Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 107

Trang viện: La Thần

"Rầm... Rầm... Rầm... Lọc... cọc... Hí.... í....".

Tiếng rầm rộ của gió ngựa bỗng oanh động, ba ngàn người dừng lại phía trước trang viện đã không còn hình dáng gì của La Thần. Lập tức tên thống lĩnh đội quân ba ngàn cấm quân lúc này liền xuống ngựa hiên ngang đi vào.

"Có ai ở đây có thể nói cho ta là đã xảy ra chuyện gì hay không?."

La Thần cùng người của mình hiện đã đứng hết lại một chỗ nghênh đón các vị quan binh. Chỉ riêng những mỹ yêu có di tâm và Bạch nương tử, Phượng Kỳ Kỳ là không có bước qua.

Còn có Lãnh Điệp hiện rất đau lòng ôm lấy Du Điệp chặt vào lòng mà không hề chú ý hay bận tâm đến điều gì. La Thần thấy hết vào mắt nhưng vẫn bất đắc dĩ phải đối phó với đám quan binh trước nên liền tạm gác lại mọi chuyện bước lên đáp.

"Bẩm quan gia!. Đêm hôm chỗ của ta không may bị những hắc y nhân không biết từ đâu đến đã tấn công bất ngờ chỗ của La Thần ta."

Tên thống lĩnh đội quân nghe vậy liền đáp. "Ta Chỉ Huy Sứ Ngô Dân phụng mệnh hoàng thượng đến đây dẹp loạn, thảo dân ngươi thấy bản quan tại sao còn không quỳ."

"Quỳ!." La Thần liền có chút kinh ngạc, xong nhẹ lắc đầu nói. "Chỉ Huy Sứ ngươi đến đây để trợ giúp dân chúng hay là đến để hà hiếp dân lành đây?."

"Cái gì...". Tất cả cấm quân nghe vậy liền rất thất kinh nhìn chằm chằm vào La Thần.

"To Gan...". Ngô Dân liền quát lớn nói. "Thảo dân ngươi đây là muốn làm phản có phải hay không?."

Phía gần đó Cẩm Y Phó Thiên Hộ, Hàn Linh lúc này cũng rất kinh ngạc khi thấy người ở nơi này lại là La Thần, và cô càng kinh ngạc hơn nữa khi thấy La Thần hiện chẳng sợ hãi gì trước tam hoàng tử Ngô Dân cả. Đệ đệ của cô Hàn Minh và nhóm Cẩm Y Vệ của cô cũng rất kinh ngạc nhìn La Thần.

Bỗng lúc này có một cô nương giáp y bá khí bước qua nhỏ hỏi Hàn Linh. "Hàn Linh cô có biết hắn là ai không vậy?."

"La Thần!." Hàn Linh không tự chủ liền đáp. Cô nương vừa hỏi nghe vậy liền cũng rất khó hiểu lập lại. "La Thần?."

Tiếp bên kia La Thần liền đã thật bó tay với cánh làm việc của triều đình nói. "Ngô Dân ngươi vừa đến đã không giúp được gì thì cũng thôi đi, đằng này ngươi còn muốn quay sang cắn ta sao."

"Hảo... Hảo... Giỏi cho một thảo dân to gan!." Ngô Dân liền mắt sắc lạnh bỗng hô nói.

"Quân đâu!. Bắt hết bọn chúng lại."

La Thần lúc này do vừa phải trải qua biến động nên tức thì vẫn chưa qua được cơn ức nghẹn, vậy nên La Thần hắn lúc này cũng khá là nóng tính nói.

"Đã như vậy thì.... La Thần ta cũng cóc cần cái Ngô Quốc chó chết này nữa!."

Tiếp La Thần lại hô. "Mọi người nghe kĩ!. Ai dám tiến lên cứ đánh hết không tha cho ta."

"Rõ!." Những mỹ yêu theo La Thần nghe vậy liền đồng thanh đáp. Chỉ riêng những người có dị tâm là vẫn mải mai đứng xa nhóm La Thần.

