Hệ Thống Kẻ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 15 - Chương 223: Ta Từng Truy Sát Hạng Ba Hoàng Bảng (1)

Chương 223: Ta từng truy sát hạng ba Hoàng bảng (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Sau khi hóa thân thành Tà Ảnh, sát khí của bọn chúng cũng cũng mạnh hơn!

Con ngươi của Gia Luật Sách bắt đầu căng to ra, nước mưa lạnh lẽo quất lên trên mặt y.

Y nhìn La Hồng, đối mặt với một mình La Hồng.

Giống như đang đối mặt với một đội quân!

Một người chính là một đội quân!

Gió lốc khủng bố và áp lực dường như đang đè nghiến lên thân thể của y, làm sợi tóc của y không ngừng hất ngược ra sau.

Đây là thuật Câu Linh Khiển Tướng của Đạo Môn?!

Nếu như Đạo Môn có bí thuật này, ông đây chặt đầu xuống làm cái bô đấy!

Gia Luật Sách nhìn Tà Ảnh chi chít nhấp nhô sau lưng La Hồng, da mặt dúm dó... Mẹ nó đánh hội đồng thì có gì hay ho?!

Chớp mắt tiếp theo.

Khí tràng trên người Gia Luật Sách tăng mạnh, đạp một cước mạnh xuống, giẫm lên làm gạch xanh nứt toác.

Quay đầu, co giò bỏ chạy.

Gia Luật Sách đạp một xuống, khí thế mạnh mẽ, khí áp bắn ra như núi lở biển động, nhưng lại chẳng ai ngờ được, hành động sau đó của y lại là xoay người bỏ chạy.

Là cái loại chạy trối chết không hề quay đầu lại.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương nắm chặt vũ khí trong tay, nét mặt bắt đầu trở nên cổ quái.

Trốn... Trốn rồi à?

Gia Luật Sách đứng hạng ba trên Hoàng bảng... Lại chọn cách chạy trốn?

Ngay cả La Hồng đang mang Mặt Nạ Tà Quân cũng sửng sốt một chút, trước đó không phải đã thề thốt là muốn trả thù cho chim của ngươi nên chắc chắn sẽ không chạy sao?

Sau lúc trước thì nói hùng hồn như vậy mà mới chớp mắt đã nhụt chí rồi.

Gia Luật Sách bùng nổ khí thế, La Hồng còn tưởng đâu Gia Luật Sách muốn gắng gượng chống đỡ một chốc, cuối cùng thì gã này lại quyết định bỏ chạy.

Mưa rơi tí tách giữa trời đất.

Mơ màng mịt mù, rơi xuống trong tòa thành trì cổ xưa này, ngói đen tường trắng, như một bức tranh thủy mặc vẽ phong cảnh thiên nhiên.

Dưới lớp Mặt Nạ Tà Quân, khóe La Hồng nhếch lên tà ác.

"Trốn?"

"Bí cảnh chỉ lớn thế này, muốn trốn tới đâu đây?"

La Hồng nói.

Sau một khắc, áo trắng nhuốm máu của La Hồng bay lên, một cước đạp ra, tiếng thương ưng kêu lảnh lót vang trời. Tà Ảnh Thương ưng hiện ra ngay dưới chân nâng thân thể của hắn lên, không ngừng bay lên cao, cao mãi...

Trong thành cổ, rất nhiều Tà ảnh bị La Hồng khống chế, bay đi nhanh như gió, giống như từng đợt sấm chớp màu đen nhanh chóng bay vút ra ngoài.

Giống như đang thi nhau xem ai sử dụng khinh công tốt hơn, vượt nóc băng tường nhảy qua từng mái nhà.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương liếc mắt nhìn nhau, hai người vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng không rõ.

Vốn tưởng đâu Gia Luật Sách sẽ là kẻ khó đối phó nhất, bọn họ thậm chí đã nghĩ rằng phải hi sinh đánh đổi cả mạng sống mới có thể đè ép đối phó được.

Nhưng cuối cùng, Gia Luật Sách quay người bỏ trốn còn không tính.

La Hồng còn định tiếp tục truy sát...

Đặc sắc như vậy sao?

Vẻ của Tiêu Nhị Thất cũng dần dần trở nên càn rỡ.

"Kích thích quá! Lão Ngô, chúng ta cũng cùng lên luôn đi!"

"Truy sát Gia Luật Sách, truy sát hạng ba Hoàng bảng... Ta ra ngoài rồi có thể đi khoe cả một năm luôn đấy!"

"Ta không những có thể chiến đấu liên tục với Gia Luật Sách suốt mười hiệp không bại, còn truy sát hắn như đuổi theo chó!"

Tiêu Nhị Thất cười như điên cuồng, sau một khác, song đao vào vỏ, cơ thể lao ra vút ra ngoài, xông lên đuổi theo sát đám Tà ảnh.

Ngô Mị Nương đứng yên tại chỗ, ống tay áo phất phơ.

Nhìn bóng lưng Tiêu Nhị Thất biến mất, trên gương mặt xinh đẹp khí khái mạnh mẽ mang theo vài phần xem thường.

Đó là do lão La ép Gia Luật Sách bỏ chạy, chứ đâu phải là Tiêu Nhị Thất ngươi đâu.

Ngươi đi theo góp vui làm gì?

Ngô Mị Nương lưng đeo một hộp kiếm, đứng yên trong màn mưa, đôi chân thon dài trắng nõn bị dính nước mưa, yên lặng vài giây.

Sau một khắc, giọt mưa vỡ tan tành, trong đôi chân dài bùng nổ ra sức lực cực mạnh, dẫm xuống nền đá xanh lót trên con hẻm sâu hun hút, lao vút về phía xa xa.

Ta, Ngô Mị Nương, từng truy sát hạng ba Hoàng bảng!

La Hồng đạp trên Tà Ảnh Thương ưng bay vút trên bầu trời cao trong tòa thành cổ.

Từng thanh Sát Châu kiếm cắm trên mặt đất sau khi khẽ rung rung thì thi nhau phóng lên trời, hóa thành bảy mươi hai đạo kiếm khí màu đen, đi theo sau bóng thương ưng đang giương cánh.

Tiếng thét gào vang vọng không ngớt, giống như là ngọn sóng lớn lao nhanh vào biển rộng, quét khắp trên bầu trời.

Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hùng vĩ.

Bên trong tòa thành cổ.

Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn đang trốn ở xa xa hoảng sợ há hốc mồm nhìn lên bầu trời.

Mà ở phía bên dưới tòa thành cổ, bóng người mạnh mẽ như hóa thành loài sói hung hãn trên thảo nguyên, bước chân lao nhanh dấy lên gió lớn, cuốn theo con sóng xung kích khuấy động vũng nước đọng trên mặt đất.

Gia Luật Sách!

Nháy mắt Hồng Bách Uy đã đoán ra được, đó chính là Gia Luật Sách, Gia Luật Sách đứng hạng ba trên Hoàng bảng!

Y đang chạy trốn!

Gia Luật Sách mà lại chạy trốn?

Trong lòng của Hồng Bách Uy nháy mắt chấn động, nhất thời cảm thấy cực kỳ khó tin.

Hòa thượng Khổ Nguyệt cụt một tay bước chầm chậm trong tòa thành cổ cũng như đang ở vùng sông nước Giang Nam, cũng quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cảnh La Hồng cưỡi thương ưng truy sát Gia Luật Sách.

