Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 147

Kinh Sư: La Thần.

Tây thành xung quanh nơi Song Ngư Hoành Lâu, quân binh đông đúc ước chừng ba trăm. La Thần cùng người của mình cũng cả trăm, lúc này liền hai bên đang kình nhau như sắp đại chiến đến nơi rồi.

"Này... này... Lão thúc gì ơi... Lão có biết là có chuyện gì không vậy.?"

"Làm sao mà ta biết được a..."

"Vậy huynh đài đây!. Huynh là có biết hay không.?"

"Ta... ta... cũng không biết.!"

"Này... này... mọi người chớ mà hiếu kì đến gần làm gì đấy.! Bởi Song Ngư Hoành Lâu này nó cũng không phải là hạng bình thường đâu."

"À... à... Cái này không cần huynh đây nhắc làm gì đâu.! Bởi cả cái thành Kinh Sư bây giờ ai mà không biết cái điều đó cơ chứ."

"X... x... o... o...." Cứ vậy dân chúng đông đúc cứ bàn tán xôn xao rất sôi nổi, riêng chỉ có một điều là tất cả không một ai dám tới gần.

- ---------...----------

Xe tù áp giải lúc này, Tiểu Tinh nước mắt lưng tròng, mắt không rời khỏi La Thần, liền trong lòng cũng rất chấn động khi thấy được La Thần làm như vậy. La Tiểu Kim thì cứ như trời tròng cũng rất thất kinh nhìn chằm chằm lấy La Thần.

Tướng lĩnh Hổ Đầu Quân khi đã nhìn rõ được người dám nháo sự thì liền lập tức lên tiếng.

"Là tên tiểu tử ngươi sao.?"

La Thần bỗng tỏ ra rất bất cần đáp. "Hừ... Một tên thống lĩnh vô danh mà cũng dám nghênh ngang trước La Thần ta sao.!"

"Cái gì..." Gần ba trăm tên cấm quân nghe vậy thì lập tức rất ngây ngốc khó tin với những gì mình mới nghe được.

"La Thần ngươi đừng có ép người quá đáng.! Tuy ta không hiểu giữa ngươi và triều đình là có chuyện gì, nhưng chuyện hôm nay tiểu tử ngươi cũng đừng có mà sốc nổi làm càn đi."

"Làm càn... Ha... ha... ha... La Thần ta tự hỏi... ai mới là người làm càn ở đây nha."

"Là sao.?" Vị tướng lĩnh liền cũng như lạc vào sương mù khó hiểu.

Văn Hi cô ấy gần đó lúc này cũng đã rất e dè La Thần, vậy nên hiện cô tiếp chỉ im lặng xem kỳ biến chứ tuyệt nhiên không dám lên tiếng.

Nhưng... Cũng đúng lúc này Văn Hi cũng đã vô tình nhìn ra được có điểm kỳ lạ, bởi hiện cô thấy bên nhóm người La Thần có những hình bóng rất đỗi là quen thuộc.

"Không thể nào a... Đó... đó... không phải là hai vị công chúa đó sao... Còn có... còn có cả tám người thuộc nhóm Thập Bát Thiên Sát nữa..."

La Thần lúc này bỗng đáp lời tên tướng lĩnh. "Song Ngư Hoành Lâu vô danh tiểu tướng ngươi không biết là có biết hay không điều này."

"Đó là ở chỗ của La Thần ta yêu ma thú bên mình nó là có không phải chỉ là một hai người không đâu."

Vị tướng lĩnh hắn dường như cũng rõ ràng việc này, nên liền cũng không có mấy lấy làm ngạc nhiên gì cả. Thế là hắn liền muốn xem coi La Thần hắn rồi sẽ muốn nói gì tiếp theo.

"Vậy nên hai người các ngươi đang áp giải đó, nói đúng hơn đó chính là người của La Thần ta."

"Vì thế La Thần ta mới thật không hiểu tiểu tướng ngươi đây ngang nhiên muốn bắt người của ta là có ý gì hả."

"Cái gì...." Ba trăm cấm quân liền như rất há hốc mồm tuyệt đối không tin rằng đó là sự thật.

"Hoa ngôn xảo ngữ.! La Thần ngươi nói người của ngươi thì ta phải liền tin tưởng hay sao chứ."

"Ồ... Tiểu tướng ngươi đây là muốn đối đầu cùng La Thần ta.?"

"Hừ... Ta đây không dám rồi đi.! Nhưng muốn lấy người thì tiểu tử ngươi cũng phải có lời giải thích hợp lí hơn đi."

