Phẩm cấp còn cao hơn cổ kiếm Địa Tàng trong tay ông... rất nhiều!
"Thân binh tuy tốt, nhưng không thuận tay... thì cũng vô dụng, chỉ là đồ bỏ đi"
La Hồng lắc đầu, thở dài một hơi.
Trần Thiên Huyền nín lặng.
Đậu!
Công tử nói có lý!
Trần Thiên Huyền hít sâu một hơi rồi nói: "Nhưng rèn kiếm sư của Ngô gia Đại Sở không được tốt tính cho lắm, muốn mời bọn họ rèn kiếm rất khó."
"Đã từng có một vị Lục Địa Kiếm Tiên đi đến Ngô gia Đại Sở, muốn tìm đại sư rèn kiếm của Ngô gia rèn một thanh kiếm, nhưng xảy ra cãi cọ, chọc cho vị đại sư kia ghét, còn vị Lục Địa Kiếm Tiên kia thì nổi giận, bắn ra kiếm khí, giao chiến với Ngô gia, bản thân trọng thương đã đành, còn bị thiên hạ bêu danh"
Lời của Trần Thiên Huyền khiến La Hồng nhướng mày một cái.
"Bị thiên hạ bêu danh?"
Hai mắt La Hồng sáng lên.
Trần Thiên Huyền không biết nói gì, công tử... ngài chú ý sai trọng điểm rồi.
Ngay giữa khoảng cách hai người nói chuyện.
"Âm ẩm ầm..."
Một đám mây vàng cuồn cuộn bay tới, đó là quy tắc ban thưởng.
Không lớn lắm có lẽ cũng bằng hai cái nồi, bay lơ lửng trên đầu La Chinh.
Trần Thiên Huyền cũng có, nhưng bởi vì ông chị trợ giúp nên phần thưởng chỉ lớn bằng miệng chén, bồi bổ cho đại đạo của ông, khiến đại đạo vững chắc hơn rất nhiều.
Phần thưởng quy tắc màu vàng xuất hiện, khiến không ít khách giang hồ trố mắt nhìn, thậm chí... ngay cả Nam Ly Hỏa cũng vậy.
Quy tắc ban thưởng, giết thiên nhân sẽ được thưởng?
Giết thiên nhân sẽ được thưởng?
Đây là điều mà trước đây không một ai hay biết!
Nhưng La Hồng cũng không lựa chọn luyện hóa đám mây vàng này để mở rộng đại đạo để rồi uổng phí một phần thưởng quy tắc, hắn định dùng phần thưởng này để rèn kiếm.
Hắn đứng lên, áo trắng lay động, tay áo lất phất, cong ngón tay bùng một phát lên mây vàng trên đỉnh đầu.
Thuần Quân đây vết nứt tức khắc hiện lên, kiếm khí trào dâng, phóng đại giữa không trung, La Hồng ngự kiếm phi hành, mây vàng trên đỉnh đầu cũng muốn rời đi theo.
Trần Thiên Huyền sửng sốt... Công tử không đánh nữa sao?
Như vậy khiến Trần Thiên Huyền thầm thở phào một hơi, nếu thật sự đánh tiếp, cho dù La Hồng có thể thắng nhưng cũng sẽ phải chịu khổ, dù sao Nam Ly Hỏa cũng là Lục Địa Tiên cửu cảnh, có thể xếp vào nhóm mạnh nhất nhân gian.
Thấy La Hồng muốn đi, Nam Ly Hỏa không cam lòng!
Không nói tới chuyện Kiêu Cổ của gã bị La Hồng lấy mất!
Chỉ tính đến chuyện một mình La Hồng tàn sát một đất nước, phá tân Nam Chiếu, khiến Nam Chiếu mất hết mặt mũi, Nam Ly Hỏa gã đã không thể để La Hồng rời đi dễ dàng như vậy.
"Muốn chạy?"
Khí tức toàn thân Nam Ly Hỏa tăng vọt, sóng khí quanh thân trào ra, tà sát ngập trời dâng lên cuồn cuộn, vô số cổ trùng từ trong thành Nam Chiếu ùa ra như sóng lớn, che lấp bầu trời.
Nam Ly Hỏa bay lên không trung, không khí bị dẫm lên như phát ra tiếng rít gào, lan tràn khắp bốn phía!
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi...
Một cửu cảnh như gã... còn có mặt mũi nào?
Quan trọng nhất là... Kiêu Cổ của gã!
Nam Ly Hỏa nổi cơn thịnh nộ, khí thế ngập trời cũng với tà sát ngùn ngụt bắt đầu càn quét.
La Hồng ngự kiếm Thuần Quân, nhìn lướt qua tà sát ngập trời của Nam Ly Hỏa với ánh mắt khát vọng.
"Sớm muộn gì cũng sẽ là của bổn công tử."
La Hồng cười phá lên.
"Thiên hạ rộng lớn, bổn công tử muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai có thể giữ?"
Khí thế quanh thân Nam Ly Hỏa trào dâng.
La Hồng không dùng sức mạnh của bản thân để chống lại, chênh lệch thực lực rành rành ra đó, mặc dù thân thể của hắn đã tôi luyện sáu lần, nhưng chưa bước vào Lục Địa Tiên, chưa từng thực hiện biến hóa về chất.
Đối mặt với Nam Ly Hỏa khí tức trào dâng, cuồn cuộn như cột khói che trời.
La Hồng đứng trên thân kiếm, tay áo tung bay, giống một vị trích tiên đứng trên trời.
Hai luồng Sát Hải trong cơ thể La Hồng bắt đầu hoạt động.
Thoáng chốc, sức mạnh tà sát trong cơ thể hắn điên cuồng tràn vào, bị Hạ Hoàng Thiên Giáp Thi hấp thu.
Hạ Hoàng Thiên Giáp Thi nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt ra, vào giờ khắc này, thiên địa bỗng tối sầm, tử khí cuồn cuộn, bùng lên tận trời.
Máu đỏ, tàn nhẫn, hủy diệt...
Trong con ngươi của Hạ Hoàng Thiên Giáp Thi mang theo sát khí kinh khủng tột độ.
La Hồng ngự kiếm bay thẳng lên cao.
Hạ Hoàng Thiên Giáp Thi trợn mắt, nhìn Nam Ly Hỏa từ dưới bay lên.
"Nam Ly Hỏa?"
Hạ Hoàng cực kỳ lạnh lùng, khàn giọng nói.
Âm thanh này vừa phát ra, sấm sét xé toạc bầu trời, vang lên bên tai Nam Ly Hỏa khiến toàn thân gã run rẩy, tràn đầy khó tin và khiếp sợ.
"Hạ Kiếp?"
Nam Ly Hỏa kinh ngạc.
"Dù trẫm đã chết, ngươi cũng xứng gọi thẳng tên của trẫm?"
Hạ Hoàng Thiên Giáp Thi vô cùng lạnh nhạt, sau một khắc, đánh ra một quyền.
Dường như bầu trời cũng trở nên âm u.
Nam Ly Hỏa rợn tóc gáy, dốc hết sức kháng cự trong tiếng hét lớn.
Nhưng bị một quyền của Hạ Hoàng Thiên Giáp Thi đánh trúng, văng ngược trong không trung, rơi xuống thành Nam Chiếu đổ nát phân nửa, lảo đảo lùi lại mấy bước, khiến mặt đất nứt nẻ.
Tử khí quanh quẩn toàn thân Nam Ly Hỏa, máu tươi bê bết...
Với cảnh giới Địa Tà nhị phẩm của La Hồng, chỉ có thể duy trì sự cân bằng tà sát trong Hạ Hoàng Thiên Giáp Thi.
Mà hôm nay, đạt tới nhất phẩm, có thể khiến Hạ Hoàng Thiên Giáp Thi đánh ra một quyền.
Tuy chỉ có một quyền nhưng Nam Ly Hỏa cũng không thể nào ngăn cản!
Nam Ly Hỏa chấn động, người trong thiên hạ cũng chấn động.
Sắc mặt La Hồng hơi tái đi, thu Hạ Hoàng Thiên Giáp Thì về, "Vạn Sát Quy Nhất" trong cơ thể vận hành điên cuồng, sinh ra sức mạnh tà sát.
Khiến thân thể La Hồng trở nên óng ánh, càng thêm lóa mắt.
Thân thể thuần khiến rực sáng đến mức giống như thần tiên hạ phàm.
Thu hồi Thiên Giáp Thi, La Hồng phá lên cười to.
"Nam Ly Hỏa, rửa cổ cho sạch... Đợi bổn công tử rèn xong kiếm Bổn Mệnh sẽ trở lại giết ngươi!"
Trong thiên địa chỉ còn tiếng cười của La Hồng, tiếng cười vô cùng kiêu ngạo.
Tu sĩ nhất phẩm bảo một vị Lục Địa Tiên cửu cảnh rửa sạch cổ chờ chết.
Ai dám tưởng tượng.
Phách lối cùng cực.
Thế gian này... có lẽ chỉ La Hồng mới có thể làm ra hành động điên cuồng như vậy!
Chương 868: Ba chùy đập Địa Hỏa, công tử tự đúc kiếm (3)Trần Thiên Huyền vô cùng nghiêm túc, ngự kiếm Địa Giao đi theo bên cạnh La Hồng, hai người như kiếm tiên vụt qua, cắt ngang vòm trời Nam Cương, nháy mắt đã biến mất.
Không giống như khi đi bộ tới Nam Cương phải mất tới ba ngày.
Ngự kiếm phi hành, chín nghìn dặm đường, đối với Lục Địa Tiên cũng chỉ mất nửa ngày mà thôi.
Mặt đất khắp Nam Cường đều chìm trong tĩnh lặng.
Trước thành Nam Chiếu nay đã đổ nát phân nửa.
Toàn thân Nam Ly Hỏa chảy máu, nhìn chằm chằm vào La Hồng biến mất trên bầu trời, lời uy hiếp của La Hồng vẫn quanh quẩn bên tai.
Mà gã lại nỗ nụ cười điên cuồng: "Giết ta?"
Nam Ly Hỏa thực sự điên rồi, Kiểu Cổ bị cướp, mặt mũi mất sạch, thành Nam Chiếu bị hủy...
Một mình La Hồng tàn sát một đất nước, giống như chém một đao vào tỉm gã, máu tươi đầm đìa.
"Tấm gương chính nghĩa nhân gian?"
"Muốn tiêu diệt đất nước tà tu lớn nhất nhân gian?"
Nam Ly Hỏa đứng giứa bão cát, mưa Nam Cương lất phất khiến sát khí trên người gã càng thêm nồng đậm.
Gã ngẩng đầu nhìn lên thiên môn, từ từ phun ra một hơi.
Huyện An Bình.
Niết Bàn Đạo Hỏa trên đỉnh đầu Lý Tu Viễn bùng cháy, y nằm nghiêng dưới tán cây đào, trông có vẻ ung dung phóng khoáng.
Một tay cầm sách thánh hiện, một tay đùa giỡn một đóa hoa đào, đây không phải hoa đào bình thường mà hoa đạo ngưng tụ từ nguyên khí.
La Tiểu Tiểu ngồi tĩnh tọa bên cạnh Lý Tu Viễn, chìm trong cột sáng khí vận cực kỳ to lớn.
Tiểu Đậu Hoa đứng đằng xa, trong lòng hơi hoảng hốt, công tử xuôi nam một mình chiến đấu với một đất nước, không biết kết quả như thế nào? Sống hay chết?
Đã nhiều ngày trôi qua, tin tức đã sớm lan truyền, công tử đi bộ chín nghìn dặm suốt ba ngày, xuôi nam tới Nam Chiếu, từ huyện An Bình đến phu Giang Lăng đều biết hành động cao cả của công tử.
Đặc biệt là Triều Đông Hán còn tập hợp toàn bộ người kể chuyện tạo thế cho việc công tử diệt Nam Chiếu, diệt quốc gia tà tu lớn nhất nhân gian.
Hiện thanh thế của công tử đã vang dội khắp thiên hạ.
Xa xa.
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua Tiểu Đậu Hoa đang ôm kiếm Hoàng Quyền, kiếm Địa Tàng, kiếm Thiên Cơ, chỉ cười.
Cầm một đóa hoa đào, y nói: "Không cần lo lắng, tiểu sư đệ không chết được"
"Tiểu sư đệ đang tôi luyện ý chí của mình, đi bộ chín nghìn dặm, lĩnh ngộ trong lúc đi lại, chiến đấu với tà tu trước thành Nam Chiếu mà vẫn giữ được tâm linh sáng tỏ, lĩnh ngộ trong lúc chiến đấu... Tiểu sư đệ đang đi con đường của riêng mình."
Lý Tu Viễn nói.
Nghe vậy, Tiểu Đầu hoa gật đầu lia lịa.
Lý Tu Viễn nằm nghiêng trước Tắc Hạ Học Cung, nhìn về phía xa, thở dài một hơi.
"Phu tử trấn tam giới ba năm, tranh thủ thời cơ phát triển cho nhân gian trong ba năm, nhưng... chưa chắc thiên nhân sẽ cho nhân gian ba năm, tất nhiên tiểu sư đệ cũng cảm nhận được nguy cơ... Cho nên mới điên cuồng nâng cao thực lực của mình"
"Hây... Hắn chỉ là một tiểu sư đệ tu hành chưa được bốn tháng, hắn chịu đựng áp lực mà tuổi này không nên gánh chịu."
Lý Tu Viễn nói với vẻ ưu thương.
Tiểu Đậu Hoa mím môi, gật đầu liên tục.
Lý Tu Viễn không nằm nghiêng nữa, nhìn Tiểu Đậu Hoa khí vận đầy mình: "Tiểu sư đệ chuyển khí vận vào người cô nhóc, cũng là để phòng ngừa bất trắc, ba năm kế tiếp chính là ba năm đấu với trời, sơ sẩy một chút là hết đường cứu vãn."
"Hắn đi bên vách núi, nhiều lần mất thăng bằng, hắn không muốn sự dân bằng khí vận trong nhân gian bị phá hủy, chỉ muốn mang lại hy vọng cho nhân gian"
Lý Tu Viễn chắp tay sau lưng, áo xanh lay động, nhẹ nhàng cất bước.
Y đứng trên đỉnh núi, nhìn ra xa.
Ánh mắt bỗng trở nên sắc bén: "Đáng tiếc, chó săn của thiên nhân tại nhân gian quá nhiều..."
"Người làm sư huynh như ta, có lẽ cũng nên giúp tiểu sư đệ dọn sạch một chút vật cản và áp lực."
Y nhìn về phía cung Côn Lôn, trong con ngươi có Niết Bàn Đạo Hỏa đang thiêu đốt, thấy được trên cung điện cung Côn Lôn có một luồng tà sát cuồn cuộn, như hóa thành vòng xoáy xoay tròn.
"Cung Côn Lôn..."
"rác rưởi nhân gian."
Lý Tu Viễn giơ tay lên, bẻ một cành hoa đào, hơi thở như hoa đào.
Trên vòm trời.
Hai luồng ánh kiếm cắt ngang trời xanh.
La Hồng ngự kiếm Thuần Quân, Trần Thiên Huyền ngự kiếm Địa Giao, hai người kéo ra làn sóng trắng, như bạch xà lướt ngang qua bầu trời, thể hiện vẻ tiêu sái tự tại của kiếm tiên một cách triệt để.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến huyện An Bình.
Nhưng La Hồng vẫn chưa đáp xuống huyện An Bình, mà lại vươn tay chụp một cái.
Trong hư không có vô số nguyên khí hội tụ, hóa thành một cánh tay vớt Tiểu Đậu Hoa lên, Tiểu Đậu Hoa la lên một tiếng, sau đó lập tức yên tĩnh lại.
Lý Tu Viễn không hề ngăn cản, chỉ gật đầu với La Hồng một cái.
Y có thể cảm nhận được sự biến hóa của khí tức trên người tiểu sư đê, mặc dù là nhất phẩm nhưng khí tức của La Hồng còn mạnh hơn rất nhiều so với Lục Địa Tiên tứ cảnh bình thường.
Đặc biệt là trên người La Hồng còn có một loại thân vận đặc biệt.
Có loại thần vận giống như đạo Niết Bàn của y, nhưng còn hơn cả đạo Niết Bàn của y, thần vận trên người La Hồng dường như khó rèn giũa hơn.
Lý Tu Viễn thở dài, đạo của La Hồng... chỉ sợ cũng giống như y, là một đạo không thể biết tương lai ra sao.
La Hồng vớt Tiểu Đậu Hoa lên, mang theo nàng ngự kiếm đi về phía Đông, đi về phía vương triều Đại Sở.
Tiểu Đậu Hoa nghẹn đến đỏ mắt, căng thẳng níu lấy góc áo trắng của La Hồng.
"Công... Công tử... Cao quá...
Tiểu Đậu Hoa run cầm cập nói.
La Hồng liếc mắt một cái.
Cao?
Sau đó tâm thần khẽ động, kiếm Thuần Quân dưới chân bỗng đổi chiều, như chim ưng bay ngược gió, bay vút lên chín trăm trượng, sau đó thả Tiểu Đậu Hoa xuống.
Còn La Hồng thì ngự kiếm hạ xuống lần nữa, vớt Tiểu Đậu Hoa lên.
Cứ lên lên xuống xuống như vậy hai ba lần.
Tiểu Đậu Hoa ngu luôn.
Nước mắt rơi lã chã.
Công tử... ngươi chơi xấu!
La Hồng cười sung sướng, hôm nay lại có tội ác vào tay.
Nguyên nhân hắn đi ngang qua huyện An Bình vớt Tiểu Đậu Hoa lên cũng không có gì phức tạp, Tiểu Đậu Hoa là kiếm thị của hắn, kiếm của La Hồng, ngoại trừ Ma kiếm Atula, những kiếm khác đều do Tiểu Đậu Hoa nuôi dưỡng kiếm khí, cho nên, nếu rèn một thanh kiếm bản mệnh thuộc về hắn thì cũng không thể thiếu Tiểu Đậu Hoa.
