*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nữ binh chưa từng tiếp xúc với Phong Chân nên đương nhiên không biết bản tính của anh ta.
Chỉ là con người ai nấy đều thích tự suy diễn, nếu như có cảm tình tốt với một người thì sẽ không kiềm chế được mà dán cho người đó những cái mác tốt đẹp.
Phong quân sư thông minh cơ trí như vậy, chắc chắn cũng là một người cha tốt.
Chuyện này đối với Phong Nghi không biết được sự thật chỉ có thể nói...
Mặc dù nói cha con sống chung thì ít xa cách thì nhiều nhưng tình cảm lại tốt hơn những cặp cha con của những gia đình phong kiến khác.
“Đa tạ phu nhân.”
Phong Nghi với vẻ mặt non nớt nói cảm ơn Vạn Tú Nhi, ôn hòa3lễ phép, hành sự có chừng mực.
Nhìn tiểu thiếu niên ưu tú trước mắt, Vạn Tú Nhi lại tăng thêm vài phần hảo cảm.
Con trai đáng yêu lễ phép như vậy, Phong Chân thân làm cha đương nhiên cũng không khác biệt nhiều.
Ha ha.
Hơn một tháng sau đó, Phong Nghi nhận được rương “bưu phẩm” được phụ thân nhà mình nghìn dặm xa xôi gửi về.
Trong rương không có nhiều đồ, ngoài vài món đồ chơi tinh xảo thì còn có thư nhà Phong Chân viết cho Phong Nghi.
Không nhiều không ít, tròn hai mươi bốn bức thư, mỗi bức thư đều bốn năm trang giấy, cầm lên cảm giác vừa dày vừa nặng.
Phong Chân không câu nệ thân phận phụ thân, thường xuyên trêu đùa chọc cười con trai.
Ài...
Nếu2không phải vì tình hình bây giờ thì Phong Nghi sẽ ở bên cạnh Phong Chân, trở thành cặp cha con được người khác hâm mộ.
Vạn Tú Nhi nhìn mặt mày Phong Nghi gầy yếu, có vẻ là đứa trẻ sinh ra đã yếu ớt, cô càng thêm mềm lòng.
Suy nhược nhưng không thiếu linh khí, giống như mỹ ngọc hấp thụ linh khí của đất trời.
Có người nào không thích cơ chứ?
Nếu không phải vì tình hình bây giờ thì Phong Nghi sẽ ở bên cạnh Phong Chân, trở thành cặp cha con được người khác hâm mộ.
Vạn Tú Nhi nhìn mặt mày Phong Nghi gầy yếu, có vẻ là đứa trẻ sinh ra đã yếu ớt, cô càng thêm mềm lòng.
Suy nhược nhưng không thiếu linh khí, giống như2mỹ ngọc hấp thụ linh khí của đất trời.
Có người nào không thích cơ chứ?
Vạn Tú Nhi cười nói: “Cảm ơn cái gì chứ? Nếu không có Phong tiên sinh sắp xếp chu đáo thì tiểu phụ nhân đã không thể an toàn về tới Hoàn Châu.”
Phong Nghi nhìn sắc mặt cô có phần mệt mỏi, chắc hẳn là đi đường vất vả mệt nhọc.
Vì vậy, cậu hỏi một cách ân cần: “Phu nhân đi đường xa xôi, không biết đã tìm được nơi nghỉ ngơi chưa?”
Vạn Tú Nhi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Vẫn chưa tìm được chỗ dừng chân.