"Được... Được...." La Thần hắn như không muốn làm trễ nãi thời gian, liền muốn dùng cách mạnh và nhanh để giải quyết cho xong.

"Nhất Đẳng Yêu Quân.!"

Lập tức nhóm mỹ yêu hiện có mười tám người lập tức nhận lệnh nhảy lên trên không trung xuất động khí lực chấn động tứ phương.

"Ùn... ùn... ùn..." Bầu trời bỗng nổi cơn gió lớn tựa cuồng phong, mây xanh mây trắng liền cũng cuộn mình quần vũ tựa long đầu.

"Í.... Lại nữa rồi a...." Dân chúng tựa như đã quá quen với sự cường hãn bậc này rồi, liền nhanh như chớp lập tức chạy còn nhanh hơn cả gió lập tức quay về nhà của mình.

"La Thần.... Ngươi... Ngươi...." Vị tướng lĩnh dường như cũng biết khó, vậy nên liền cũng rất khó nói nên thành lời.

"Một.! Là để người lại rồi rời đi."

"Hai.! Đánh...."

La Thần bá đạo hùng hồn tuyên bố trước ba trăm Hổ Đầu Quân hiện đang tựa như đã mất hồn hết cả rồi.

La Thần tiếp đạp mạnh chấn động mặt đất liền vụt bay lên cao, lập tức sau lưng hắn một đôi cánh lớn Hắc Xích Phượng cực kì quen thuộc.

"Ha...." La Thần miệng bỗng hô lớn phát động linh lực.

Hoa Thiên Thiên, Hồng Hiên Nhiên, Hồng Gia Trang tất cả liền nhìn thấy vậy thì lập tức có chút không tin nổi khẽ nói.

"A... Thiếu gia đây là muốn chơi lớn thật rồi sao..."

Thập Ngũ Giai Nhân, Thất Tinh Lang cùng nhiều người còn lại khác cũng rất kinh động với cách làm không giống với ngày thường này của thiếu gia.

Hai vị công chúa cùng tám vị Thập Bát Thiên Sát thì tựa như rất há hốc mồm khó tin nhìn lấy sự bá đạo của cái người tên La Thần trước mặt.

"Hắc Xích Phượng... Đó là... Hắc Xích Phượng... Đó.. đó... Hức... hức..." La Tiểu Kim nước mắt như suối không ngừng kìm được xúc động của bản thân.

"Thật là người đó sao.?" Tiểu Tinh cũng có chút kinh ngạc tò mò nhiều hơn về La Thần trước mặt này.

Toàn bộ thành Kinh Sư, Đông, Tây, Nam, Bắc lúc này cũng đã cảm nhận được rõ ràng một lực lượng không hề nhỏ đang hướng ở tây thành phát động. Lập tức tất cả mọi người liền như lại rất hiếu kỳ nháo nhào lên vội hỏi nhau là có chuyện gì.

Hoàng cung lão hoàng đế đang ở cùng lão Quốc cửu cũng rất kinh ngạc không kém, liền cũng lên tiếng.

"Là tên nào đã chọc giận hắn vậy.? Mau... Mau... nhanh cho người đi ngăn lại mau..."

Liền hoàng cung lại rất nhanh xuất động hơn mười con hoàng kim điểu lập tức nhanh chạy đi ngăn cản sự tình.

Tiếp lão hoàng đế bỗng như đang nghĩ sâu xa gì đó, hơi lo lắng nhỏ nói. "Là có chuyện gì a... Không được... Không được... Kế hoạch nó là còn chưa đến giờ, hiện không thể làm hư sự tình được."

Hoàng cung ở một khu chuyên tiếp đãi các bậc quyền quý bậc nhất lúc này bỗng thấy lại có một vị hoàng đế khác nữa. Liền lão hoàng đế này hình như cũng mới đến Ngô Quốc không lâu, liền bấy giờ mắt cũng nhìn trời hướng phía tây thành khẽ lên tiếng.

"Ồ... Xem ra Ngô Quốc nó cũng không được bình thường rồi đi.!" Tiếp lão liền nhìn sang một lão nhân ở bên cạnh lên tiếng phân phó.

"Lập tức đi điều tra thử cái đó nó là gì đi."

"Tuân lệnh.!" Nói xong lão nhân đó liền lập tức rời đi.

Kinh Sư còn có vô số các bậc cao tầng khác hiện cũng đã nắm bắt được hướng tây nó là do thế lực nào mà lại dám lộng hành rồi, bởi vậy liền tất cả chỉ im lặng không dám làm chim đầu đàn đi thử lửa.

