*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chúng ta bị bắt sao?” Hắn ta cũng không phải người ngây thơ, rơi vào tay kẻ địch thì kết quả có thể đoán được
Thất vương tử nặng nề gật đầu: “Ừ.” “Nếu đã như vậy...” Bát vương tử vội vàng hỏi: “Bên hoàng đình có động tĩnh gì chưa?” Hắn ta và Thất vương tử đều là vương tử hoàng đình, đại diện cho danh dự và uy nghiêm của hoàng đình Bắc Cương
Nếu như bọn họ chịu nhục thì mặt mũi của hoàng đình cũng mất hết.
Hoàng đình cũng không thể mặc cho kẻ địch sỉ nhục bọn họ, chắc chắn sẽ phải người đến đàm phán với Liễu Hi về điều kiện thả hai người
Thất vương tử biết trong lòng Bát vương tử nghĩ gì,3một lúc sau mới khẽ lắc đầu, dập tắt hy vọng của đối phương, hắn ta buồn bã nói: “Đến tận bây giờ Liễu Hi cũng chưa từng có ý định gặp chúng ta, hoàng đình lại do lão lục nắm giữ
Gã chỉ mong chúng ta chết nhanh đi, sao có thể phái người đến chuộc chúng ta chứ.”
Thất vương tử vẫn luôn ủng hộ hết mình cho Bát vương tử, Bát vương tử lại là người có khả năng cạnh tranh ngôi vị đại vương
Hai người chính là cái gai trong mắt Lục vương tử, gã sao có thể hy sinh lợi ích để đổi lấy hai người chứ
Không ngờ, hoàng đình bên này cũng sắp nổ tung đến nơi
Lục vương tử hai hôm nay chưa ngủ,1chỉ sợ mình vừa chợp mắt kẻ địch đã công phá được vương thành, đuổi giết tới hoàng đình
Một khoảng thời gian dài không ngủ khiến thần kinh của hắn ta cực kỳ mệt mỏi
Các đại thần phía dưới vẫn còn đang tranh cãi không ngừng khiến đầu hắn ta ong ong
“Cãi! Cãi! Cãi! Ngoài việc cãi nhau ra còn ai có thể san sẻ gánh nặng cùng ta?” Lục vương tử bùng nổ, giọng nói mang theo sự tức giận khiển quần thần lập tức im miệng không dám cãi nhau nữa
“Ngươi! Ngươi đứng ra nói xem.” Lục vương tử chỉ một đại thần: “Nếu như không nói được nguyên nhân thì ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Quần thần yên lặng không ai dám bước ra đầu8tiên
Chỉ có mỗi nhạc phụ của Lục vương tử dám đứng ra, ông ta là người chủ chiến, Cáp Khắc Y - đứa con trai duy nhất của ông ta chết trên chiến trường, ông ta phải báo thù cho con trai.
Lục vương tử đối mặt với nhạc phụ có hơi chột dạ, vì vậy hắn ta cố gắng bình ổn cảm xúc đang bùng nổ của mình nghe hết lời nói của đối phương.
Tất cả những lời của nhạc phụ nói cũng chỉ xoay quanh một chữ đánh
Còn về việc mưu lược bố trí chiến thuật thì không nhắc đến một chữ nào, đúng là kẻ thô lỗ, trong đầu chỉ biết đến nắm đấm.
Đánh?
Lấy cái gì mà đánh?
Lấy đầu ra choi chết Liễu Hi à?
Bọn họ9đã bị Liễu Hi bao vây trong vương thành, yếu đuối như rùa rụt đầu, sĩ khí cũng chẳng còn bao nhiêu
Căn bản là không đánh lại nổi
Lục vương tử nhịn lại xúc động muốn thổ huyết, ngoài mặt vẫn an ủi nhạc phụ, bây giờ hắn ta vẫn phải dựa vào vị nhạc phụ này
“Báo cáo đại vương, ngoài thành bắn một mũi tên vào, bên trên có thư của Liễu Hi.” Lục vương tử chấn động, vội vàng nói: “Mau đọc đi xem bên trên viết gì?” Không có mấy đại thần Bắc Cương biết chữ Hán, cuối cùng chỉ có thể đưa thư cho Tam vương tử để hắn ta đọc hộ
Tam vương tử mở thư ra thì sắc mặt tối tăm, yết hầu như7nghẹn thứ gì đó, ngây người không đọc nổi một chữ
“Lão Tam, đến huynh cũng muốn chống lại mệnh lệnh của ta?” Lục vương tử tức giận khiến hô hấp trở nên gấp gáp, ngực phập phồng dữ dội, thở phì phò như trâu.
Tam vương tử ngây người một lúc mới khó khăn đọc ra nội dung bên trên
Thất vương tử và Bát vương tử đã trở thành tù nhân của Liễu Hi, nếu hoàng đình Bắc Cương muốn chuộc lại hai người thì bắt buộc phải mở cửa thành đầu hàng
Ngoài việc đầu hàng ra thì cả hoàng đình đều trở thành tù binh..
Nếu đồng ý điều kiện này thì cô sẽ chỉ xử lý hoàng tộc chứ không động đến các quý tộc khác.
Đây là thông điệp cuối cùng Khương Đồng Cơ gửi đi, nếu Bắc Cương không biết tốt xấu vậy đừng trách cô độc ác vô tình.
