Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 46

Mộng Hồng Lâu: La Thần.

Khi tứ sắc giai nhân vừa đi không bao lâu, La Thần hắn thì vẫn cứ ngồi đó nhìn ra ngoài bầu trời đêm, gió có chút rít gào đánh vào mặt hắn.

Hắn lúc này đang chìm vào suy nghĩ của chính mình nên cũng không quá để ý lắm có thể ai nhìn thấy hay không. Tuy hắn không để ý nhưng bá thúc, Diệp Thanh, Hồng thẩm thì rất để ý.

Bọn họ tuy không biết La Thần đang suy nghĩ điều gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì xem ra việc không phải ba người bọn họ hiểu được.

Hình ảnh một vị công tử trẻ ngồi một mình trong đình mát ngắm trời đêm cứ vậy vô tình in sâu vào tâm thức của bọn họ. Không những thế mà ngoài ba người họ ra thì lúc này cũng có một người cũng vô tình nhìn thấy hình ảnh này.

Đúng lúc này lão nhân Cẩn Đình Ba cũng cùng với hai tùy tùng quay lại. Lão thấy La Thần có chút thất thần nhìn trời đêm như thế thì cũng không vội lên tiếng, mà chỉ tiến đến rồi ngồi xuống ra hiệu cho người bên cạnh châm trà.

Sau một thời thần khoản một tách trà thì Cẩn Đình Ba cũng đang ngắm nhìn trời đêm cùng La Thần, mắt vẫn nhìn trời lên tiếng nói.

"Xem ra công tử đã không có được duyên phận như ý rồi."

Tuy La Thần đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình nhưng lúc Cẩn Đình Ba tiếp cận thì hắn cũng đã có biết, nên khi nghe lão nói La Thần cũng không bất ngờ điềm đạm đáp.

"Nếu Ngự Sử đại nhân lão cũng cho là như thế thì xem ra trong mắt của ngài ta cũng chẳng khác gì với người khác là mấy, cũng chỉ là một tên tiểu tử mà thôi."

Khi nghe La Thần nói thế lão liền biết mình xem ra đã có chút hiểu sai và cũng có chút quá xem thường vị công tử trước mặt này rồi.

"Ha..ha.. ha.. Xem ra lão phu có chút thất thố rồi. Nhưng mà lão phu càng nhìn thấy như vậy thì lão phu lại càng không hiểu công tử hơn, nhưng càng không hiểu thì lão phu lại càng muốn hiểu. Công tử là người đầu tiên mà khiến lão phu như thế, thật đúng là thú vị..."

Hừ... Đúng là một lão đại gian thương nha. Điều cơ bản của việc làm ăn không phải ai cũng như thế sao, muốn biết thêm về ta thì cũng phải trả giá thì mới được chứ. Không phải chỉ mấy lời nói bông đùa lung tung của lão mà ta lại ngu muội nói cho lão tất cả đâu.

Vẫn vơ suy nghĩ xong La Thần nói. "Thương trường như chiến trường, chỉ có tướng quân thì mới đáng để thống lĩnh ba quân. Và còn có nơi đó cũng không phải là nơi để nói những chuyện nữ nhi tình trường."

"Công tử nói chí phải, chỉ có tướng quân mới có thể thống lĩnh ba quân. Nhưng công tử đây có phải là một người thiện chiến."

Hơi nhức đầu vì phải tiếp chuyện với người thông minh, La Thần hắn liền không vòng vo nói thẳng.

"Chiến thư cũng nên đến lúc đưa ra rồi. 30.000 vạn lượng cộng với gia đình Diệp Thanh cùng với Hồng thẩm."

Cẩn Đình Ba nghe thế liền nghiêm túc trả lời. "Vậy lão phu cũng phải đàm phán lại một chút... Ngoài Hồng thẩm thì mọi chuyện có thể thương lượng."

Hơi nhíu mày khó hiểu tại sao một vị tú bà mà lại quan trọng đến như thế, La Thần liền nói.

"Cán dao đang ở phía ta, lão hình như không có cách nào để phản kháng đi."

Không chút nhân nhượng lão nói. "Chỉ là một nước nhỏ, đội quân cũng nhỏ không đáng uy hiếp một đại quốc nước lớn."

Hung hãn như mèo nhỏ La Thần tiếp lời. "Đỗ máu không cần thiết, đao sắc đang ở nước nhỏ."

