*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngoài ra, Khương Bồng Cơ còn bảo Phù Vọng ở lại, mang binh đóng giữ ở hai châu.
Khương Bồng Cơ cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận mới đưa ra những quyết định này.
Tôn Văn đã hơn bốn mươi tuổi rồi, tuy như vậy không tính là già nhưng cũng không thể chạy ngược chạy xuôi theo đại quân được.
Lúc này mới trải qua một trận đại chiến, Khương Bồng Cơ quyết định cho Tôn Văn được “nghỉ phép”, giữ lại phía sau để xử lý chính vụ.
Chủ công đúng là “thật lòng yêu thương” Tôn Văn.
Trước khi đánh chiếm được Bắc Cương, người của bọn họ miễn cưỡng tạm đủ, bây giờ thêm mảnh đất Bắc Cương này thì lại bắt đầu thiếu hụt.
Vừa nghĩ tới cuộc sống trước đây làm ngày làm đêm, động tác phe phẩy quạt lông của Kỳ Quan Nhượng3càng nhanh hơn.
Khương Bồng Cơ sắp xếp cho anh ta ở Sùng Châu, nhưng trọng tâm công việc vẫn liên quan đến Bắc Cương.
Tuy nói tàn dư của Bắc Cương đã được dẹp gần hết, nhưng sau khi trải qua chiến tranh, kinh tế chính trị của Bắc Cương bị đả kích rất lớn. Khương Bồng Cơ để Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn trấn giữ Bắc Cương, xử lý vấn đề và khắc phục hậu quả. Như vậy cô mới có thể thật sự yên tâm, không cần lo lắng về sau.
Tôn Văn vẫn là người mới, đối với sự tín nhiệm của Khương Bồng Cơ thì cảm động đến mức trái tim cũng thấy nóng lên.
Về phần Kỳ Quan Nhượng...
Anh ta đã nhìn trước được cuộc sống dầu sôi lửa bỏng trong một năm tới rồi.
Trước khi đi, Khương Bồng Cơ còn ném một2vấn đề “râu ria” cho hai người: “Lúc trước vì muốn khiến Bắc Cương gặp khó khăn, ta bày mưu cho Tử Hiếu giật dây dân du mục Bắc Cương chăn cừu nuôi thỏ. Hai loại động vật nhỏ này nhìn có vẻ hoàn toàn vô hại, nhưng một khi số lượng tràn lan sẽ khiến cho cỏ chăn nuôi gia súc của Bắc Cương bị tàn phá. May mà bây giờ quy mô còn rất nhỏ, thỏ và cừu cũng chưa gây ra nguy hại lớn đối với Bắc Cương. Chuyện này giao cho hai người đốc thúc, để quan phủ đứng ra, bất kể hết bao nhiêu tiền cũng phải cố gắng khuyến khích dân chúng săn bắn thỏ và cừu hoang dã...”
Kỳ Quan Nhượng thầm tặc lưỡi.
Kỳ Quan Nhượng quen với công việc ở Sùng Châu, làm việc cẩn thận chu đáo. Anh2ta và Tôn Văn phối hợp với nhau cũng không tệ.
Phù Vọng làm thống soái ba quân lại có uy tín rất cao trong quân, nếu để gã trấn giữ binh lính ở hai châu, cô tin chắc sẽ không có kẻ xấu nào dám khiêu khích.
Tôn Văn không biết được ý đồ trong đó, chỉ là rất biết ơn cô. Ông tay mềm chân yếu, thật sự cần nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian.
Duy nhất chỉ có Kỳ Quan Nhượng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
Đối với mưu thần dưới trướng của Khương Bồng Cơ mà nói, ra ngoài chiến đấu giống như đi du lịch mà vẫn có lương, ngồi ở nhà mới là sống không bằng chết!
Về phần Kỳ Quan Nhượng...
Anh ta đã nhìn trước được cuộc sống dầu sôi lửa bỏng trong một năm tới rồi.
Trước khi đi, Khương Bồng Cơ còn9ném một vấn đề “râu ria” cho hai người: “Lúc trước vì muốn khiến Bắc Cương gặp khó khăn, ta bày mưu cho Tử Hiếu giật dây dân du mục Bắc Cương chăn cừu nuôi thỏ. Hai loại động vật nhỏ này nhìn có vẻ hoàn toàn vô hại, nhưng một khi số lượng tràn lan sẽ khiến cho cỏ chăn nuôi gia súc của Bắc Cương bị tàn phá. May mà bây giờ quy mô còn rất nhỏ, thỏ và cừu cũng chưa gây ra nguy hại lớn đối với Bắc Cương. Chuyện này giao cho hai người đốc thúc, để quan phủ đứng ra, bất kể hết bao nhiêu tiền cũng phải cố gắng khuyến khích dân chúng săn bắn thỏ và cừu hoang dã...”