Kinh Sư một gian y quán hiện Bạch nương tử và Phượng Kỳ Kỳ đang tại, cũng đã phát hiện ra điều dị thường.

"Kỳ Kỳ.! Hình như đó là nơi Song Ngư Hoành Lâu thì phải.?"

"Rồi sao.?" Phượng Kỳ Kỳ hiện đã khỏe hơn nhiều rồi, lập tức cô ấy vẫn tính cách lạnh lùng như xưa.

"Hàizz... La Thần hắn thật là một người rất tốt.! Ta thật không hiểu sao Kỳ Kỳ cô cứ mãi lạnh lùng như thế làm gì chứ... Bộ cô không hiểu được nhân tình thế thái nó là cái gì hết hay sao."

Kinh Sư lại ở một nơi khác, ở đây một gian khách lâu lớn thấy có bốn vị công tử thuộc nhóm Tiêu Cách.

"Xem ra buổi biểu diễn đêm nay nó ắc hẳn sẽ không được bình thường đâu.!"

"Sao Tiêu huynh lại nói vậy.?"

"Không tin thì cứ việc chờ xem thì sẽ rõ."

Kinh Sư một nơi khác nữa, ở một con ngõ nhỏ nào đó lúc này thấy có một nhóm năm người ba nam hai nữ đích thị là Ngũ Tặc Vương.

"Lão Đại.! Song Ngư Hoành Lâu này xem ra thật không hề đơn giản như vẻ bề ngoài rồi đi."

"Nào là từ Hồng Gia Trang thực lực cũng không lớn, cho đến cái tên La Thần kia hắn cũng vẻ rất đỗi là bình thường rồi, vậy nên thật không hiểu nó là tại làm sao cả."

"Tứ muội.! Muội thấy như thế nào.?"

"Cứ như mọi việc mà làm.! Tối nay bọn họ tất cả sẽ rời đến hồ Lộng Nguyệt hết rồi, vậy nên muốn rõ hơn thì chúng ta cứ nhân lúc này mà đột nhập Song Ngư Hoành Lâu mà điều tra xem."

"Ừ.!"

Mộng Hồng Lâu nhã gian tầng hai có lão Cẩn Đình Ba đang tại, liền lão lúc này cũng khẽ nói.

"Hàizz... La đệ.! Đệ đây là ý muốn sắp rời đi rồi sao..."

Biệt phủ Nguyên Gia, Nguyên Sư Công bỗng không hề có một chút mải mai động tĩnh gì cả, duy chỉ thấy lão đang chấp hai tay sau lưng mắt hướng nhìn bầu trời tây mà thôi.

Nguyên Sương Sương vẫn như cũ hiện đang ở cùng với Mộc Lan Hoa đồng niên để tán gẫu, bỗng nhiên cô cũng phát hiện dị động ở trời tây. Liền như không hiểu vì sao lại có chút lo lắng, thế là liền cô cứ như có linh cảm được chuyện lớn gì đó sắp xảy ra vậy.

Thế là không biết vì sao, cứ vậy cô như vô thức chạy một mạch bảo gia nhân chuẩn bị xe ngựa lập tức đi tây thành.

- ---------...----------

Tây Thành: La Thần

Tây thành ở xa xa thấy trên con đường chính là một nhà Trương lão chuyên chăm sóc đám cây cà chua cho La Thần, hiện cũng vào Kinh Sư vì muốn ủng hộ một chút cho buổi biểu diễn cho La Thần đêm nay.

Liền lúc này mọi người cũng đã xa xa thấy ở trước Song Ngư Hoành Lâu quân binh đông đúc vẻ ắc là đang có chuyện rồi. Thế là liền mọi người dừng lại bên đường giương mắt nhìn qua xem coi đó là có chuyện gì.

La Thần lúc này cánh lớn bung xõa tựa ma thần, mười tám Nhất Đẳng Yêu Quân thì mỗi người một vẻ lượn lờ trên không tựa như thiên binh đẹp tựa tiên nữ giáng trần.

Vị tướng lĩnh Hổ Đầu Quân và ba trăm cấm quân cứ như trời tròng thất kinh không thôi, Văn Hi thì một bên bỗng nhanh nhẩu tiến lên lên tiếng.

"Tướng lĩnh.! Việc này chúng ta hay là trước cứ thả người, rồi nhanh về phục mệnh báo lên xem ý hoàng thượng người quyết định sau đi."

Liền như cũng hiểu được mình đang ở thế khó, thế là tên tướng lĩnh liền cũng thông minh mà biết lựa chọn, tiếp hắn lập tức hướng La Thần làm ra vẻ đạo mạo lên tiếng.