Thấy hai người nói chuyện gì mà đánh đánh giết giết rồi gì mà có cả chiến thư làm hai người tùy tùng và bá thúc, Diệp Thanh, Hồng thẩm chẳng hiểu ra sao cả. Bọn họ cứ như ếch ngồi đáy giếng mới bước vào đời vậy ngơ ngác không hiểu gì.

Cẩn Đình Ba cũng thấy giao chiến đúng là không cần thiết nhưng còn Hồng thẩm lão cũng không quá chắc chắn cho đi sẽ có ảnh hưởng như thế nào nên liền nói.

"Hồng thẩm được ủy thác để ở nơi lão phu, nên việc này không dễ nói được.!"

Thì ra là thế.! Xem ra chuyện của Hồng thẩm cũng tầm cỡ bự nha, nên đến cả Ngự Sử cũng phải kiên dè như thế. Xem ra muốn có được cũng không dễ dàng gì rồi. Haizz... Vậy ta có nên từ bỏ không đây...

Thấy La Thần đã có chút chùng bước Cẩn Đình Ba liền nói thêm. "Chuyện không lớn với lão phu nhưng chắc chắn sẽ có chút lớn với công tử thì phải."

Ặc... Bị lão cáo già bắt bài... Không được!. Phải cứng rắn thêm chút nữa, đã xấp thành công rồi, không thể để thất bại giữa chừng như vậy được. Có chết thì chết, liều một phen được ăn cả ngã về không vậy... Liều Thôi...

Giống như một người khác La Thần hắn liền đổi sắc mặt nói. "Còn chưa có giao cho ta thì lão cũng đừng nên nói thế..."

Ngừng một chút La Thần hắn quay sang nhìn lão nói. "Không phải lão rất tò mò về ta sao... Vậy thì lão cứ giao cho ta đi, vậy thì không phải mọi chuyện đều nhất tiện sao.?"

Cẩn Đình Ba nghe thế liền có chút bất ngờ rồi ngay lập tức suy ngẫm được mất một chút. La Thần thấy thế liền không gấp quay mặt đi tiếp tục nhìn trời.

Qua một lúc sau Cẩn Đình Ba cũng giống như La Thần lúc nãy liền có chút thay đổi như thành người khác cười nói.

"Ha... ha... ha.. Xem ra sự việc ngày hôm nay không thành thì cũng phải thành rồi. Nhưng lão phu cũng rất muốn biết công tử có phải là có chút lỗ mãng rồi hay không.?"

La Thần nghe thế liền biết mọi sự coi như đã thành, liền nói. "Quốc gia nói chuyện quốc gia, tướng quân nói chuyện chiến trường, thôn dân nói chuyện làm ruộng."

"Những việc họ có thể nói thì họ cũng làm được rất giỏi, lão không thấy như thế sao.!"

"Hảo.! Tốt.. tốt.. Vậy giờ lão cũng không khách khí nữa, việc này coi như thành giao..."

"Nhưng lão phu cũng muốn nhắc nhở công tử một chút, chuyện Hồng thẩm có chút khúc chiết, chuyện này có thể nói lớn thì cũng lớn vô cùng nhưng nói nhỏ thì nó cũng thật sự rất nhỏ."

Ặc... Lời khuyên nhắc nhở kiểu quái gì vậy. Nghe cứ như không nghe mà không nghe thì cứ ngỡ như được nghe, mà rõ ràng là đã được nghe. Lão cáo già lão muốn khích ta sao. Hừ... Lão nếu so với tên gian thương hệ thống thì lão còn non lắm...

Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Gần nửa canh giờ sau.....

Hai người đông gia coi như là đã thỏa thuận xong, nhưng những người được nghe thấy thì có chút mơ hồ không biết hai người nói chuyện gì. Rất nhanh Cẩn Đình Ba sai người gọi Thái Ti đi chuẩn bị bút mực và cho gọi người nhà Diệp Thanh lên.

Người nhà Diệp Thanh khi đến nơi thấy nữ nhi Diệp Thanh cũng ở đây liền biết chín phần việc bọn họ được rời đi là thật, liền vui mừng không kìm được nước mắt.

Diệp Hà thì vẫn chưa đến, nhưng lúc này Thái Ti liền tiến tới gần Cẩn Đình Ba nói nhỏ gì đó. Xong thấy Cẩn Đình Ba ra lệnh nhỏ lại rồi bảo lão Thái Ti lập tức rời đi.

Thêm khoản một chút thì cuối cùng Diệp Hà cũng được lão Thái Ti đưa đến, chỉ là không giống với tưởng tượng của mọi người. Chính là cả người Diệp Hà có nhiều vết thương do đòn roi hằn trên da thịt, nhìn có chút đáng sợ và thê lương.