Hình ảnh này hùng dũng oai nghiêm giống như đánh thức hoàn toàn tòa thành cổ đang say giấc này.

Ầm!

Gia Luật Sách chạy trối chết, đôi chân y vừa mạnh mẽ lại cứng cỏi, sức chạy của tu sĩ tới từ thảo nguyên xưa nay vẫn luôn mạnh hơn tu sĩ ở Trung Nguyên.

Nhưng... Sao La Hồng lại biết bay vậy!

La Hồng cưỡi trên lưng thương ưng, bay trên bầu trời quan sát cả tòa thành trì, luôn tập trung nhìn theo bóng lưng của Gia Luật Sách.

Trong lòng Gia Luật Sách không ngừng cảnh giác, giờ phút này xem như đã hiểu rõ vì sao trước đó La Hồng lại liều mạng muốn giết chết thương ưng của y rồi.

Thương ưng của y, thật sự có hơi đáng ghét!

Chương 224: Ta từng truy sát hạng ba Hoàng bảng (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Nhất thời trong lòng của Gia Luật Sách cũng có chút tức giận, tủi nhục, đau lòng.

Thế sự chuyển dời.

Trước đó La Hồng bị y truy sát, bị thương ưng khóa chặt, bị quấy rầy vô cùng phiền phức.

Mà bây giờ đến phiên y bị La Hồng truy sát.

Tất nhiên Gia Luật Sách cũng hoảng sợ, La Hồng lại thật sự truy sát y.

Nếu như thật sự đẩy y vào đường cùng thì Gia Luật Sách y cũng không ngại tới quyết đấu một trận sống còn!

Thân là hoàng tộc của Kim Trướng Vương Đình, thân là kẻ đứng hạng ba trên Hoàng bảng, không thể nào chết dễ dàng như vậy, y vẫn còn một chút mánh lới.

Trên thực tế, nếu không có Tà Ảnh Cung Hạo và Tà Ảnh Võ Cử bị La Hồng triệu hồi ra, bởi Tà Ảnh của hai người này làm Gia Luật Sách cảm nhận được, mỗi một người không có ai yếu hơn y cả, thậm chí, đều đã tới gần Tam phẩm.

Một khi bị cuốn vào rồi thì Gia Luật Sách y sẽ rất khó thoát thân.

Những cái bóng này khó chơi tới cỡ nào, y từng được trải nghiệm rồi, đánh không chết, giết không được, một khi bị bọn họ quấn lấy thì sẽ phiền phức chẳng khác gì keo da trâu.

Mà dường như La Hồng ở trong Thiên Cơ bí cảnh đạt được cơ duyên gì đó, thế mà có thể bạo phát ra pháp lực Đạo môn, cộng thêm kiếm khí, làm cho sức mạnh của kiếm chiêu tăng lên một bậc.

Chỉ cần sơ suất một chút thôi thì y cũng sẽ gặp nguy cơ bị phá giáp chém chết.

Một chiêu trước đó của La Hồng đã làm cho giáp trụ của y chằng chịt vết kiếm, xém nữa đã thủng bộ giáp của y.

Nếu lại thêm mấy lần nữa thì chắc chắn giáp trụ của y sẽ bị phá thủng.

Thân là Võ tu, một khi bị mất giáp thì cũng đồng nghĩa với việc gặp nguy hiểm.

Cảm giác bị chèn ép không ngừng quanh quẩn bên người Gia Luật Sách.

Mưa rơi giữa đất trời ngày một lớn hơn, có điều nguyên khí của đất trời lại dần dần biến mất trong màn mưa.

Thương ưng chở La Hồng trên lưng, bay lượn trên chín tầng trời cao.

Trong thành trì, bóng đen nghìn nghịt, lần lượt từng đạo Tà Ảnh lao đi thật nhanh, áp sát về phía Gia Luật Sách.

Tà Ảnh Cung Hạo bay lơ lửng trên không, bỗng nhiên, Tà Ảnh của người này khựng lại một chút, lại không đuổi giết Gia Luật Sách nữa, trái lại xoay người một cái, chỉ huy sáu thanh phi kiếm, đuổi giết phóng về phía Hồng Bách Uy đang hóng hớt trò hay.

Ầm ầm ầm!

Bóng của sáu thanh kiếm đen biến thành sáu con rồng đen nhanh chóng vút ra.

Cơn bùng nổ khủng bố, chớp mắt đã hủy diệt con hẻm nhỏ tan tành vỡ vụn.

Nét mặt Hồng Bách Uy tái mét, lao ra khỏi khói lửa của cơn nổ, hắn ta cưỡi trên lưng một con hạc giấy to lớn, bay vút lên trời.

"Cung Hạo?"

Hồng Bách Uy cảm nhận được sự oán hận và sát ý truyền tới từ Tà Ảnh Cung Hạo, quay đầu bỏ chạy.

"Giết!" Tà Ảnh Cung Hạo mở miệng rít lên một tiếng bén nhọn.

Sáu thanh phi kiếm hóa thành sáu con rồng đen bao trùm khắp đất trời, chớp mắt đã cắn nát con hạc giấy của Hồng Bách Uy.

Vạt áo trước ngực Hồng Bách Uy nhuốm máu, lăn lóc trên đất, ho ra máu, liên tục lăn lộn nhổm dậy, phất tay áo quăng ra mấy hạt đậu.

Hạt đậu rơi xuống đất biến thành đoàn binh.

Pháp thuật của Đạo môn, rải đậu thành binh!

Thế nhưng, phi kiếm quanh người Cung Hạo lại như rồng đen nện xuống, những binh lính này giống như trứng chọi với đá, chớp mắt đã bị tiêu diệt.

Nửa khắc cũng không chống đỡ nổi.

Vẻ mặt Hồng Bách Uy rất khó coi, quay đầu bỏ trốn không thèm nấn ná nhìn lại, còn không trốn thì hắn ta sẽ bị Tà Ảnh Cung Hạo đánh chết tươi!

Cái gã này, chết rồi mà cũng không chịu ngồi yên cho được!

Người giết ngươi cũng đâu phải là ta, mà là La Hồng đấy!

Vì sao lại đuổi giết ta!

Gia Luật Sách đang chạy trốn, Hồng Bách Uy cũng đang chạy trốn, thành cổ yên ắng bỗng chốc rộn ràng cả lên!

...

Ngoài huyện An Bình.

Dưới đền thờ.

Văn Thiên Hành ngước lên, mí mắt dày nặng run run, khí tức trên người ông ta phập phồng không ổn định.

Ông ta quay đầu, nhìn về phía sau đền thờ.

Tấm màn sao bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

"Hử? Bây giờ còn chưa tới ba ngày, bí cảnh... Sao lại sắp đóng lại rồi?"

Văn Thiên Hành sửng sốt.

Không chỉ có mình Văn Thiên Hành mà còn có rất nhiều tu sĩ, khách giang hồ vẫn luôn chú ý tới Thiên Cơ bí cảnh cũng ồ lên ngạc nhiên.

Bí cảnh mở ra, chậm thì mười ngày nửa tháng, lâu thì nửa năm một năm...

Mới có ba ngày ngắn ngủi mà đã sắp đóng cửa, đang xảy ra chuyện gì đây?

Đi vào bí cảnh chơi thôi à?

Thời gian ba ngày, tĩnh tọa tu hành, nhắm mắt lại mở mắt ra đã trôi qua rồi, có thể lấy được gì trong bí cảnh chứ?