"Vâng thiếu gia!." Bỗng lúc này những người bị thương không biết đã xuất hiện khi nào, ngay lập tức cũng không sợ chết đáp lời.

"Cái Gì...". Nhóm ba ngàn cấm quân thấy vậy liền nhìn La Thần hắn như nhìn một tên điên không hơn không kém.

Ngô Dân thấy vậy liền cũng đã quên hẳn cái nhiệm vụ ban đầu, lập tức rất tức giận lớn tiếng quát. "Người đâu!. Lên cho ta."

"Dừng Tay....". Bỗng ngay lúc này trên không trung lại có một tiếng hô lớn dừng tay.

Nghe vậy tất cả mọi người liền rất kinh ngạc lập tức hướng mắt nhìn lên xem xem là thần thánh phương nào. Không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn thì tất cả ba ngàn cấm quân liền như muốn chết đứng, mở to mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào người vừa mới lên tiếng.

Trên cao không trung lúc này không ai khác mà chính là lão Bá Vương Chi Quốc, tiếp lão lại hướng Ngô Dân nói.

"Ngươi hãy lập tức dẫn quân rút lui đi, ở đây đã không còn có việc của ngươi nữa."

"Tại sao?." Ngô Dân vẫn rất bất ngờ hỏi.

"Không tại sao cả, lập tức rút hết cho lão phu." Lão nhân rất bá đạo quát lớn, xong lại liền nhẹ nói tiếp. "À!. Còn có việc này Ngô Dân ngươi cũng hãy đi gặp phụ hoàng của ngươi một chút luôn đi."

Nói xong lão liền nhìn qua La Thần nói. "La Thần phải không!. Lão phu sẽ nhớ rõ tên của tiểu tử ngươi, còn giờ xem ra lão phu phải về phục mệnh trước đã. Ngày khác lão phu sẽ đến tìm La Thần ngươi sao."

Nói xong lão liền phi thân bay về hướng hoàng cung, Ngô Dân bên dưới lúc này liền đã biết mình đã nhất thời chọc vào người không nên chọc rồi. Thế là hắn liền cũng rất mất mặt lập tức hô quân rút lui rời đi ngay.

Ặc... Đây là cách giải quyết chó má gì vậy hả!. Một đám tặc tử công kích nhà dân thì các ngươi không nhanh truy đuổi bắt bọn chúng, mà lại quay sang ức hiếp La Thần ta. Ức hiếp bất thành thì lại nhanh rút quân đi về.

Đây... đây là thế đạo méo gì vậy hả....

La Thần cả người run lên bần bật vì tức giận, trong lòng thì không ngừng mắng chửi người.

- ---------...----------

Song Điệp: Lãnh - Du

Dưới gốc cây già hiu quạnh, Lãnh ôm ngang Du Điệp vào lòng nước mắt lưng tròng, tay nhẹ khẽ chạm khuôn mặt của Du Điệp đau lòng lên tiếng nói.

"Du!. Sao nàng lại không mở mắt hả!. Du!. Ta xin nàng... Xin nàng hãy mở mắt ra nhìn Lãnh ta đi."

Vẫn không thấy gương mặt đẹp của Du Điệp có động tĩnh gì, Lãnh liền lại đưa mặt mình đến gần hơn ưu thương nhẹ hôn lên trán của Du Điệp.

"Hức... hức... hức... Du!. Ta... ta... ta... sau này biết phải làm sao đây...".

"Hả!. Lãnh ngươi yêu Du Điệp sao?." La Thần không biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh rất kinh ngạc nói.

"Í....". Những mỹ yêu còn lại nghe thế thì liền càng to mắt thất kinh khó hiểu nhìn nhìn về La Thần.

"Yêu!." Lãnh nghe vậy liền cũng có chút ngạc nhiên trong lòng nói. "Nhưng... Nhưng... Ta và nàng ấy đều cùng là nữ nhân cơ mà."

"Ầy...". La Thần bỗng trở nên rất nhiệt tình thích thú ngồi xuống gần bên nói.