Diệp thúc, Diệp thẩm, Diệp Thanh, Hồng thẩm thấy vậy liền không chần chừ liền chạy qua xem xét Diệp Hà.

Diệp Thanh đau lòng muội muội nói. "Khổ cho muội rồi. Nếu biết trước mọi việc sẽ như thế này thì tỷ lúc đó nên tin tưởng muội đi cầu người mới đúng a."

Diệp Thanh nói xong liền khóc sướt mướt ôm chầm lấy muội muội. Phu thê Diệp thúc thì cũng không khá hơn là mấy, cũng rất đau lòng nữ nhi mắt cũng có chút đỏ bừng.

Diệp thẩm thì tiến lên nói. "Cực khổ cho con rồi..."

Hồng thẩm tuy cũng rất lo lắng cho Diệp Hà nhưng thấy cảnh cả nhà họ Diệp cuối cùng cũng được rời đi, thì Hồng thẩm cũng có chút vui lây.

Xong lại nghĩ đến bản thân của chính mình đã từng tuổi này mà còn chưa có một đứa nhỏ, liền có chút tuổi thân rồi nhìn trời mắt sắc lạnh giống như đang uất hận tột cùng điều gì đó.

Thấy tất cả mọi người đã đến đủ, chỉ là Diệp Hà thì có chút...

Haizz... Thở dài một cái rồi hắn nói. "Ngự Sử đại nhân cũng nên viết khế ước được rồi."

Ngay sau Thái Ti liền nhận lệnh Cẩn Đình Ba lập ra hai tờ khế ước bán công thức trồng và làm sốt cà chua. Phía dưới có lưu ý thêm là La Thần không thể đem công thức tiết lộ cho bất kì ai khác nữa, lại nhìn thêm phía dưới thấy hai chỗ kí tên.

Cẩn Đình Ba xem qua xong liền ghi tên mình lên rồi ấn thêm một ấn dấu Ngự Sử đại nhân, chỉ một cái dấu này thôi thì đã không cần có người thứ ba làm chứng làm gì nữa rồi.

La Thần cũng rất nhanh lăng tay rồi nhờ Hồng thẩm viết tên mình lên. Cẩn Đình Ba thấy thế liền như biết được điều gì đó rất thú vị liền vui vẻ vuốt bộ râu bạc của mình.

Xong hết La Thần hắn nói. "Ngày mai Thái Ti lão có thể đến tửu lâu Song Ngư ghi chép lại việc bàn giao công thức cà chua."

"Còn giờ sắc trời cũng đã khuya ta xin nhờ ở lại đây một đêm, cũng tiện cho cả nhà họ Diệp và Hồng thẩm đi thu dọn một chút."

Ngưng một chút La Thần lại nói tiếp. "Người có chút đông, nếu có thể thì tiện thể ngày mai cũng cho tại hạ mượn một cổ xe ngựa của Mộng Hồng Lâu."

Cẩn Đình Ba vui vẻ nói. "Chỉ là một chút việc nhỏ, lão Thái sẽ biết xấp xếp cho công tử... Giờ mọi việc cũng đã xong, lão phu cũng cáo lui hồi phủ trước."

Chia tay Cẩn Đình Ba xong Thái Ti liền dẫn La Thần bá thúc đến một căn phòng để nghĩ ngơi, còn nhà họ Diệp và Hồng thẩm thì trở về chỗ của mình thu xếp lại một chút.

Sau khi dẫn đến phòng thì Thái Ti bảo thêm có cần gì thì cứ việc gọi rồi cũng không làm phiền nữa liền rời đi.

Giờ trong căn phòng chỉ còn lại bá thúc và La Thần, hắn liền lên tiếng nói. "Bá thúc.! Ngày mai thúc coi xấp xếp cả nhà họ Diệp và Hồng thẩm sẽ đi cùng một xe ngựa trở về trước."

"Và dặn dò việc khế ước này cho Hồng thẩm chuyển lời cho Hoa thẩm sắp xếp, còn thúc thì cho xe ngựa xuất hiện ở cổng sau của Mộng Hồng lâu đón ta."

Tuy không biết tại sao thiếu gia lại có xấp xếp như vậy nhưng không hỏi nhiều bá thúc liền bảo đã biết rồi nhanh ra ngoài về phòng của mình nghĩ ngơi.

Ở một bên khác trong Mộng Hồng lâu, chính xác là tầng ba. Tầng ba này không phải ai cũng có thể lên được, nơi này có chút cẩn mật và đặc biệt hơn là nơi này cũng là nơi của tứ sắc giai nhân nghĩ ngơi.