Rất nhiều hộ đạo giả cũng rất ngạc nhiên, số đông những kẻ mạnh lại đánh hơi được mùi vị không bình thường.

Hơi thở của những hộ đạo giả lần lượt thức tỉnh, sinh lực mạnh mẽ bao trùm hết bên ngoài huyện An Bình, từng người đều nhìn chằm chằm cửa vào của Thiên Cơ bí cảnh, và màn sao bắt đầu xuất hiện cơn chấn động kia.

Đợi tới khi màn sao biến mất, các thiên tài đi vào trong bí cảnh sẽ tự động bị bí cảnh đá ra ngoài.

Tới lúc đó, những hộ đạo giả có lẽ sẽ phải tay tiếp nhận thiên tài của nhà mình.

Có lẽ, có người sẽ lấy được bảo vật bên trong bí cảnh, nhưng có lẽ cũng có người đang bị truy sát.

Nếu như bọn họ có thể ra tay kịp thời, biết đâu có thể cứu được mạng sống của thiên tài nhà mình.

Thân thể lơ lửng của Văn Thiên Thành đáp xuống, hai tay chắp sau lưng, nhìn màn sao.

Đại cơ duyên bên trong Thiên Cơ bí cảnh đã có người lấy được rồi.

Đây chắc cũng chính là nguyên nhân bí cảnh đóng cửa sớm, thiếu đi đại cơ duyên là “Bắc Đẩu Kinh” này thì địa vị của Thiên Cơ bí cảnh sẽ giảm xuống rất nhiều, lần tiếp theo mở ra thì ngoại trừ nguyên khí trời đất nồng đượm thích hợp để nhanh chóng tu hành thì chỉ còn một ít duyên cơ nhỏ lẻ tẻ hiện lên, sức hấp dẫn cũng bị rớt giá đi nhiều.

"Rốt cuộc là ai lấy được “Bắc Đẩu Kinh”? Là Cung Hạo... Hay là Hồng Bách Uy?"

Văn Thiên Hành nheo mắt lại.

Tốt nhất là Cung Hạo, nếu là Hồng Bách Uy... Văn Thiên Hành đang nghĩ xem có nên ra tay ép lấy lại hay không.

Các hộ đạo giả vốn đang biếng nhác canh chừng bí cảnh, phút chốc cũng trở nên sôi nổi.

Trong loáng thoáng, khí tức của các bên đang tranh phong với nhau.

Chương 225: Ta từng truy sát hạng ba Hoàng bảng (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

La phủ.

Trần tổng quản và Viên hạt tử ngồi bên hồ sen.

Viên hạt tử ôm gậy trúc, hơi nghiêng đầu qua: "Dường như Thiên Cơ bí cảnh sắp đóng cửa rồi... Công tử sắp ra rồi."

"Lão hủ có cần đi đón công tử không?"

Viên hạt tử hỏi.

"Đi đi, công tử vào bí cảnh, nếu như không chết thì chắc sẽ giết mấy người, chọc tới phiền phức lớn, để tránh mấy hộ đạo giả kia thẹn quá hóa giận ra tay thì ngươi vẫn nên đi đón công tử đi."

Trần tổng quản nhấp một ngụm trà, cười nói.

Đón tiếp thì chắc chắn phải đón rồi, trên cơ bản thì hộ đạo giả đều sẽ đến trước bí cảnh để đón người, với năng lực gây chuyện của công tử nhà mình, chắc chắn sẽ giết người ở trong Thiên Cơ bí cảnh.

Trên thực thế thì trong lòng Trần tổng quản cũng rất lo lắng, không biết La Hồng có thể sống sót ra khỏi bí cảnh hay không.

Dù sao trong bí cảnh còn có Gia Luật Sách, kẻ đứng hàng thứ ba trên Hoàng bảng, còn có hai người Tứ phẩm Hoàng bảng là Cung Hạo, Võ Cử, rất có thể La Hồng sẽ ngã xuống trong đó.

Nhưng mà Trần tổng quản vẫn mong sao La Hồng còn sống.

Tiểu Đậu Hoa đứng yên lặng bên cạnh Trần tổng quản, ôm một thanh kiếm gỗ dẫn động khí cơ trong trời đất.

Nàng đang luyện tập Dưỡng Kiếm Quyết.

"Công tử sắp ra khỏi bí cảnh rồi sao?"

Tiểu Đậu Hoa nghe thấy thế, phút chốc đôi mắt sáng rực lên.

Triệu Đông Hán thở gấp.

"Đi đi, nếu công tử bình an trở ra thì cũng cần có người đi đón tiếp."

Trần tổng quản cười nói.

Viên hạt tử nở nụ cười, gõ nhẹ gậy trúc, dẫn Tiểu Đậu Hoa và Triệu Đông Hán ra khỏi La phủ, rời huyện An Bình, đi về phía bí cảnh.

...

Trong thành cổ có mưa rơi.

Màn mưa rơi xuống lại bị cắt ra giống như đậu hũ.

La Hồng đứng yên trên lưng bóng thương ưng sải cánh rộng mười mét, giơ tay lên từ từ búng.

Cái búng tay như có huyền cơ.

Từng thanh Sát Châu kiếm nhanh chóng lao ra, cắt đứt màn mưa, không ngừng xông thẳng về phía Gia Luật Sách ở dưới.

Sát Châu kiếm nện xuống đất, tiếng nổ vang dội, nước mưa văng lên ba thước.

Như từng viên pháo rơi xuống, không ngừng nổ vang.

Tốc độ của Gia Luật Sách cực nhanh, hai chân kéo căng, di chuyển giống như loài sói hoang dã.

Từng thanh Sát Châu kiếm sau khi rơi xuống đất thì lại giống như du long vùng vẫy trong vũng nước đọng, không ngừng ép sát vào Gia Luật Sách.

Cảm giác nguy hiểm khóa chặt trong lòng Gia Luật Sách.

Từng cỗ Tà ảnh cũng đang lao vút lại gần đây.

Thành cổ tuy lớn, nhưng cuối cùng cũng có điểm kết thúc.

Ầm!

Gia Luật Sách đạp mạnh một cước trên tường bên trong hẻm cụt ở thành cổ, thân thể bật nhảy lên, xoay người một cái đáp xuống đất.

Sát Châu kiếm như du long ẩn mình bên trong nước động cũng thi nhau bay lên trời, tung ra từng cột hơi nước, bao phủ Gia Luật Sách ở trong.

Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận lại bạo phát lần nữa!

"Chết tiệt!"

Gia Luật Sách đáp xuống đất, sát ý trong ánh mắt cuồn cuộn.

Y lấy xuống cung gỗ tiện tay cướp được đang vắt trên lưng, lấy một mũi tên ra khỏi bao đựng tên, lắp vào cung bắn tên ra, dây cung căng tròn, thậm chí còn phát ra tiếng kẽo kẹt vì bị căng dây hết cỡ.

Dường như Gia Luật Sách đang giương cung bắn thương ưng lớn!

Ngón tay buông ra, mũi tên gào thét bắn ra, sát ý lạnh lẽo ép thẳng tới La Hồng đang đeo Mặt Nạ Tà Quân.

Nhưng mà, thương ưng sau khi chết hóa thành Tà ảnh, dường như còn linh hoạt hơn cả lúc còn sống.

Giang cánh bay lượn trên bầu trời, nhanh nhẹn thoát khỏi từng mũi tên bắn tới vồ vập.

