Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 42

Thôn Tích Hà: La Thần.

Sau khi cả nhà Dương gia rời đi, La Thần hắn bây giờ đang ở nhà của Trương gia chờ Hải thúc quay lại báo tình hình người bị thương thế nào.

Còn về tên cầm đầu thì La Thần không thèm quan tâm, liền bỏ mặc hắn ở đó rời đi. Các thôn dân thì không ai dám ngăn cản, cũng rất mau nhường đường cho La Thần. Một số người vẫn còn tò mò nhìn tên cầm đầu đang nằm ở đó, chỉ lát sau thấy có vài người trong đám huynh đệ của hắn lụp lò đến đỡ hắn đi mất.

Lúc này đang ngồi uống trà ở phòng khách của Trương gia, Dương tam thì cứ đứng đó có chút ngại ngùng không dám lên tiếng. Thấy vậy La Thần nhìn hắn nói.

"Dương tam.! Ta không biết rồi ngày sau ngươi sẽ thế nào, nhưng ta chỉ muốn nói với ngươi một câu."

"Đã là nam nhân thì phải biết bản thân mình phải cần làm gì. Ngươi có hiểu được hay không.?"

"Vâng.! Tiểu dân sẽ luôn nhớ lời công tử nói ngày hôm nay." Dương tam liền nói.

La Thần nhìn qua Trương lão nói tiếp. "Không ngờ ta và lão bá lại có duyên như vậy nha. Lần trước chỉ tiện hỏi đường lão bá nhưng giờ chúng ta lại cùng hợp tác làm ăn với nhau rồi."

Trương lão liền nói. "Đó là nhờ có quý nhân như công tử đã để ý đến lão, lão cảm thấy rất cảm kích công tử."

"Trương bá đừng nói như thế, tất cả cứ xem như ông trời xắp đặt đi. Ta cũng không biết Trương bá là người hợp tác với ta nha."

Ngưng một chút La Thần nói tiếp. "Vậy không biết nhà Trương bá có còn đất để cho thuê nữa không.?"

Lão có chút vui mừng khi nghe La Thần nói thế, nhưng cũng liền khó xử nói. "Đất nhà của lão dân chỉ còn lại bốn mẫu của hai nhi tử của lão nữa thôi. Nếu công tử muốn nhiều hơn thì lão cũng không còn nữa."

"Trước mắt giờ ta chưa cần gấp, có gì ta sẽ bàn lại với Hải thúc rồi báo lại lão bá sau."

La Thần đang nhảnh nha tán chuyện thì lúc này Hải thúc đã quay lại, bước vào chào hỏi La Thần xong nói.

"Thưa thiếu gia, thương thế của mọi người không có gì đáng lo cả, chỉ là Đinh Lực có chút nặng vì xương tay đã gãy nát. Bây giờ đại phu vẫn còn đang xem xét chưa nói sẽ như thế nào."

Nghe vậy La Thần có chút lo lắng rồi nhìn sang Trương lão nói. "Chuyện hôm nay tạm thời cũng coi như được giải quyết rồi. Giờ ta cũng không làm phiền lão bá nữa, sau này có chuyện gì nữa thì lão bá cứ việc báo cho Hải thúc là được."

Trương lão biết bây giờ La Thần muốn đi xem xét người của hắn, nên lão cũng không tiện giữ lại, nói. "Vậy lão cũng không giữ công tử nữa, chuyện hôm nay lão cũng đa tạ công tử đã cho người đến giúp đỡ."

Khách sáo với nhau vài câu rồi La Thần giờ cũng đã ngồi trên xe ngựa đến chỗ đại phu. Đang yên lặng ngồi ngắm cảnh làng quê yên ắng, thì hệ thống đúng lúc này lại thông báo.

Ting... "Phát động nhiệm vụ"

"Nhiệm vụ phụ tuyến: Phá giải nguy nan

Phần thưởng nhiệm vụ.

Nhận: Bát Vạn Thiên Âm

Nhận: 500 lượng

Nhận: 1.100 exp Điểm kinh nghiệm

Thời hạn hoàn thành: 1 Ngày

Nhiệm vụ thất bại: Không Biết."

Hơi bất ngờ khi đột nhiên nghe hệ thống thông báo, rồi rất nhanh La Thần hắn liền nắm bắt được vấn đề hỏi.

"Tiểu hệ thống ngươi bây giờ thì là chuyện gì nữa a. Giờ đang yên đang lành ngươi bảo ta phá giải cái gì nguy nan."

Vẫn một tay chống cằm, dáng vẻ lười biếng hơi nghiên người tiếp tục ngắm phong cảnh chờ hệ thống giải thích.