"Có sao đâu chứ!. Nữ nhân thì thế nào ha." La Thần lại mắt tỏa sáng lạ thường muốn khai trí cho Lãnh Điệp nói. "Theo những gì ta thấy nãy giờ thì La Thần ta xin bảo đảm chắc mười phần là Lãnh ngươi đã yêu Du Điệp còn hơn cả bản thân của cô đi."

"Còn có!. Lãnh cô có phải hiện rất đau lòng?."

Các mỹ yêu còn lại càng nghe thì càng thất kinh hãi lãng khó tin nhìn La Thần. Tiểu Hắc thì nó cũng chẳng hiểu cho lắm về cái vấn đề này. Thập Ngũ Giai Nhân lúc này cũng rất kinh ngạc không kém, những phu thê lớn tuổi thì bỗng chạy đến bịt tai của hài nhi nhà mình lại, hòng không muốn chúng nó nghe được.

Tiểu Bạch thì nó thấy rất mới lạ lên tiếng hỏi. "Đại ca ca!. Vậy Lãnh cô ấy là muốn làm lang quân gì đó của Du Điệp sao?."

Lãnh Điệp nghe vậy liền có chút xấu hổ cuối đầu không dám lên tiếng, La Thần thấy cô nhất thời còn chưa hiểu rõ bản thân muốn gì nên hiện không biết đáp lời ra sao.

Thấy vậy La Thần liền nói. "Tiểu Bạch!. Không nên hỏi thẳng như vậy nha."

"Nhưng Tiểu Bạch rất tò mò mà." Tiểu Bạch ngây ngô đáp.

La Thần lúc này lại nhìn Lãnh nói. "Lãnh cô yên tâm đi!. Du Điệp cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, cho nên Lãnh cô cứ để cho nàng ấy nghĩ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lại thôi."

"Thật!. Chủ nhân người là nói thật." Nghe vậy Lãnh Điệp liền rất vui mừng trong lòng, lập tức lại ôm chặt hơn Du Điệp vào lòng.

La Thần thấy giờ nên cho Lãnh, Du hai người một chút không gian riêng nên liền lập tức đứng lên hướng mọi người bảo họ trước hãy tập trung hết mọi người lại.

- ---------...----------

Kinh Sư

Lúc này trong thành Kinh Sư La Thần chẳng biết Ngô Quốc sẽ xử lí việc oanh động của đêm này như thế nào. Mà hiện thấy Tứ Bất Tượng cũng đã xuất động quân binh rồi, nhưng chỉ khác với tính toán lúc đầu một chút là.

Bọn họ chỉ xuất quân để chấn áp lòng dân mà thôi, với lại bọn họ cũng nhận lệnh cả đêm sẽ đi tuần tra trên đường. Hòng muốn dân chúng có thể an tâm mà đi về nhà của mình.

Dân chúng lúc này tuy cũng đã yên tâm hơn phần nào khi thấy được đông đúc bốn nhóm quân đầy bá khí của Tứ Bất Tượng. Nên hiện tất cả liền cũng chậm rãi đi về lại nhà của mình rồi, ấy nhưng mọi người hiện vẫn rất kinh động mà không ngừng bàn tán xôn xao về chuyện của ngày hôm nay.

Do bởi đêm tối bất ngờ có tiếng gió ngựa đông đúc tập kích khiến mọi người liền lo sợ hoảng loạn mà bỏ chạy hết, nên hiện cũng chẳng một ai biết chính xác về việc Song Ngư lâu bị công kích.

Chỉ có một ít người tu luyện đủ can đảm dám tò mò mà đi xem chuyện là có biết qua, nhưng những người này lại cũng nhanh nghe được phía quan phủ tung tin là loạn thần tặc tử đã bị dẹp loạn, còn về việc loạn tặc này vì sao tấn công và tấn công ai thì mặc nhiên không hề nghe nói tới.