"Được... Được... Người thì cứ cho tiểu tử ngươi giữ lại.! Nhưng chuyện hôm nay chúng ta nhất định sẽ tấu lên hoàng thượng."

Dứt lời hắn liền dẫn đầu phi ngựa hô lớn. "Huynh đệ.! Chúng ta lui."

"Phù...." La Thần liền như trút được gánh nặng lập tức thở ra một hơi.

Tiếp tất cả liền thu lại khí tức tiến qua muốn giải cứu cho hai tiểu cô nương đang bị xích ở trong lồng áp giải.

Một hồi sau, La Thần đứng ở trước mặt của hai tiểu cô nương lại thấy hai nhóc không nói bất kì điều gì mà cứ nước mắt tuôn mãi không ngừng.

Thấy vẻ thật rất là đáng thương như hài tử lạc mất người thân vậy, liền có chút đau lòng La Thần vội nói.

"Đừng khóc.! Mọi chuyện đã qua hết rồi."

"Hức... hức... hức..." Tiểu Tinh không lâu trước mắt còn rất oán giận La Thần, nhưng không hiểu sao bây giờ thì lại cứ đứng khóc hoài không thôi. Giống như là một nữ hài đang làm nũng trước người lớn vậy.

"Hức... hức... hức..." La Tiểu Kim cũng chẳng khác, cũng cứ khóc và khóc không thôi.

"Hàizz... Thật quá đáng thương mà.!" Khẽ than thầm La Thần bỗng hướng Tiểu Bạch lên tiếng.

"Tiểu Bạch.! Chia cho hai tiểu muội muội một ít kẹo ngọt đi, nhìn hai muội muội thật rất là đáng thương lắm đó."

"Nhưng... Tiểu Bạch chỉ có một chút xíu kẹo mà thôi...." Tiểu Bạch phụng phịu ý không muốn chia của.

Tiểu Hắc vẻ luôn ít nói bỗng dưng lúc này lại bước lên lấy ra một ít kéo lên tiếng nói. "Hai muội ăn chút kẹo này đi.! Đây chính là do đại ca ca La Thần hướng dẫn làm ra đó."

"Là... là... của người làm ra sao..." La Tiểu Kim như nữ hài nhỏ nhất, liền rất xúc động hiểu chuyện nhận lấy nhẹ gật gật đầu nói cảm ơn.

Tiểu Tinh thì... cứ vẫn đứng yên không đáp, mắt thì vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm lấy La Thần không thôi.

"Này... này... Ma thú nhỏ tiểu muội bộ không biết con người họ rất là đáng sợ hay sao mà còn để bọn họ bắt vậy."

"Thôi.! Đừng khóc nữa, nín đi." Dứt lời La Thần liền nhẹ vương tay xoa xoa đầu tóc một màu bạch kim xinh đẹp của Tiểu Tinh.

Tiểu Tinh lập tức cảm nhận được một sự ấm áp chưa bao giờ từng trải qua, liền vội ngay đưa lên hai tay lau nhanh dòng nước mắt trên khuôn mặt của mình.

"Hức... Hức... Tiểu... Tinh.. không khóc... không có khóc..."

La Thần liền miệng mĩm cười rạng ngời, tiếp liền giải thích cho hai nhóc biết cái gì gọi là kẹo ngọt.

Cả nhà Trương lão thấy mọi việc đã bình thường rồi thì mới dám bước qua hướng La Thần chào hỏi. Xong xuôi mất hết một hồi lâu, La Thần liền hướng mọi người bảo nhanh thôi hãy lên đường tới hồ Lộng Nguyệt.

Còn về hai đứa tiểu muội muội mới giải cứu thì La Thần hắn tính sau khi trốn thoát khỏi thành Kinh Sư thì sẽ trả tự do lại cho hai nhóc sau.

- ---------...----------

Hồ Lộng Nguyệt

Kinh Sư ngã về chiều gió mát mẻ do có hơi nước từ hồ Lộng Nguyệt, dân chúng người người đều biết hiện đêm nay ở đây là có chuyện gì rồi, vậy nên hiện ở đây nó không cần phải nói thì cũng biết là nó đông đúc đến như thế nào.

Xung quanh các đường lớn, đường nhỏ dẫn đến hồ Lộng Nguyệt đều được quan binh dựng lên rào chắn bằng gỗ chặn đường lưu thông. Liền những ai muốn bước bước vào thì cũng phải bỏ ra một ít phí vài đồng tiền.

