, cô liếc nhìn hắn: “Làm gì?”

“Nàng trộm đồ còn nói lớn, sợ người ta không biết sao?”

“Bọn họ không nghe được.” Bộ Khuyên vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, tự ý lấy ly rượu của Diệm Bận nhấp một ngụm.

Diệm Bân nhìn qua đám người, bọn họ đều mang tâm lí hóng chuyện nhưng mặt trừ hơi nhăn lại thì không có biểu tình gì khác. Hắn thở phào ngồi thẳng lại.

“Nàng đi qua bằng cách nào mà ta không phát hiện?”

“Trực tiếp bay đến, còn có thể thuấn di sao?”

“Nàng trộm gì vậy?” Diệm Bân tò mò hỏi.

Bộ Khuyên hiển nhiên cười một cái: “Thiên Linh đan!”

Thứ này... Diệm Bân lại tiếp tục ăn phải kinh ngạc. Đây không phải linh vật của Thiên tộc sao? Nàng nói trộm liền trộm được?!!

Bộ Khuyên nhắc nhở: “Đừng biểu hiện quá khoa trương, người ta đều nhìn về phía này rồi.”

Đám người thấy đôi bích nhân người nói ta đáp rất hòa thuận. Thần hậu thì ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, Thần quân mặt cười hòa nhã.

Bọn họ chỉ xem như hai người đang nói chuyện phiếm.

Ai cũng âm thầm đánh giá, chẳng dám bước chân qua thăm hỏi.

Một lát sau bọn họ mới cảm thấy kì lạ.

Thần tộc đã rơi đài, Thần quân chỉ là chức hữu danh vô thực. Còn nghe bởi vì bị đốt quá lâu trong Thần Hỏa nên tu vi sụt giảm nặng nề. Bọn họ e ngại cái gì mà không dám qua chứ?

Vừa nhớ ra điểm này thì liền có người đứng dậy cầm ly rượu hướng đến phía hai người.

Diệm Bân thu lại vẻ tươi cười ấm áp. Lạnh mặt nhìn người đang bước đến gần.

Người nọ bị nhìn đến không thoải mái, muốn quay về nhưng nghĩ đến mặt mũi. Cuối cùng vẫn phải cố gắng bỏ qua ánh mắt sắc bén kia mà đến nơi.

Có một người liền sẽ có người tiếp theo, một vài người đã đứng dậy muốn qua thăm hỏi một chút.

Bộ Khuyên hờ hững ngắm nghía ly rượu, mắt cũng không thèm nâng. Đợi lâu như vậy mà Thiên tộc không cử nổi một người mang ly đến cho cô. Thật là...

“Thần quân! Thần hậu!” Người nọ nâng chung rượu lên trước, cười hữu hảo chào.
Bình Luận (0)
Comment