Tà ảnh bay ra khỏi thành cổ, bay thẳng về phía Gia Luật Sách đang bị vây nhốt trong Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận.

Tà ảnh làm Gia Luật Sách phân tâm, còn kiếm trận bắt đầu thay đổi, lại biến thành kiếm sơn ép xuống!

Tóc tai Gia Luật Sách bù xù, rống lên một tiếng.

Cương khí xung kích ra bốn phía, liên tục tung ra mấy quyền chạm trán với kiếm sơn.

Trong phút chốc máu me đầm đìa.

Tà Quân La Hồng tiếp tục mượn ba năm pháp lực từ bên trong kết tinh pháp lực.

Trong nháy mắt sát ý trong kiếm sơn bốc lên.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên phát ra cơn nổ vang, cơn sóng pháp lực khủng bố khuấy lên bọt nước như rồng đang hút nước.

Thân hình Gia Luật Sách máu thịt be bét, từ trong đó lăn ra.

Miệng y phun ra máu tươi.

Sao La Hồng còn có thể tung ra một quyền ẩn chứa sức mạnh cực lớn như vậy, tên này đã lấy được đại cơ duyên bên trong bí cảnh rồi!

Gia Luật Sách cắn răng, La Hồng có rất nhiều bản lĩnh quỷ dị... Làm y cũng cảm thấy hơi bất lực.

Thật ra nếu liều sức mạnh thì La Hồng không bằng được y.

Nhưng mà nguồn pháp lực bổ trợ cuồn cuộn không ngừng của La Hồng làm y khổ hết chỗ nói.

"Phải liều mạng rồi."

Gia Luật Sách phun ra một hơi, nếu để phụ thân của y biết được, y lại bị một tên Kiếm tu Lục phẩm ép phải sử dụng thủ đoạn này, sợ là sẽ tức giận lắm đây.

Nhưng mà Gia Luật Sách y không muốn chết.

Đột nhiên.

Ngay lúc Gia Luật Sách định tung ra con át chủ bài của mình.

Phía sau y đột nhiên hiện ra một màn sao thật lớn.

Bên trong bí cảnh bỗng nhiên sinh ra một lực bài xích cực mạnh.

La Hồng sửng sốt, Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đang hóng chuyện cũng bất ngờ.

Gia Luật Sách ngạc nhiên, sau một khắc, nỗi vui mừng như điên như dại bùng lên.

"Bí cảnh sắp đóng cửa!"

Gia Luật Sách cực mừng.

Cũng không tung ra con át chủ bài nữa, y cả người đẫm máu, hai chân mạnh mẽ dẫm xuống, biến thành một chùm sáng đen chui vào màn sao.

Nhưng mà có kẻ còn nhanh hơn cả y.

Hồng Bách Uy đang vô cùng thê thảm nhìn thấy màn sao thì vui tới nỗi xém chút khóc òa lên, tiếc hùi hụi bóp nát một viên ngọc phù trong tay.

"Lão huynh, xin lỗi nhé!"

Hồng Bách Uy rống to.

Thân thể lại hóa thành một chùm sáng, chớp mắt lướt qua khoảng cách cả trăm trượng, bay vọt tới trước Gia Luật Sách, phóng vào trong màn sao!

Gia Luật Sách bị mắc cục đá cản đường này, bỗng chốc chậm nửa nhịp.

Mà nửa nhịp này lại làm La Hồng tỉnh táo lại.

Trong đôi mắt của La Hồng đang đeo Mặt Nạ Tà Quân tỏa ra tà khí cuồn cuộn, hắn không muốn để Gia Luật Sách trốn thoát được, ngoan tâm, không để ý tới sự kháng cự của kết tinh pháp lực, một lần ra tay đã mượn hơn mười năm pháp lực, dứt khoát bùng nổ Cửu Kiếm Hóa Long!

Áo trắng trên người lại nhuốm máu lần nữa.

Một con bạch long như thật xé toạc hẻm sâu, nương theo tiếng rồng gầm thét rền vang, dường như muốn phá hủy hết thảy, trong chớp mắt nuốt trọn Gia Luật Sách vào, thậm chí mạnh mẽ ngang tàn xông thẳng vào màn sao!

Chương 226: Ra khỏi bí cảnh, xác chết như mưa rơi (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Ngoài huyện An Bình.

Viên hạt tử gõ nhẹ gậy trúc, gõ xuống nền gạch xanh, phát ra âm thanh lanh lảnh rất hay, Tiểu Đậu Hoa dìu ông, Triệu Đông Hán lại đeo trên lưng một thanh đại đao dày nặng, vẻ mặt lạnh lùng.

Ba người ra khỏi thành, nhìn về phía đền thờ to lớn kia, phía sau đền thờ này chính là bí cảnh thần bí.

Bây giờ công tử đang ở trong bí cảnh, cửu tử nhất sinh, cực kỳ nguy hiểm.

Tiểu Đậu Hoa mím môi, đôi mắt của nàng hơi gợn sóng, toát lên vài phần cứng cỏi.

Ở trong Tắc Hạ Học Cung, La Hồng đã tức giận rút kiếm giết chết u Dương Chiêu dùm nàng, thay nàng trả nợ máu.

Nhưng cũng chính vì như vậy nên La Hồng mới chọc phải Trường Bình quận chúa, đắc tội không ít con cháu thế gia, rất có thể sẽ bị vây đánh, vây giết bên trong bí cảnh.

Trong lòng Tiểu Đậu Hoa rất buồn, nàng cảm thấy nàng không thể nhát gan, nàng là người đeo nợ máu trên lưng, mối thù của cha mẹ, cùng người đệ đệ vẫn còn quấn tã, nàng há có thể quên được.

Vì thế nên Tiểu Đậu Hoa cảm thấy mình phải cố gắng tu hành để bản thân mạnh mẽ hơn nữa, trở thành thanh kiếm mạnh nhất bên người công tử.

Cuối cùng sẽ đến một ngày, nàng giết được kẻ thù, trả nợ máu!

Giống như La Hồng mỉm cười hỏi nàng, giết u Dương Chiêu thôi đã đủ rồi?

Nợ máu giết cả nhà, tất nhiên phải diệt cả nhà gã mới trả đủ!

Ba người bước đi trên đường lớn, ánh mắt của rất nhiều người đổ dồn liếc về phía bọn họ.

Tất nhiên đám Viên hạt tử biết hết, sau khi Trần Thiên Huyền bị phế, Viên Thành Cương trở thành người bảo vệ La Hồng, còn Triệu Đông Hán và người thiếu nữ kia thì chẳng có gì hay để quan tâm.

"Thương Vương Viên Thành Cương? Há... Khiêu chiến thất bại, trái lại trở thành chó săn của La gia."

"Còn tới làm gì đây? Thật sự nghĩ rằng La Hồng có thể sống sót ra khỏi bí cảnh sao?"

"Bí cảnh bị đóng kín, chỉ lớn có bấy nhiêu đó, Gia Luật Sách muốn giết La Hồng, hắn trốn thế nào được? Không chỉ có Gia Luật Sách, còn có Cung Hạo và Võ Cử, ba vị Tứ phẩm Hoàng bảng muốn giết La Hồng, hắn có cánh cũng khó mà thoát được!"

Rất nhiều những hộ đạo giả lẫn trong đám người cười gằn lên tiếng.