Bên trong xung quanh hồ lúc này thì người cũng đã rất là đông đúc, riêng có thêm một đều đặc biệt đó là Song Ngư Hoành Lâu hiện dựng lên cả mười sạp hàng nhỏ xung quanh hồ không biết là để làm gì.

Do thế nên cũng thu hút không ít người cứ tụ tập lại các sạp hàng hỏi hang không ngừng nó là gì. Ngoài ra còn thấy các sạp hàng tiểu nhị nó cũng là cả năm đến sáu người một gian do Mộng Hồng Lâu xuất động trợ giúp.

Dưới hồ các du thuyền thì đông đến không tưởng, và nó cũng được trang trí sặc sỡ lộng lẫy không thôi. Sân khấu biểu diễn thì là nó rất là to lớn, chia thành hai bậc cao thấp, trên thành cao sân khấu nó là cũng có cả ban công đứng biểu diễn nữa.

Kinh doanh ở hồ Lộng Nguyệt hôm nay do người người đông đúc không tưởng, nên hiện các liên minh xin được buôn bán trong ngày hôm nay nó cũng là không còn một chỗ trống.

Tứ Bất Tượng bốn lão già ranh mãnh hiện cũng đã có mặt ở một nhã gian Đông Ngưu tửu lâu để xem xét tình hình thế cục.

Mộng Hồng Lâu lão Cẩn Đình Ba thì cũng rất bận rộn để tiếp đãi các lão quan lớn cao tầng hôm nay đến đây để làm khách.

Tuy hiện thời gian nó chỉ mới là xế chiều bóng mát, còn lâu lắm mới tới buổi đêm biểu diễn, ấy vậy mà không hiểu sao mới giờ này mà nó đã đông đến chật ních như vậy rồi.

La Thần cùng người của mình ngồi yên lặng trong xe ngựa nhích từng chút một hướng tới khu sân khấu biểu diễn để hòng sắp xếp chuẩn bị, lúc này La Thần đảo mắt nhìn ra bên ngoài thì bỗng thấy...

Bỗng thấy không ít các tấm liễn giấy được cột vào cây dài đưa lên cao ghi là, Kỳ Nữ Lãnh Điệp.

"Oa.... Lãnh cô chưa gì mà đã có người yêu thích rồi nha..."

Thân vệ Lãnh Điệp ngồi cạnh nghe vậy liền có chút xấu hổ lên tiếng đáp. "Nào có... nào có..."

Song Ngư ngồi cạnh cũng rất bất ngờ lên tiếng. "La Thần huynh.! Lãnh cô ấy là thành người nổi tiếng rồi sao.?"

"Đúng vậy.! Hiện tuy không rõ người yêu thích là bao nhiêu, nhưng đã có người yêu thích thì cũng đồng nghĩa là cũng có không ít kẻ ganh ghét rồi đi."

"Hả.! Lãnh cô ấy có làm gì bọn họ đâu mà lại bị ghét chứ.?"

La Thần nhẹ cười nói. "Ở đời mọi việc nó đều là thế.! Hết thảy nó đều không được toàn vẹn đâu, vậy nên không ít thì nhiều thì người ghét mình nó cũng có trên là con số một."

"A.. Sao bọn họ lại quá vô lí như vậy chứ.!" Song Ngư liền cũng thấy hơi khó chịu rồi.

La Thần tiếp nhìn Lãnh Điệp nói. "Lãnh này.! Ai ghét thì cứ mặc ai đi, Lãnh cô hãy nên nhớ rằng cô hãy là chính cô là được."

"Vâng thiếu chủ.!" Lãnh Điệp rất dứt khoát đáp.

Xe ngựa phía sau La Thần, lúc này ở đây có năm nhóc cứ không ngừng trò chuyện với nhau, gồm có Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Tinh, La Tiểu Kim, Hải Na Na.

"Tiểu Kim này.! Sau này Tiểu Bạch ta sẽ là lão đại, vậy nên muội phải gọi ta là lão đại thì mới được đó."

"Hả... Lão Đại á..."

"Ườm... Chứ còn sao nữa.! Tiếp Tiểu Hắc hắn sẽ là lão nhị, Tiểu Tinh muội ấy thì sẽ là lão tam. Ươm... Ươm... Xem ra tất cả đều rất hợp lí rồi."

Tiểu Tinh và La Tiểu Kim nghe vậy thì liền chỉ biết tròn mắt không chớp dù chỉ một cái, nhìn nhìn vị đại tỷ vẻ ngây thơ nhưng nói chuyện thì lại rất kì quái trước mặt này.

- ---------!!!----------
Bình Luận (0)
Comment