Kỳ Quan Nhượng thầm tặc lưỡi.
Trong lòng anh ta hiểu rõ mưu kế thỏ và cừu này rốt cuộc là do4ai đề xuất ra.
Chủ công lại nhận lấy tội danh này vào mình, sốt ruột bảo vệ Tử Hiếu... Đây không phải tình yêu đích thực thì là gì?
Tôn Văn nhíu mày nói: “Nếu để quan phủ đứng ra thu mua thỏ và cừu trong tay dân du mục, sợ rằng bọn họ sẽ càng chăn nuôi nhiều hơn.”
Nếu vậy, ngược lại thành quan phủ khuyến khích dân du mục nuôi thỏ và cừu.
Khương Bồng Cơ mỉm cười, nói: “Cái này thì đơn giản thôi. Giảm giá thu mua thỏ cừu trong nhà dân chúng xuống một mức thích hợp, tăng cao giá của thỏ và cừu hoang dã... Khi gia súc trong nhà nuôi không sinh ra nhiều lợi nhuận, dân du mục tự nhiên sẽ chuyển mục tiêu sang con mồi trên thảo nguyên. Khi thực hiện kế hoạch này, nhất định phải chú ý tới những kẻ đục nước béo cò, không thể để cho bọn họ dùng thỏ cừu nuôi trong nhà giả làm thỏ cừu hoang dã...”
Động vật nuôi trong nhà và động vật hoang dã không dễ phân biệt, nhưng Khương Bồng Cơ tin tưởng vấn đề này không làm khó được hai người trước mắt.
Ngoại trừ tiêu diệt thỏ và cừu hoang dã, Khương Bồng Cơ còn sai người chuẩn bị không ít loại cây chịu được lạnh, chịu được hạn hán, ví dụ như cây Bách Đàn.
Bách Đàn ở Sùng Châu là nguyên liệu chính để sản xuất giấy Tuyên. Chỉ dựa vào mảnh đất Sùng Châu này thì sợ là không đủ cung cấp.
Ở Bắc Cương có khá nhiều nơi có tình hình địa lý tương tự với Sùng Châu, Khương Bồng Cơ cảm thấy có thể áp dụng thử.
Khương Bồng Cơ cùng Tôn Văn và Kỳ Quan Nhượng bàn bạc rất lâu về những vấn đề liên quan tới việc khắc phục hậu quả ở Bắc Cương. Sau khi xác định không còn vấn đề gì lớn, lúc này cô mới dẫn binh rời đi.
Sau khi để lại Tôn Văn và Kỳ Quan Nhượng, mưu sĩ đi theo bên cạnh Khương Bồng Cơ chỉ còn Vệ Từ và Phong Chân, nhân lực quá ít ỏi.
Trên đường đến Hoàn Châu, Khương Bồng Cơ thuận tiện lôi luôn Phong Cẩn, Mạnh Hồn và Tề Khuông đi.
Phong Cẩn biết được sắp xếp này thì yếu ớt nói: “Chủ công thật đúng là lạnh lùng, tuyệt tình...”
Anh và Tĩnh Nhàn vất vả lắm mới có được tin tốt, căng thẳng chờ đợi đứa bé thứ hai nảy mầm kết quả, chủ công lại dùng một tờ chiếu lệnh kéo anh đi.
Chờ cuộc chiến tranh lần này kết thúc, có lẽ đứa bé thứ hai nhà anh đã cai sữa biết chạy đi mua xì dầu rồi.
Từ khi đi theo vị chủ công này, anh phát hiện đã mấy năm mình chưa hề có một cái Tết tử tế.
Không phải đánh trận thì là trên đường chạy tới chiến trường...
Khương Bồng Cơ bĩu môi, không để ý tới ánh mắt buồn bã và oán trách của Phong Cẩn.
“Sắp đến quận Hợp Đức rồi...”
Phong Chân bọc mình thành quả bóng, hơi vén rèm xe lên, gió lạnh bên ngoài lập tức tạt vào mặt.