Ba người ngự kiếm lướt ngang qua vòm trời, chẳng mấy chốc đã tiến vào khu vực của vương triều Đại Sở.
Chương 869: Ba chùy đập Địa Hỏa, công tử tự đúc kiếm (4)Vương triểu Đại Sở, trên hoàng đô đổ nát.
Hoàng cung xây tạm.
Đài Long Tước.
Nữ đế mặc bào phục lộng lẫy, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, một tay chống cằm, một tay khẽ xoa trán.
"La Hồng có thể giết chết thiên nhân?"
Nữ đế lẩm bẩm, đôi mắt đẹp ngơ ngẩn, nghĩ mãi không thôi, như có tiếng vọng.
Chuyện này như hóa thành chấp niệm, khiến nàng ta không buông xuống được.
Đột nhiên.
Trong lòng nữ đế có cảm giác, chân mày khẽ nhúc nhích, dõi mắt nhìn về phía xa.
Nàng ta bảo Ngô Mị Nương đi tới Tắc Hạ Học Cung xin hợp tác, trở về rồi sao?
Thấy hai luồng kiếm khí sắc bén vắt ngang qua không trung.
"Lục Địa Kiếm Tiên?"
"Hóa Long Kiếm - Trần Thiên Huyền?"
Nữ đế nhướng mày một cái, ngồi thẳng người, Kim Ngô Vệ Đại Sở xung quanh đều đề cao cảnh giác tập trung lại trước người nàng ta.
Nhưng nữ đế lại khoát tay một cái, bảo Kim Ngô Vệ lui xuống.
"Chắc là tin tức của Ngô Mị Nương đã truyền đi, vương triều Đại La phái người tới"
Nữ đế nói.
Nàng ta đứng dậy khỏi ngai vàng, bước xuống đài Long Tước với vẻ sang trọng hoa lệ.
"Âm Hai đường ánh kiếm vắt ngang qua, hiện ra giữa tầng mây.
Ánh mắt nữ để đảo qua, dừng lại trên người La Hồng, y phục trắng, mây vàng trên đỉnh đầu, thân thể thuần khiết lóng lánh lóa mắt, tất cả nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt nàng ta.
"La Hồng?"
Nữ đế sửng sốt, không ngờ La Hồng lại đích thân tới đây.
La Hồng và Trần Thiên Huyền từ trên vòm trời nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng thành Đại Sở nay đã hóa thành một đống đổ nát, khẽ nheo mắt.
Rất rõ ràng, nơi này vừa trải qua một cuộc đại chiến tàn khốc.
La Hồng đứng trên kiếm Thuần Quân, nhìn lướt qua thiên môn treo cao trên hoàng thành Đại Sở.
Nhưng mục đích hắn đến đây lần này là để tìm Ngô gia Đại Sở rèn kiếm, cho nên không nói gì với nữ đế ở bên dưới.
La Hồng và Trần Thiên Huyền đứng trên kiếm, khẽ vuốt cằm nhìn nữ đế, sau đó lướt đi trong ánh mắt ngơ ngẩn của nàng ta.
Nữ đế ngơ ngác, không chỉ nàng ta mà nhiều quan viên vương triều Đại Sở cũng ngây như phỗng.
Nữ đế nhanh chóng phục hồi tinh thần, La Hồng không phải đến đây liên minh?
Phương hướng kia, hình như là phương hướng của Ngô gia, La Hồng đến Ngô gia làm gì?
Nữ đế suy nghĩ một chút, sau đó tiến lên một bước, bay thắng lên trời, đuổi theo.
Đại Sở có núi.
Trong núi có thác nước, thác chảy như ngân hà, như chuỗi ngọc.
Giữa sơn thủy có một ngọn núi cao hiểm trở trồi lên từ mặt đất, vách đá dựng đứng, đâm thẳng lên trời, giống như một lưỡi kiếm sắc bén, có ba thác nước trút xuống.
Ngọn núi này tên là Vạn Kiếm.
Kiếm đạo thế gia nổi danh Đại Sở tọa lạc ở đó.
Trong núi mây mù lượn lờ, có tiếng mũi kiếm xé gió vang vọng không dứt.
Trong diễn võ trường.
Từng kiếm tu võ trang đầy đủ đang tập kiếm luyện kiếm.
Một ông lão mặc trường bào màu trắng đang cầm một thanh kiếm, chậm rãi vẽ một đường tròn.
Ông ta là lão tổ Ngô gia, một vị Lục Địa Kiếm Tiên cửu cảnh.
Cả đời này của ông ta, từ sau biến cố Long Tước, đã không thể nào đi ra khỏi núi Vạn Kiếm được nữa, ngay cả khi xảy ra chuyện thiên nhân tập kích hoàng đô Đại Sở lúc trước, ông ta cũng không ra tay.
Đột nhiên.
Ánh mắt ông ta bỗng khựng lại, chậm rãi thu kiếm, thở ra một hơi, hơi thở trong sạch lay động rừng kiếm khắp núi.
"Có khách tới, đón khách"
Ông lão nói.
Dứt lời, các kiếm tu trong diễn võ trường Ngô gia đều thu kiếm đứng yên, đưa mắt nhìn ra xa.
Chợt thấy hai luồng kiếm khí sắc bén xé rách bầu trời, chém tan không khí nồng nặc trên đỉnh núi.
Mới đặt chân lên núi Vạn Kiếm, Trần Thiên Huyền đã cảm nhận được kiếm khí toàn thân đang chấn động, như đang kích động muốn thoát ra khỏi cơ thể.
La Hồng lại rất ung dung bình thản, dù sao... thiên phú kiếm đạo của hắn quá nát.
Hai mắt Tiểu Đậu Hoa sáng lên, nàng vận hành nuôi dưỡng kiếm quyết, không ngừng hấp thu kiếm khí lan tỏa trong thiên địa.
Ngô Thanh Hoa chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn La Hồng và Trần Thiên Huyền, ông ta nhận ra Trần Thiên Huyền, dù sao cũng là Hóa Long Kiếm danh tiếng lẫy lừng, sao ông ta có thể không biết.
Còn La Hồng, ông ta chỉ mới nghe danh, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thấy dưới sự ảnh hưởng của kiếm khí mênh mông trên núi Vạn Kiếm mà La Hồng vẫn bình thản ung dung, Ngô Thanh Hoa không khối tán dương.
Người này... thiên phú kiếm đạo thật yêu nghiệt!
Trần Thiên Huyền cũng nhìn thấy ông lão áo trắng đứng giữa diễn võ trường, đối phương hoàn hảo tự nhiên, giống như hòa làm một thể với trời đất, người hóa kiếm, kiếm hóa người, cảm giác này chính là người kiếm hợp nhất.
"Là hắn! Lão tổ Ngô gia - Ngô Thanh Hoa... Một vị Lục Địa Kiếm Tiên cửu cảnh, sức tấn công độc nhất vô nhị! Sức chiến đấu cực mạnh!"
Trần Thiên Huyền hít sâu một hơi, nói.
La Hồng nhướng mày một cái, đây là lần đầu tiên hắn được gặp Lục Địa Kiếm Tiên cửu cảnh.
Rất ít kiếm tiên có thể tu hành tới cửu cảnh.
"Tại hạ La Hồng, bái kiếm Ngô tiền bối"
La Hồng nở nụ cười, đứng trên kiếm Thuần Quân, chắp tay một cái.
Ngô Thanh Hoa cười: "La Hồng?"
Các đệ tử Ngô gia trong diễn võ trường đều biến sắc, có người trố mắt nhìn, có người ánh mắt vô cùng phức tạp.
Thiên tài Ngô gia bọn họ - Ngô Thiên chết trong tay La Hồng!
La Hồng cũng rất vui vẻ về sự biến hóa tâm trạng này.
Đến đây, biết đâu hắn cũng sẽ giống như vị Lục Địa Kiếm Tiên năm đó, được thiên hạ bêu danh?
"Tại hạ muốn rèn một thanh kiếm thuận tay, cho nên, đặc biệt đến Ngô gia rèn kiếm"
La Hồng cười nói.
Dứt lời, bầu không khí trên đỉnh núi Vạn Kiếm bỗng trở nên lạnh lẽo nghiêm trang.
Ngô Thanh Hoa chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn La Hồng: "Đài rèn kiếm của Ngô gia đã hai trăm năm không đốt lửa, cũng không đốt được lửa, tiểu hữu muốn rèn kiếm, hãy tìm cao nhân khác"
Sắc mặt Trần Thiên Huyền thoáng thay đổi, quả nhiên, muốn Ngô gia rèn kiếm rất khó.
La Hồng đứng trên kiếm Thuần Quân, tay áo lay động, cười nhạt:
"Bổn công tử... cứ muốn rèn thì sao?"
Ngô Thanh Hoa nhìn La Hồng, giơ tay lên, từ từ ra một chiêu, kiếm khí vô tận tức khắc trào lên tận trời, cả ngọn núi kiếm cũng khẽ lay động.
Nhưng ngay khi Ngô Thanh Hoa vừa dâng kiếm khí lên, ánh mắt ông ta chợt thay đổi, nhìn về phía xa.
Ông ta cảm nhận được khí cơ quen thuộc.
Nữ đế Đại Sở!
Chương 870: Ba chùy đập Địa Hỏa, công tử tự đúc kiếm (5)Ngô Thanh Hoa sửng sốt, sao nữ đế lại tới đây?
Xa xa, nữ đế lơ lửng trên nền trời, quần áo hoa lệ tung bay, nhìn xuống núi Vạn Kiếm với vẻ lạnh lùng tột độ.
Nàng ta nhìn La Hồng, mục đích La Hồng tới Ngô gia là để rèn kiếm?
Ánh mắt nữ đế nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu La Hồng, thấy một đám mây vàng ẩn chứa sức mạnh quy tắc, còn có tiếng rống giận không cam lòng của thiên nhân.
Nữ đế nheo mắt: "La tiểu hữu, mây vàng trên đỉnh đầu ngươi là do giết thiên nhân mà đoạt được?"
La Hồng cũng cảm ứng được nữ đế, thật không ngờ người phụ nữ này lại đuổi theo.
"Đây là quy tắc ban thưởng, giết thiên nhân sẽ được thưởng"
La Hồng gật đầu, không hề giấu diếm.
Hai mắt nữ đế đột nhiên trở nên nóng cháy: "Tốt!"
Nàng ta nhìn về phía Ngô Thanh Hoa trên núi kiếm: "Đúc kiếm cho hắn, đây là ngươi nợ trẫm"
Trên đỉnh núi, thân thể Ngô Thanh Hoa run lên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Qua hồi lâu mới hóa thành một tiếng thở dài.
"Được"
Ngô Thanh Hoa đồng ý.
La Hồng lập tức ngơ ngác, sao lại đồng ý?
Không phải ông nên thà chết chứ không chịu khuất phục sao?
Kế hoạch bị thiên hạ bêu danh của bổn công tử... đột nhiên tan tành như thế?
Ngô Thanh Hoa nói xong, đạp xuống một bước.
Diễn võ trường tức khắc chấn động, vô số đá gạch vỡ vụn, một đài cao được làm từ sắt đen vừa dày vừa nặng chợt mộc lên trên diễn võ trường.
Đài cao đen như mực, bề mặt khắc đầy hoa văn huyền bí, đài cao nối liền toàn bộ núi Vạn Kiếm, bên dưới có một luồng nhiệt kinh khủng đang bốc lên.
Trung tâm đài cao chìm trong tĩnh lặng, một cây búa lớn sừng sững trên đài.
"Nhưng đài rèn kiếm đã tắt lửa hai trăm năm, đại sư rèn kiếm Ngô gia cũng không ai có thể lay động búa Hàn Tâm đánh lửa một lần nữa."
"Kiếm này, không dễ rèn" Ngô Thanh Hoa tỏa ra kiếm ý mênh mông khắp thiên địa, ông ta nói.
Trong diễn võ trường, mấy ông già cũng bay tới đây, xuất hiện xung quanh Ngô Thanh Hoa.
"La Hồng? Người giết chết thiên tài Ngô Thiên của tộc ta? Kiếm này... Ngô Đỉnh ta không rèn" Một vị đại sư rèn kiếm mặc áo bào màu xám nói.
"Làm ơn mắc oán, kiếm này... không rèn" Một ông lão đầu tóc xồm xoàm nói.
"Đài rèn kiếm không đốt được lửa, ai rèn rèn một mình, kiếm này... không rèn." Một ông lão cao lớn chắp tay sau lưng nói.
Trong hư không, nữ đế nhíu mày.
Ngô Thanh Hoa đã đồng ý, nhưng dù sao Ngô Thanh Hoa cũng không phải đại sư rèn kiếm.
Kiếm này của La Hồng không dễ làm rồi.
Trong diễn võ trưởng, rất nhiều đệ tử Ngô gia đều tỏ vẻ khoái trá.
Trong lớp người trẻ Ngô Thiên có danh vọng cực cao, La Hồng giết Ngô Thiên khiến bọn họ khó chịu, hôm nay còn muốn Ngô gia rèn kiếm cho hắn, kiếm đâu ra?
Trong hư không, sắc mặt Trần Thiên Huyền đang đứng trên kiếm Địa Giao bỗng trở nên khó coi.
Kiếm này của công tử khó mà rèn nổi.
Sau một khắc.
Thân thể Trần Thiên Huyền chấn động.
Bởi vì ông nghe được La Hồng bên cạnh mình đang cười phá lên.
"Không rèn?"
"Vậy thì tốt, các ngươi không rèn, bổn công tử tự rèn!"
La Hồng cười to.
Trên người, xác thịt trải qua sáu lần tôi luyện chấn động, khí huyết tăng vọt.
Nhảy khỏi Thuần Quân, như một viên sao băng nóng cháy rơi xuống, đập mạnh vào đài cao đen nhánh.
Đưa tay ra, cầm lấy búa Hàn Tâm khổng lồ!
Mấy đại sư rèn kiếm xung quanh chợt run lên, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Ngông cuồng!"
Nhóc con chưa mọc hết tóc, bày đặt rèn kiếm?
Rèn cái con khỉ!
Ngô Thanh Hoa nhướng mày một cái, không nói lời nào.
Nữ đế cũng nheo mắt, đứng trong hư không, nhìn ra xa.
La Hồng cầm búa Hàn Tâm, một luồng khí cơ tràn ngập trời đất lan ra, áo trắng tung bay, La Hồng như một đóa sen trắng nở rộ trên đài rèn kiếm!
La Hồng nhắm mắt, trong đầu hắn, tin tức của rèn kiếm sư tà linh nhanh chóng lướt qua.
Phần thưởng lấy được trước đây, đã đến lúc sử dụng.
Sau một cái chớp mắt.
La Hồng mở mắt, trong mắt như dâng lên địa hỏa!
"Lên!"
Khí huyết như rồng ùa ra, quấn quanh thân thể.
Búa Hàn Tâm nặng nề như bị mặt đất hấp thụ đột nhiên bị La Hồng nhấc lên.
La Hồng giơ cao búa, đập xuống một cái.
Không khí như bị đập đến mức hốt hoảng gào thét, bỏ chạy tán loạn, hình thành làn sóng hữu hình, lan tỏa khắp không trung.
Trên đỉnh núi chợt nổi lên cuồng phong gáo thét, như có vạn con rồng đang rít gào giận giữ.
"Âm Búa Hàn Tâm đập mạnh xuống đài rèn kiếm, tiếng nổ kinh khủng vang lên, đất rung núi chuyển.
Mọi người biến sắc.
Mấy đại sư từ chối rèn kiếm run rẩy toàn thân.
La Hồng lại liên tục gào thét, như dời non lấp biển, quơg múa búa Hàn Tâm khổng lồi!
Một búa!
Hai búa!
Ba búa!
P "Râm Đài đúc kiếm đen như mực chợt lóm xuống, dung nham nóng chảy phun ra từ chính giữa đài rèn kiếm, trông như một ngọn lửa chợt bùng lên!
Trời đất nổi gió.
Đài rèn kiếm, nổi lửa!
Một búa!
Hai búa!
Ba búat Đài cao sụp đổ, địa hỏa dâng lên!
Như có sấm sét nổ tung trên đỉnh núi Vạn Kiếm, âm thanh chấn động truyền ra trăm dặm, ngàn dặm!
Giờ khắc này, đài đúc kiếm lớn như vậy như mỗi một tấc sắt đen đều đang chấn động, vang dội, giống như một con sư tử ngủ say phát ra tiếng gầm gừ từ trong bụng, không gian cũng rung động nhè nhẹ.
Địa hỏa đỏ au dâng lên từ vết lõm bị La Hồng đập ra, đài rèn kiếm truyền thừa mấy ngàn năm như có sinh mệnh, địa hỏa nổi lên mấy trượng như một tấm màn che, rực rỡ chói mắt!
Sau một cái chớp mắt, lại lộp độp như một trận mưa lớn, trút xuống ào ào, chảy dọc theo hai bên đài cao, nhiệt độ nóng bỏng, như muốn hòa tan cả diễn võ trường!
Trên diễn võ trường, mọi người đều trố mắt đứng nhìn.
Những đại sư rèn kiếm tuyên bố không rèn kiếm cho La Chinh đều trợn trừng hai mắt.
Nhìn vào trong tấm màn do địa hỏa tạo thành, La Hồng áo trắng tóc bạc như hoa sen nở rộ, chỉ cảm thấy một cơn chấn động ập tới.
"Keng!"
Âm thanh rền vang truyền ra.
Thoáng nhìn thấy một làn sóng khí lăn tăn lấy núi Vạn Kiếm làm trung tâm, phóng ra bốn phương tám hướng, dâng trào, cuồn cuộn!