Phong Nghi nói: “Nếu phu nhân không chê thì cứ ở hàn xá tạm vài ngày. Phụ thân thường xuyên không ở nhà, nội viện để trống, phu nhân ở9lại cũng không có gì đáng ngại. Lúc này sắc trời cũng đã tối, dừng chân ở nhà dân chỉ sợ cũng không thích hợp. Phu nhân đã giúp gia phụ việc lớn, làm người sao có thể thờ ơ với ân nhân? Tiểu tử quen biết một vài người, còn có thể giúp phu nhân nghe ngóng xung quanh có người nào cho thuê nhà không. Ngài là phụ nữ, ở ngoài cũng bất tiện. Chi bằng cứ ở tạm hàn xá, chờ tới lúc tìm được nhà cho thuê hoặc là nơi ở lâu dài, tới lúc đó thì dọn đi, đỡ phải chuyển đi chuyển lại rắc rối.”
Vạn Tú Nhi mở to mắt nhìn tiểu thiếu niên trước mặt một cách kinh ngạc.
Đầu của đứa nhóc còn chưa cao4tới ngực mình nhưng nói chuyện rõ ràng hợp lý, làm việc gọn gàng, đã có thể nhìn ra phong phạm sau này.
“Vậy, vậy có phiền phức quá không?”
Phong Nghi nói: “Phụ thân không ở nhà, trong nhà chỉ có vài tôi tớ chăm sóc và tỳ nữ, không phiền đâu.”
Vạn Tú Nhi bỗng chốc nhớ tới lời nhờ vả của Phong Chân, thở dài trong lòng.
Quả nhiên là đứa bé khiến người khác cảm thấy đáng thương mà.
“Như vậy thì tiểu phụ nhân đành làm phiền rồi.”
Phong Nghi gật đầu.
Cậu xin phép phu tử ở thư viện Kim Lân nghỉ, bỏ lớp cưỡi ngựa bắn cung buổi chiều, dẫn Vạn Tú Nhi đi thăm nhà mình.
Đến Phong phủ, Vạn Tú Nhi mơ hồ có chút đau răng...
Đây rốt cuộc là mình chăm sóc cho đứa bé này hay là đứa bé này chăm sóc mình đây?
Phong Nghi sắp xếp cho cô một viện cho khách độc lập thanh tịnh, phái quản gia đi tìm người môi giới chọn một nha hoàn chăm sóc cô và một người giúp việc làm công việc nặng nhọc.
Ngoài những thứ này ra, cậu còn cho người chuẩn bị đồ đạc sinh hoạt thật tốt, bảo cửa hàng may qua đây đo dáng người cô, làm quần áo mới...
Loại chuyện linh tinh vụn vặt như vậy mà đứa bé này lại vô cùng thuần thục, làm hết sức thuận tay.
Càng như vậy thì Vạn Tú Nhi càng thương thằng bé hơn.
Ai lại không thích một đứa bé nghe lời hiểu chuyện lại còn thông minh chứ?
Thậm chí Vạn Tú Nhi tưởng tượng đến cảnh phụ thân đi vắng, đứa bé phải một mình chống đỡ phủ đệ.
“Đại lang, vị phu nhân kia ở khách viện?” Quản gia do dự hỏi.
Phong Nghi bắt đầu mở bức thư mà Phong Chân viết ra, đọc hết từng câu từng chữ.
Bắt đầu từ ngày tháng sớm nhất thì đa số đều viết những nỗi nhớ nhung, mấy chuyện được chứng kiến dọc đường và những chuyện thú vị trong quân đội.
“Độ tuổi này của phụ thân...” Ánh mắt của Phong Nghi khẽ nhìn quản gia một cái, nói một cách bình thản: “Ông ấy cũng nên hồi tâm rồi.”
Quản gia nghẹn họng, một lần nữa cảm thụ sâu sắc người làm chủ ở Phong phủ là ai.
“Chuyện, chuyện này...”
Phong Nghi nói: “Người ba mươi tuổi nếu vẫn còn ăn chơi rượu chè thì suy cho cùng không ra thể thống gì. Nếu có người quản ông ấy thì là chuyện tốt!”
Quản gia: “...”
Bỗng dưng ông cảm thấy vai trò cha con của chủ nhà này đảo lộn mất rồi.
Phong Nghi mới là người cha già bị đứa con phản nghịch làm cho đau lòng!
