*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cho dù mấy nghìn kỵ binh Bắc Cương cùng tấn công thì đội binh lính mang khiên chắn kia cũng kiên quyết không chịu lùi một bước, bộ dạng liều chết dùng thân mình làm lá chắn
Lúc này, trong đầu Bát vương tử thoáng qua một suy nghĩ rất không có tiền đồ
Bắc Cương phải đen đủi đến mức nào mới đụng phải đội quân tinh nhuệ thế này chứ? Trong nháy mắt đó, trong đầu Bát vương tử hiện lên vô vàn suy nghĩ
Không đợi hắn ta lấy lại tinh thần, bên tai truyền đến tiếng hét thất thanh của Thất vương tử
“Bát đệ cẩn thận.” Bát vương tử vô thức quay đầu lại, một mũi tên xuyên qua đầu của hai kỵ binh3Bắc Cương, cuối cùng ghim xuống mặt đất
Thấy vậy, Bát vương tử sợ hãi đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh
Bát vương tử hét to: “Thất huynh...” Lúc này, hắn ta nhìn thấy cảnh tượng một mũi tên xuyên qua bả vai Thất vương tử, máu tươi ngay lập tức phun ra
Hắn ta vươn tay ôm lấy Thất vương tử rơi xuống từ trên ngựa, sắc mặt đối phương tái nhợt, đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Trong số các vương tử, Thất vương tử là người cưỡi ngựa bắn cung kém nhất, hắn ta cũng không thích vung đao múa giáo, làm sao có thể chịu được vết thương nghiêm trọng này? “Bát đệ, nếu tình hình không ổn thì cứ mặc1kệ ta.”
Đôi môi Thất vương tử tái nhợt, hắn ta chịu đựng đau đớn khuyên bảo Bát vương tử.
“Hai mũi tên vừa rồi rõ ràng là nhắm vào huynh đệ chúng ra.”
Bát vương tử lập tức nhớ lại nguy hiểm ban nãy, đúng như lời lão thất nói, hai mũi tên đó đích thị là nhắm đến huynh đệ bọn họ
“Nói vớ vẩn gì thế, nếu ta bỏ huynh thì ta có còn là người sao?” Mặc dù chín vị vương tử của Bắc Cương luôn đối đầu nhau nhưng Thất vương tử vẫn luôn rất quan tâm đến Bát vương tử, người anh này tốt không có gì để nói
Bát vương tử cũng không phải người vô tình vô nghĩa, hắn ta làm sao8có thể bỏ mặc huynh đệ của mình lúc này được? Đúng lúc này, từ trận địa hỗn loạn cách trăm trượng truyền tới tiếng thét “Giết!” cao ngút trời
Nhìn kĩ, chỉ thấy tên tiểu tướng dẫn đầu giết người đến đỏ mắt, xuyên qua đống hỗn loạn mở đường máu, xác kỵ binh Bắc Cương chất thành đống hai bên
Bát vương tử liếc mắt nhìn, xác định được là kẻ nào bắn ra hai mũi tên vừa rồi..
“Bắt nạt Bắc Cương ta thiếu người sao?” Đội kỵ binh được trang bị kỹ càng lại đang ở đây ngã lên ngã xuống, từ đầu đến cuối không phá nổi tuyến phòng thủ của địch, điều này khiến Bát vương tử xấu hổ lạ thường
Hắn ta9tổ chức lại đống tàn binh bên cạnh, định cùng Khương Bồng Cơ ganh đua cao thấp
Tên võ tướng kia dù có anh dũng hơn nữa cũng là người chứ không phải thần thánh.
Chỉ cần là người, sẽ đến lúc không còn sức lực.
Đừng thấy tên tiểu tượng đó thắng liên tiếp ba người, có lẽ thể lực cũng tiêu hao kha khá rồi
“Hắn” có thể một mình chém giết mười mấy kỵ binh nhưng “hắn” có thể chém liên tiếp hơn một trăm kỵ binh mà vọt tới trước mặt mình không? Bát vương tử ổn định lại tinh thần
Có điều, hắn ta đã tính sai rồi, Khương Đồng Cơ không những không kiệt sức, ngược lại càng đánh càng hăng
Mỗi đao một xác7chết!
Quả thần kỳ!
Đến khi khoảng cách hai bên chỉ còn không quá năm mươi trượng, Bát vương tử mới hoàn toàn hoảng sợ.
Năm mươi trượng, khoảng cách này không xa cũng chẳng gần
Bát vương tử có thể khẳng định, đối phương đang nhìn hắn ta, còn nở nụ cười đầy khát máu với hắn ta.
“Các anh em, theo bản tướng qua đó bắt sống hai tên da mỏng thịt mềm này!”
Khương Đồng Cơ giết sạch những kỵ binh xông tới, chặt đứt cây giáo dài của bọn chúng, thái độ hung hăng phách lối không chịu được.
“Giết!”
Hầu hết người xem đều bị thu hút bởi chiến trường khốc liệt, số ít người xem chú ý đến phía Khương Bồng Cơ
Dõi theo dáng vẻ dũng mãnh của Khương Đồng Cơ, động tác dứt khoát như chém dưa thái rau, hội fanboy fangirl điên cuồng cổ vũ cô
[Song Thập Nhất]: Cổ vũ điên cuồng cho Streamer, soái đến mức cục cưng biến thành thẳng rồi, thẳng tắp như nhang muỗi luôn
[Tay Chân Khiếm Khuyết]: Uầy, bác Streamer thật có tác phong của một tên trùm lưu manh, cái gì mà gọi là “bắt sống hai tên da mỏng thịt mềm” chứ?