Chương 871: Ngoài tà trong thánh, rèn kiếm chí tà (1)Bốn hướng đông tây nam bắc, mấy ngàn dặm bên ngoài đều có thiên môn nổi lên, từng vị thiên nhân tiên khí lượn lờ bước ra, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghiêm trọng.
Những thiên nhân đang khống chế ý chí bách tính, cướp đoạt khí vận và tín ngưỡng trong phạm vi Đại Sở cũng bay lên trời, nhìn sang với về kinh ngạc không thôi.
"Đây là kiếm đạo thế gia nhân gian, đài rèn kiếm của Ngô gia...
Đài rèn kiếm nổi lửa rồi?"
"Từ khi vị kia của Ngô gia lên thiên môn, Ngô gia đương thời còn ai có thể làm cho đài rèn kiếm nổi lửa?"
"Thú vị, quy tắc suy yếu... Nhân gian chuyện gì cũng xảy ra được"
Từng vị thiên nhân bước ra khỏi thiên môn, khiến khắp bầu trời tràn ngập tiên quang, các thiên nhân rỉ tai thầm thì, ung dung cười nhẹ.
Thiên nhân xung quanh không ai để tâm.
Trong diễn võ trường núi Vạn Kiếm của Ngô gia.
Ánh mắt Ngô Thanh Hoa cứng đờ, áo bào trắng bị ánh lửa địa hỏa thổi bùng lên, lay động theo gió.
Ông ta giơ tay lên, gõ nhẹ một cái.
Tức khắc, xung quanh diễn võ trường có kiếm khí ùa tới như mưa, hóa thành một vòng bảo bệ, ngăn chặn dung nham địa tâm phun trào.
Trong hư không.
Ánh mắt nữ đế lóe lên, chắp tay sau lưng, như ẩn như hiện giữa biển mây.
Đài rèn kiếm... vậy mà lại nổi lửa?
Thân thể của người này... Sao mà kinh khủng, còn là người sao?
Phải biết rằng mỗi một lần đài rèn kiếm Ngô gia nổi lửa thì phải hội tụ toàn bộ kiếm ý của kiếm tu Ngô gia, lấy kiếm ý kích hoạt búa Hàn Tâm, thúc đẩy Địa Tâm Hỏa.
La Hồng... đúng là trực tiếp dùng sức mạnh thân thể.
Nếu chỉ có sức mạnh thân thể thì không được, phải có đầy đủ nền tảng kiếm đạo, cần lấy kiếm ý để kích hoạt mới có thể làm cho đài rèn kiếm nổi lửa!
La Hồng... Không hổ là yêu nghiệt mạnh nhất nhân gian.
Trần Thiên Huyền cũng kinh ngạc tột độ.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ công tử còn biết rèn kiếm?
Tính cách La Hồng thế nào chẳng lẽ ông không biết?
Ông là người dạy kiếm đạo vỡ lòng cho La Hồng, là ông dẫn dắt La Hồng đi từng bước trên con đường kiếm tu, là ông từng bước truyền thụ cho La Hồng, thiên phú kiếm đạo của ngươi rất yếu, không thể kiêu ngạo tự mãn.
Tiểu Đậu Hoa ở bên cạnh lại kiêu ngạo ngẩng đầu, vênh mặt, ưỡn ngực, ôm kiếm, hóp bụng, chân hình chữ bát!
Mấy lão già này không rèn kiếm cho công tử.
Công tử nhà ta... tự làm!
Trong diễn võ trường, trong ánh mắt từng vị đệ tử Ngô gia lộ rõ vẻ chấn động, cảnh tượng này thật sự quá có sức đả kích.
Đại sư rèn kiếm Ngô Đỉnh lên tiếng cự tuyệt rèn kiếm cho La Hồng đầu tiên thì chắp tay sau lưng, lạnh lùng cười: "Thật ra còn có một thân vũ lực, đáng tiếc, chỉ làm cho đài rèn kiếm nổi lửa mà thôi, chưa chứng tỏ được điều gì!"
"Một người trẻ tuổi, biết rèn kiếm là gì!"
Hai vị đại sư rèn kiếm khác cũng gật đầu: "Người này vũ lực vô song, lại có thiên phú kiếm đạo, có thể làm cho đài rèn kiếm nổi lửa, quả thực hiếm thấy, đáng tiếc... Không phải cứ có vũ lực là có thể rèn kiếm"
"Nếu người này cầu xin lão phu, lão phu có thể ra tay." Vị đại sư rèn kiếm cuối cùng thản nhiên nói.
Bọn họ không tin La Hồng biết rèn kiếm, rèn kiếm... tuy cũng là tu hành, nhưng lại không giống tu hành bình thường, phải chìm đắm, phải rèn luyện ngàn vạn lần, cần một lòng nghiên cứu.
Không phải chỉ cần thiên phú là được.
Cho nên, mặc dù La Hồng đánh cho đài rèn kiếm nổi lên lửa địa tâm, nhưng cũng không có nghĩa là La Hồng có thể rèn kiếm.
Ngô Thanh Hoa không nói gì.
Xung quanh diễn võ trường, từng đường kiếm khí bay vút tới, những đệ tử thiên tài của Ngô gia đang bế quan đều ngự kiếm bay tới, đáp xuống xung quanh diễn võ trường, bị hình ảnh trước mắt làm cho chấn động.
Chẳng lẽ là vị đại sư rèn kiếm nào trong tộc đang rèn kiếm?
Vậy mà lại sử dụng đài rèn kiếm!
Từ hai trăm năm trước, sau khi rèn ra thần binh Long Tước, đài rèn kiếm vẫn luôn vẫn luôn tắt lửa cho đến nay, không ai có thể sử dụng... Địa hỏa tái xuất, đài rèn kiếm lần nữa bốc cháy.
Bọn họ nhìn thấy La Hồng, hơi giật mình, chàng trai trẻ áo trắng tóc bạc, không giống đại sư rèn kiếm trong tộc.
Có người ngoài dâm mượn đài rèn kiếm của Ngô gia để rèn kiếm?
Trong lúc nhất thời, ai nấy đều nổi lên hứng thú.
Ba búa đập ra địa hỏa trên đài rèn kiếm, thế lửa ngập trời bùng lên cuồn cuộn.
La Hồng lơ lửng trên khoảng không chính giữa đài rèn kiếm, thời khắc này đài rèn kiếm giống như miệng núi lửa, hơi nóng không ngừng bốc lên, ngay cả La Hồng cũng cảm thấy nóng rực.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, trong đầu hiển thị thông tin của "Rèn kiếm sư tà linh:, hắn cũng hiểu rõ một điều, rèn kiếm không phải một phát ăn ngay mà cần phải tích lũy.
La Hồng không có sự tích lũy này, bởi vì trước nay hắn chưa bao giờ tiếp xúc với việc rèn kiếm.
Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát, La Hồng có kinh nghiệm của "Rèn kiếm sư tà linh", hắn cũng dần dần nắm bắt được việc rèn kiếm.
Nhắm mắt hồi lâu, dường như trong đầu đang diễn ra quá trình rèn kiếm.
Sau một khắc, La Hồng mở mắt ra, giơ tay lên, hút một cái.
Xung quanh diễn võ trường, những mảnh sắt tán loạn dùng cho các đệ tử luyện tập lập tức bay vút tới, nổ tung tấm màn địa hỏa, lao tới trước người La Hồng.
La Hồng cầm búa Hàn Tâm, búa Hàn Tâm vô cùng nặng nề, ngay cả khi La Hồng sử dụng thân thể đã trải qua sáu lần tôi luyện của mình thì vung nó lên cũng cực kỳ khó khăn.
Địa hỏa thiêu đốt, mảnh sắt bỗng trở nên đỏ bừng, La Hồng cầm búa Hàn Tâm, một búa nện xuống, mảnh sắt biến dạng.
Bên ngoài.
Ba vì đại sư rèn kiếm cười xùy một tiếng.
Bọn họ đã nhìn ra đây là lần đầu tiên La Hồng rèn kiếm, độ mạnh yếu, kinh nghiệm, góc độ đều rất bình thường, còn vô cùng lạ lẫm với tư liệu tham khảo.
Nói ngắn gọn, rác rưởi.
Có lẽ là học được ở đâu dăm ba cái thuật rèn kiếm linh tinh vớ vẩn thì đã chạy ra tự chuốc lấy xấu hổ.
Ngay cả nữ đế đang đứng trong hư không cũng phải lắc đầu.
Nàng ta xuất thân từ Ngô gia, tuy không biết thuật rèn kiếm, nhưng thân là Lục Địa Tiên cửu cảnh, khả năng quan sát vẫn phải có, sự lạ lẫm trong một búa này của La Hồng đã bộc lộ triệt để trình độ tay mơ của hắn.
La Hồng không thèm để ý tới ánh mắt nghi ngờ của người khác.
Hắn đang tìm cảm giác, đang tiến hành thử nghiệm.
Chương 872: Ngoài tà trong thánh, rèn kiếm chí tà (2)Đây là lần đầu tiên rèn kiếm, ặc dù có danh hiệu và kinh nghiệm của rèn kiếm sư tà linh, nhưng hết thảy đều phải từ từ.
La Hồng không nhanh không chạm, đánh xuống miếng sắt trong đài rèn kiếm tràn ngập địa hỏa.
Chắt lọc tinh hoa trong miếng sắt.
Tạo hình.
Nện búa liên tục, rèn đúc...
Tôi rèn, dùng tỉnh hoa sinh mệnh rèn kiếm...
Động tác của La Hồng gọn gàng dứt khoác, từ lạ lẫm dần dần trở nên quen thuộc.
"Vù"
Một thanh kiếm không bị rơi chuôi bị La Hồng nhẹ nhàng ném đi, kiếm bắn ra, cằm vào mặt đất trên diễn võ trường, tỏa sáng chói mắt.
La Hồng giơ tay lên, lại hút đi một miếng sắt, một lần nữa luyện tập rèn kiếm.
Trong diễn võ trường, bầu không khí trở nên nặng nề.
Nhìn thanh kiếm đã được La Hồng rèn xong, các đệ tử Ngô gia đưa mắt nhìn nhau.
Ba vị đại sư rèn kiếm cũng đen mặt trầm ngâm.
Kiếm... cũng tạm.
Thế nhưng, đậu!
Ngươi mẹ nó lấy cái gì để rèn kiếm?
Tỉnh hoa sinh mệnh?
Là tỉnh hoa sinh mệnh đó, tinh hoa sinh mệnh có thể làm cho Lục Địa Tiên khôi phục thân thể, ngươi lại lấy đi rèn kiếm?
Hơn nữa còn là để rèn một thanh kiếm bình thường như vậy.
Nhưng ba vị đại sư rèn kiếm cũng không thể không thừa nhận rằng La Hồng thực sự biết rèn kiếm, từ non nớt đến thành thạo, từ lạ lãm đến điêu luyện...
La Hồng thực sự đã hoàn thành một bước nhảy vọt chỉ trong một thời gian ngắn.
"Thiên tài! Thiên tài rèn kiếm!"
Ba vị đại sư rèn kiếm thầm cảm thán, ngay cả Ngô Đỉnh không ưa gì La Hồng cũng cảm thán không thôi.
Thật là yêu nghiệt!
Trong khoảng thời gian ngắn, La Hồng đã hoàn thành một bước nhảy vọt, từ quan sát học hỏi đến thành thạo rèn kiếm!
Người khác phải mất hơn mười năm, mà La Hồng... chỉ trong chốc lát.
"Vù vù vù!"
Trong diễn võ trường cắm đầy kiếm, đều là kiếm do La Hồng rèn ra từ những miếng sắt trong diễn võ trường, dùng tỉnh hoa sinh mệnh để rèn...
Lửa trên đài rèn kiếm bốc lên.
La Hồng ở trong đó, từng bước làm quen với việc rèn kiếm.
"Phập!"
Lại một thanh kiếm phóng ra, chỉ có điều, thanh kiếm lần này đâm vào gạch xanh dễ dàng như cắt vào một miếng đậu hũ.
Phẩm chất của kiếm này hiển nhiên cực cao.
"Được rồi..."
La Hồng mở mắt ra, trên người có một luồng khí vận đặc biệt lan tỏa.
Hắn không hút miếng sắt nữa, đã rèn kiếm thành thạo.
Hắn nên bắt đầu thực sự rèn kiếm rồi, rèn ra một thanh kiếm bản mệnh thuộc riêng hắn!
Trong diễn võ trường.
Ba vị đại sư rèn kiếm chau mày: "Thằng nhóc này... muốn bắt đầu rèn kiếm rồi!"
Ngô Thanh Hoa cũng chắp tay, duy trì lá chắn kiếm khí, không cho dung nham địa hỏa nóng cháy trào ra.
Đại sư rèn kiếm Ngô Đỉnh lại nheo mắt: "Rèn kiếm cần nguyên liệu, muốn rèn một thanh thần kiếm phải có nguyên liệu hàng đầu..."
"Ngô gia ta không cho hắn nguyên liệu hàng đầu, có cũng không l)
cho.
Đây là đang ám chỉ việc La Hồng không ngừng lấy sắt của Ngô gia để rèn kiếm.
Trong hư không, nữ đế bật cười một tiếng, mấy miếng sắt này là cái thá gì.
Đồ chơi cho đệ tử Ngô gia luyện tập, tỉnh hoa sinh mệnh nhuốm trên kiếm còn có giá trị hơn bản thân mấy thanh kiếm đó.
Mọi người cũng tò mò La Hồng sẽ lấy nguyên liệu gì ra để rèn kiếm.
La Hồng phô trương thanh thế đến Ngô gia rèn kiếm như vậy, rõ ràng không phải chỉ để rèn một thanh kiếm bình thường mà thôi.
Mục tiêu chắc chắn là thần binh!
Cho nên tất cả mọi người đều tò mò về nguyên liệu rèn kiếm của La Hồng.
Chợt thấy La Hồng rũ mi mắt, lấy ra một tấm mặt nạ, đeo lên mặt, khí tức toàn thân lập tức tăng vọt.
Sau một khắc, hắn vươn tay, hút Tiểu Đậu Hoa về phía mình.
Thân thể Tiểu Đậu Hoa lung lay, thoáng chốc bị hút vào trong đài rèn kiếm.
Đây... lấy người rèn kiếm.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Nhưng rõ ràng là bọn họ suy nghĩ quá nhiều.
Bởi vì La Hồng chỉ ném Tiểu Đậu Hoa ra sau lưng, lấy đi kiếm Hoàng Quyền và kiếm Thiên Cơ mà nàng đang ôm.
La Hồng không động tới kiếm Địa Tạng, thứ này là kiếm của Địa Tạng Bồ Tát, La Hồng không tiện xuống tay.
Kiếm Thuần Quân đây vết nứt xé gió lao lên, kiếm Hoàng Quyền và kiếm Thiên Cơ cũng ở dưới chân La Hồng.
Ba thanh kiếm lơ lửng trên đài rèn kiếm.
La Hồng vung búa một cái, búa lớn như xô đẩy không khí, đập ra một vết lõm giữa hư không, gào thét trong gió.
Ba thanh kiếm kể cả kiếm Hoàng Quyền đột nhiên bị đập vào trong lửa địa tâm.
"Âm?
Ánh lửa bùng lên tận trời.
Như một con rồng lửa nổi giận cựa mình trong biển lửa.
La Hồng dứt khoát lựa chọn nung chảy cả ba thanh kiếm!
Kiếm Hoàng Quyền, thần binh!
Kiếm Thiên Cơ, bán thần binh!
Kiếm Thuần Quân, thiên hạ danh kiếm!
Ba thanh kiếm này, ném đại một cái vào giang hồ đều có thể dấy lên một trận chiến đẫm máu, lại bị La Hồng nung chảy bằng phương thức này!
Nung kiếm... để rèn kiếm!
Đây chính là thuật rèn kiếm tà linh!
Trong diễn võ trường, ba vị đại sư rèn kiếm đột nhiên biến sắc, phẫn nộ tột cùng: "Đồ điên!"
"Nung chảy binh khí của người khác để rèn kiếm! Đây là thủ Ị?
đoạn đầu cơ trục lợi "Mỗi một thần binh đều ẩn chứa tâm huyết của chủ nhân, sao hắn có thể nung chảy binh khí của người khác?"
Ba vị đại sư rèn kiếm đều giận dữ quát mắng.
Những người khác thì chỉ nhìn chằm chằm, bọn họ không hiểu lắm về rèn kiếm, chỉ biết lần này La Hồng chơi lớn rồi, ba thanh kiếm này... quả thực quá quý giá, nhưng La Hồng lại thắng thừng nung chảy mà không chút do dựt "Xèo xèo xèo!"
Kiếm Hoàng Quyền đang giãy dụa!
Bắn ra khỏi địa hỏa, kiếm ý kinh khủng trào dâng, nó không muốn bị nung chảy, nó là thần binh, là thân binh do khí vận vương triều Đại Hạ dung dưỡng sáu trăm năm mà thành!
Nhưng La Hồng chỉ dửng dưng.
Thân là binh khí nhưng lại không tuân theo ý của chủ nhân, kiếm Hoàng Quyền này... lại còn có ý thức phản kháng?
Nếu đột nhiên đánh lén hắn một phát, chẳng phải La Hồng hắn sẽ bị bẫy chết?
Loại binh khí này... không có cũng được!
Cầm búa Hàn Tâm, một búa hạ xuống, khoảnh khắc nên xống, lớp lớp bóng chồng của cây búa không ngừng phân hóa.
Giống như chỉ trong nháy mắt, một búa nện xuống, Dưới một đòn nặng nề, kiếm Hoàng Quyền tru lên, một lần nữa ngã vào giữa biển lửa trong đài rèn kiếm.
Ánh lửa nuốt chửng.
Kiếm Thiên Cơ đã bắt đầu tan chảy, còn kiếm Thuần Quân vốn đã nứt võ cũng hóa thành hàng ngàn hàng vạn khối vụn.