Vậy là số ít người biết được cũng liền im miệng không dám kể lại những gì mình đã thấy được vào đêm nay cả. Bởi bọn họ biết việc này phía triều đình họ là muốn như vậy, nên bọn họ cũng không có gan mà đi làm chim đầu đàn khai ra lung tung.

Vậy nên nhìn chung dân chúng biết được rằng đêm nay loạn thần tặc tử đã làm loạn thành Kinh Sư, nhưng về việc Song Ngư lâu thì họ tuyệt nhiên không hề biết rõ ràng.

- ---------...----------

Cẩm Y Vệ: Hàn Linh

Hàn Linh cùng đội của mình đang chậm rãi trên đường quay về hoàng cung thì bỗng lúc này có một cô nương mang giáp y phi ngựa đến bên cạnh lên tiếng nói.

"Hàn Linh!. Cô nói cái người đó là tên La Thần sao?."

Nghe hỏi Hàn Linh liền quay sang đáp. " Văn Hi!. Cô tốt nhất sau này đừng nên vướng vào cái tên đó làm gì, bởi cái tên đó hắn rất là thần bí. Hắn chiều nay còn vui vẻ ngồi cùng với Ngự Sử Đại Nhân nói chuyện qua, đêm nay thì lại đến cả Bá Vương Chi Quốc cũng xuất hiện nói giúp cho hắn nữa."

"Xem ra cái người này quả rất là thần bí nha." Văn Hi nghe vậy cũng rất tò mò về La Thần.

Đệ đệ Hàn Minh lúc này cũng lên tiếng nói. "Đại tỷ!. Chúng ta không biết có nên biếu chút quà lễ cho công tử hắn không?."

Hàn Linh đáp. "Việc này chờ chỗ đó ổn định rồi đệ hãy qua chào hỏi hắn một tiếng đi."

"Vâng!." Hàn Minh liền lên tiếng đồng ý.

Văn Hi bên cạnh nghe vậy hơi ngạc nhiên hỏi. "Có chuyện gì mà hai tỷ đệ cô lại quà lễ cái tên đó vậy. Có thể giới thiệu cho Văn Hi ta làm quen công tử hắn với được không nha."

- ---------...----------

Hoàng Cung

Hoàng đế lúc này hiện vẫn chấp tay ra sau lưng lên tiếng nói. "Quốc cửu!. Tuy hai hồn thú đó thế lực mạnh mẽ, nhưng chúng ta cũng không nên cứ mặc để bọn họ ngang nhiên ở trong thành Kinh Sư được."

Nghe vậy lão Quốc cửu liền đáp. "Chúng ta trước chuẩn bị một ít cống phẩm rồi cử người đi đến Đại Phong Lâm nói với bọn họ một tiếng thử xem sao."

"Hàizz...". Hoàng đế liền thở dài nói.

"Xem ra bây giờ chỉ còn có cách đó mà thôi."

- ---------...----------

Trang viện: La Thần

Trang viện La Thần hắn lúc này thấy giữa khuôn viên sân trước có đặc một chiếc giường lớn được buông rèm vải trắng mỏng bao quanh, ở trên giường có thể lờ mờ nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp đang khép hờ đôi mắt. Hình ảnh lung linh tựa công chúa xinh đẹp đang ngủ say. Bên cạnh thì thấy có Mộng Tuyết, Mị Tuyết hiện rất chăm chú đứng bên.

La Thần lúc này gần đó đang chấp tay sau lưng đứng cùng những người theo mình, mắt thì hiện đang đảo nhanh sắc lạnh nhìn về những mỹ yêu và người có dị tâm.

Mỹ yêu có dị tâm nhất gồm. Thạch Hồng Thủy, Ngân Tâm Thảo, Thổ Thanh Liên, Tử Lan, Liễu Đồng, Ô Trúc.

Mỹ yêu luôn thích bàng quan thì có. Khiết Ly, Tử Anh, Tước Yên, Bàng Kim Thuyên.

Về người thì lại có Bạch nương tử và Phượng Kỳ Kỳ.

