*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tam vương tử biết nếu bây giờ vứt bỏ kỵ binh thì sẽ tranh thủ được cơ hội nghỉ ngơi, nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi
“Bây giờ còn thời gian quan tâm chuyện này sao?” Đại vương tử quả thực tức đến mức muốn ngất đi, hắn ta sốt ruột nói: “Còn không rút chẳng lẽ đệ muốn chết à?” Tam vương tử cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, dường như bị lời nói này của Đại vương tử làm cho khiếp sợ
Một lúc sau hắn ta gượng gạo nói: “Không có kỵ binh thì chúng ta lấy cái gì chặn Liễu Hi lại?”
Trốn vào vương thành?
Vương thành của bọn họ trong mắt kẻ địch chắc cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy mà thôi
Dân chúng Trung Nguyên chủ yếu sống bằng3nghề trồng trọt, cuộc sống ổn định nên bọn họ sẽ xây thành cao tường dày để chống lại kẻ địch từ bên ngoài
Tam tộc Bắc Cương là dân tộc du mục, thích sống gần nguồn nước nên không có nơi ở cố định, tính lưu động rất cao
Vì vậy nhà ở của bọn họ là lều trường tiện cho việc tháo dỡ di chuyển
Bởi vậy, tường thành không có tác dụng gì lớn đối với bọn họ nên thành quách ở Bắc Cương rất ít.
Cái gọi là vương thành thực ra cũng chỉ là để cho hoàng thất Bắc Cương ra oai, vì vậy mới xây dựng mô phỏng theo kiến trúc của đô thành Trung Nguyên.
Nói một câu khó nghe thì công trình này cũng chỉ như bã đậu phụ mà thôi.
Trong lòng Tam1vương tử khóc ròng, hắn ta đáp: “Mấy trận công thành Liễu Hi còn đánh chưa đủ nhiều sao? Vương thành thực sự có thể chặn được bọn họ chắc?” Cho dù thế nào bọn họ cũng không thể bỏ lại kỵ binh đang chiến đấu ở tiền tuyến
Bốp! Tiếng tát vang dội, một bên mặt của Tam vương tử xuất hiện dấu tay, chỉ trong vòng mấy giây nửa khuôn mặt đã sưng vù.
“Khen ngợi chí khí của đối phương, tự diệt uy phong của bản thân, chẳng lẽ ngươi là gián điệp Liễu Hi phái đến? Nếu ngươi muốn chết ta có thể ban cho ngươi cái chết.” Lục vương tử thu tay lại, âm trầm nói: “Ta mới là đại vương, tất cả mọi việc đều do ta quyết định
Bấy giờ..
Rút binh...”
Tam vương8tử không thể tin được nhìn huynh đệ của mình, đáy mắt đầy kinh ngạc và thất vọng
Lục vương tử hạ lệnh rút binh
Không bao lâu sau tiếng chiêng vang lên
Nghe tiếng trống mà tiến quân, nghe tiếng chiêng mà rút quân.
Phù Vọng nghe thấy động tĩnh, trên miệng gã nở nụ cười khát máu: “Bây giờ muốn rút quân sao? Muộn rồi.” Nói xong gã hạ lệnh cho binh lính hai cánh thay đổi hành động, lại phải thêm hai mươi nghìn quân lính phối hợp cắt đứt đường lui của kỵ binh Bắc Cương
Sổ binh lính còn lại thì cùng gã đuổi theo tàn binh Bắc Cương, vừa đuổi vừa đánh, quật ngã dần dần số binh sĩ bị rớt lại, đuổi đến tận dưới chân vương thành.
Một trận huyết chiến đến tận khi9mặt trời lặn mới từ từ ngừng lại
Hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống mặt đất nhuốm một màu tang thương
Vương thành sừng sững dưới đường chân trời, nhưng tường thành không thể mang đến cho Bắc Cương chút cảm giác an toàn nào
Bắc Cương tổn thất trầm trọng, phía Khương Đồng Cơ đại thắng trở về
“Sảng khoái..
Hôm nay giết quá đã...” Áo giáp của Phù Vọng nhuốm đầy máu tươi, chỗ đóng giáp còn dính đầy thịt nát, nhìn gã giống như ác quỷ mới bước ra từ trong biển máu núi thấy vậy
Điều khiến người khác chú ý chính là tay gã còn cầm hai cái đầu vẫn còn đội mũ giáp
Hành động thô lỗ như vậy chẳng ai cảm thấy gã làm sai mà chỉ hiếu kỳ chủ nhân của hai cái đầu này7là ai
Thế nhưng vẫn có ngoại lệ
Khương Lộng Cầm nhíu mày: “Phù tướng quân mang hai cái đầu này đến đây định dâng lên cho chủ công làm món nhắm rượu sao?” Những người đứng gần Phù Vọng đều bị mùi máu tình nồng trên người gã hun cho thiếu chút nữa thì ngất tại chỗ.
Thống soái ba quân vẫn còn có thể chém chết hai đại tướng bên địch, năng lực của Phù Vọng không thể xem thường
Nụ cười trên mặt Phù Vọng hơi ngưng lại một chút, thấy người nói là Khương Lộng Cầm, gã cũng không tiện cãi lại
Quân doanh không có phụ nữ, ai cũng có thể coi thường
Phù Vọng và Khương Lộng Cẩm tiếp xúc không nhiều nhưng gã cũng biết đối phương không dễ chọc.