Ba thanh kiếm hóa thành ba vũng kim loại lỏng.
Kiếm Hoàng Quyền màu vàng, kiếm Thiên Cơ màu trắng, kiếm Thuần Quân màu xanh!
Chương 873: Ngoài tà trong thánh, rèn kiếm chí tà (3)La Hồng đặt chân lên đài cao, hai tay cầm búa Hàn Tâm, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc bén, giờ khắc này, tinh khí thần trên người hắn đã hoàn toàn phun trào.
Hạ búa như giết địch!
Hình bóng cây búa hiện lên chồng chất, đài rèn kiếm bỗng chốc nổ tung, ba vũng kim loại lỏng hòa làm một thể, không ngừng bị đập vào.
Đài rèn kiếm hứng chịu một búa này của La Hồng, như phát ra tiếng gào thét, như không thể chịu nổi.
"Rầm!
Như đất rung núi lở.
Nhìn như một búa, trên thực tế là có lớp lớp hình bóng, khoảng chừng một trăm tám mươi búa!
Màn che địa hỏa bốc lên, như biển cả nổi cơn lốc, như một cơn sóng lớn cao hàng trăm trượng.
Giờ khắc này, ánh lửa đã nổi lên như màn che, ngay cả sinh linh xách xa ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng núi Vạn Kiếm nổi lửa.
Trong diễn võ trường.
Người người biến sắc, mặt mày đệ tử Ngô gia trắng bệch không còn giọt máu.
Ngô Thanh Hoa hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra, đẩy lui khơi nóng trước người.
"Hai trăm năm không xuống núi, nhân gian... lại sinh ra một yêu nghiệt như vậy."
"Chỉ một búa này, Lục Địa Tiên dưới tam cảnh cũng khó mà chịu nổi.
Ngô Thanh Hoa nói.
Ba vị đại sư rèn kiếm sa sầm mặt, không nói câu nào.
Nung chảy kiếm của người khác để rèn kiếm cho mình, đây là thủ đoạn đầu cơ trục lợi, bọn họ xem thường!
Hơn nữa, dung hợp thần binh, thần binh có ý niệm, nếu bạo phát ngay khi rèn kiếm xong xuôi, đó sẽ là một tai họa, rèn kiếm nhất định thất bại!
Mọi người lại nhìn chằm chằm, bởi vì khí thế rèn kiếm của La Hồng giống như xuất binh chém giết, thế như chẻ tre.
La Hồng hạ búa không hề thu sức, phóng khoáng tùy ý, tóc bạc tung bay, đập vào hư không.
Mắt sáng như đuốc, chân ghim chặt trên đài cao!
Một búa!
Hai búat Ba búat Khí thế búa sau mạnh hơn búa trước!
Mỗi một búa đập ra lửa trên đài rèn kiếm đều ngày một bá đạo, ngày một mạnh mẽ!
Sóng khí bốc lên tận trời, nồng nặc cuồn cuộn, như một đám mây nặng nề đang lan rộng.
Vòm trời hơi biến sắc!
Trên đài rèn kiếm, kiếm phôi hiện lên.
Nhưng chỉ có như vậy?
Không!
Tâm thần La Hồng khẽ động, ngay sau đó, Thiên Sát Châu hiện ra.
La Hồng nắm chặt cây búa, vung tay nên xuống Thiên Sát Châu.
Khoảng không trên đài rèn kiếm, bóng đen lan tràn, một trăm lẻ tám thanh kiếm Sát Châu hiện ra.
"Đi La Hồng quát lên.
Hai tay cầm búa, một thanh kiếm Sát Châu lao vút về phía kiếm phôi, hóa thành tà sát nồng đậm, sau đó bị một búa của La Hồng đánh vào bên trong kiếm phôi.
Một trăm lẻ tám thanh kiếm Sát Châu, tổng cộng một trăm lẻ tám búat Toàn thân La Hồng mồ hôi đầm đìa, thân thể đã trải qua sáu lần tôi luyện phát sáng lấp lánh.
Trên đài rèn kiếm, kiếm phôi triệt để hóa thành màu đen kịt, đen như mực, bắt dầu run rẩy, như muốn giãy dụa khỏi đài rèn kiếm.
Đó là kiếm ý của kiếm Hoàng Quyền!
"Đồ chó má! Chủ nhân của ngươi đã bị bổn công tử giết chết?
Ngươi làm loạn cái gì?"
La Hồng quát lên giận dữ.
Búa Hàn Tâm vung lên hạ xuống, đường vòng cung tức khắc nới rộng, nên xuống như sấm sét, toàn bộ đài cao rung lên một cái, như muốn tan ra thành mảnh nhỏ!
Kiếm phôi lần nữa bị đập vào đài rèn kiếm.
Âm thanh chấn động vang lên trên núi Vạn Kiếm, truyền khắp tám hướng.
Kiếm ý kiếm Hoàng Quyền, tiêu tan.
Mồ hôi nhễ nhại khắp người La Hồng được lửa địa tâm hong khô, tay áo lay động, tóc bạc tung bay.
Dung nhập một trăm lẻ tâm thanh kiếm Sát Châu, tà sát cuồn cuộn.
La Hồng còn cảm thấy chưa đủ, hắn là rèn kiếm sư tà linh, không thể rèn loại kiếm thông thường được, hắn muốn rèn... một thanh kiếm tà ác bậc nhất!
Đương nhiên, La Hồng không lựa chọn dung nhập Thất Sát Tà Liên vào trong đó, không cần thiết, Thất Sát Tà Liên chủ yếu để kích hoạt tà sát, binh khí của La Hồng cũng không cần nhiều tà sát như vậy.
Vô số tà ảnh nổi lên sau lưng La Hồng, chen chúc dày đặc, là tà ảnh Nam Chiếu bị hắn đánh thức, là tà ảnh của đội quân tà cổ.
Đều là tà tu, mỗi một kẻ đều là tà tu!
Không phải tà ảnh tà tu thì La Hồng không cần!
"Nhập!
Hai tay hắn cầm búa, một búa nên xuống giống như một đường kiếm, có kiếm ý dâng lên.
Vô số tà ảnh tà tu điên cuồng lao về phía thanh kiếm trên đài rèn kiếm như thiêu thân lao đầu vào lửa, thoáng chốc đã dung nhập vào trong kiếm.
Bóng tối vô tận cuồn cuộn ào tới, sát tính cũng không cách nào ngăn cản!
Trong diễn võ trường.
Giờ khắc này, ngay cả Ngô Thanh Hoa cũng phải biến sắc.
Ba vị đại sư rèn kiếm trố mắt, chỉ tay, ngón tay đều đang run rẩy:
"Đây là tà kiếm, La Hồng... đang rèn tà kiếm!"
"Ngăn cản hắn, không thể để tà kiếm xuất thế, bằng không... sinh linh đồ thán!"
"Người này điên rồi! Hắn đang rèn tà kiếm!"
"ầm ầm ầm!"
Trên vòm trời có mây đen bao phủ, giống như thiên phạt.
Giống như có người đang làm chuyện trái với đạo trời.
Trong hư không, nữ đế nhíu mày, tà kiếm?
Không thể nào... La Hồng này là tấm gương chính nghĩa trong nhân gian, sao lại rèn tà kiếm?
Trong này, chắc chắn có mờ ám.
"Kiếm chưa rèn xong, kết luận như vậy là quá sớm"
Nữ đế lên tiếng, âm thanh vang vọng, lấn át giọng nói của ba vị đại sư rèn kiếm.
Ngô Thanh Hoa cũng nhìn thoáng qua, cau mày, không nói gì nữa.
"La Hồng này là tấm gương chính nghĩa được nhân gian công nhận, là khắc tinh của tà tu, số lượng tà tu chết trong tay hắn...
không đếm nổi, hắn không thể nào rèn tà kiếm, yên tâm đi"
Nữ đế nói.
Trần Thiên Huyền đứng trên kiếm Địa Giao, trầm giọng nói:
"Những thứ dung nhập trong đó đều là linh hồn bị giam cầm của tà tu Nam Chiếu đã chết, sở dĩ kiếm hiện ra tà dị là bởi vì những tà tu này, có liên quan gì với công tử nhà ta?"
"Tà kiếm, các người thấy tà thì thật sự là tà?"
"Công tử nhà ta là học trò của phu tử, kiếm do hắn rèn, ngoài tà trong thánh, các ngươi kêu gào cái gì?"
Trần Thanh Huyền thấp giọng quát lên, khiến mọi người yên lặng.
Liên tưởng đến danh tiếng tốt của La Hồng, nhiều người cũng nhíu chặt lông mày, quả thực, La Hồng... sẽ rèn tà kiếm sao?
Tự hủy danh tiếng?
Hơn nữa, cho dù rèn được tà kiếm thì cũng không hợp với đạo của La Hồng, một thanh kiếm như vậy, rèn được rồi thì cũng có tác dụng gì?
Cho nên mọi người im lặng, tiếp tục quan sát.
Chương 874: Ngoài tà trong thánh, rèn kiếm chí tà (4)La Hồng không để ý tới bên ngoài, đương nhiên, cũng không có cách nào phân tâm đi quản chuyện bên ngoài!
Đương nhiên, nếu hắn biết được suy đoán của mọi người về việc rèn kiếm của hắn, sợ là hắn sẽ hộc máu mất.
Ngoài tà trong thánh?
Đậu!
Xin các ngươi hãy tin tưởng vào hai mắt của mình có được không?
Lúc này La Hồng không thể phân tâm, quá trình rèn kiếm đã đi đến một thời khắc vô cùng quan trọng.
Kiếm phôi đã sắp thành hình, búa Hàn Tâm đập xuống không dưới nghìn lần, ngay cả thân thể đã trải qua sáu lần tôi luyện cũng vô cùng đau đớn, khí huyết sắp sửa không cung ứng nổi.
"Còn một bước!"
Ánh mắt La Hồng cực kỳ nghiêm túc.
Tâm thần khẽ động, sách da người treo trên biển ý chỉ lấy ra "một con Kiêu Cổ tự tìm đường chết" được cất giữ.
"Ù bì Kiêu Cổ bị sách da người phong ấn trong trang lưu trữ, hơi thở suy nhược tới cực điểm, nhưng vẫn chưa chết đi!
Giờ khắc này, nó được La Hồng thả ra, thoáng chốc đã sống lại!
Kiêu Cổ... không kém gì thần binh!
Đây chính là chúa tể của thập đại tà cổ Nam Cương!
Phẩm chất phi phàm!
Tiếng rít gào thê lương vang lên, trong con ngươi như ngân hà đột nhiên bắn ra tia sáng.
La Hồng cũng không sợ hãi.
Búa Hàn Tâm quơ múa, một búa nên xuống!
"Bịch!"
Kiêu Cổ bị đập vào trên kiếm phôi, hét lên giận dữ.
La Hồng thở dốc như rồng, không ngừng nện búa.
Búa sau mạnh hơn búa trước.
"Bịch bịch bịch!"
Toàn bộ núi Vạn Kiếm đều đang run chuyển, thác nước nổ tung, giữa sườn núi hiện đầy vết nứt.
Nếu không có Ngô Thanh Hoa lấy kiếm khí duy trì ổn định, sợ rằng ngọn núi này... đã sập!
Trong hư không, con ngươi nữ đế co rút liên tục, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, thiếu chút nữa là mắng lên thành tiếng!
"Đó là... Kiêu Cổ? Kiêu Cổ của Nam Ly Hỏa?"
Ngô Thanh Hoa cũng kinh ngạc, trước đây ông ta cũng từng giao đấu với Nam Ly Hỏa, biết Kiêu Cổ này đáng sợ và khó chơi đến mức nào!
Mà hôm nay, La Hồng lại lấy thứ này ra để rèn kiếm.
Kiêu Cố rít lên thê lương, quanh quẩn trên đỉnh núi Vạn Kiếm!
Nhưng La Hồng lại không quan tâm, một búa đánh không chết thì đánh thêm búa nữa, hai búa, ba búa... cho đến nghìn búa, vạn búa!
Kiêu Cố vốn đã kiệt sức thoi thóp sao có thể đỡ nổi, cuối cùng bị La Hồng đập nát!
"Đùng!"
Cuối cùng, Kiêu Cổ nổ tung.
Thi thể bị đập nát, vô số chất lỏng chảy ra, bị kiếm phôi hấp thu, dung nhập vào trong kiếm.
Tà sát trong thiên địa càng thêm nồng nặc.
La Hồng đột nhiên giơ tay, bay lên, tiểu Kiêu Cốt Tà Ảnh Kiêu Cổ hiện lên.
Bị La Hồng ném vào trong tà kiếm, đang rèn!
Nam Chiếu.
Thân thể Nam Ly Hỏa run lên bần bật, sau một khắc, gã mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hơi thở của gã nhanh chóng suy nhược như lao xuống tử đỉnh núi.
Gã biết, bản mệnh của gã, Kiêu Cố... đã chết!
Đậu!
Chết rồi!
Kiêu Cố! Ngươi chết thật thê thảm!
Vị Lục Địa Tiên Cửu Cảnh này, cổ đỏ bừng, hai mắt đỏ au, sát khí cuồn cuộn.
"Ta phải giết ngươi! Phải giết ngươi!"
Xa xa, vị tiên nhân chạy trốn lúc trước đã trở về, đáp xuống bên cạnh Nam Ly Hỏa vừa hộc máu, sắc mặt khó coi.
"La Hồng phải chết!" Nam Ly Hỏa ngẩng đầu, ánh mắt điên cuồng: "Quả nhân đồng ý với ngươi! Nhưng... La Hồng phải chết!"
Vị thiên nhân kia vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc.
"Phu tử trấn áp tam giới, nhân gian lại cho ra một tồn tại có thể giết chết thiên nhân, đây là một biến số lớn... Không cần quốc chủ nói, hắn cũng phải chết!"
Thiên nhân nói.
Nam Ly Hỏa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía Đông.
"La Hồng đang rèn kiếm, hắn dám dùng Kiêu Cố của quả nhân để rèn kiếm!"
"Nơi rèn kiếm... chỉ có thể là Ngô gia Đại Sở!"
"Giết"
Nam Ly Hỏa gầm nhẹ.
Sau một khắc, gã đứng thẳng người, giơ tay lên, vô số tu sĩ tà cổ trong thành Nam Chiếu đều kinh hoảng, bởi vì lúc này bản mạng cổ trong cơ thể bọn họ đều bị Nam Ly Hỏa hấp thu, bị hắn hấp thu vào cơ thể, cuối cùng ngưng tụ thành dáng vẻ một con Kiêu Cổi Đương nhiên, đây là Kiêu Cổ giải!
Mặc dù như thế, nhưng khí tức của Nam Ly Hỏa cũng đã khôi phục về trạng thái đỉnh cao.
Thiên nhân cười, hóa thành một đường tiên quang, chui vào trong thiên môn.
Qua hồi lâu.
Đằng sau thiên môn, có khí tức kinh khủng tột độ tràn ngập.
Bảy vị thiên nhân bước ra, trong đó còn có một thiên nhân cửu cảnh, đại đạo kéo dài ngàn dặm, chín đóa đạo hoa lung lay nở rộ.
Vị thiên nhân cửu cảnh này nở nụ cười tươi quét mắt nhìn qua Nam Ly Hỏa.
Bấm tay bắn ra.
Một chiếc bình ngọc bay về phía Nam Ly Hỏa.
"Đây là huyết mạch của Cửu Lê Yêu Tôn, một trong thập đại yêu tôn dưới trướng Thiên Vương, huyết mạch của thuần yêu tộc, Nam quốc chủ, xem như ngươi gặp may."
Thiên nhân cửu cảnh nói.
Nam Ly Hỏa híp mắt một cái, cầm lấy bình ngọc, cũng không vội đổi huyết mạch.
Nam Ly Hỏa ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua thành Nam Chiếu:
"Thiên Địa Tà Môn... chạy đi đâu rồi?"
"Chết tiệt!"
Nam Ly Hỏa rất tức giận, nếu lúc La Hồng vẫn còn ở đây, Tà Vương trong Thiên Địa Tà Môn bằng lòng ra tay, gã cũng sẽ không thẻm như vậy, Kiểu Cổ cũng sẽ không bị cướp mất.
Nhưng Thiên Địa Tà Môn... mất rồi!
Phế vật!
Nam Ly Hỏa tức giận mắng một câu.
Sau đó, đạp một bước, lập tức cùng các vị thiên nhân phóng lên trời!
"La Hồng muốn rèn kiếm, hắn đang rèn thánh kiếm, quả nhân cảm nhận được, hắn dung nhập vô số linh hồn tà tu cùng với linh hồn của Kiêu Cổ, đây là đang muốn tạo ra kiếm trừ tà!"
"Một khi kiếm này rèn xong, thực lực của hắn nhất định sẽ tăng vọt, không thể để hắn hoàn thành!"
Nam Ly Hỏa nói.
Sau đó cùng chín vị thiên nhân lướt ngang qua bầu trời, nhắm về phía Ngô gia Đại Sở.
"ầm ầm ầm!"
Tà ác cực hạn trào lên.
Nồng đậm như mực nước!
La Hồng quay đầu nhìn về phía Tiểu Đậu Hoa: "Tiểu Đậu Hoa, phóng kiếm khí ra!"
Tiểu Đậu Hoa thay La Hồng nuôi kiếm lâu như vậy, kiếm khí của nàng thích hợp với hắn nhất, cho nên, lấy kiếm khí này để nuôi kiếm phôi, thanh kiếm như vậy thích hợp với La Hồng hơn hết!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao La Hồng để Tiểu Đậu Hoa tới đây rèn kiếm.
Tiểu Đậu Hoa đã mồ hôi đầm đìa, chỗ này quá khó chịu, nếu không có sức mạnh của La Hồng bao vây lấy nàng, sợ rằng nàng đã bị đốt thành tro bụi.