La Thần sau khi nhìn hết một lượt rồi thì liền lên tiếng nói. "Được rồi!. Bây giờ các cô có thể rời đi khỏi đây rồi đấy."

Mỹ yêu Khiết Ly nghe vậy liền lên tiếng. "Chủ nhân người đừng nên quá vô tình như vậy chứ."

Mỹ yêu Tử Anh cùng liền nói theo. "Ngay từ đầu Tử Anh ta cũng đã nói qua rằng chủ nhân người rất nhỏ yếu thật không đáng để chúng ta đi theo."

Mỹ yêu Tước Yên lại tiếp lời nói. "Cho nên Tước Yên ta cần chủ nhân ngài phải chứng minh mình mạnh mẽ thì mới may ra ta có thể suy nghĩ lại."

Mỹ yêu Bàng Kim Thuyên tiếp lời nói thêm. "Nhưng bởi vừa rồi chủ nhân người xem ra biểu hiện không tệ, nên hiện bốn người chúng ta quyết định sẽ tạm ở lại bên ngài vậy."

"Ha... ha... ha...". La Thần bỗng cười lớn vang trời xong nói. "Tại chủ nhân ngài quá nhỏ yếu, chủ nhân ngài phải mạnh mẽ thì mới được sao?."

"Hay cho một cái lí do.. ha.. ha.. ha..". Bỗng La Thần lại lạnh giọng nói. "La Thần ta nếu mạnh mẽ rồi thì cần những ma thú nhỏ yếu như các cô nữa để làm gì hả."

"Hừ...". La Thần bỗng lại hừ lạnh nói tiếp. "Hay là các cô nghĩ mình toàn là quốc sắc thiên hương, nên La Thần ta phải nhất định là cần có được các cô hay sao."

"Hay là các cô nghĩ, La Thần ta chỉ đem các cô về để trang trí cho đẹp nhà đẹp cửa thôi sao hả."

"Buồn cười... Thật sự là buồn cười chết ta mà...". La Thần càng nói mắt lại càng lạnh lùng đến đáng sợ

Cả bốn mỹ yêu Khiết Ly, Tử Anh, Tước Yên, Bàng Kim Thuyên càng nghe La Thần nói thì cũng đã có chút lạnh người không dám lên tiếng nữa.

Tiếp La Thần lại cũng rất lạnh lùng nhìn sang Bạch nương tử và Phượng Kỳ Kỳ lên tiếng nhã nhận nhẹ nhàng nói.

"Còn hai vị cô nương đây không biết hàn xá mấy hôm nay có chiêu đãi cho hai vị được vừa lòng không?."

"Hừ...! Hoa ngôn xảo ngữ." Phượng Kỳ Kỳ bỗng hừ lạnh một tiếng nói. "Nam nhân ngươi có dám nhìn thẳng vào ta đây mà nói một tiếng rằng ngươi không có một chút dị tâm hay không?."

"Ồ...!". La Thần bỗng ồ lên một tiếng đáp. "Có... Có chứ!. Sao lại không có được cơ chứ. Vì cô nương đây quả thật là đẹp đến mê đắm chúng sinh à nha."

"Vậy nên La Thần ta rất sợ... rất sợ ở bên cạnh nhất thời không kiềm được lòng mà nổi lên ý đồ tiểu nhân đen tối lắm đó nha."

La Thần vẫn mắt diễu cợt nói tiếp. "Vậy nên không biết hai vị đại mỹ nhân đây có phiền hay không, khi ta bây giờ trân trọng mời hai vị đại mỹ nhân đây hãy rời đi khỏi đây được không?."

"Ngươi nói gì...". Phượng Kỳ Kỳ lúc đầu có chút khinh bỉ La Thần nhưng khi nghe tới câu cuối thì liền rất kinh ngạc bất ngờ nhìn La Thần.

La Thần lúc này đã bỏ đi cái giọng điệu nhã nhận lập tức hướng Phượng Kỳ Kỳ lên tiếng quát lớn.

"La Thần ta nói là, hai ngươi."

"Cút......!"
Bình Luận (0)
Comment