“Có điều lão gia bên kia chưa chắc đã có ý này...” Quản gia nói một cách yếu ớt.
Phong Nghi lại nở nụ cười, nói một cách bình tĩnh: “Vừa rồi ta đã thăm dò vị phu nhân kia rồi, ấn tượng của bà ấy đối với phụ thân rất tốt, thậm chí còn khen ông ấy ‘trung thực ngay thẳng, quân tử đứng đắn’... Quản gia, ông nói xem nếu như cha ta không có ý này thì tám chữ đó có thể liên quan tới ông ấy sao?”
Chính bởi vì có ý nên mới làm bộ làm tịch thôi!
Lúc này, cuối cùng thì quản gia cũng hiểu được, vừa gật đầu vừa bùi ngùi.
Đây là câu “không ai hiểu con hơn cha” trong truyền thuyết sao?
Nghĩ một hồi mà quản gia vẫn không ý thức được vấn đề trong câu nói của mình là gì.
Nếu Phong Chân biết con trai hiểu mình như vậy nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Đoàn xe vừa đưa Vạn Tú Nhi đi, anh ta liền gạt bỏ những suy nghĩ dư thừa, tập trung tinh lực vào tình hình chiến cuộc.
Hai ngày trôi qua, Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ đã xử lý xong vấn đề phân chia tù binh.
Người phụ trách trao đổi của Khương Bồng Cơ là Phong Cẩn và Vệ Từ, người bên Hoàng Tung là Trình Tĩnh và Nhiếp Tuân.
Bởi vì có sự cho phép và ám thị của Hoàng Tung nên đối với vấn đề này hai người cũng không quá cố chấp.
Đây vốn là cục diện hai bên đều có thể hài lòng nhưng hết lần này đến lần khác luôn có người không vừa ý.
Nguyên Tín nghe nói chủ công Hoàng Tung nhà mình nhường phần hơn, lúc phân chia tù binh, lương thực và tài sản lại không dùng lý lẽ để bảo vệ quyền lợi của mình, trong lòng nhất thời cảm thấy bất mãn. Không phải bất mãn vì sự khiêm nhường của Hoàng Tung, chỉ là nghi ngờ có người thiên vị phía Khương Bồng Cơ, phản bội bọn họ.
Người đó là ai?
Trong đầu Nguyên Tín hiện ra khuôn mặt của Nhiếp Tuân.
Một khi đã sinh ra suy nghĩ như vậy thì trong lòng sẽ mọc thêm một cái gai.
Cảm giác của ông ta đối với Nhiếp Tuân vốn đã không tốt, bây giờ lại thêm một tầng ngăn cách, quan hệ của hai người càng chuyển sang xu hướng như nước với lửa.
Chuyện này kinh động đến Hoàng Tung, anh ta ra mặt hòa giải. Ngoài mặt thì hai người giống như đã xóa bỏ hiềm khích, nhưng bên trong thì càng không hợp.
“Hừ... Đừng có để lão phu nắm được điểm yếu của ngươi.”
Nguyên Tín liếc nhìn Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng từ xa, bầu không khí lúc hai người nói chuyện rất hòa hợp. Cái gai trong mắt càng ngày càng rõ ràng, ông ta cười lạnh một cách giễu cợt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Nhiếp Tuân quay lưng về phía Nguyên Tín nên không có cảm giác gì, nhưng Mạnh Hằng lại chú ý tới.
Mạnh Hằng chuyển tầm nhìn một cách tự nhiên, sắc mặt vẫn như thường, hoàn toàn không lộ một chút sơ hở, anh ta còn làm động tác chào cảm kích với Nhiếp Tuân.
“Vậy thì chuyết kinh* lại phải làm phiền đệ muội chăm sóc rồi.”
* Chuyết kinh: danh xưng gọi vợ của văn nhân thời xưa. Ý là người vợ vụng về nhà mình, tỏ ý khiêm tốn.