Trên mặt nàng mồ hôi nhễ nhại, nóng đến mức đỏ bừng lên.
Nhưng vừa nghe La Hồng gọi một tiếng nàng đã lập tức gật đầu thật mạnh.
"Công tử... Ta tới rồi!"
Dứt lời.
Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, chân bình chữ bát!
Tóc đen tung bay, áo quấn tán loạn, có kiếm khí mênh mông cuồn cuộn từ trong thân thể nàng trào ra, như bạch xà bắt đầu hành động.
"Leng keng leng keng!"
Chương 875: Ngoài tà trong thánh, rèn kiếm chí tà (5)Cùng lúc đó.
Núi Vạn Kiếm.
Diễn võ trường, người người biến sắc.
Ngay cả Ngô Thanh Hoa cũng biến sắc!
Ngay khi luồng kiếm ý trên người Tiểu Đậu Hoa trào lên, toàn bộ núi Vạn Kiếm như khôi phục lại.
"Tốt lắm!"
La Hồng nheo mắt.
Hắn lấy búa Hàn Tâm làm kiếm, giữ tư thế cầm kiếm, hình vẽ hai màu vàng đen nổi lên dưới thân.
Một kiếm đưa ra.
Từng ngọn phật đăng, "ý" cường đại đánh thẳng vào toàn bộ núi Vạn Kiếm!
Kéo theo kiếm khí trên người Tiểu Đậu Hoa vào trong kiếm phôi màu đen ngòm.
"Vù vù vù!"
Cùng lúc đó.
Thời điểm tinh thần ý niệm của La Hồng kích động dòng sông kiếm khí, toàn bộ kiếm cắm trên các con đường trên núi Vạn Kiếm và tất cả bội kiếm của các đệ tử Ngô gia đều lao ra khỏi vỏ phóng lên cao.
Như là bị dẫn dắt, bay lên vòm trời, như đám mây nở rộ, vô cùng lóa mắt!
Ngô Thanh Hoa nhướng mày, giơ tay lên định đè xuống luồng ý này, nhưng... nhìn thoáng qua nữ đế trong hư không, ngẫm lại vẫn thấy thôi bỏ qua thì hơn, thở dài một hơi.
"Âm âm âm âm!"
Vạn thanh kiếm lơ lửng trên bầu trời núi Vạn Kiếm, cảnh tượng này vô cùng đẹp mắt.
Kiếm khí mênh mông như mây.
Kiếm ý của vạn kiếm rót vào đài rèn kiếm.
La Hồng nắm chặt cây búa, như đâm ra một thanh phật kiếm.
Như có một pho tượng phật hiện lên trên đài rèn kiếm, nhìn xuống nhân gian.
"Âm?
Vô số kiếm ý bị đập vào trong kiếm phôi.
Sau đó, vạn kiếm mất đi kiếm ý, lần lượt rơi xuống, cắm trên mặt đất...
Như chiến tranh nổi lên bốn phía.
Dung nham địa hỏa bùng lên.
Kiếm phôi chợt lao lên tận trời, cuốn theo ánh lửa cuồn cuộn, tiếng gào thét vang lên khắp trời đất, táp về phía La Hồng áo trắng ướt đẫm mồ hôi.
La Hồng bày ra tư thế, đưa Tiểu Đậu Hoa đã xụi lơ ra khỏi đài rèn kiếm.
Sau đó, lao thẳng lên trời, toàn thân bốc lên sương trắng.
Hết búa này tới búa khác.
Đánh tan dung nham trên kiếm phôi, lộ ra thân kiếm màu vàng đen.
Đến lúc này, kiếm phôi đã rèn xong!
La Hồng cười ha hả.
Kiếm phôi lơ lửng trên bầu trời.
"Tôi kiếm!"
La Hồng quát lên.
Trang lưu trữ mở ra, trút hết tỉnh hoa sinh mệnh ra ngoài.
Như chuỗi ngọc từ trên trời giáng xuống.
"Xèo!
Một tiếng vang thật lớn.
Sóng nhiệt trào lên cuồn cuộn, tỉnh hoa sinh mệnh trút xuống kiếm phôi.
"Mây vàng quy tắc!
Ánh mắt La Hồng sáng rực lên.
Giơ tay lên chụp một cái, đám mây phần thưởng khi giết chết thiên nhân lập tức bị La Hồng đánh vào trong kiếm phôi.
"Xèo xèo xèo!"
Kiếm phôi nhanh chóng nguội lại, nhưng La Hồng cũng biến sắc.
Chưa đủ!
Tỉnh hoa sinh mệnh chưa đủ, mây vàng ban thưởng cũng chưa đủ!
Trong diễn võ trường, thân thể ba vị đại sư rèn kiếm run lên, tà ý... biến mất rồi?
Đây là... trên cả thần binh?
Quả nhiên là thanh kiếm ngoài tà trong thánh, bọn họ được mở rộng tầm mắt!
Nhưng da mặt bọn họ run rẩy, không đủ nguyên liệu tôi kiếm, sắp thất bại!
Nhiều tinh hoa sinh mệnh như vậy vẫn không đủ để tôi kiếm.
Đột nhiên.
Trong đài rèn kiếm, La Hồng lao ra, hắn nhìn lướt qua ba vị đại sư rèn kiếm, nói: "Ba vị, thay ta chống đỡ nửa khắc!
Ba vị đại sư rèn kiếm nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
"Mau!
La Hồng trừng mắt, gầm lên!
Cơ mặt ba vị đại sư rèn kiếm run lên, đậu! Đây là thái độ nhờ vả của ngươi sao?
Nhưng ba vị đại sư cũng không muốn nhìn thấy thanh kiếm trên cả thần binh này thất bại như vậy!
Ba người gấp gáp bay lên trời, phóng ý niệm ra vây lấy kiếm phôi, trong nháy mắt, sắc mặt ba người đỏ lên, miệng mũi đầy máu.
Chỉ có tự mình trải nghiệm mới hiểu La Hồng gánh chịu bao nhiêu áp lực!
Còn La Hồng thì bay lên không trung, lấy Ma kiếm ra, sát khí đằng đằng.
"Nữ đế, đi theo ta!"
La Hồng nói.
Trong hư không, nữ đế nhìn xuống, nhíu mày: "Ngươi đang ra lệnh cho trẫm?"
"Dẫn ngươi đi giết thiên nhân!"
Giọng nói của La Hồng bay tới.
"Được!"
Nữ đế lập tức đồng ý.
Hai người hóa thành tia sáng bay vút về phía đa,s thiên nhân đang đứng ngoài nghìn dặm xem nào nhiệt, cười nói vui vẻ.
Chỉ chốc lát sau.
Mây vàng cuồn cuộn, mưa vàng bay lả tả.
Mây vàng lớn bằng hồ nước trên đỉnh đầu La Hồng chở đầy tinh hoa sinh mệnh từ trong thiên môn trở về.
Nữ đế vẫn còn hốt hoảng, trên gương mặt lạnh lùng tràn đầy hoang mang...
"Xèo!"
Tinh hoa sinh mệnh trút xuống, mây vàng ban thưởng lớn bằng hồ nước dung nhập vào trong đó.
"Âm âm"
Thoáng chốc, trên vòm trời, có sấm sét đùng đùng.
Kiếm thành.
Kiếp tới.
Trên vòm trời mây đen cuồn cuộn, mây vàng xuất hiện bởi vì thiên nhân gã xuống như bị một luồng sức mạnh bá đạo vô song xé rách, bị sức mạnh tối cao xé vụn.
Chẳng mấy chốc, mây đen hiện lên, trong mây đen có sấm sét dày đặc đang nhảy nhót, sấm sét này đều là kiếp.
Kiếp rèn kiếm!
Trên núi Vạn Kiếm đã hóa thành biển lửa từ lâu, dung nham sôi sùng sục dâng trào, rít gào như rồng lửa, mà trong dung nham, trên đài rèn kiếm, trên mặt ba vị đại sư rèn kiếm Ngô gia hiện rõ vẻ hưng phấn và chấn động.
Kiếm, thành rồi!
Tinh hoa sinh mệnh tràn vào như thiên hà rót xuống, việc tôi kiếm đầy khó khăn bỗng chốc hoàn thành, sóng nhiệt ào ào chảy khắp bề mặt kiếm đến bên trong kiếm.
Tôi kiếm là một quá trình vô cùng quan trọng, một thanh kiếm có mạnh hay không, có sắc bén hay không đều phải dựa vào quá trình tôi kiếm.
Chất lỏng để tôi kiếm cực kỳ quan trọng, như Ngô gia Đại Sở chuyên dùng một loại suối thánh trong thiên địa để rèn kiếm, chính vì có một ngụm nước suối này nên Ngô gia mới có thể rèn kiếm, mới xưng bá thiên hạ.
Nhưng nước suối tốt như vậy cũng không thể sánh bằng tinh hoa sinh mệnh.
"Vù vù vù!"
Ba vị đại sư rèn kiếm bay ra khỏi đài rèn kiếm, ho ra mấy ngụm máu, thực ra tu vi của bọn họ cũng không mạnh lắm, mạnh nhất là Ngô Đỉnh, nhưng là Lục Địa Tiên nhị cảnh, ba người bọn họ đã dốc hết toàn lực để chống đỡ quá trình rèn kiếm.
Ngô Thanh Hoa giơ tay lên, kiếm khí như gió quét ngang qua, ổn định thân thể ba vị đại sư rèn kiếm, chỉ thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm với vẻ điên cuồng.
Hành vi rèn kiếm vốn hoàn toàn không được coi trọng này, lúc này lại khiến bọn họ điên cuồng, thậm chí còn khiến bọn họ tình nguyện hiến dâng cả tính mạng.
Còn việc bọn họ chế giễu, xem thường La Hồng đã bị bọn hon vứt ra sau đầu từ lâu.
Nếu sự xem thường của bọn họ có thể đổi lấy một thanh kiếm khí trên cả thần binh giáng thế, vậy bọn họ bằng lòng xem thường cả thế giới.
Đây chính là thuật chế tạo, đây chính là hiến thân vì nghệ thuật, có lẽ chính nhờ tâm thái này bọn họ mới có thể trở thành đại sư rèn kiếm.
Chương 876: Thiên Tôn dẫn kiếp, mượn sấm sét tôi luyện lần thứbảy ()
Trong hư không.
Trần Thiên Huyền đã chấn động từ lâu.
Ông lấy kiếm khí quấn quanh Tiểu Đậu Hoa, để nàng bị La Hồng ném ra khỏi đài rèn kiếm nhưng vẫn không bị hoàn cảnh ảnh hưởng.
"Công tử... thực sự rèn ra một thanh kiếm!"
Trần Thiên Huyền chấn động không ngớt, kiếm Địa Giao dưới chân ông cũng đang run rẩy, đó là phản ứng khí gặp phải kiếm khí mạnh nhất.
Nữ đế thất hồn lạc phách trở về, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy chấn động, hoang mang rối loạn.
Thiên nhân... dễ giết như vậy sao?
Lúc La Hồng gọi nàng ta đi giết thiên nhân, nàng ta còn không tin tưởng lắm, nhưng nếu La Hồng đã mở miệng thì nàng cũng muốn thử một lần.
Sau đó hai người một trước một sau đi tới chỗ mấy vị thiên nhân.
La Hồng bảo nàng ta phong tỏa không gian để hắn đánh chết đám thiên nhân kia.
Nàng ta làm theo, trong đám thiên nhân đang xem náo nhiệt, kẻ mạnh nhất cũng chỉ ngũ cảnh, nữ đế trấn áp rất dễ dàng.
Nhưng nàng biết thiên nhân không dễ giết, cho dù giết được thì tinh hoa sinh mệnh mênh mông cũng sẽ khiến bọn họ hồi sinh.
Nhưng nàng ta vẫn làm theo, bởi vì trong lòng nàng ta vẫn ôm hy vọng.
Mà La Hồng chưa từng phụ kỳ vọng của nnagf ta.
Cho nàng ta hiểu được cái gì gọi là thiên nhân cũng có thể bị giết.
Chỉ thấy ý chí của La Hồng giống như một thanh đao, chém ra một cách dứt khoát, chém vào biến ý chí của đám thiên nhân kia, thoáng chốc, đại đạo đứt đoạn, đạo hoa điêu tàn.
Tinh hoa sinh mệnh đằng sau thiên môn cũng trút uy năng xuống, nhưng lại bị La Hồng dùng thủ đoạn thần bị ngăn chặn.
Thậm chí nữ đế còn có thể nghe được dòng sông sinh mệnh cuồn cuộn đang rít gào giận dữ đằng sau thiên môn.
Đơn giản... như thế?
Nhanh như thế?
Giống như đặt một con cá đang giãy dụa lên mặt thớt, sau đó hạ đao, cá chết.
Thì ra giết thiên nhân dễ dàng như vậy?
Nữ đế thực sự hoang mang, cho dù lúc này đã trở về nhưng vẫn chìm trong trạng thái không thể tin tưởng, thậm chí còn hoài nghi thiên địa.
Nhưng rất nhanh sau đó, trong ánh mắt nàng ta dần dần hiện lên vẻ sáng tỏ, hưng phấn, cảm thán...
Đậu!
La Hồng... thực sự có thể giết thiên nhân!
Thậm chí, giết thiên nhân... như giết chó!
Thiên nhân là tai họa lớn nhất với nhân gian, nhưng đối với La Hồng... giết chết dễ như trở bàn tay!
Nữ đế mỉm cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.
Không hổ là tấm gương chính nghĩa nhân gian, đối phó với loại sâu mọt tội ác đối với nhân gian như đám thiên nhân này, quả nhiên dễ như trở bàn tay!
Trẫm, mở rộng tầm mắt!
"Âm âm âm"
Mây đen cuồn cuộn, có sấm sét giận giữ.
Khí tượng thiên địa khẽ biến hóa!
Thiên địa nổi gió, mây đen dày đặc đến mức tận cùng ùa tới khoảng không trên đài rèn kiếm của núi Vạn Kiếm, như cùng trời đất tạo thành một mặt kính, có một thế giới tràn ngập mây đen muốn ép xuống.
Xung quanh núi Vạn Kiếm, cuồng phong gào thét càn quét tấy cả, đại thụ bật gốc, quay cuồng, bị xốc lên tận trời, thác nước bỗng chảy ngược, như chuỗi ngọc bị chém đứt, văng tung toé.
Trong diễn võ trường.
Từng đệ tử Ngô gia đều cảm thấy áp lực đè nặng, đây là thiên địa uy áp, mênh mông cuồn cuộn.
Ngô Thanh Hoa chắp tay sau lưng, tâm thần khống chế kiếm khí hóa thành lá chắn, ngăn chặn toàn bộ lửa và dung nham phát ra từ dưới lòng đất, nếu không khống chế được, dung nham địa tâm nóng cháy sẽ hủy diệt núi Vạn Kiếm ngay trong nháy mắt.
"Kiếp rèn kiếm..."
Áo trắng trên người Ngô Thanh Hoa không ngừng lay động, tung bay, ông ta nhìn chằm chằm vào mây đen như đang muốn đè sập núi Vạn Kiếm, ánh mắt phức tạp.
Kiếp rèn kiếm... tượng trưng cho kiếp nạn khi thần binh xuất thế.
Đây không phải lần đầu tiên ông ta nhìn thấy, hai trăm năm trước, khi rèn thành công kiếm Long Tước cũng đã dẫn tới một kiếp nạn.
Nhưng so với kiếp của kiếm Long Tước, kiếp nạn lần này còn nặng hơn.
"Rèn kiếm thành công chỉ là bước đầu tiên, có thể vượt qua kiếp nạn thiên địa hay không mới là then chốt"
"Không qua được kiếp nạn, thân chết đạo tiêu, kiếm hủy người vong..."
Ba vị đại sư rèn kiếm cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Đây là một thanh kiếm như thế nào?
Tà kiếm? Thánh kiếm?
Bọn họ không thể nói chính xác, cũng không có tư cách đánh giá.
Nung chảy thần binh làm nền tảng, dùng nhiều linh hồn tà tu và kiếm ý của vạn kiếm làm hồn, lấy tinh hoa sinh mệnh để tôi luyện, lấy phần thưởng quy tắc thiên địa để hỗ trợ tôi luyện...
Binh khí như vậy, trước không có ai, sau không ai có!
Không khí chiến tranh đột nhiên nổi lên cuồn cuộn, sóng gió càn quét khắp biển mây trên bầu trời.
Trời đất như chìm vào tĩnh lặng.
Đệ tử Ngô gia trên núi Vạn Kiếm và thiên nhân vây xem xung quanh cùng một vài môn khách giang hồ nghe tiếng mà đến đều nín thở.
Đặc biệt là đám thiên nhân kia, sắc mặt cực kỳ khó coi.
La Hồng và nữ đế giết thiên nhân, được quy tắc ban thưởng, sau đó lấy tinh hoa sinh mệnh bị cắt đứt với thiên môn để rèn kiếm.
Điều này khiến bọn họ hiểu được một điều, kẻ tàn nhẫn có thể giết chết thiên nhân tới rồi!
Điều này khiến bọn họ phẫn nộ, sát ý bắt đầu nổi lên, thanh kiếm do một người có thể giết chết thiên nhân tạo ra đáng sợ đến mức nào?
La Hồng không để ý đến bọn họ, mặc kệ tình hình bên ngoài.
Sau khi tôi kiếm thành công, hắn chợt cảm nhận được một sự vui sướng đến nhảy cẵng.
La Hồng lơ lửng trên bầu trời, giữa thiên địa có một thanh vàng đen.
Được tinh hoa sinh mệnh cọ rửa, quét sạch tà sát.
Lúc này, kiếm đã thành công, cũng dẫn tới kiếp nạn, còn có khí thế chiến tranh dâng lên trên đài rèn kiếm núi Vạn Kiếm.
Khí thế chiến tranh này, trong lúc gột rửa thanh kiếm, loáng thoáng, khiến thanh kiếm có trở nên sắc bén cực độ.