Có kẻ mỉa mai, có kẻ cười nhạo, có kẻ cố tình nói khích.

Nhưng mà sự thật cũng là như thế, không có ai nghĩ rằng La Hồng có thể sống sót đi ra khỏi bí cảnh.

Lời nói mỉa mai xung quanh không ngừng quanh quẩn truyền lại đây.

Không tìm ra được ai nói nhưng âm thanh vẫn vang vọng khắp nơi.

Gương mặt Triệu Đông Hán đã sớm đỏ bừng, tức giận bốc khói, dưới da thịt như có tầng lửa đỏ đang thiêu đốt.

Tiểu Đậu Hoa cắn môi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng nhìn về phía đền thờ.

Viên hạt tử nghiêng đầu, lưng đeo hộp gỗ, không hề nói chuyện, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi cả.

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác..."

"Huống hồ, công tử nhà ta chính là đệ tử của Phu Tử, cũng không phải là kẻ yểu mệnh, các người đưa ra kết luận sớm như vậy, thật sự buồn cười giống như trò hề."

Viên hạt tử lạnh lùng nói.

m thanh già nua cất lên làm rất nhiều hộ đạo giả cười lạnh.

Màn sao của bí cảnh đã bắt đầu run rẩy vỡ nát, hiển nhiên, chẳng mấy chốc bí cảnh sẽ đóng lại, người bên trong đều bị đẩy ra ngoài.

Đến lúc đó sẽ có kết quả chính xác, tất cả mọi người đều biết rõ.

Trên cơ bản thì kết cục của La Hồng tất nhiên sẽ không tốt đẹp gì.

Một gã Thất phẩm, cho dù đã từng giết chết Hoàn Nhan Liệt Hỏa là Ngũ phẩm trên Hoàng bảng, nhưng đối mặt với bốn vị Tứ phẩm trên Hoàng bảng, cũng sẽ bị hành hạ tới không ra hình người.

Viên hạt tử ôm gậy trúc, mặt lạnh lùng.

Triệu Đông Hán vác đao, mặt mày bặm trợn, Tiểu Đậu Hoa cũng có chút tức giận.

Bỗng nhiên.

Màn sao vốn đang run rẩy cực mạnh bên trong đền thờ bỗng nhiên dần dần ổn định lại, thu hút tất cả ánh mắt của những hộ đạo giả.

Có một cơn sóng khí mạnh mẽ trào lên từ không gian phía sau đền thờ, làm quần áo trên người Văn Thiên Hành bay phần phật.

Văn Thiên Hành nheo mắt lại, trong đôi mắt lóe lên mấy phần nghiêm túc, mà bên dưới vẻ nghiêm túc kia dường như còn có mấy phần kinh ngạc.

"Đợi đến lúc màn sao đã hoàn toàn ổn định lại, cửa của bí cảnh sẽ mở ra, bí cảnh sẽ đóng lại kín kẽ lần nữa..."

"Tới lúc có kết quả rồi."

Bầu không khí trong trời đất dường như đều trở nên trang trọng vào ngay lúc này.

Đôi mắt của từng hộ đạo giả thi nhao ngóng trông, nhìn chằm chằm phía sau đền thờ.

"Văn Thái phó, có thể nói ra lý do vì sao bí cảnh lần này lại sớm đóng cửa như thế không?"

Hộ đạo giả của một vị thiên tài lên tiếng hỏi thăm.

Vấn đề này cũng là điều mà rất nhiều kẻ mạnh muốn biết, thời gian mở ra bí cảnh lần này thật sự quá ngắn.

Y bào cao quý Văn Thiên Hành bay phần phật, hai tay giấu sau ống tay áo, mí mắt dày nặng run lên, suy nghĩ một lúc lâu mới từ tốn nói: "Bí cảnh sớm đóng cửa, có hai trường hợp..."

"Thứ nhất, thiên tài vào bí cảnh đã gần như chết hết không còn một ai."

"Còn một khả năng khác đó chính là đại cơ duyên bên trong bí cảnh đã bị ai đó lấy được rồi."

Văn Thiên Hành nói.

Ông ta vừa nói dứt lời, sắc mặt của rất nhiều hộ đạo giả bỗng nhiên thay đổi.

Trước đó bọn họ không nghĩ tới tình huống này, bây giờ nghĩ tới rồi thì chợt cảm thấy có gì đó hơi khác thường.

Phần lớn người đều nghĩ tới khả năng thứ hai, tuy rằng khả năng thứ nhất cũng có thể xảy ra, vì dù sao với thực lực của Gia Luật Sách thì ở trong bí cảnh sẽ tung hoành ngang dọc, không ai có thể ngăn cản được.

Nhưng mà khả năng này quá thấp.

Dù sao Gia Luật Sách dám làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy thì lúc ra khỏi bí cảnh, đối mặt với đám đông những hộ đạo giả ở đây, y không thể nào thoát thân được.

Đối mặt với sự tức giận của quần chúng, hộ đạo giả của y sẽ không bảo vệ được y.

Chương 227: Ra khỏi bí cảnh, xác chết như mưa rơi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Nhiều thiên tài chết như vậy, Gia Luật Sách muốn chạy cũng không chạy được, những hộ đạo giả ở đây chắc chắn sẽ bắt y đền mạng.

Bình thường mà nói thì khả năng đầu tiên không lớn lắm.

Gia Luật Sách có thể thăng lên xếp hạng thứ ba trong Hoàng bảng, cũng không phải là ngu.

Mà loại khả năng thứ hai thì xác suất lại cực kỳ lớn.

Rất nhiều hộ đạo giả hít sâu một hơi, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng: "Nghe đồn đâu Thiên Cơ bí cảnh chính là do tinh khí thần của nhiều vị Lục Địa Tiên trong Côn Luân Cung hóa thành, trong đó có đại cơ duyên... Chính là thứ quý giá nhất!"

"Chẳng lẽ chính là bí tịch Bắc Đẩu Kinh đã bị thất truyền trong truyền thuyết của Côn Luân Cung? Nghe giang hồ xưa nay đồn đãi là bảy cái bí cảnh của Côn Luân Cung có những bản ghi chép pháp thuật cổ bị thiếu, nếu như có thể tập hợp đủ chúng lại, vậy có thể chiếm được Tiên quyết tối cao."

"Lẽ nào... Là thật?!"

Vừa nói dứt lời, hơi thở của rất nhiều hộ đạo giả đều trở nên gấp gáp.

Ánh mắt khi nhìn về phía đền thờ này cũng trở nên khác nhau.

Có người lấy được truyền thừa của bí cảnh...

Vậy rốt cuộc là ai đã lấy được truyền thừa, vấn đề này cũng rất quan trọng!

Khí thế của từng hộ đạo giả cũng bắt đầu cuộn trào, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp thiên kiêu của nhà mình.

Viên hạt tử cũng lấy ra hai đoạn ngân thương bên trong hộp gỗ, ghép lại thành một.

Có hộ đạo giả liếc nhìn, cười lạnh.

Vẻ mặt của Viên hạt tử vẫn bình tĩnh, nắm cây ngân thương đã chắp ghép hoàn hảo, mũi thương chỉa xuống đất, dáng vẻ giương cung mà không bắn.

Ầm ầm ầm!

Bỗng nhiên, màn sao phía sau đền thờ hoàn toàn im bặt!

Có bóng người bắt đầu hiện ra.

Ra rồi!

Trong lòng của tất cả những hộ đạo giả đều căng thẳng.