Những điều khác không nói, người ta nữ doanh quản lý toàn bộ thương binh doanh, không chừng ngày nào đó mạng mình nghìn cân treo sợi tóc còn phải đợi đối phương giúp một tay.
“Khương Giáo úy nói gì vậy, chủ công là người thế nào, sao có thể ăn thịt uống máu giống như đám người Man được?”
Khương Lộng Cầm lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy thì tướng quân nên tìm một cái hộp mà để vào, tránh làm kinh sợ chủ công.”
Phù Vọng: “...”
Lý Uân nghe cuộc đối thoại của hai người, thấy Khương Lộng Cầm đi rồi anh mới nói: “Cô ấy rất quan tâm đến chủ công, tướng quân đừng để trong lòng.”
Ánh mắt Phù Vọng u oán nhìn Lý Uân, nhìn đến mức đối phương chẳng hiểu ra làm sao.
“Ta hiểu..
Chủ công quan trọng nhất...” Chỉ có mấy chữ mà mùi chua đã nồng nặc khiến người ta muốn ngất
Phù Vọng không phải giận Khương Lộng Cầm mà chỉ là tức cảnh sinh tình...
Thư của Tuệ Quân lúc nào cũng gửi cho chủ công, đa số đều là báo bình an hoặc là hỏi thăm sức khỏe, thi thoảng sẽ chia sẻ tình hình của cặp sinh đôi
Phù Vọng thậm chí còn nhìn thấy dấu bàn chân bằng mực đen của hai đứa trẻ trên thư, ba năm bức thư mới một lần nhắc đến tên gã...
Vừa đổ kỵ vừa hâm mộ...
Không dám hận.
Tuệ Quân như vậy, Khương Lộng Cầm cũng như vậy, những nữ binh khác trong nữ doanh cũng coi chủ công như thần linh..
“Xì..
Thích cũng vô dụng..
Bỏ đi, ai bảo chủ công là nữ chứ...” Phù Vọng nhỏ giọng lẩm bẩm kêu người chuẩn bị hai cái hộp để gã bỏ đầu tướng địch vào
Đối với tướng quân thì đây không chỉ là đầu tướng địch mà còn là huân chương và vinh dự
Giá trị của hai cái đầu này ít nhất có thể đổi lấy cho con gái nhà Tuệ Quân son phấn cả một đời
Chém được đầu tướng lĩnh quân địch cũng chưa tính là gì, thu hoạch lớn nhất của trận chiến này là tiêu diệt được số kỵ binh còn lại của Bắc Cương và thu được một lượng lớn chiến mã
Chiến mã không bị thương coi như chiến lợi phẩm để nuôi, chiến mã trọng thương thì làm lương thực dự trữ, còn những chiến mã đã chết của kẻ địch thì xẻ ra làm đồ ăn
Nói thật, cuộc sống của binh sĩ cực kỳ gian khổ, bọn họ đã đánh nhau với Bắc Cương nửa năm rồi, gần như không được ăn thịt
Đánh trận rất mệt, công việc hậu cần còn mệt hơn đánh trận
Ví dụ như xử lý chiến trường, mũi tên còn sót lại phải thu về, đao kiếm rơi trên chiến trường đa số vẫn có thể tái sử dụng
Áo giáp trên người quân địch may vá lại có thể dùng lần hai, còn cả vật tư doanh trại địch chưa kịp mang đi....
Ngoài những việc này thì cứu chữa binh lính bị thương cũng là việc lớn ngay trước mắt.
Nửa số binh sĩ không phải chết trên chiến trường mà là do sau khi bị thương không được cứu chữa kịp thời
Khương Đồng Cơ đóng kênh livestream lại định tắm ở chủ trương, rửa sạch máu trên người.
Mọi người quá bận, nước nóng còn phải để cứu chữa binh lính bị thương, vì vậy Khương Bồng Cơ không làm phiền người khác mà trực tiếp đổi luôn một chậu nước sạch trên hệ thống, tắm đơn giản cho xong
Lúc cô mặc trung y bước vào bồn tắm thì nước vốn sạch sẽ nhìn đến được cả đáy lập tức bị nhuốm thành màu đỏ.
Thay liên tục mấy chậu nước mới miễn cưỡng tắm sạch
Mặc dù quanh người vẫn phảng phất mùi máu tanh không tiêu tan được nhưng cũng tốt hơn trước nhiều rồi
“Chủ công, Vệ Từ cầu kiến.”
Khương Bồng Cơ nói: “Tử Hiểu à, vào đi.” Cửa lều mở ra, Vệ Từ cầm một cặp lồng cơm khá nặng đi vào
Đi qua bình phong đơn giản chỉ thấy Khương Bồng Cơ mặc một bộ trường sam màu xanh lục, thắt nút ở phần eo, mái tóc đen dài vẫn còn ướt tùy ý xõa trên vai, hai má ửng hồng tự nhiên sau khi tắm
Đôi mắt đen láy khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ sợ mạo phạm
“Từ nghĩ chủ công vẫn chưa dùng bữa nên lấy một phần từ nhà bếp.”