[Hầu Bao Bị Thương Nặng]: Hu hu hu, cục cưng còn da mỏng thịt mềm hơn bọn họ
Streamer à, bao giờ mới tới bắt cục cưng đây?
[Khổ Tới Mức Cạp Đất]: Từ lúc xem livestream của Bồng Bồng nhà tui, cảm thấy bản thân còn “công” hơn cả bạn trai, “công” khiến chân anh ấy mềm nhũn luôn! Nếu không công, làm sao có thể gọi là chủ “công” được chứ”?
* Công thứ nhất là công trong chủ công; công thứ hai hiểu với nghĩa công trong công thụ
Khương Bồng Cơ thấy hai con mồi đang muốn chạy trốn, ngay lập tức ra chỉ thị cho Tiểu Bạch
“Con mồi mà bản tướng đã ngắm trúng thì đừng hòng chạy thoát.” Bát vương tử muốn rút quân nhưng đâu có dễ dàng như vậy
Binh mã khắp bốn phía hoảng loạn, kỵ binh sa vào trận hỗn chiến, ưu thế về tốc độ không thể phát huy được, còn dễ dàng tạo thành chen lấn và giẫm đạp lên nhau
Khương Bồng Cơ cho người đồng loạt xông lên, tựa như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào da thịt quân địch
Thân đao ngang tàng lôi kéo, xé ra một lỗ hổng rất lớn
Bát vương tử hoảng loạn ra lệnh cho cận vệ hộ tống hắn ta và Thất vương tử bỏ trốn, nhưng cận vệ của hắn ta đâu phải là đối thủ của Khương Bồng Cơ? Lúc này, một cái dây thòng lọng từ đầu rơi xuống trói lấy hắn ta
Không đợi Bát vương tử phản ứng lại, dây thòng lọng thít chặt, một lực mạnh kéo ngược hắn ta từ phía sau, khiến hắn ngã bổ nhào từ trên lưng ngựa xuống
Chưa dừng lại ở đó, hắn ta còn bị dây thòng lọng này kéo tha đi, xung quanh toàn là vó ngựa!
Chân phải của Bát vương tử bị một cái vó ngựa dẫm trúng, xương chân phát ra tiếng rắc ghê tai, đau đến mức khiến hắn ta trực tiếp hôn mê
Trước khi Bát vương tử bị giẫm chết, Khương Bồng Cơ lôi hắn ta dậy rồi ném hắn ta lên lưng một con ngựa chiến vô chủ giống như ném một món đồ vậy
“Bát đệ!!!”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đợi khi Thất vương tử phản ứng lại, Bát vương tử đã bị dây thòng lọng của Khương Bồng Cơ kéo lê trên mặt đất.
Hai mắt hắn ta giăng đầy những tơ máu căm hận, Thất vương tử dùng cánh tay còn lành lặn rút ra thanh đại đao ở thắt lưng, phi ngựa lao về phương Bồng Cơ hòng giết cô.
“Anh hùng cứu mỹ nhân hả? Muốn cứu người cũng không nhìn xem ông nội ngươi là ai!”
Khương Bồng Cơ căn bản không coi hắn ta ra gì, chỉ dùng chuối đao đâm vào bụng dưới của hắn ta mà thôi.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng Thất vương tử lại có ảo giác như bị vó ngựa đạp trúng vậy
Khương Đồng Cơ dùng phần dây thòng lọng còn lại trong vào cổ Thất vương tử.
Rất tốt, tù binh +1.
“Nhìn áo giáp trên người các ngươi đều là loại thượng hạng, địa vị của các ngươi ở Bắc Cương chắc không thấp đâu nhỉ?” Dẫn quân đi ổn định vị trí đầu trận tuyến xong xuôi, sau một hồi chém giết đến khi mặt đầy máu, Khương Bồng Cơ mới có thời gian quan tâm đến tù binh của mình
Thất vương tử vẫn còn vài phần ý thức, khóe miệng rỉ máu
Hai mắt hắn ta ẩn chứa nỗi hận ngút trời
“Hận cái gì?” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Man tộc Bắc Cương các ngươi tàn sát ba thành Thượng Ngu, ức hiếp dân chúng ở biên giới của ta
Lại còn cướp của, giết phụ nữ và trẻ em vô tội
Các ngươi trói cổ họ giống như gia súc
Lúc các ngươi đặt họ sau lưng ngựa làm chiến lợi phẩm đã bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chưa?”
Làm nhục vợ người ta ngay trước thi thể của chồng họ, làm nhục con gái nhà người ta ngay trước thi thể cha mẹ họ...
Bắc Cương đã từng nghĩ tới sẽ có báo ứng ngày hôm nay?
Khương Đồng Cơ sẽ không dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này để làm nhục bọn chúng
Bởi vì kẻ làm ra những việc này cho dù là ai cũng đều là súc sinh
Cô sẽ dùng cách khác, diệt tận gốc tam tộc Bắc Cương.