Lúc này bên khung cửa sổ có một bóng hình của một vị cô nương khuôn mặt dễ thương nhưng không cười, hỏi một nữ tì bên cạnh.

"Muội nói xem, vị công tử kia đã nói gì với đông gia vậy.?"

Nữ tì liền trả lời. "Nô tì đã dò hỏi qua...nhưng...nhưng chuyện có chút quái lạ ạ."

Cô nương dễ thương liền khó hiểu nhìn nữ tì nói. "Không phải chỉ là nói chuyện thôi sao, có gì mà quái lạ đến nỗi muội phải ấp úng như vậy chứ."

Nhìn cô nương dễ thương không hiểu sự đời nữ tì liền có chút tủi thân nói. "Bởi vì bọn họ nói là chuyện đánh trận ở chiến trường, những người có thể nghe được họ nói chuyện cũng nói là không hiểu gì cả."

Cô nương dễ thương liền chu môi phồng má cao thâm suy suy nghĩ nghĩ rồi nhìn nữ tì nói. "Ta biết rồi!. Tên công tử đó là một vị tướng quân đúng không.?"

Ha.. ha.. ta thật rất thông minh đúng không

Trái ngược suy nghĩ của cô nương dễ thương nữ tì ngập ngừng nói. "Chắc... chắc là không phải đâu. Vì theo nô tì biết thì còn trẻ như vậy không thể nào leo lên tới chức tướng quân được."

Cô nương dễ thương liền xẹp má bí xị nói. "Vậy muội nói thử, vị công tử kia là ai nha.?"

Nữ tì nghe hỏi có chút túng quẩn nói. "Cái này... cái này nô tì thật không biết được a..."

Bỗng nữ tì liền ngừng lại như nhớ ra gì đó nói. "Tuy không biết thế nào nhưng khi nói chuyện xong thì hai người họ liền viết khế ước kí kết gì đó."

Cô nương dễ thương nghe thế thì cũng chẳng đoán được gì liền biểu môi nhìn nữ tì nói. "Muội nói như thế, ta cũng không biết được công tử kia là làm gì nha."

Nữ tì cũng không biết phải nói sao, liền bỗng nghĩ đến chuyện gì đó liền nói. "Không chừng vị công tử kia là một người thương gia phương xa đến đây để bán đồ cho đông gia nên mới kí khế ước, còn việc đánh trận chắc là vị thương gia đã nhìn thấy khi trên đường đến đây nên chỉ trò chuyện một chút với đông gia thôi."

Nói xong nữ tì liền có chút vểnh mặt nghĩ mình là thông minh tuyệt đỉnh, chờ đợi được cô nương dễ thương khen ngợi.

Cô nương dễ thương nghe xong suy nghĩ một chút rồi liền ôm bụng cười nói. "Thì ra là một tên thương nhân, cười chết ta. Vậy mà ta còn cứ nghĩ hắn là gì oai phong lắm... Ha.. ha... ha..."

Sau khi cười bò một lúc lâu mệt mỏi cô nương dễ thương mới lại nói tiếp. "Muội xem điều tra công tử kia một chút, xem hắn đang ở đâu trong thành và khi nào thì rời đi."

Nữ tì chờ đợi được khen không thấy khen đâu mà chỉ thấy cô nương dễ thương tự nhiên cười rất vui vẻ, rồi giờ lại nghe nói thế nữa. Khiến cô liền tự cho mình thông minh nói.

"Tỷ rất thích hắn sao.?"

Cô nương dễ thương không nghĩ nhiều nói lại. "Không phải hắn ta rất vui sao. Khi nghĩ đến hắn ta liền có chút vui vui, như vậy là thích sao.?"

Nữ tì nghe thế thì liền biết mình đã hiểu lầm rồi, vì cô thấy cô nương dễ thương còn rất ngây thơ như vậy chắc là sẽ chưa hiểu được chữ ái nó có ý nghĩa gì đâu.

Cứ thế cô nương dễ thương cùng nữ tì của mình cùng chuyện trò vui vẻ rất lâu không còn biết trời đất gì. Mãi đến khi mệt mỏi lăng ra ngủ lúc nào cũng không hay.

Chắc giờ cô ấy còn chưa nhận ra được là vì sao tối hôm nay cô lại vui vẻ như thế, lại có nhã hứng nói nhiều như thế, lại vì sao muốn tìm hiểu La Thần như thế, lại.... lại... như thế.

- ---------!!!----------
Bình Luận (0)
Comment