*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ánh mắt Hoàng Tung nghiêm khắc nhìn Nguyên Tín, lặng lẽ cảnh cáo.
Sau đó, anh ta ôn hoà nói: “Nếu đã vậy, Thành Doãn về trước giải rượu đi.”
Nhiếp Tuân đứng dậy rời đi, mơ hồ còn nghe được phía sau vọng tới tiếng hừ lạnh của Nguyên Tín.
Hắn âm thầm siết chặt nắm đấm, gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt làm tan đi hơi rượu vẫn còn quanh quẩn quanh người.
Người ngoài cho rằng Khương Bồng Cơ có lòng tham trước sắc đẹp của Nhiếp Tuân, nhưng hắn lại không cho là vậy.
Nếu nói tới dung mạo, Vệ Từ dưới trướng Khương Bồng Cơ còn đẹp hơn hắn.
Ngoài ra, Nhiếp Tuân cũng không tìm ra chỗ nào không đúng, chẳng qua chỉ cảm thấy trong lòng rất hoảng sợ, khiến hắn mất3chừng mực.
Ở một nơi khác, Khương Bồng Cơ được Vệ Từ đỡ về chỗ ngủ.
“Bây giờ xung quanh đã không còn ai nữa, chủ công không cần tiếp tục giả vờ chứ?”
Nơi nào có người, nơi đó sẽ không thiếu sự mâu thuẫn và tranh chấp, đặc biệt là trong đoàn thể của một thế lực phức tạp, lại càng dễ sinh ra lục đục.
Quan văn và võ tướng là hai quần thể mâu thuẫn khó có thể dung hòa.
Gương mặt Nhiếp Tuân quá đẹp khó tránh khỏi bị người ta khinh thường, trong đó chủ yếu nhất là đám võ tướng.
Bình thường bọn họ còn biết kiềm chế, lúc này uống nhiều rượu nên không tự chủ được mà thể hiện ra ngoài.
Đây không phải là mâu thuẫn gì lớn, trong lòng Nhiếp Tuân2cũng không quá để ý tới chuyện này... Điều khiến hắn lo lắng là phản ứng của Khương Bồng Cơ.
Chủ công có thể uống được bao nhiêu, chẳng lẽ anh còn không biết sao?
Khương Bồng Cơ đang “say khướt” dựa vào anh, vừa nghe vậy thì không khỏi cười vui vẻ.
Hai tay cô ôm cổ anh, hơi dùng sức kéo Vệ Từ cùng lăn lên giường, còn đè nửa người lên người anh.
“Chủ công...” Vệ Từ tức giận đến mức hơi xanh mặt, giơ tay thử đẩy cô ra.
“Tử Hiếu, chuyện đau bụng kia thật sự là do ta sai, huynh đừng lạnh lùng vô tình như vậy...” Khương Bồng Cơ giống như đang ôm một đứa trẻ lớn, cọ cọ vào cổ anh rồi hàm hồ nói: “Huynh đã giận nhiều ngày như vậy,2dù sao cũng nên bớt giận nhỉ...”
Khương Bồng Cơ đang “say khướt” dựa vào anh, vừa nghe vậy thì không khỏi cười vui vẻ.
Hai tay cô ôm cổ anh, hơi dùng sức kéo Vệ Từ cùng lăn lên giường, còn đè nửa người lên người anh.
“Chủ công...” Vệ Từ tức giận đến mức hơi xanh mặt, giơ tay thử đẩy cô ra.
“Tử Hiếu, chuyện đau bụng kia thật sự là do ta sai, huynh đừng lạnh lùng vô tình như vậy...” Khương Bồng Cơ giống như đang ôm một đứa trẻ lớn, cọ cọ vào cổ anh rồi hàm hồ nói: “Huynh đã giận nhiều ngày như vậy, dù sao cũng nên bớt giận nhỉ...”