“Cút! Tất cả cút cho ta!” Lục vương tử mất khống chế, hắn ta đứng dậy khỏi ngai vàng bước nhanh đến trước mặt Tam vương tử
Hắn ta cướp lấy bức thư trong tay Tam vương tử rồi xé thành vô số mảnh nhỏ: “Liễu Hi cho rằng cô ta là ai mà dám uy hiếp ta như vậy?”
Hoàng tộc Bắc Cương chính là gia tộc tôn quý nhất của Bắc Cương
Dựa theo ghi chép của gia tộc thì bọn họ chính là hậu duệ của Thần được nhân dân Bắc Cương thờ phụng, huyết thống cực kỳ tốn quý
Không phải chỉ mỗi thế gia Trung Nguyên coi trọng huyết thống, Man tộc Bắc Cương càng để ý chuyện này
Hoàng tộc Bắc Cương là hậu duệ của Thần, bọn họ sinh ra là để nắm giữ trời đất thiên địa, chỉ là một tên phàm nhân nho nhỏ mà muốn khống chế sống chết của bọn họ sao?
Hoang đường! Có điều, hậu duệ của Thần gì gì đó, nói trắng ra cũng chỉ là tự dát vàng lên mặt mình mà thôi.
Nếu không nhờ như vậy thì hoàng tộc có năng lực gì để vượt qua các gia tộc khác trở thành hoàng tộc đây?
Tam vương tử nhìn dáng vẻ tức giận điên cuồng của Lục vương tử thì lạnh lùng hỏi: “Nếu như không đồng ý thì lão thất và lão bát phải làm thế nào?” Lục vương tử tức giận rút dao găm bên hông ra chỉ về phía Tam vương tử nói: “Ta mới là Đại Vương, các ngươi chỉ là thần tử
Các ngươi không phân ưu với ta lại hỏi ta phải làm thế nào? Phế vật..
Toàn bộ đều là phế vật..
Ta cần đám phế vật các ngươi để làm gì?” Tam vương tử lạnh lùng nhìn đối phương, hắn ta biết..
Huynh đệ trước mắt hắn ta sắp bị ép đến phát điên rồi
Triều đình hỗn loạn, quần thần cãi nhau ầm ĩ cũng chẳng đưa ra được kế sách gì
Ngày hôm sau, một cái cung tên khổng lồ di động được đẩy đến nơi cách vương thành gần trăm bước chân, bên trên có treo hai người không mặc gì cả
Đương nhiên là Thất vương tử và Bát vương tử sống dở chết dở
Trên cổ bọn họ còn treo hai tờ giấy lớn, bên trên có viết mấy chữ to cực kỳ phóng đãng
Một tờ viết: “Thời khắc hai vị vương tử mất mạng.” Tờ còn lại viết: “Là ngày quân ta phá thành, treo đầu các ngươi lên tường thành.” Phía dưới còn vẽ ký hiệu của gia tộc Liễu thị, cực kỳ ngạo mạn ngông cuồng
Binh lính thủ thành trên vương thành mặc dù không hiểu chữ Hán nhưng trực giác biết được không ổn, liền vội vàng truyền tin này đến hoàng đình
Lục vương tử ngây người ngồi tại chỗ, sắc mặt đã đen đến không thể đen hơn, triều thần cãi nhau phía dưới cũng không thể khiến hắn ta hồi thần
“Đại Vương, lão thần nguyện xin đi giết giặc.” “.
Nếu phải chịu nhục không bằng chỉnh đốn lại binh lính đánh một trận sống còn.” Nhạc phụ một lòng muốn báo thù cho con trai, đó chính là huyết mạch duy nhất của bọn họ
Bây giờ con trai đã chết, ông ta cũng coi như đã đoạn tử tuyệt tôn, nếu sống để kẻ địch sỉ nhục vậy chỉ bằng mở cửa thành ra, chém giết một trận thống khoái.
Nhạc phụ coi thường cái chết nguyện chiến một trận đến cùng vì hoàng tộc, nhưng những quý tộc khác lại không đồng ý
Có thể sống vì sao phải chết? Cốt khí đáng mẩy đồng tiền? Bọn họ chẳng quan trọng lễ tiết, liêm sỉ, hiếu thuận, trung thành.
Chỉ cần có thể sống thì bọn họ có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, chẳng qua chỉ là đổi sang trung thành với một người khác mà thôi.
Nếu đầu hàng có thể bảo toàn tính mạng vậy vì sao bọn họ phải chết cùng hoàng tộc?
“Chị bằng..
Đầu hàng đi...” Một vị lão thần nào đó sợ hãi nói, giọng của ông ta không lớn nhưng đủ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, ông ta lấy can đảm nói tiếp: “Bây giờ Liễu Hi đã như mặt trời ban trưa, phá thành là chuyện sớm muộn
Nếu thương vong vô ích chỉ bằng sớm...”
Ông ta còn chưa dứt lời, không trung bỗng xẹt qua một luồng ánh sáng, cổ chợt lạnh, máu nóng phun trào
Tam vương tử thu đao vào vỏ, sắc mặt lạnh lùng nói: “Chưa chiến đã hàng, các ngươi còn xứng đáng là hán tử Bắc Cương ý chí sắt đá nữa không?” Nếu thầy Ngột Lực Bạt còn ở đây thì nhất định sẽ đánh đến cùng, sao có thể sinh ra ý định cúi đầu dưới gối của kẻ địch chứ.