Hệ Thống thấy dáng vẻ bất cần đời của La Thần như thế liền có chút tròn mắt nói. "Kí chủ người không bất ngờ hay kích động sao.? Giờ phía sau có một nhóm người đang đuổi theo kí chủ người đó nha. Kí chủ ngài bây giờ là lúc nào rồi mà còn bình tĩnh như vậy được vậy."

La Thần giống như đã biết trước bình tĩnh nói. "Có gì lạ đâu mà phải bất ngờ. Đã đánh nhau một trận tơi bời hoa lá rồi, nên thì là bây giờ cái tên cầm đầu đó chắc chắn sẽ về khóc cha gọi mẹ kéo thêm người đến báo cừu thôi."

"Chuyện này rất bình thường mà, có gì mà phải ngạc nhiên bất ngờ đâu."

Ặc... Kí chủ ngài từ khi nào lại thông minh như vậy nha.

Hơi khó tin với sự thông minh của kí chủ, hệ thống hiếu kì hỏi. "Vậy giờ kí chủ đã nghĩ ra cách ứng phó rồi sao.?"

La Thần liền trả lời gọn gàng dứt khoát. "Không Có.!"

Ặc... Há hốc mồm hệ thống bó tay với cái tên kí chủ này rồi. Đã không có cách gì ứng phó vậy mà giờ còn tỏ vẻ rất ngưu bức nữa chứ. Nó thật bó tay với La Thần luôn rồi.

Ngưng một chút La Thần nói tiếp. "Chuyện tới đâu thì tính tới đó thôi, suy nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu mệt óc."

"À.! Mà nhiệm vụ thất bại để không biết thì là sao vậy.?"

"Thì là kí chủ bị truy sát nha, thất bại rồi kí chủ còn sống hay đã chết làm sao mà hệ thống biết được chứ." Hệ thống có chút bó tay nói.

Hệ Thống ngươi cũng đừng có nói chuyện xui xẻo như vậy có được không a. Thật là... Giờ ta phải nên làm gì đây nha...

Trong lúc La Thần hắn đang suy nghĩ cách đối phó thì rất nhanh xe ngựa cũng đã đến nơi đại phu. La Thần hắn liền không suy nghĩ nữa, nhảy xuống xe ngựa liền bước vào.

Khi vào trong đại phu liền nói lại tình hình cho La Thần. Tình hình là y quán của đại phu không có đầy đủ thuốc sẵn có, nên liền khuyên La Thần nên đưa Đinh Lực vào trong y quán trong thành xem sao.

La Thần nghe thế liền không chần chừ bảo mọi người giúp đỡ Đinh Lực lên xe ngựa rồi lập tức lên đường tiến vào thành Kinh Sư.

Khi đi chưa bao lâu thì tại đây liền xuất hiện một đám người bước vào y quán hỏi đại phu về tung tích La Thần. Đại phu bị uy hiếp bởi đám người hung hãn, không còn cách gì nên liền nói La Thần đã đi y quán trong thành. Đám người hung hãn nghe vậy liền không nhiều lời lập tức cũng đuổi theo.

Khi trời đã ngã bóng về chiều thì La Thần cũng đã đến được y quán ở trong thành. Y quán này lớn hơn nhiều với cái y quán ở thôn Tích Hà, đại phu cũng có hơn mười bốn người, người đến người đi mua thuốc của y quán cũng rất nhộn nhịp.

Y quán này thuộc của học viện Kinh Sư, nằm ở khu trung tâm Kinh Thương thành Kinh Sư. Con đường trung tâm này ngoài y quán này ra thì còn có rất nhiều cửa hàng tiệm lớn đều tập trung ở đây.

Khi bước vào nói rõ tình hình của Đinh Lực, đại phu liền bảo đem vào trong. Qua thêm một canh giờ ngồi chờ ở bên ngoài, cuối cùng thì đại phu cũng đi ra bảo.

"Người bị thương bây giờ đã không sao rồi. Nhưng hắn sẽ không thể động tay làm việc một thời gian, khi lành lại thì cánh tay của hắn cũng không còn có thể như lúc trước nửa."

Khi nghe đại phu nói đã không sao mọi người liền vui mừng, nhưng khi nghe nói cánh tay về sau không thể hồi phục được như trước nữa. Thì nhóm Thất Tinh Lang ai nấy cũng có chút lo lắng mặt mày thì có chút tái đi. Hải thúc, bá thúc bên cạnh thì cũng thở dài tiếc thương.

La Thần hắn tuy cũng có chút thương cảm nhưng hắn cũng không có mấy biểu hiện ra bên ngoài. Vẫn vẻ mặt điềm tĩnh hắn nói với đại phu.