Nhưng vẫn còn một bước cuối cùng.
Thay kiếm mới đánh võ kiếp nạn này!
Chương 877: Thiên Tôn dẫn kiếp, mượn sấm sét tôi luyện lần thứbảy (2)
Huyện An Bình, Đông Sơn.
Tắc Hạ Học Cung.
Lý Tu Viễn đứng lên, duỗi người, ngáp một cái, xoa mắt, moi ra một cục ghèn.
Y nắm một cành hoa đào, để trăn mặt đất, nhìn về hướng đông.
"Kiếp nạn rèn kiếm... Tiểu sư đệ, đúng là một thần nhân."
"Kiếm này lấy tà tu làm linh hồn, lấy kiếm ý vạn kiếm làm cốt...
kiếm chí thánh chí tà, kiếp phạt mà nó dẫn tới hắn là không yếu."
"Phu tử từng nói nhân gian không có kiếp nạn, không có quy tắc, xuất hiện kiếm nạn cũng là ảnh hưởng của thiên giới đối với nhân gian, cái gọi là kiếp là do thiên nhân nắm giữ, kiếp này...
không có ý tốt với tiểu sư đệ."
Tay áo rộng rãi của Lý Tu Viễn phất phơ lay động, y cất bước đi tới trước cung điện, bên cạnh là La Tiểu Tiểu kháu khỉnh bụ bẫm.
Sau đó, y nở nụ cười.
Tiến lên nửa bước, có dòng sông chính khí từ trên trời giánh xuống, lượn lờ quanh thân y.
"Tiểu Tiểu, trông coi Học Cung"
Lý Tu Viễn nối.
Sau một khắc, y chợt bay lên, cầm theo một cành đào, sải bước ngang trời.
Kiếp nạn ở phía Đông, mà y lại đi hướng Tây.
Phương hướng mà y đi tới là cung Côn Lôn.
Thân hình y bay vút trong gió, tộc độ cực nhanh, mấy ngằn dặm cũng chỉ chớp mắt một cái là qua.
Cung Côn Lôn trên núi Côn Lôn.
Tuyết lớn tung bay, như một lớp lông ngỗng bao phủ khắp đất trời.
Cung điện trên cung Côn Lôn, mông lung mơ hồ trong sương mù dày đặc, có thiên môn treo cao, có tiên nhân nhảy múa, khung cảnh huyền ảo, như có khí khái đạo gia bao phủ.
Núi Côn Lôn rất cao, cao đến mức không có một ngọn núi nào cao bằng.
Một ngọn núi, lại bao hàm cả bốn mùa trong trời đất.
Chân núi mùa hạ, sườn núi xuân thu, đỉnh núi là trời đông giá rét...
Cung Côn Lôn nằm trong một mảnh tuyết bay tán loạn.
Lý Tu Viễn đáp xuống, không mạnh mẽ, không bá đạo, chỉ như một vị khách qua đường.
Cầm một cành hoa đào, tay áo phất phơ, có cánh đào bay tán loạn.
Tiến lên một bước, dừng lại trước phiến đá bạch ngọc đầu tiên dưới chân núi cung Côn Lôn, vô số phiến đá, rậm rạp chằng chịt, xông lên tận trời.
Đây là Thiên Lộ Côn Lôn, Thiên Lộ dẫn thẳng tới cung Côn Lôn.
Dưới chân núi có một cánh cửa đền thờ, cánh cửa bạch ngọc vô cùng cao lớn được chế tạo từ đá bạch ngọc thượng đẳng, có tiên khí lượn lờ, người phàm nhìn vào sẽ tự động sinh ra kính sợ.
Dưới đền thờ có hai đạo nhân cung Côn Lôn, tu vi không tệ, khí tức nhất phẩm.
Hai người bọn họ ngồi xếp bằng trên bậc thang bạch ngọc, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn chằm chằm Lý Tu Viễn tay cầm hoa đào đột nhiên xuất hiện.
Đương nhiên bọn họ nhận ra Lý Tu Viễn.
Nhị tiên sinh của Tắc Hạ Học Cung, nay đã niết bàn thành công, một trong số những người mạnh nhất nhân gian, sao bọn họ có thể không biết.
Lý Tu Viễn nổ nụ cười vô cùng ôn hòa.
"Tắc Hạ Học Cung mở bí cảnh Học Hải, hình như cung Côn Lôn các ngươi phái người đến phá"
"Muốn giết tiểu sư đệ của ta, còn muốn phá bí cảnh Học Hải của L)
ta...
"Đã như vậy, hôm nay tiểu sinh cũng tới đây phá nhà phá cửa"
Lý Tu Viễn nói với giọng cực kỳ êm dịu.
Y nắm cành đào, đạp xuống một bước.
Đặt chân lên bậc thang bạch ngọc đầu tiên, ngẩng đầu lên, nhìn vào bậc thang bạch ngọc đâm thẳng vào nền trời, quất nhẹ một cái.
Thoáng chốc.
Thiên Lộ bạch ngọc rạn nứt, lan tới đỉnh núi, toàn bộ cung Côn Lôn đều đang run rẩy, như muốn sụp đổ.
Tấm biển viết hai chữ "Côn Lôn" rồng bay phượng múa trên cánh cửa đền thờ rơi xuống.
Bị cành đào của Lý Tu Viễn quất trúng, vỡ tan tành.
Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.
"Hôm nay một hoa trấn áp cung Côn Lôn, Lý Tu Viễn của Tắc Hạ Học Cung đến thăm"
"Mời cung Côn Lôn... hủy diệt."
Sấm sét sáng rực giáng xuống.
Cuồng phong gào thét ầm ầm giáng xuống dưới ánh nhìn của hàng vạn người, trong tiếng hít sâu của các đệ tử Ngô gia trên núi Vạn Kiếm!
Đỉnh núi Vạn Kiếm bị biển sấm sét bao phủ, sấm sét chói mắt nhuộm cả ngọn núi thành màu bạch ngọc.
Biến sấm sét như một vòng xoáy khổng lồ, mà trung tâm của áp lực là đài rèn kiếm cũng với thanh kiếm trên đài cùng với người mặc áo trắng kia.
Áo trắng tóc bạc tung bay, La Hồng lơ lửng bên cạnh thanh kiếm vừa mới hoàn thành.
"xẹt xẹt xẹt!"
Sấm sét như rắn gầm thét giáng xuống, áo trắng như một đóa sen trắng nở rộ trong biển sấm sét, kiếm và người tắm trong lôi kiếp, như được trải qua lễ rửa tội.
Qua hồi lâu, La Hồng vì rèn kiếm mà thân thể run rẩy bốc lên hơi nóng, lôi kiếm quấn quanh thân đều bị đánh nát.
"Chỉ có vậy?"
La Hồng nhíu mày.
Uy lực của lôi kiếp còn... yếu hơn một chút so với tưởng tượng của hắn.
Đạo lôi kiếp đầu tiên bị hắn phá giải một cách nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn hơi... thất vọng.
Trong diễn võ trường, các đệ tử Ngô gia đã chấn động đến mức không biết phải nói gì.
Độ kiếp như ăn cơm uống nước?
Đây chính là thiên địa lôi kiếp, kiếp nạn chỉ xuất hiện khi có thần binh xuất thể, vậy mà La Hồng lại lấy thân thể để chống lại, không sợ sự gột rửa của lôi kiếp.
Ba vị đại sư rèn kiếm cũng mặt mày rạng rỡ, thấy La Hồng vượt qua đạo kiếp phạt đầu tiên, trong lòng bọn họ cũng thở phào một hơi.
Người tuổi trẻ bây giờ, quả nhiên lợi hại.
"Trong truyền thuyết, kiếp nạn rèn kiếp chia làm ba cấp, tương ứng với ba tầng thiên môn, do các thiên nhân ở các cấp bậc khác nhau nắm giữ..."
"Nhìn kiếp phạt của La công tử, chắc là kiếp phạt của thiên môn tầng thứ ba"
Tuy Ngô Đỉnh không ưa La Chinh, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Ngô Thanh Hoa gật đầu, chắp tay sau lưng.
Tiếp tục xem.
Lôi kiếp vẫn đang nổi lên trên vòm trời.
Dường như phương thức độ kiếp quá dễ dàng của La Hồng đã khiến tồn tại bên trên biển sấm sét nổi giận.
"xẹt xẹt xẹt!"
"Đùng!"
Thiên lôi nổ vang, như trong biển sấm sét có hai làn sóng lớn đụng vào nhau, dấy lên lửa giận kinh người.
Sau một khắc, biển sấm sét vô tận thay đổi, vốn là màu trắng chói lóa đột nhiên hóa thành màu xanh nhạt.
Giống như một đại dương thực sự, nhưng uy lực của sấm sét cũng càng ngày càng kinh khủng.
La Hồng nhìn chằm chằm, trong ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ hưng phấn.
"Lên!"
Áo trắng tóc bạc tung bay, tay áo lay động, khống chế thanh kiếm mới hoàn thành, từng bước xông thẳng lên trời.
Chương 878: Thiên Tôn dẫn kiếp, mượn sấm sét tôi luyện lần thứbảy (3)
Trong biển sấm sét màu xanh nhạt như có một con cá lớn đang trở mình.
Sau đó, vô số tia sét giáng xuống như thác nước rồi hóa thành hình bàn tay, bàn tay kia... che lấp bầu trời, bộc phát ra sát khí kinh người, khoảnh khắc ấy, trời đất đảo lộn.
Bàn tay màu xanh nhạt giống hệt như thật, như một chiếc cối xay không thể lay chuyển lao thẳng về phía La Hồng và thanh kiếm màu vàng đen.
La Hồng cũng xé gió lao thẳng lên trên, ánh mắt sáng ngời, ngón tay gõ nhẹ một cái, trong long như có một tia nước chảy xuôi, thanh kiếm lập tức run lên, sau một cái chớp mắt, hóa thành con rồng màu vàng đen, gầm thét lao vào khung trời, bổ nhào về phía bàn tay lôi kiếp!
Hóa Long!
Bên dưới, áo xanh trên người Trần Thiên Huyền bay phần phật, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc tán thán, Hóa Long Kiếm của La Hồng còn điêu luyện hơn cả ông!
Đây là yêu nghiệt kiếm đạo sao?!
Kiếm khí hóa rồng đụng thẳng vào bàn tay lôi kiếp.
Như muốn xé rách bàn tay lôi kiếp, phát ra tiếng ma sát vô cùng chói tai.
Vô số tia sét như những con rắn nhảy lên, đâm vào người La Hồng.
"Âm!"
Áo trắng trên người La Hồng lập tức nổ tan tác, để lộ nửa người trên rắn chắc vừa vặn.
Vô số tia sét đan chéo vào nhau, muốn xé rách da thịt rồi chui vào trong cơ thể La Hồng, phá hỏng kinh mạch, chặt đứt sinh mệnh của hắn.
Nhưng La Hồng chỉ ngửa mặt lên trời cười to, tóc bạc tung bay.
"Đằm chìm trong biển sấm sét, thoải mái"
Thân thể trải qua sáu lần tôi luyện của La Hồng đột nhiên bộc phát, đánh tan những tia sét này.
"Nhưng mà chỉ thoải mái thôi thì vẫn chưa đủ!"
La Hồng vươn tay, hai ngón tay khép lại thành kiếm chỉ.
"Lên!"
Kiếm chỉ nhấc lên, màu trời bỗng chốc thay đổi.
Kiếm vàng đen chém rách hư không, hóa thành hàng vạn hàng nghìn kiếm ảnh, kiếm ánh chồng chép, hóa thành một ngọn núi màu vàng đen, nguy nga, khí phách, hùng vĩ!
Kiếm Côn Lôn!
La Hồng chỉ tay một cái, kiếm Côn Lôn lập tức phóng ngang ra ngoài, chém vào bàn tay sấm sét.
"Đùng đùng đùng!"
Bầu trời chấn động, không khí dạt ra, sấm sét giáng xuống xối xả như mưa to.
La Hồng đạp lên không trung, từng bước lên trời.
Không sợ lôi kiếp, đắm chìm trong kiếp nạn, ngược dòng mà lên.
Dường như cơ bắp của hắn càng ngày càng mạnh.
Đắm chìm trong biển sấm sét đan xen, như cá gặp nước.
Trong diễn võ trường.
Tất cả mọi người đều chấn động, đây còn là người sao?
Thân thể gì đây?
Chống lại biển sấm sét như tắm trong gió xuân?
Đây chính là lôi kiếp đó, mỗi một kích đều không kém gì đòn tấn công của Lục Địa Tiên, nhưng La Hồng lại lấy thân thể gánh chịu.
Theo tư thế này, hẳn là rất dễ dàng vượt qua kiếp nạn, không cần hao tổn bao nhiêu sức lực.
Trong hư không, tóc bạc tung bay, La Hồng mím môi, cầm kiếm, chĩa lên trời cao...
Chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Rèn tà kiếm dẫn tới kiếp phạt, trong lòng La Hồng có cảm ứng, đợi khi hắn đột phá Thiên Tà cảnh nhất phẩm, sợ là sẽ gặp kiếp phạt kinh khủng hơn nữa!
Mà hôm nay, chẳng qua chỉ là độ kiếp trước thời hạn mà thôi.
Đột nhiên.
Khí tức trong thiên địa thay đổi, như có thần nhân đang thì thầm trên trời cao.
Loáng thoáng, sâu trong biển sấm sét có một bóng người hiện lên, tiên khí lượn lờ, nhìn xuống chín tầng mây.
Đó là một thiên nhân, như có thể đè ép cả nhân gian!
Thiên nhân mở mắt, đằng sau biển sấm sét cũng có một đôi mắt mở ra, như khung trời bị xé ra hai khe hở.
La Hồng nheo mắt.
Cảm thấy không bình thường, hơi thở này... không thuộc về nhân gian!
"Đây là một vị "Tôn cảnh!"
La Hồng khẽ thì thào.
Trong diễn võ trường.
Thân thể Ngô Thanh Hoa run rẩy: "Trên thập cảnh, Thiên Tôn!"
"Thiên Tôn dẫn kiếp! Đại nạn!"
Mấy trăm dặm xung quanh núi Vạn Kiếm, từng vị thiên nhân nhìn chằm chằm lên khung trời đều chấn động ra mặt.
"Là Thiên Tôn! Không biết là vị Thiên Tôn nào!"
"Phàm nhân này có thể khiến cho Thiên Tôn dẫn kiếp, đáng đời!
Hắn đáng chết!"
"Kiếp nạn nhường này căn bản không phải kiếp nạn thần binh!"
Các vị thiên nhân hào hứng bàn luận.
Trên vòm trời, vạn con sóng lớn dạt ra, có mấy bóng người sát khsi đằng đằng xé rách màn trời.
Toàn thân Nam Ly Hỏa được bao bọc trong Kiêu Cố Giáp hấp thu tà cổ của các tu sĩ tà cổ Nam Cương, đằng đằng sát khí, khí thế lên tới cực hạn.
Quanh thân gã là các thiên nhân đang bay lơ lửng, còn có một vị thiên nhân cửu cảnh, trong ánh mắt mang theo về lạnh lẽo.
Bảy vị thiên nhân cộng thêm một Nam Ly Hỏa cửu cảnh, đội hình này rất mạnh.
Bọn họ lướt ngang qua trời cao, bay nhanh về phía núi Vạn Kiếm của Ngô gia Đại Sở.
Tám người treo trên bầu trời, nhìn vào tầng mây đen kịt xa xa, trong biển sấm sét nổi lên một luồng khí tức không thuộc về nhân gian.
Vị thiên nhân cửu cảnh kia chắp tay sau lưng, tiên khí lượn lờ, cười nhạt: "Thú vị, đây là Thiên Tôn dẫn kiếp."
"Mặc dù chỉ là một hình chiếu của Thiên Tôn, nhưng Thiên Tôn dẫn kiếp, chứng tỏ thanh kiếm mà người này chế tạo ra đã trên mức thần binh"
Thiên nhân nói.
Ánh mắt Nam Ly Hỏa tràn đầy băng lãnh, đằng đằng sát khí.
Gã sợ.
Cảm giác uy hiếp mà La Hồng mang lại cho gã thực sự quá kinh khủng, gã thực sự có chút sợ hãi.
Tốc độ trưởng thành của La Hồng thực sự quá nhanh.
Cộng thêm cái chết của Kiêu Cổ đã khiến sát niệm của gã dành cho La Hồng bành trướng đến cực hạn.
Mà hôm nay, La Hồng gặp phải kiếp nạn của Thiên Tôn, nguy cơ trùng trùng, lúc này chắc chắn là cơ hội tốt nhất để giết chết La Hồng!
"Đúng là trời giúp quả nhân!"
"Giết!"
Nam Ly Hỏa nói.
Sau một khắc, tám người lại lao ra, khí thế hùng hổ, không hề che giấu chút nào.
Thực ra cũng không che giấu được, Lục Địa Tiên cửu cảnh muốn giết người, động tĩnh nhất định sẽ không nhỏ.
Hơn nữa La Hồng đang ở trong biển sấm sét, bọn họ cũng không thể im hơi lặng tiếng lên tới bên cạnh La Hồng, cho nên che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thiên tôn dẫn kiếp?
Trong hư không, ánh mắt nữ đế vô cùng nghiêm trọng, La Hồng không thể chết được.
Nữ đế lần đầu nếm được mùi vị giết chết thiên nhân, căn bản không muốn La Hồng chết đi, không có La Hồng, tu sĩ nhân gian khó mà giết được thiên nhân!
Hôm nay, La Hồng chính là bảo vật trong lòng nàng ta!
Nhưng đây là kiếp nạn, nàng ta không thể nhúng tay, điều này khiến nàng ta thấy hơi bất lực, nếu nhúng tay vào kiếp nạn, vốn là một người chết sẽ biến thành hai người chết.