Anh ta xuýt xoa vài tiếng rồi lại vội vàng thả rèm xuống.
Phong Chân xoa cho hai tay nóng lên, vừa dùng khăn xì nước mũi, vừa ẩn ý nói.
“Mỗi khi đến thời gian này, ta lại đặc biệt hâm mộ Tĩnh Dung...”
Dương Tư dẫn theo Điển Dần tới quận Hứa, hiện đang thay mặt Khương Bồng Cơ liên minh với Hứa Bùi.
Đây không phải là trọng điểm...
Trọng điểm là quận Chiết và quận Hứa là những nơi có khí hậu rất tốt, bốn mùa như xuân, chắc chắn sẽ không lạnh như ở đây.
Cùng lúc đó, phía trước có thám báo truyền tin tức tới, Hoàng Tung đã phái sứ giả chờ ở bên ngoài quận Hợp Đức từ lâu.
Khương Bồng Cơ sửa lại áo giáp, phủi tuyết đọng trên người rồi tung người xuống ngựa.
“Đã lâu không gặp Bá Cao... Ta thấy rất nhớ đấy...”
Hoàng Tung tiến lên đón, kéo tay Khương Bồng Cơ nhiệt tình nói: “Lan Đình, bên ngoài đang có tuyết lớn, chúng ta vào trong lều trước rồi hãy nói chuyện.”
Vệ Từ đi phía sau Khương Bồng Cơ, ánh mắt đảo qua bàn tay Hoàng Tung, thoáng nhíu mày nhưng chỉ trong giây lát đã bình tĩnh lại.
“Từ biệt nhiều năm, Lan Đình khiến Tung càng thêm kính nể. Diệt được giặc Bắc Cương, biên cương nhà Hán có thể bình yên trăm năm rồi.”
Khương Bồng Cơ cười lạnh nói: “Bắc Cương mơ ước thứ không nên mơ ước, bây giờ bọn họ có kết quả này cũng là đáng đời thôi.”
Sau khi vào chủ trướng, Hoàng Tung muốn tỏ lòng tôn kính đã chủ động để Khương Bồng Cơ ngồi bên phải, mình ngồi bên trái.
Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua người dưới trướng của Hoàng Tung, chỉ thấy ngoại trừ mấy gương mặt quen thuộc ra, còn lại toàn là những gương mặt lạ lẫm.
“Hôm nay có việc mừng nên Tung đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc nhạt, mong Lan Đình đừng chê.”
“Có rượu ngon không?”
Anh ta biết tính tình của Khương Bồng Cơ luôn không thích vòng vo, thẳng thắn một chút sẽ dễ dàng nhận được thiện cảm của cô hơn.
Hoàng Tung cười ha ha: “Tuy nói trong quân cấm rượu, nhưng hôm nay vì Lan Đình mà ngoại lệ thì sao chứ? Rượu ngon có rất nhiều...”
“Ta thấy những năm gần đây Bá Cao đã chiêu mộ được không ít nhân tài tướng giỏi đấy.”
Hoàng Tung khiêm tốn nói: “Còn không bằng nhân tài đông đúc dưới trướng của Lan Đình, ai nấy đều nổi bật hơn người.”
Khương Bồng Cơ lười biếng dựa vào ghế, tay phải cầm chén rượu đặt lên đầu gối bên phải, hai mắt mơ màng, khóe miệng cong lên nở nụ cười bất cần.
“Bá Cao nói câu này đã quá khiêm tốn rồi. Không biết ta có vinh hạnh được làm quen với bọn họ một chút không?”
Đây không tính là chuyện gì to tát, Hoàng Tung đương nhiên sẽ không từ chối.
Anh ta bắt đầu giới thiệu từ Phong Giác - mưu sĩ được nể trọng nhất dưới trướng...
“Nhìn người này rất quen mắt, giống như người quen cũ vậy, trông rất thân thiết...” Khi Hoàng Tung giới thiệu đến Nhiếp Tuân, Khương Bồng Cơ nheo mắt lại, giọng điệu lười biếng lại thêm vài phần say, tay trái vẫy Nhiếp Tuân: “Ta không chú ý đã uống nhiều rượu, Thành Doãn có thể tiến tới cho ta nhìn cẩn thận được không?”
Lúc này, bên trong lều có mấy chục con mắt hoặc nhìn lén, hoặc nhìn thẳng vào Nhiếp Tuân.