Cô không nói thì thôi, nói ra lại càng khiến Vệ Từ giận hơn...
Anh giống loại người lòng dạ hẹp hòi như9vậy sao?
“Từ không phải giận vì chuyện này.”
Vệ Từ thích sạch sẽ. Cho dù uống rượu, anh cũng chỉ uống vài chén nhỏ, rất ít khi ngửi thấy mùi rượu.
Khương Bồng Cơ uống bao nhiêu rượu chứ, lúc này chẳng khác nào một bình rượu di động, suýt nữa làm cho anh choáng váng.
“Vậy... Chẳng lẽ là vì Nhiếp Thành Doãn sao?” Khương Bồng Cơ cười hì hì nói: “Tử Hiếu đang ghen à?”
Vệ Từ nói: “Có gì mà ghen chứ? Nhiếp Tuân bị chủ công để mắt tới, Từ thương anh ta còn không kịp đấy.”
Anh hiểu rất rõ về Khương Bồng Cơ. Vừa rồi cô làm ra vẻ như vậy, rõ ràng là muốn tính kế Nhiếp Tuân, đáng thương cho Nhiếp Tuân vẫn chưa hay biết gì.
Khương Bồng Cơ buông tay khỏi cổ4anh rồi lăn qua lăn lại ầm ĩ như đứa trẻ, giở trò giống kẻ điên vì rượu vậy.
Vệ Từ: “...”
Chủ công đúng là càng lớn càng trẻ con.
Anh âm thầm đỡ trán, chỉ đành phải thuận theo ý của cô, nếu để người bên ngoài nhìn thấy hành động trẻ con này của cô thì còn gì là uy nghiêm của chủ công nữa.
“Chủ công dự định sẽ tính kế Nhiếp Tuân thế nào?” Vệ Từ nói: “Từ ngu dốt, thật sự không nhìn thấu được sự sắp xếp của chủ công.”
Khương Bồng Cơ thôi không lăn qua lăn lại nữa, cười nói: “Nhiếp Tuân này có thể là vị biểu huynh đáng thương của ta.”
Vệ Từ kinh ngạc: “Biểu huynh?”
Khương Bồng Cơ nói: “Tử Hiếu cũng biết, vợ cả của phụ thân ta bây giờ không phải là mẹ đẻ của ta. Bà là em gái của mẫu thân ta, dì của ta. Trước khi bà gả cho phụ thân ta, bà đã từng là vợ của Mạnh Trạm. Mạnh Trạm và bà có hai con trai, một là đại biểu huynh Mạnh Hằng, một là nhị biểu huynh. Khi nhị biểu huynh được sinh ra, ái thiếp của Mạnh Trạm cũng vừa lúc sinh được một người con trai. Mạnh Trạm yêu thiếp diệt thê, xáo trộn trưởng thứ, cho thứ tử làm đích tử, quẳng đích tử thật sự làm thứ tử của ái thiếp. Tuy nhiên, tâm tư người thiếp kia rất độc ác nên đã phái người giải quyết đích thứ tử. Dì từng nói, nhị biểu huynh sinh ra đã có một nốt ruồi son ở giữa chân mày nên rất dễ nhận ra được...”
Vệ Từ nhíu mày: “Chỉ dựa vào một nốt ruồi son ở giữa chân mày đã xác định anh ta là Mạnh Nhị Lang sao?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Tất nhiên là không phải rồi. Quan trọng nhất là gương mặt của Nhiếp Tuân... Rất giống với dì ta.”
Gương mặt giống nhau, nốt ruồi son cũng đúng, chỉ dựa vào hai điểm này, Khương Bồng Cơ liền khẳng định thân thế của Nhiếp Tuân.
Vệ Từ suy nghĩ rồi nói: “Lúc trước ta có nghe Hữu Mặc nói qua, Nhiếp Tuân từ Trung Chiếu tới Đông Khánh là để tìm thân quyến...”