Chớp mắt tiếp theo, bóng người hiện ra này chợt trở nên rõ ràng, hóa thành một ánh sáng chói lóa xé toạc không trung, nhanh chóng bắn ra ngoài, rơi xuống mặt đất, liên tục lăn lộn.

Trên khắp đạo bào toàn là vết kiếm, dáng vẻ thê thảm tới cùng cực, nhếch nhác tới độ như kẻ lang thang trên đường Địa Thử.

"Thiên kiêu Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn! Hạng hai mươi mốt trên Hoàng bảng!"

Có hộ đạo giả ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn Hồng Bách Uy nói.

Mà vẻ mặt của lão đạo sĩ của Long Hổ Sơn khẽ thay đổi.

Bởi vì ông ta phát hiện ra lúc nãy khi Hồng Bách Uy lao ra bí cảnh đã sử dụng bí phù có chữ "Hành" trong đạo phù chín chữ, đó chính là bùa hộ mệnh mà bô lão của Long Hổ Sơn đã giao cho Hồng Bách Uy dùng để hộ thân, không thể tùy tiện sử dụng hoặc tung ra.

Nhưng Hồng Bách Uy lại dùng bí phù này để thoát thân khỏi bí cảnh!

Đã xảy ra chuyện rồi!

Nhưng mà lão đạo sĩ cũng chợt vui vẻ, lẽ nào Hồng Bách Uy đã lấy được cơ duyên to lớn trong Thiên Cơ bí cảnh?

Lấy được Bắc Đẩu Kinh bên trong Thiên Cơ bí cảnh?!

Nếu là như thế, vậy mất một bí phù chữ "Hành" căn bản chẳng đáng là bao!

Ầm ầm ầm!

Một luồng khí cơ mạnh mẽ lần lượt nối nhau, như cầu vồng ghép thành mặt trời, bừng lên ngoài huyện An Bình, không ngừng xông lên trời cao.

Có bàn tay lớn được ngưng kết từ nguyên khí trời đất, xông thẳng về phía Hồng Bách Uy.

Hồng Bách Uy vẫn chưa bò dậy nổi, vẻ mặt dại ra, có chuyện gì đây?

Sao hắn ta ra khỏi bí cảnh rồi mà vẫn còn phải gặp nạn?!

"Sư thúc cứu ta!"

Hồng Bách Uy vội vàng căng cuống họng ra, thét gào thật to!

"Các vị, cho qua."

Phất trần của lão đạo sĩ Long Hổ Sơn vung lên, phút chốc phất trần như hóa thành từ tóc bạc, dài ra ba ngàn trượng, phủ xuống, bao phủ cả trời đất vào bên trong.

Nguyên khí trời đất ngưng kết lại thành một chưởng lớn, chớp mắt bị chấn động vỡ tan.

"Hồng Bách Uy, người lấy được đại cơ duyên trong Thiên Cơ bí cảnh có phải là... Ngươi hay không?"

Có tiếng quát chói tai vọng lại.

Màng nhĩ Hồng Bách Uy chấn động, chưa kịp nói chuyện.

Vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, nhìn về phía màn sao ở đằng sau đền thờ.

Mà rất nhiều hộ đạo giả cũng thay đổi sắc mặt, không còn hơi sức đâu đi gặng hỏi Hồng Bách Uy, ánh mắt đều tập trung vào trên màn sao.

Da mặt Viên hạt tử giật giật, không hiểu sao... Ông lại có một loại dự cảm xấu.

Ầm!

Một tiếng rồng ngâm động trời, giống như có thiên long xuất hiện!

Sau khi bí cảnh bị nổ vang, những chùm ánh sáng màu trắng chói lòa lần lượt chấn động xuyên thủng tấm màn sao vốn đang ổn định thành trăm ngàn lỗ hổng...

Bên trên màn sao, hiện ra bóng hình của một người.

Giống như là bị một sức mạnh cực lớn đè nặng trên màn sao.

Ầm!!!

Chớp mắt tiếp theo.

Màn sao nổ tung thành trăm ngàn mảnh vụn.

Trong ánh mắt co rút lại của rất nhiều hộ đạo giả, một tiếng rồng ngâm ngút trời vang lên.

Một cái đầu bạch long chui ra sau khoảng trống của đền thờ, vùng vẫy xung quanh, rít gào giữa đất trời.

Mà ở phía trước đầu rồng chính là một bóng người máu thịt bét nhè, bị chấn động bay ra, nện xuống mặt đất, làm mặt đất nứt ra một cái khe, từng vết nứt kéo dài trên mặt đất.

Bụi mù dày đặc bay tán loạn.

Chỉ còn lại mỗi hình ảnh chấn động là đầu bạch long đang giãy dụa muốn chui khỏi bí cảnh mà thôi, chấn động tâm thần.

Kiếm khí bàng bạc giống như muốn xé toang màn trời.

Tất cả những biến cố này làm mọi người sợ hãi ngẩn ngơ, những khách giang hồ và tu sĩ tới từ khắp nơi để hóng hớt chuyện cũng trợn mắt há mồm, trên nét mặt toàn là sự sợ hãi.

Bên trong bí cảnh... Xuất hiện rồng thật rồi?!

Mà những hộ đạo giả cũng cực kỳ chấn động, ánh mắt không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm đền thờ.

Văn Thiên Hành nhìn đầu rồng cách đó không xa, gương mặt vốn bình tĩnh không biết sợ hãi cũng run rẩy.

"Đây là... Cửu Kiếm Hóa Long!"

Vừa nói dứt lời.

Trong đám đông những hộ đạo giả liên tục phát ra những câu hoảng sợ.

Chương 228: Ra khỏi bí cảnh, xác chết như mưa rơi (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

"Cửu Kiếm Hóa Long!"

"Chiêu thức Hóa Long Kiếm của Trần Thiên Huyền!"

"Tại sao bên trong bí cảnh lại xuất hiện Cửu Kiếm Hóa Long?!"

Từng hộ đạo giả đều kinh ngạc tột độ, tinh thần đều run rẩy dữ dội, nhanh chóng sau đó, bọn họ dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào bóng người bay ra từ bên trong bí cảnh.

Đạo bào của Hồng Bách Uy dính sát trên người, cả người run lẩy bẩy kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm...

Đệt!

Gia Luật Sách.... Bị đánh bay ra ngoài rồi sao?!

Có phải là do bị hắn ta giành trước một bước nên Gia Luật Sách bị đánh bay ra ngoài?!

Hồng Bách Uy hắn ta chỉ thoáng ngăn chặn một bước thôi mà kẻ mạnh như Gia Luật Sách y tại sao lại bị đánh văng ra ngoài rồi? Không phải là bị ai đụng đấy chứ? Giống như cái kẻ Cung Hạo đã chết kia rồi sao?!

"Gia Luật Sách?!"

Có hộ đạo giả tinh mắt, nói.

Bên trong đống đổ nát, bọn họ cảm nhận được hơi thở lúc ẩn lúc hiện của Gia Luật Sách.

Người bị đánh văng ra ngoài là Gia Luật Sách hay sao?!

Bị ai đánh văng ra ngoài cơ chứ?

Không ít hộ đạo giả đều choáng váng mặt mày, sau một khắc, bọn họ bỗng nghĩ ra một người.

Người thanh niên ấy mặc quần áo thuần trắng, trên gương mang theo nụ cười dịu dàng, nhận được truyền thừa của Hóa Long Kiếm.