Nữ đế chỉ có thể nhìn chằm chắm, tìm kiếm thời cơ xem mình có thể cứu La Hồng hay không.
Trong hư không.
Biển sấm sét gào rống, như đang sôi trào.
Núi Vạn Kiếm, lửa địa tâm dưới đài rèn kiếm cũng đã lắng lại, như bị ngưng kết vậy.
Chương 879: Rèn kiếm bán thánh binh, mượn sét chém Ly Hỏa!q)
Đột nhiên, tuyết bắt đầu bay, tuyết lớn cuồn cuộn từ trên trời trút xuống phủ kín bầu trời!
Hư ảnh thiên tôn đứng sâu trong biển sấm sét lạnh lùng vô cảm nhìn xuống nhân gian, như một vị thần cao cao tại thượng, từ từ đưa ra một ngón tay.
Ngón tay kia thoáng chốc hội tụ vô số tia sét.
Sấm sét màu vàng nhạt, ngón tay màu vàng từ trên cao chỉ xuống mặt đất.
Khí thế trong thiên địa chợt biến hóa.
Thiên Tôn Chỉ Sát!
Hóa Chỉ Vi Kiếp!
"Âm âm âm!"
Bầu trời bắt đầu nổ tung, hư không bị xé ra vô số khe hở đen như mực.
Âm thanh như vải vóc bị xé toạc, như một ngôi sao đã đến lúc tận thế, vang lên tiếng nổ báo hiệu hủy diệt.
Như Yêu Vương trong thần thoại không cam lòng mà rống giận trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh!
Một ngón tay quấn lấy làn sóng triều vô tận trong biển sấm sét, đổ xuống ầm ấm, xé rách trời tuyết mấy ngàn trượng, hung hăng như muốn diệt thế!
La Hồng nheo mắt, sau đó cầm kiếm.
Dưới chân sinh âm dương, hình vẽ đen vàng nổi lên.
Sau một khắc, cầm thanh kiếm mới rèn xong, một kiếm đâm ra, hình vẽ hai màu đen vàng dưới chân bỗng chốc phóng đại, không ngừng biến lớn...
Nhất Kiếm Âm Dương Kiếp!
Trong nháy mắt, một kiếm chém vào ngón tay.
Khe hở hư không quấn đầu ngón tay bỗng chốc đứt đoạn.
La Hồng dùng một kiếm chém vào ngón tay kiếp phạt với khí thế không gì cản nổi.
Tia sét đùng đùng giáng xuống người hắn.
Da thịt La Hồng bỗng trở nên đen kịt.
La Hồng lại phá lên cười, vào giờ khắc này, thân thể đã trải qua sáu lần tôi luyện của hắn bị quất trúng, hiện đầy vết rách, trăm ngàn lỗ thủng!
Thiên Tôn dẫn kiếp... mạnh thật đấy!
Không hổ là phục vụ cấp thiên tôn!
La Hồng cười to, tiếng cười của hắn vang dội khắp biển mây.
Thiên Tôn này dẫn tới Nhất Chỉ Chi Kiếp giống như quá khứ, thân thể La Hồng cũng hóa thành tro tàn rồi phát ra ánh sáng kỳ dị.
Da chết rơi xuống, khí huyết sôi trào.
Toàn thân La Hồng như được quấn quanh bởi sấm sét màu vàng.
Tinh hoa sinh mệnh cuồn cuộn gột rửa thân thể hắn, thân thể hắn đang không ngừng hủy diệt rồi lại hồi sinh, một quá trình lột xác kinh người đang diễn ra!
Thân thể đã trải qua sáu lần tôi luyện bắt đầu lột xác lần thứ bảy!
Trong diễn võ trường, tất cả mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng này.
Dẫn sét để tôi luyện thân thể, ngông cuồng nhường nào, phong hoa nhường nào!
Nếu phu tử là vô địch nhân gian.
Thì người này là bá đạo nhất nhân gian!
Ngay khi La Hồng đang bước vào thời khắc quan trọng trong quá trình tôi luyện thân thể lần thứ bảy thì trong thiên địa có âm thanh trầm thấp nổ vang, theo đó là sát khí vô tận.
"La hồng!"
"Chết đi!"
Đột nhiên.
Nam Ly Hỏa từ khoảng không cách xa mấy trăm dặm bên ngoài xông vào biển sấm sét, đấm một quyền vào La Hồng đang chìm trong lễ rửa tội hủy diệt và hồi sinh!
Hư ảnh Kiêu Cổ hiện lên, như không cam lòng, như phẫn nộ muốn báo thù!
Bảy vị thiên nhân đi theo bên cạnh gã đều cười nhạt.
Đồng loạt ra tay.
Thoáng chốc, tiên khí lượn lờ.
Vô số đòn tấn công vắt ngang qua vòm trời, lao về phía La Hồng trong biển sấm sét!
Lôi kiếp chưa hết.
Đã có sát khí phóng tới!
Sát khí!
Bỗng chốc xuất hiện!
Vào giờ khắc này, thiên địa đều biến sắc.
Kiếp là kiếp cấp cao nhất, chính là Thiên Tôn dẫn kiếp, chỉ tay một cái là sát khí vô biên, kiếp nạn như vậy, vốn chỉ cần dốc hết tinh lực ứng phó là được, nhưng vào giờ khắc này lại có sát khí vô biên hiện lên.
"Nam Ly Hỏa?"
Trong hư không, nữ đế chau mày, sau đó, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, không chỉ Nam Ly Hỏa... mà còn có bảy thiên nhân!
Một quyền của Nam Ly Hỏa không hề giữ lại chút gì, phát tiết hết toàn bộ sức mạnh.
Tà sát ngập trời cuồn cuộn, như muốn che lấp bầu trời, hóa thành biển tà sát.
Đòn đánh của thiên nhân có tiên khí lượn lờ xung quanh, trong nháy mắt đã lao tới như một cơn lốc xoáy.
Nam Ly Hỏa, Lục Địa Tiên cửu cảnh!
Mà trong số bảy thiên nhân đứng bên cạnh gã còn có một cửu cảnh!
Ngoại trừ cửu cảnh còn có rất nhiều Lục Địa Tiên từ ngũ cảnh trở lên!
Không ai ngờ được sát khí lại phóng tới nhanh như vậy!
Trên trời có thiên kiếp, dưới đất có sát khí.
Tình cảnh này giống như thiên la địa võng, nếu là người khác thì đã tuyệt vọng từ lâu!
"Âm âm ẩm!"
Hư không nổ tung, công phạt giáng xuống, khiến kiếp nạn trở nên càng kinh khủng và sâu thẳm.
Thân thể La Hồng bị sấm sét quất trúng, da thịt bong tróc, nhưng tỉnh hoa sinh mệnh quét qua, lại lần nữa phát động công kích lên thân thể đã trải qua bảy lần tôi luyện.
"Nam Ly Hỏa..."
La Hồng đứng trên biển sấm sét, tóc bạc tung bay, ánh mắt sắc bén.
Trong miệng hắn khẽ thì thầm gì đó.
Thật ra hắn cũng không kinh ngạc cho lắm, việc Nam Ly Hỏa tấn công vừa nắm trong dự đoán vừa hợp tình hợp lý.
Nam Ly Hỏa là tà tu, tính tình tự nhiên không tốt, sẽ không co đầu rụt cổ chờ La Chinh đến giết mình.
Mà giờ khắc này, La Hồng hai mặt thọ địch, bị Thiên Tôn dẫn động kiếp phạt là thời khắc nguy hiểm nhất, mà lúc này cũng là thời cơ tốt nhất để giết La Hồng!
Một kiếp nạn, hiện tại đã qua một nửa, máu thịt toàn thân La Hồng đang run rẩy, đang lột xác, đang biến hóa!
Thời khắc này La Hồng đã hãm sâu vào kiếp nạn, không thể rút ra.
Một quyền của Nam Ly Hỏa vắt ngang qua bầu trời, lao tới.
Hàng loạt đòn đánh giáng xuống.
Trong hư không, nữ đế không chút do dự, tiến lên một bước.
Váy áo tung bay, tuy nàng ta vừa chiến đấu một trận với thiên nhân bước ra từ thiên môn Đại Sở, trạng thái suy giảm, hiện tại La Hồng là báu vật trong tim nàng ta, sao nàng ta có thể để hắn ngã xuống vào lúc này?
"Long Tước!"
Tóc đen tung bay, ánh mắt cao quý lạnh lẽo, thân hình xinh đẹp lao vút trong hư không.
Như có rộng gâm tước gọi đan xen, một thanh kiếm màu vàng phá vỡ không trung xuất hiện.
Nàng ta cầm kiếm Long Tước, đây là bản thể của kiếm Long Tước, là thần binh đích thực!
Không thua gì lò tạo hóa của Đại Chu, không kém kiếm Hoàng Quyền của Đại Hại Một kiếm giáng xuống.
Như chém rách vòm trời, một luồng kiếm khí dấy lên cơn sóng lớn giữa không trung.
Chương 880: Rèn kiếm bán thánh binh, mượn sét chém Ly Hỏa!(2)
Nam Ly Hỏa đánh ra một quyền, hơi biến sắc.
Nhưng, nữ đế vừa mới ra tay...
Trong hư không bỗng vang lên tiếng cười khẽ, một cánh cổng thiên môn hiện lên, chính là thiên môn treo trên hoàng cung Đại Sở, thiên nhân cửu cảnh chém giết với nữ đế đã lâu bước ra, còn có rất nhiên thiên nhân cười nhạt giữa làn tiên khí lượn lờ.
Hàng loạt đòn tấn công nhằm vào nữ đế giáng xuống.
Nữ đế bỗng sa sầm mặt, kiếm Long Tước chém ra, va chạm với đòn tấn công của các thiên nhân, khiến hư không tóe lửa, vô số kiếm khí lan tỏa.
"Người này rèn kiếm dẫn tới kiếp nạn từ Thiên Tôn, là thiên địa bất dung, nên chết."
Thiên nhân cửu cảnh mỉm cười nhã nhặn.
Nữ đế tuy mạnh nhưng nhiều thiên nhân ra tay đồng loạt như vậy, đòn tấn công của nàng ta cũng bị ngăn chặn.
Không chỉ như vậy, bốn hướng đông tay nam bắc đều có thiên môn lơ lửng trên nhân gian.
Trần Thiên Huyền quát lên, ném Tiểu Đậu Hoa lên diễn võ trường, cười Địa Giao phóng lên cao, muốn ngăn cản Nam Ly Hỏa.
Mặc dù ông cũng hiểu hành động này là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Công tử đang độ kiếp, đám thiên nhân này nhân cơ hội ra tay giết công tử!
Đề tiện!
"Nam Ly Hỏa... Ngươi không biết xấu hổ sao?"
"Sống làm Lục Địa Tiên cửu cảnh mà lại đi đánh lén? Lẽ nào ngươi không dám đường đường chính chính đánh một trận với công tử?"
Trần Thiên Huyền quát lên, Địa Giao bay lên vun vút, đại đạo bốn ngàn dặm sau lưng hiện ra, khí tức chết chóc quấn quanh, Địa Giao hóa Cốt Long vắt ngang chân trời.
Muốn một kiếm ngăn chặn Nam Ly Hỏa.
Đương nhiên Trần Thiên Huyền cũng biết mình chắc chắn không ngăn nổi, dù sao Nam Ly Hỏa cũng là Lục Địa Tiên cửu cảnh, bây giờ lại có thêm Kiêu Cổ giả, sức chiến đấu đã khôi phục thời kỳ đỉnh cao!
Một quyền này chưa chắc đã có thể ngăn cản được như La Hồng!
Nhưng ông có thể thử một lần, ít nhất... phải tranh thù thời cơ cho công tử độ kiếp thành công!
"Âm ầm ầm!"
Một quyền giáng vào hư không, từng tấc vỡ nát.
Một con Cốt Long và một nắm đấm đụng vào nhau.
Giống như Kiêu Cổ và Cốt Long chém giết lẫn nhau.
Làn sóng chấn động như muốn lan tỏa khắp biển mây, khuấy động dòng khí, như muốn đánh vỡ cả núi Vạn Kiếm.
Trong diễn võ trường, cuồng phong gào thét, người người biến sắc.
Sắc mặt Tiểu Đậu Hoa tái nhợt, nhìn chằm chằm vào La Hồng bên trong biển sấm sét.
"Nam Ly Hỏa? Là tà tu Nam Chiếu!"
"Chết tiệt, thanh kiếm công tử La Hồng rèn ra chính là kiếm tru tà, đám tà tu này đứng ngồi không yên! Muốn giết La Hồng, không cho kiếm tru tà của La Hồng hoàn thành!"
"Một khi kiếm tru tà thành công, sợ là sẽ mang đến tai ương cho tà tu khắp thiên hạ! Cho nên bọn họ mới sợ hãi!"
Trong diễn võ trường.
Ba vị đại sư rèn kiếm ngừng ho ra máu, nhưng khi thấy rõ sát khí, con ngươi bọn họ cũng co chặt.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã phân tích ra tình hình hiện tại.
Nam Ly Hỏa, đường đường Lục Địa Tiên cửu cảnh, quốc chủ Nam Chiếu, vậy mà lại đích thân đến giết một tu sĩ nhất phẩm!
Đây là hành động không biết xấu hổ.
Tất nhiên là Nam Ly Hỏa không cho phép kiếm tru tà được rèn thành!
Ba vị đại sư rèn kiếm nổi giận đùng đùng, mắt thấy kiếm tru tà vượt lên cả thần binh sắp ra lò, kết quả lại có một đám người chết tiệt đến cản trở, phá đám.
"Tộc trưởng! Xin hãy ra tay!"
Bọn họ nhìn về phía Ngô Thanh Hoa đang chắp tay sau lưng, sốt ruột nói.
Ngô Thanh Hoa cau mày.
"Lão phu... không xuất sơn"
Ngô Thanh Hoa lắc đầu nói.
Trong hư không.
Nữ đế bị một đám thiên nhân ngăn cản, sát khí cuồn cuộn, kiếm Long Tước quét ngang trời, không ngừng phóng ra kiếm khí hủy thiên diệt địa.
"Ngô Thanh Hoa, ra tay!"
Nữ đế quát lên!
Không xuất sơn?
Còn không xuất sơn?
Chẳng lẽ lão già nhà ngươi muốn xem trò vui?
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Thanh Hoa bỗng trở nên luống cuống, đây là buộc ông ta phải xuất sơn!
Ngô Thanh Hoa nhìn về phía La Hồng đứng trong biển sấm sét, một kiếm chém nát một cái chỉ tay của Thiên Tôn, vô thức thở hắt một hơi, người này... được nữ đế lựa chọn như vậy sao?
Thiên nhân... thật nhiều.
Một khi ông ta ra tay thì có nghĩa là Ngô gia cũng muốn ra tay, nhiều thiên nhân như vậy, một khi xuống tay với Ngô gia, Ngô gia... không đỡ nổi.
Nhưng cuối cùng, toàn bộ cân nhắc của Ngô Thanh Hoa đều hóa thành một tiếng thở dài.
Ông ta tiến lên một bước, lập tức xuất hiện bên cạnh Trần Thiên Huyền.
Giơ tay lên, vẫy một cái.
Bỗng chốc!
Trên núi Vạn Kiếm, trong ba thác nước đang xối tung ồ ạt chợt có kiếm khí ầm ầm bộc phát.
Thác nước bị xé rách.
Ba luồng ánh kiếm phóng lên, xếp thành một thanh kiếm giữa không trung.
Đó là một thanh kiếm có phong cách vô cùng cổ xưa!
Có tia sét quấn quanh, xèn xẹt không dứt.
Thần binh Ngô gia...
Thứ Lân!
Đó là một thanh thần binh truyền thừa mấy ngàn năm của Ngô gia.
Khác với Long Tước.
Long Tước được rèn từ hai trăm năm trước, còn chuôi Thứ lần này mới thực sự là thần binh truyền thừa của Ngô gia!
"Cứ để yên cho tiểu hữu độ kiếp không được sao?"
Ngô Thanh Hoa bắt lấy Thứ Lân, áo trắng trên người không gió mà tự lay động, có một luồng kiếm ý từ trên người ông ta trào lên, như muốn chém vỡ bầu trời, đâm phá mặt đất!
Cốt Long của Trần Thiên Huyền bị một quyền của Nam Ly Hỏa đấm vỡ nát.
Cổ kiếm Địa Giao thét lên một tiếng, bắn ngược trở về, được Trần Thiên Huyền nắm trong tay, miệng mũi ông đầy máu, đạp bước giữa không trung lui về sau.
Trần Thiên Huyền không có thân thể cường hãn trải qua sáu lần tôi luyện như La Hồng, căn bản không đỡ nổi đòn đánh của Nam Ly Hỏa.
Mà Ngô Thanh Hoa đã xuất hiện bên cạnh Trần Thiên Huyền, kiếm Thứ Lân trong tay nhẹ nhàng đập xuống.
Không sai, chính là đập xuống một kiếm.
Như có kỳ lân gào thét xông ra, mở to cái miệng khổng lồ, phun ra ánh kiếp tràn ngập bầu trời!
Một quyền của Nam Ly Hỏa tức khắc hóa thành mảnh vụn trong ánh kiếm đây trời, vỡ thành tà sát màu đen bóng loáng.
"Đùng!"
Một bước không gì cản nổi của Nam Ly Hỏa cuối cùng cũng dừng lại, gã ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Ngô Thanh Hoa Ngô gia, Kỳ Lân Kiếm Tiên?"
Nam Ly Hỏa trầm giọng nói.
Vị Lục Địa Kiếm Tiên cường đại thành danh mấy trăm năm trước này, cường giả tự tạo cho mình một cái lồng giam, hôm nay...
cuối cùng đã xuất thết
Chương 881: Rèn kiếm bán thánh binh, mượn sét chém Ly Hỏa!(3)
"Ài... Nam Ly Hỏa nhà ngươi cũng là bá chủ một phương, trấn thủ Nam Cương, sáng lập Nam Chiếu kinh đô tà ác, việc gì phải so đo với một hậu bối nhất phẩm?"