Nói cách khác, Nhiếp Tuân rất có khả năng là nhị biểu huynh của Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cảm giác được... Đối phương hình như cũng biết điều này nhưng lại không tiến lên nhận nhau...”
Chân mày Vệ Từ giật mạnh, bỗng nhiên nhớ tới Dương Tư tội nghiệp kiếp trước.
Kiếp trước Dương Tư ngoan ngoãn làm mưu sĩ dưới trướng của Hoàng Tung, nhiều lắm chỉ có chút háu ăn.
Nhưng chỉ một khuyết điểm nhỏ như vậy đã bị chủ công nắm được, coi đây là điểm đột phá để ly gián Hoàng Tung và Dương Tư.
Chẳng lẽ...
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu Nhiếp Tuân theo Bá Cao, sau này ta sẽ không tiện ra tay. Con người ta ra tay không phân biệt được nặng nhẹ, nhất thời không cẩn thận giết chết anh ta, dì biết được hẳn sẽ rất đau lòng. Vì đề phòng biến cố xảy ra, người trong nhà vẫn nên giúp người trong nhà một chút thì hơn.”
Vệ Từ: “...”
Anh càng thương tiếc cho Nhiếp Tuân hơn thì phải làm sao đây?
“Chủ công muốn ly gián Hoàng Tung và Nhiếp Tuân sao?”
Khương Bồng Cơ “Ôi chao” một tiếng, chớp mắt với vẻ rất vô tội nói: “Tử Hiếu nói khó nghe như vậy làm gì? Cái gì gọi là ly gián chứ? Ta giống kiểu người không an phận, thích đào tường của người khác lắm sao? Bá Cao và Thành Doãn tình nồng ý mật, dù thế nào ta cũng không làm chuyện thất đức này đâu.”
Vệ Từ: “...”
Lời này mà nói cho quỷ nghe, quỷ cũng không tin nổi một chữ!
Khương Bồng Cơ thu lại vẻ bông đùa trên mặt, tỉnh táo nói: “Bá Cao tính tình đa nghi, nhưng đa nghi không có nghĩa chuyện gì cũng nghi ngờ. Nếu như vừa bắt đầu đã ly gián bọn họ thì sẽ phản tác dụng. Dù sao Bá Cao cũng không phải là kẻ ngốc. Anh ta cũng đã trưởng thành, không còn là người bạn nhậu dễ bắt nạt trước đây nữa. Không rõ Nhiếp Tuân làm sao biết được quan hệ giữa ta với hắn, nhưng hắn không nói cho Hoàng Tung biết. Nhiếp Tuân che giấu chân tướng, dĩ nhiên là không muốn làm cho Hoàng Tung nghi ngờ. Nhưng hắn càng che giấu lại càng dễ bị người khác nghi ngờ...”
Cô cười lạnh: “Có mấy lời đáng lẽ nên sớm thẳng thắn nói ra, khi nên nói hắn lại không nói, bởi vậy mà mất đi cơ hội tốt nhất.”
Không thẳng thắn từ đầu, chờ tới khi bị người khác nghi ngờ mới nói ra, cái này chẳng phải khiến người khác thêm nghi ngờ sao?
Vệ Từ thở dài.
Anh có thể nói gì chứ?
Người nào bị chủ công nhà anh để mắt tới đều không có kết cục tốt.
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Chỉ có điều, kẻ địch bây giờ là Mạnh thị Thương Châu, ta muốn ngầm tính kế Bá Cao và Thành Doãn thì cũng phải chú ý thời cơ.”
Gương mặt Vệ Từ trở nên lạnh lùng.
Điều cô thật sự chú ý là thời cơ, nhưng cũng không cản trở việc cô gieo một hạt giống nghi ngờ cho đám người Hoàng Tung vào lúc này.
Chỉ cần đợi đến khi thời cơ chín muồi, cô tưới chút nước, hạt giống tất sẽ nảy mầm.