"La Hồng?!"

Nhưng không phải La Hồng chỉ mới đạt tới tu vi Kiếm tu Thất phẩm thôi sao?

Dù cho đột phá bên trong bí cảnh, đạt được tới Lục phẩm thì có thể đánh văng Gia Luật Sách hay sao?!

Bên dưới.

Triệu Đông Hán trợn mắt há hốc mồm, cực kỳ ngạc nhiên, Tiểu Đậu Hoa lại tràn đầy hâm mộ, thật chói mắt.

Viên hạt tử hít sâu một hơi, vẻ mặt bắt đầu nghiêm trọng.

Dường như công tử đã làm chuyện gì ghê gớm lắm bên trong bí cảnh, ông... Có lẽ ông không gánh nổi rồi.

Đầu bạch long hung hãn xông ra trong đền thờ dần dần hóa thành từng đạo kiếm khí rồi biến mất, chỉ để lại một khe nứt và hố lớn chằng chịt vết kiếm ở trên mặt đất.

Sau khi màn sao bị xé rách.

Có tiếng thét the thé vang lên.

Ánh mắt của mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đứng lặng trên bóng lưng thương ưng đang sải cánh, từ từ bay ra.

Áo trắng nhuộm thành áo đỏ bay phần phật, tóc trắng chói lòa cả mắt.

La Hồng cưỡi chim ưng bay ra, phía sau lưng có một thanh, hai thanh, ba thanh... Tổng cộng bảy mươi hai Sát Châu kiếm, phi kiếm thành hàng giống như sông lớn đổ về biển rộng.

Tất cả trong trời đất, dường như vào lúc này cũng trở nên ảm đạm.

Chỉ còn lại chàng thanh niên đeo nửa bên mặt nạ cưỡi trên lưng chim ưng, toàn bộ đều chói lóa.

Mà chuyện này không phải là chuyện làm người ta sợ hãi nhất.

Bên trong màn sao bị xé rách truyền ra lực bài xích khủng khiếp.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương, còn có Khổ Nguyệt Hòa Thượng bị cụt một tay đi theo góp vui cũng bị nhả ra khỏi bí cảnh.

Mà theo sát đằng sau.

Lại là từng bộ thi thể nối đuôi nhau bay ra.

Cung Hạo, Võ Cử, Trường Bình quận chúa, Lưu Hàm...

Từng bộ thi thể của mỗi thiên tài bay ra như mưa rơi.

Máu tanh nồng đượm bay đầy cả trời đất!

Những hộ đạo giả ai nấy đều lặng ngắt như tờ.

Bàn tay đang nắm chặt ngân thương của Viên hạt tử không ngừng toát mồ hôi...

Trời đất, yên tĩnh không hề có một tiếng động!

Yên ắng!

Vốn dĩ ngoài huyện An Bình tụ tập một đám người đông nghịt nên cực kỳ ồn ào, bây giờ lại rơi vào sự yên lặng chết chóc.

Máu tanh nồng nặc tràn ngập khắp nơi, từng bộ thi thể giống như mưa rơi.

Nhiều người sống sờ sờ bước vào trong bí cảnh như vậy, bây giờ... Những người sống trơ trơ chạy ra khỏi bí cảnh cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn nhìn thanh niên tóc bạc đứng yên lặng trên bóng Thương ưng, áo trắng nhuốm máu.

Tựa như đang đạp chân trên suối vàng, phía sau lưng, từng bộ thi thể thi thể thi nhau bị vứt ra khỏi bí cảnh, rất nhiều xác chết nện xuống đất, phát ra tiếng vang trầm đục.

"Tại sao lại như vậy?"

Không biết là ai đó nói thầm một tiếng.

Một câu nói nỉ non làm tất cả mọi người như bừng tỉnh, trên mặt mỗi người đều mang theo cảm xúc khác biệt.

Từng bộ thi thể nối đuôi nhau rơi xuống, Văn Thiên Hành đứng gần đấy nhất, ông ta nhìn thấy được Cung Hạo, Võ Cử, thậm chí còn nhìn thấy đầu người trừng lớn mắt của Thường Bình quận chúa.

Thật thảm...

Thảm thương đến độ xưa nay chưa từng có.

Văn Thiên Hành từng nghĩ rằng Đại Cơ Duyên bên trong bí cảnh bị người ta lấy mất, bây giờ nhìn lại... Có lẽ là bởi vì thiên tài vào bí cảnh đều đã bị giết chết thê thảm gần như không còn sống sót nữa.

Cho dù là Văn Thiên Hành cực kỳ bình tĩnh, nhưng vào đúng lúc này cũng không nhịn được mà thay đổi sắc mặt, nhìn La Hồng cưỡi thương ưng bay ra khỏi bí cảnh, dường như có thể thấy được xác chết chất đống thành núi, máu tươi đổ thành sông.

Văn Thiên Hành nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên ông ta nhìn thấy bên trong phủ đệ của Triệu gia.

Khi đó, La Hồng chỉ mới tới Cửu phẩm, mà bây giờ La Hồng đã lên Lục phẩm, ở trong bí cảnh giết chết biết bao thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy, những người họ đều trở thành xương khô dưới chân hắn.

La Hồng không nhìn tới mấy xác chết của thiên tài ở đằng sau, cũng không thèm nhìn Văn Thiên Hành.

Hắn thu lại tất cả Tà ảnh, ánh mắt lướt qua nhìn thẳng vào Hồng Bách Uy.

Rốt cuộc cũng gặp được tiểu đạo sĩ tốt bụng làm chuyện tốt này rồi.

Khóe môi La Hồng nhếch lên, cười cười gật đầu với Hồng Bách Uy.

Cười tới nỗi trái tim của Hồng Bách Uy cũng run rẩy.

Sau đó, ánh mắt La Hồng nhìn về phía Gia Luật Sách bị rớt xuống, chỗ ấy, khe rãnh chằng chịt, chất chồng thành một tòa núi nhỏ.

"Thế mà cũng chưa chết."

La Hồng thốt ra một câu cảm khái.

Gia Luật Sách, quả nhiên là xếp hạng ba Hoàng bảng, thật sự khó giết!

Sức sống thật sự quá mãnh liệt rồi.

Mượn tới mười năm kết tinh pháp lực, tung ra một đòn đột phá, La Hồng cảm thấy chiêu thức giết người này có lẽ cũng gần sắp mạnh ngang Nhị phẩm rồi.

Chương 229: Mượn một kiếm thăng thành tiên (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Nhưng mà một chiêu như vậy lại không thể giết chết Gia Luật Sách.

Ụ đất bị bụi mù bao phủ, không có chút động tĩnh nào.

Nhưng mà La Hồng biết, Gia Luật Sách còn chưa chết, vẫn còn sức sống đang cuồn cuộn, thậm chí nguồn sức sống này vẫn đang dần dần trở nên mạnh mẽ.

La Hồng nheo mắt lại.

Giơ tay lên.

Chớp mắt kiếm Địa Giao đã bị hắn điều khiển bay lơ lửng bên người của hắn.

Nhẹ nhàng gõ tay lên Địa Giao kiếm.

"Đi."

La Hồng nói.

Tay áo lay động, thanh Địa Giao kiếm này chợt hóa thành giao long bay vụt ra như thật, khuấy lên cuồng phong cùng kiếm khí khủng bố, giống như một con thanh xà, mạnh mẽ bắn xuống ụ đất bị bụi mù bao phủ kia.