"Vậy giờ người bị thương có thể về nhà được không.?"

Đại phu liền nói. "Không vấn đề gì. Ngay bây giờ hắn có thể về nhà, chỉ là hắn cần phải nghĩ ngơi không được làm việc động đến chỗ bị thương."

Nghe vậy La Thần liền bảo mọi người thu xếp một chút chuẩn bị đưa Đinh Lực về. Khi ra bên ngoài La Thần đang chuẩn bị đến quầy thanh toán tiền chữa trị thì lúc này hắn thấy.

Ở quầy tính tiền có một vị cô nương mặc một bộ bạch y trắng như tuyết đang cỏng trên lưng một vị cô nương khác cũng mặc một bộ bạch y, nhưng khác là bạch y có hoa văn thêu hình phượng hoàng ánh kim nhìn rất cao quý.

Cô nương bạch y hơi thở gấp gáp nói với trưởng quầy. "Xin lão bản hãy chữa thương cho người này trước, ta hứa rất nhanh sẽ đem bạc đến trả cho lão. Ta van cầu lão bản..."

Lão bản không cho cô nói hết liền ngăn cô lại nói. "Cô còn chưa trả tiền khám lần trước, giờ còn bảo ta lại cho cô thiếu nữa sao.... Cô nương à, xin cô cũng phải cảm thông cho ta a, ta cũng chỉ là người làm mà thôi không thể giúp cô việc này được."

Cô nương bạch y lại không bỏ cuộc tiếp tục nói. "Ta van xin lão, lão hãy giúp ta một lần này nữa thôi. Ta sẽ không quên ân tình của lão ngày hôm nay đâu."

La Thần hắn thấy thế liền nhìn kĩ thêm một chút, hắn liền thấy cô nương mặc bạch y phượng hoàng đang nằm trên lưng lúc này mặt mày tím tái miệng không ngừng chảy máu, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng. Lại nhìn lên hắn lúc này thấy lão bản đang giơ tay ý bảo từ chối vị cô nương bạch y.

Thấy thế La Thần liền bước qua nói. "Cứ chữa thương cho vị cô nương này đi, bạc thì cứ tính cho ta là được."

Lão bản nghe La Thần nói vậy liền đáp. "Vậy... vậy...Nếu công tử đã nói thế thì cứ làm theo ý của công tử vậy."

Ặc... Lão bản ông bộ chưa từng thấy qua người tốt sao. Làm gì mà thấy người tốt ta ra tay có chút xíu xiu như vậy mà đã nói năng cà lăm rồi.

Cô nương bạch y nghe La Thần nói sẽ trả tiền cho mình thì liền quay đầu nhìn lại nói. "Ta sẽ không mang ơn những loại nam nhân giống như nhà ngươi đâu, nên nhà ngươi biết điều trả tiền xong thì cũng rời đi đi."

Ặc.. móa... Thế này là thế quái nào, lão bản đã vậy thì cũng thôi đi... Đằng này luôn cả cô nương cô cũng bị ấm đầu luôn rồi sao.

La Thần có chút bốc hỏa liền muốn cãi lý, nhưng khi nhìn qua lại thấy cô nương bạch y phượng hoàng vẫn luôn mãi cứ học máu. Hắn liền không muốn chấp nhất nữa làm gì.

Thở dài hắn nói với lão bản. "Phần của ta và vị cô nương này tổng hết bao nhiêu.?"

Lão bản giống như đã biết thế nào thì La Thần cũng bị cô nương bạch y nói như thế, nên lão cũng không có gì là bất ngờ cả. Liền nói.

"Của công tử tổng cộng hết hai trăm năm mươi lăm lượng ba trăm bốn mươi lăm văn tiền."

Ặc... Sao lão không nói hai trăm năm mươi sáu cho gọn luôn nha. Có cần phải dài dòng như vậy không nha.

Ặc... Hình như là có cái gì đó sai sai nha... Đúng rồi... Tiền thuốc quá đắt a....

Ta làm lụm cực cực khổ khổ một ngày chỉ kiếm được có bảy lượng, vậy mà lúc nào cũng phải tiêu tiền trăm, tiền ngàn.

Cứ như vậy thì làm sao sống được nha.... Ta thật rất nghèo.. Sống rất khó khăn a.. a.. a...

Cắn răng nuốt nước mắt La Thần hắn liền lấy hai trăm năm mươi sáu lượng ra đưa cho lão rồi liền cũng không thèm ngoảnh đầu nhìn cái cô nương có ánh mắt liếc xéo kia đang nhìn hắn. Hắn liền cùng mọi người đi ra ngoài xuất phát trở về.

- ---------!!!----------
Bình Luận (0)
Comment