Ngô Thanh Hoa cầm Thứ Lân, thản nhiên nói.
Trong ánh mắt Nam Ly Hỏa trào lên sát khí.
Hậu bối nhất phẩm?
Tên hậu bối này... mẹ nó tàn sát Nam Chiếu của gã! Giết chết Kiêu Cổ đáng thương của gã!
Cả nhà ông đây đều bị La Hồng diệt sạch rồi!
"Ngươi thì biết cái gì?"
Nam Ly Hỏa thấp giọng mắng một câu.
Sau một khắc, khí thế toàn thân dâng lên, như cá lớn hút nước, nguyên khí khắp bầu trời đều bị gã hấp thu vào trong thân thể, Kiêu Cổ giả hóa thành một thanh trường đao đen nhánh, một đao chém xuống, như phá vỡ hư không.
"Không tệ"
Ngô Thanh Hoa khẽ nhướng mày, vuốt cằm.
Một đao này, quả thực có vài phần bá đạo của tà tu.
Đáng tiếc, vị kiếm tiên cửu cảnh đối đầu với y lại kém hơn rất nhiều, thiên hạ đương thời, danh hiệu kiếm tiên thuần túy nhất thuộc về ông ta.
Ngay cả nữ đế, kể cả Hạ Hoàng lúc trước, tuy thần binh đều là kiếm, nhưng bọn họ vẫn không phải kiếm tiên thuần túy.
Hạ Hoàng là võ tu, nữ đế tu vương đạo.
Cho nên, vẫn chưa có sức mạnh công phạt của kiếm tiên chân chính.
Ngô Thanh Hoa bay thẳng lên, tay áo tán loạn, không có bất cứ kiếm pháp lòe loẹt nào, một kiếm đập ra, kỳ lân lại gầm lên lần nữa.
Chỉ có điều, con kỳ lần này như đạp lên dòng sông kiếm khí mà tới, khiến thiên địa đều không ngừng run rẩy.
Một đao của Nam Ly Hỏa bỗng chốc vỡ nát!
"Bán tôn... Thập cảnh?"
Sắc mặt Nam Ly Hỏa bỗng trở nên hoảng sợ.
Uy lực trong kiếm này khiến gã gần như không thở nổi, có thể gã sẽ bị một kiếm này chém chết!
Nếu Kiểu Cổ thật ở đây thì còn có thể chống đỡ phần nào, nhưng không có Kiêu Cổ giúp đỡ, Nam Ly Hỏa... đỡ không nổi!
"ầm ầm ầm.."
Tiên quang lượn lờ.
Có một luồng tiên khí dồi dào của đợt tôi luyện thứ bảy quất tới, Nam Ly Hỏa gần như bị kiếm khí Kỳ Lân nuốt chửng, lúc này, lại có thiên nhân tới cứu viện!
La Hồng có thể giết thiên nhân, điều này đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều thiên nhân, thời điểm này, La Hồng đang rơi vào kiếp nạn, nếu có thể giết chết được hắn cũng là một chuyện may mắn.
"Âm!"
Vài thiên nhân cửu cảnh mang theo đại đạo vắt ngang sau lưng, bước ra thiên môn, một tay chấn động vòm trời, giao chiến với Ngô Thanh Hoa cùng dòng sông kiếm khí!
Ngô Thanh Hoa nhìn chăm chú, không dám khinh thường, rút kiếm nghênh đón.
Xé rách biển mây, nhảy lên trên biển mây, giao chiến với thiên nhân.
Nam Ly Hỏa thì nhân cơ hội này rút lui, thoát khỏi Ngô Thanh Hoa, lao vút về phía núi Vạn Kiếm của Ngô gia.
Trên vòm trời, biển mây, biển sấm sét đan vào nhau.
Trên biển mây có biển sấm sét, Ngô Thanh Hoa ngự kiếm lên chín tâng trời, chiến đấu với các thiên nhân cửu cảnh.
Trên núi Vạn Kiếm.
Mọi người đều biến sắc.
Nam Ly Hỏa vừa thoát khỏi Ngô Thanh Hoa, dưới biển mây, một viên sao chổi rơi xuống, sắc mặt các đệ tử Ngô gia trong diễn võ trường đều trở nên khó coi.
Ngô Thanh Hoa bị cầm chân rồi!
Nam Ly Hỏa lại lần nữa đánh tới, Trần Thiên Huyền ho ra máu, rút kiếm không chút sợ hãi, lần nữa đón địch.
"Phù phù phù"
Trong núi Vạn Kiếm của Ngô gia cũng có kiếm khí dâng lên, mấy kiếm tiên ngự kiếm xông ra, chém ra ánh kiếm đáng sợ, va chạm với Nam Ly Hỏa.
Nhưng số lượng kiếm tiên Ngô gia không nhiều, hơn nữa thực lực cũng không mạnh.
Đa số đều là Lục Địa Kiếm Tiên, nếu không tính ba vị đại sư rèn kiếm thì chỉ được ba người.
Ba người cộng thêm Trần Thiên Huyền, bốn vị kiếm tiên, kiếm khí cuồn cuộn xông lên tận trời, hóa thành rồng kiếm khí va chạm với Nam Ly Hỏa.
Nhưng bị Nam Ly Hỏa một đao phá giải!
Sự bá đạo của cửu cảnh đã được thể hiện rõ vào thời khắc này!
Trên hư không.
Nữ đế càng đánh càng giận, càng đánh càng thất vọng!
Nàng ta đánh võ thân thể một thiên nhân, nhưng đối phương đã nhanh chóng ngưng tụ thành hình dưới sự cọ rửa của dòng sông sinh mệnh...
"Không giết được!"
Nữ đế phẫn nộ.
Sao nàng ta lại phế vật như vậy!
Lúc này, nàng ta bất giác nhớ lại thời điểm kề vai chiến đấu với La Hồng, sự lưu loát, dễ như trở bàn tay khi đó!
Giết thiên nhân như giết chó, vậy mới sướng!
Cảm xúc này khiến nàng ta càng thêm khẳng định, La Hồng không thể chết.
"Âm Kiếm Long Tước rít lên, hư không trăm nghìn trượng, kiếm khí hùng hồn và không gian đều đang chấn động.
Trận chiến này đã sớm thu hút sự quan tâm của rất nhiều người, khách giang hồ trong Đại Sở đều đang không ngừng run rẩy.
Lại là một trận chiến với thiên nhân, uy thế kinh khủng, áp lực làm cho người ta không thở nổi, thật đáng sợ!
Trong hư không cũng có nhiều thiên nhân đang xem kịch vui.
Thiên nhân cũng chia bè phái, đông nam tây bắc trung, năm thiên môn lớn là năm phe phái, năm loại huyết mạch.
"Phập!"
Thân thể La Hồng chấn động, mỗi một tế bào đều vỡ nát rồi lại khôi phục.
Tóc bạc tung bay, toàn thân nhuộm đầy máu, dù có sinh mệnh tinh hoa cọ rửa cũng không ngăn được máu tươi trào ra.
Cầm trong tay thanh kiếm vừa rèn, một kiếm đâm vào ngón tay kiếp nạn được ngưng tụ từ sấm sét màu vàng của thiên tôn.
Đây là lôi kiếp mang sức mạnh trong một ngón tay của thiên tôn, mạnh đến mức La Chinh cũng khó mà đỡ nổi, đây là sát kiếp, đại sát kiếp, không chỉ muốn hủy kiếm mà còn muốn giết người!
La Hồng hét lên.
Tóc dựng ngược lên, không khí quanh thân như bị dạt ra.
Thân thể La Hồng đang thăng hoa.
Hắn như được bao phủ bởi vô số tia sét màu vàng.
Qua hồi lâu, khi một mảnh sáng vàng nhỏ trên má vỡ nát rơi xuống, ánh sáng vàng rực rỡ phòng ra từ trong mảnh vỡ.
Ngay sau đó, toàn bộ thân thể màu vàng hiện đầy vết rạn.
"xẹt"
Vô số tia sét bị đánh bùng lên.
La Hồng cầm kiếm nhảy ra, dừng lại trên "ngón tay thiên tôn"
bị chém đứt một nửa, bàn chân cường tráng đạp mạnh một cái, nâng kiếm chạy trên ngón tay khổng lồ.
Thân thể hắn rực rỡ lóa mắt, khí huyết cường tráng mạnh mẽ.
Mượn rét để rèn luyện thân thể, tôi luyện lần thứ bảy!
Hoàn thành!
Trên đầu ngón tay là một cánh tay như ẩn như hiện, sau cánh tay là biển sấm sét nối liền với nhân gian.
Bóng dáng mở hồ của thiên tôn hiện lên trên biển sấm sét.
Lạnh lùng nhìn xuống.
Chương 882: Rèn kiếm bán thánh binh, mượn sét chém Ly Hỏa!@ La Hồng hoàn thành tôi luyện thân thể lần thứ bảy xong, chạy trên ngón tay kiếp nạn, kiếm trong tay chĩa ra vừng vàng như núi, nhắm thẳng vào thiên tôn trên bầu trời.
Mà thanh kiếm vốn tỏa ra vầng sáng màu vàng đậm, sau khi trải qua sự gột rửa của những tia sét vàng, bỗng chốc hóa thành trường kiếm màu vàng rực rỡ.
La Hồng nhìn chăm chú.
Núi Vạn Kiếm, diễn võ trường.
Ba vị đại sư đúc kiếm nước mắt lã chã, vui sướng khoa chân múa tay, phấn khích như một đám trẻ.
"Thành! Kiếm thành!"
"Ánh sáng vàng phủ khắp, tà sát không còn! Đây quả nhiên không phải tà kiếm, đây là một thanh vũ khí bán thánh!"
"Trời phù hộ Ngô gia ta, đài rèn kiếm Ngô gia cho ra một thanh binh khí bán thánh rồi!"
"Kiếm này... tên Tru Tà!"
Tiếng reo hò hưng phấn vang vọng khắp núi Vạn Kiếm giữa trận chiến ác liệt.
La Hồng đứng trên cánh tay sấm sét khổng lồ, mặt mày cừng đờ.
"Tru Tà?"
"Ta lại rèn ra một thanh kiếm để giết mình?"
Ai mẹ nó đặt cái tên Tru Tà này?
Có chỗ nào giống kiếm tru tà?
Hắn đã rót vào nhiều tà sát như vậy, nhiều linh hồn tà tu như vậy, thậm chí ngay cả Kiêu Cổ đứng đầu thập đại tà cổ Nam Cương cũng được đưa vào trong thanh kiếm này, kết quả lại cho ra một thanh kiếm tru tà?
Kiếm này rõ ràng là kiếm chí tà!
La Hồng cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên thanh trường kiếm sáng chói, suýt chút nữa chói mù mắt.
Trên thân kiếm có ánh sáng vàng nhấp nháy, như đang chớp mắt với La Hồng!
Đậu!
La Hồng đột nhiên muốn ném kiếm!
Màu vàng đậm ban đầu đẹp biết bao!
Kết quả ngươi lại biến thành màu vàng ròng...
Tru Tà?
Lạnh tim!
Mắt La Hồng như muốn chảy huyết lệ, ngẩng đầu, tóc bạc tung bay ba nghìn trượng, nhìn chằm chằm thiên nhân đang đứng trong biển sấm sét.
"Đều tại ngươi giáng sấm sét xuống!"
La Hồng quát lên giận dữ.
Không phải lỗi của hắn!
Hắn chính là rèn kiếm sư tà linh, rèn tà kiếm đích thực!
Tất cả mọi lỗi lầm đều là do lôi kiếp này!
Đều do tia sét vàng này!
Làm bẩn tà kiếm của hắn!
Đứng trên bàn tay thiên lôi, tâm thần La Hồng khẽ động, ma kiếm A Tu La tức khắc nổi lên, toàn thân đen kịt.
La Hồng đưa một tay cầm kiếm đen, một tay khác cầm kiếm vàng.
Đâm mạnh xuống!
"Phập!"
La Hồng bắt đầu chạy, chạy dọc theo cánh tay nối liền nhân gian và biển sấm sét, nhảy vào biển sấm sét, nơi sâu thẳm trong thiên lôi vàng chói!
Ngón tay do lôi kiếp hóa thành bị kéo ra hai khe rãnh.
"Làm càn!"
Sâu trong biển sấm sét, bóng dáng thiên tôn lạnh lùng nói.
Ông ta hóa ra thiên kiếp, người này lại không hề kính sợ!
Hình như hắn đang nổi giận.
Lôi kiếp lại hóa thành một ngón tay của thiên tôn, đó là biểu tượng của ý chí vô thượng của thiên giới, muốn nghiền nát con kiến hôi này thành mảnh vụn!
Trời đất đổ tuyết lớn.
Tuyết lớn ngập trời, bao phủ núi non, càng muốn phủ kín nhân gian.
La Hồng theo lôi kiếp mà lên, một tay cầm kiếm đen, một tay cầm kiếm vàng!
Hai thanh kiếm đồng loạt ra tay, như hai con rồng gào thét uốn lượn lao thẳng lên trời.
Muốn chọc ra hai lỗ thủng trên vòm trời!
"ầm ầm ầm!"
Thân thể La Hồng bê bết máu, bị vô số tia sét tán loạn quất đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.
Nhưng hai luồng kiếm khí vẫn lên như diều gặp gió, như hóa thành âm dương giao hòa, dâng trào cuồn cuộn, hai thái cực đập vào sâu trong biển sấm sét!
"Âm âm"
Một tiếng nổ rung trời!
Ảo ảnh thiên tôn bị đập trúng, nổ tán loạn, biển sấm sét nổi sóng, lập tức vỡ nát!
Ảo ảnh thiên tôn tiêu tan, kiếp nạn... sắp bị phá rồi!
Trong hư không mười dặm quanh núi Vạn Kiếm.
Nam Ly Hỏa bị Trần Thiên Huyền và các Lục Địa Kiếm Tiên Ngô gia ngăn cản, trong lòng có cảm giác.
Thật không ngờ La Hồng lại lột xác, độ kiếp thành công nhanh như vậy!
Gã nhìn lướt qua Trần Thiên Huyền máu nhuộm vạt áo, lại nhìn các vị Lục Địa Kiếm Tiên Ngô gia kiếm khí dâng trào, hai mắt tối tăm.
Gã không thể dây dưa quá lâu với đám người này!
Mục tiêu của gã là... giết La Hồng!
Sau khi xác định quyết tâm.
Gã chợt nheo mắt, áo giáp toàn thân chuyển động như chất lỏng, sau đó hóa thành tà cổ chẳng chịt.
Gã xua tan Kiêu Cổ giả, xông lên ngăn cản nhóm người Trần Thiên Huyền!
"Phù phù phù!"
Tất cả tà cổ màu đen bay tán loạn, như mũi tên phóng ra giữa không trung.
Nhóm người Trần Thiên Huyền chỉ cảm giác được một cơn sóng tăm tối đang ập tới, kiếm trong tay chém ra, lại chỉ chém trúng những vật vô cùng kiên cố.
Cơn sóng tăm tối như hóa thành màn che, che lấp, ngăn cản bọn họ!
Chết tiệt!
Trần Thiên Huyền biến sắc, ông đã biết Nam Ly Hỏa muốn làm gì rồi.
Đây là không muốn tiếp tục dây dưa với ông!
"Âm!
Nam Ly Hỏa bay lên cao, tay áo tung bay, xông vào biển sấm sét.
Gã đã thấy La Hồng đánh vỡ lôi kiếp, thấy La Hồng máu thịt lẫn lộn ngồi trong biển sấm sét!
Gã nhìn lướt qua vòm trời đằng sau biển sấm sét, bầu trời bị đập ra mấy cái lỗ to, biển mây tán loạn.
Ngay cả Nam Ly Hỏa cũng phải kinh ngạc tán thán.
La Hồng có thể làm được như vậy!
Nhưng sự bộc phát này khiến trong lòng Nam Ly Hỏa dâng lên sát khí thấu xương, người này nhất định phải chết!
Cho dù phải chịu đựng dư âm của lôi kiếp cũng phải chém chết La Hồng!
Lúc này biển sấm sét đã sắp sửa kết thúc, Nam Ly Hỏa phải nhân cơ hội này đưa La Hồng vào chỗ chết!
Tiến lên một bước, xuất hiện trên vòm trời, kéo ra từng luồng ảo ảnh, một con tà cổ hạ xuống, hóa thành trường đao mày đen, đây là Tà Đao Cổ một trong mười thập đại tà cổ Nam Cương.
Một đao bộ ra, chém vỡ biển mây, chém thẳng tới La Hồng đang bị sấm sét quất đánh.
La Hồng cũng cảm nhận được đòn đánh này, mở mắt ra.
Hắn nhìn Nam Ly Hỏa nghịch lôi kiếp mà đến, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau kinh ngạc... là hưng phấn.
Lôi kiếp còn chưa tan, Nam Ly Hỏa dám ra tay giết hắn, đây là đã chuẩn bị tinh thần lấy thân chống lôi kiếp?
La Hồng nở nụ cười.
Trong biển sấm sét.
La Hồng và Nam Ly Hỏa nhìn nhau, một người cười tươi rói, một người lạnh lùng.
"Ngươi quá nóng vội, thánh nhân viết: nóng vội thì không được ăn đậu hũ nóng..."
"Ngươi nên đợi lôi kiếp tan đi, hoặc là yên tâm ở lại Nam Chiếu đợi ta tới giết ngươi."
Tóc bạc rũ xuống đầu vai máu thịt lẫn lộn, La Hồng nói.
Ánh mắt Nam Ly Hỏa lạnh lẽo, làm vậy để cho ngươi thời gian đủ lông đủ cánh sao?