Tiếp tục giết!

Ngay ở trước mặt bao nhiêu hộ đạo giả, giết chết Gia Luật Sách!

Gia Luật Sách xếp hạng thứ ba trên Hoàng bảng, vẫn còn có chút sức mạnh chèn ép, tất nhiên La Hồng phải giết!

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, bụi mù lơ lửng bị thanh xà xé toạc, tách ra hai bên giống như đậu hũ.

Phi kiếm nhanh chóng đâm vào bên trong ụ đất, không thấy hình bóng đâu nữa.

Hồi lâu sau, có cuồng phong rít gào, cuồng phong thét lên giống như cuốn lên ngàn ụ tuyết.

Bụi mù tan hết.

Lộ ra cảnh tượng bên trong ụ đất.

Một bóng người be bét máu thịt dựa vào ụ đất, máu tươi chảy xuôi ào ào.

Hơi thở của Gia Luật Sách đã trở nên cực kỳ yếu ớt.

Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.

Khắp cơ thể bị kiếm khí chém ra vô số vết thương, càng có kiếm khí giống như rồng chui vào trong kinh mạch của y, đang tàn phá cơ thể của y.

Đây là một thân thể đã gần sắp chết.

Đầu Gia Luật Sách hơi buông thõng xuống, đuôi tóc đều chảy ra máu.

Nhưng mà, một cơ thể đã tan tành gần sắp hỏng như vậy lại có một luồng sức mạnh vô hình bao bọc, ngăn chặn sát ý trong thanh kiếm La Hồng đang điều khiển!

Làm cho cổ kiếm Địa Giao không thể đâm vào dù chỉ nửa tấc!

"Ha..."

Trong miệng Gia Luật Sách phun ra máu tươi, nở nụ cười.

"Hay cho La Hồng, hay cho nhi tử của La Nhân Đồ..."

"Gia Luật Sách ta nhận thua, một cái bẫy chết như vậy mà ngươi lại có thể phá cục, còn có thể hoàn toàn trở mình như thế..."

Gia Luật Sách nói, y rất mệt mỏi, mỗi khi nói một câu cũng giống như đang rút đi sức sống của y.

"Cho dù ngươi dựa vào năng lực cơ duyên, nhưng mà, ta phục..."

"Ta không hận ngươi."

"Kẻ ta hận chính là gã Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn này..."

Gia Luật Sách thở dốc nói.

Nếu không có thuật mượn đường của Hồng Bách Uy, y bị chậm nửa nhịp không thể sử dụng được con át chủ bài, không thể tiến vào thông đạo kịp lúc, vì thể phải chịu một đòn của La Hồng.

Nếu không thì dù y có nhếch nhác nhưng cũng không thê thảm tới mức này, gần như sắp chết.

Vì thế, kẻ y hận không phải là La Hồng, mà là Hồng Bách Uy...

Cái gã đạo sĩ thích hại người này.

Trước khi Cung Hạo chết, dường như cũng hô to tên của Hồng Bách Uy.

Gia Luật Sách ngẩng đầu lên, máu tươi quét qua mí mắt của y, tròng mắt của y nhìn chằm chằm về phía Hồng Bách Uy vẻ mặt ngu đần, cực kỳ nhếch nhác, nở nụ cười lạnh lẽo.

"Hồng Bách Uy... Ngươi... Đợi đó..."

Gia Luật Sách nói.

La Hồng hơi nhíu mày.

"Có liên quan gì tới Hồng đạo trưởng?! Hồng đạo trưởng là người tốt làm chuyện tốt, ngươi có chuyện gì thì cứ tính với ta là được!"

La Hồng nói.

Hồng Bách Uy nghe xong, nước mắt sắp vỡ òa.

Đại ca, ngươi đừng nói sớm như vậy!

Ta với ngươi không cùng một phe đâu!

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương mới từ bí cảnh đi ra cũng liếc mắt nhìn nhau, có hơi ngờ ngợ, gã tiểu đạo sĩ này... Là người giúp đỡ cho lão La? Cùng một phe với bọn họ.

Mà La Hồng vừa nói dứt lời thì bảy mươi hai thanh phi kiếm lơ lửng ở phía đằng sau chợt lóe ra ánh kiếm kinh trời, thi nhau gào thét bắn về phía Gia Luật Sách.

Gia Luật Sách giơ tay lên che miệng lại, trong miệng máu tươi tuôn ra ào ào.

Chớp mắt bảy mươi hai thanh phi kiếm đã ngốn lấy Gia Luật Sách.

Ầm!!!

Một luồng sóng khí khủng bố bạo phát, khí thế mạnh mẽ như cuốn sạch sơn hà, như che trời lấp đất.

Địa Giao kiếm và bảy mươi hai thanh Sát Chấu kiếm cũng lần lượt bị đẩy lùi ra sau.

Thân thể Gia Luật Sách lơ lửng trên không, vết thương trên người cũng thi nhau ngừng chảy máu ra, sức sống bị hao mòn cũng dừng lại.

Trên người Gia Luật Sách bùng nổ ra một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố, khuấy động bốn phía, đôi mắt của y giống như bị dòng máu màu vàng nhuộm đẫm, óng ánh lóa mắt, cực kỳ chói mắt.

"Địa Giao?"

Gia Luật Sách vào lúc này giống như là thiên nhân, trong lúc mở miệng, có lời nói chấn động trời đất vang vọng khắp nơi.

Chỉ thấy Gia Luật Sách giơ tay lên nhẹ nhàng nắm một cái.

Thanh Địa Giao kiếm bị đẩy lùi chợt bắn mạnh bay ra, bị hai ngón tay của Gia Luật Sách kẹp lại.

Những hộ đạo giả xung quanh tỉnh táo lại.

Vốn dĩ bọn họ còn đang buồn thương cho những thiên tài bọn họ bảo vệ đã bị chết thảm, chuẩn bị nổi giận mắng La Hồng.

Nhưng mà vào giây phút này, tinh thần của bọn run lên, sợ hãi nhìn chằm chằm thân thể của Gia Luật Sách.

Hộ đạo giả của Gia Luật Sách lúc này cũng bừng tỉnh, thoát khỏi trạng thái mơ màng vì bộ dạng thê thảm của Gia Luật Sách, giờ phút này gã có chút phẫn nộ, nghĩ mà sợ, cũng rất kích động nhìn về phía Gia Luật Sách.

Phẫn nộ cùng nghĩ mà sợ, là bởi vì thiên kiêu đắc ý nhất của Kim Trướng Vương Đình lại bị La Hồng đánh ra khỏi bí cảnh như đánh chó, lúc gã đang sững sờ thì y đã xém bị giết chết.

Kích động là bởi vì Gia Luật Sách vào giờ phút này... Đã không còn là Gia Luật Sách nữa, mà là người đàn ông kia!

"Gia Luật A Cổ Đóa!"

Viên hạt tử cầm ngân thương, lòng bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi hột, cực kỳ nghiêm túc, nói.

Gia Luật A Cổ Đóa!

Vào giờ phút này, từng hộ đạo giả cũng đều kiêng kỵ và kinh hãi nhìn về phía Gia Luật Sách.

Đây là tinh thần phụ thân của Gia Luật A Cổ Đóa sao?!

Đây cũng là con át chủ bài của Gia Luật Sách, cũng là phương pháp bảo vệ mạng sống!

Bình Luận (0)
Comment