*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mạnh thị chỉ đồng ý đưa một triệu xâu tiền và mười nghìn trâu dê, thế mà qua miệng hắn đã tăng lên gấp đôi.
Từ khi tên này xuất hiện, người xem trong kênh livestream vẫn đang suy đoán thân phận của hắn.
Nghe xong lời hắn nói, bọn họ đều cảm thấy tức cười.
[Thích Nghe Nhạc Lúc Đọc Sách]: Đây là tộc Cao Việt có thể điều khiển muông thú trong truyền thuyết ư? Trông chẳng khác gì người của mấy bộ lạc ở châu Phi cả... Nhưng hắn có ý gì vậy nhỉ? Tộc Cao Việt vừa mới nhận thù lao của Mạnh thị mà đã định bán đứng bọn họ ngay rồi sao?
Cho dù là lính đánh thuê cũng phải có liêm sỉ chứ, sao tộc Cao Việt có thể làm như vậy?
Người đàn ông3kia thấy Khương Bồng Cơ không nói gì, còn tưởng cô đã xiêu lòng.
Nào ngờ Khương Bồng Cơ mặt không đổi sắc điều khiển ngựa đến gần hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của Đại Bạch dí sát vào mặt hắn.
“Hai triệu xâu tiền và hai mươi nghìn trâu dê có thể khiến tộc Cao Việt rút lui, không tham gia vào ân oán giữa ta và Mạnh thị?”
Đại Bạch thở phì phì phụ họa, đi hai bước quanh người đàn ông, tựa như đang quan sát hắn.
Mọi người thót cả tim khi thấy khoảng cách giữa Khương Bồng Cơ và hắn gần như thế.
Người đàn ông đáp: “Đúng vậy.”
Khương Bồng Cơ nhướng mày, cười lạnh: “Nghe nói tộc Cao Việt am hiểu điều khiển muông thú, không biết các ngươi đã nghe qua câu này chưa?”
Người đàn ông2bị Khương Bồng Cơ thu hút sự chú ý nên không để tâm đến Đại Bạch.
“Câu gì vậy?”
[Kẹo Quýt Mềm]: Hành động này đúng là thối thật!
[Độc Cô Phượng Dạ]: 666, đột nhiên có chút thương Mạnh Trạm. Ông ta có biết chó mình nuôi “trung thành tuyệt đối” thế này không?
[Non Non Nước Nước]: Nếu có thể dùng tiền mua một trận thắng cũng không tệ, chỉ có điều là giá hơi cao!
Đã đánh nhau thì kiểu gì cũng sẽ có người thương vong, cho nên nếu có thể dùng tiền mua được quận Thiên Nham thì ngại gì mà không làm.
Dĩ nhiên người có suy nghĩ này chỉ là số ít. Phần lớn người xem đều cảm thấy chán ghét sự tráo trở của tộc Cao Việt.
Người đàn ông đáp: “Đúng vậy.”
Khương Bồng Cơ nhướng mày,2cười lạnh: “Nghe nói tộc Cao Việt am hiểu điều khiển muông thú, không biết các ngươi đã nghe qua câu này chưa?”
Người đàn ông bị Khương Bồng Cơ thu hút sự chú ý nên không để tâm đến Đại Bạch.
“Câu gì vậy?”
Lúc này, Đại Bạch đã đi đến sau lưng hắn, tìm được góc tốt, nhắm chuẩn mục tiêu. Nhấc hai chân lên…
“Nhân tâm bất túc xà thôn tượng*.”
* Thành ngữ Trung Quốc, ngụ ý người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt cả con voi, dịch nôm na sang tiếng Việt là “Lòng tham không đáy”.
Người đàn ông không kịp kêu lên một tiếng đã bị hai vó trước của Đại Bạch giẫm đi giẫm lại trên người mấy lượt.
Đại Bạch đi đứng rất ưu nhã nhưng nó cũng có thể9đạp chết người đấy.
Mặc dù nó không phải ngựa hạng nặng dành riêng cho trọng kỵ binh, nhưng chỉ tính cân nặng cộng thêm áo giáp trên người thôi cũng đã quá đủ rồi.
Mỗi lần nó giẫm xuống, mọi người đều nghe được tiếng xương bị đạp nát.
Chỉ mất chút thời gian, tên sứ giả kia đã nằm trên vũng máu, chốc lát liền tắt thở.
“Mang xuống, đốt đi! Trên người tên này bôi thứ bột không biết tên, khiến Đại Bạch đột nhiên trở nên hung hãn, ài... Chết oan ức quá.”
Đám người Vệ Từ: “...”
Ai mà tin nổi cái lý do sứt sẹo này chứ!
Đại Bạch đột nhiên trở nên hung hãn?
Ha ha...
“Chủ công không đồng ý thì thôi, sao phải để Đại Bạch giẫm chết hắn?”
Chủ công nhà mình giết người, họ còn có thể làm4gì được?
Cùng lắm là cằn nhằn một chút, sau đó giúp cô hủy thi diệt tích.
Dù sao núi rừng hoang vắng, bọn họ nhất quyết không thừa nhận đã gặp sứ giả của tộc Cao Việt là được chứ gì?
Về phần sứ giả chết như thế nào ư?
Bọn họ làm sao mà biết được.
“Chỉ là ta thấy tức giận mà thôi. Tộc Cao Việt coi ta như kẻ đần mà không nhận ra bọn họ mới là kẻ ngu nhất.” Khương Bồng Cơ bình thản nói: “Bọn họ muốn lừa lấy hai triệu xâu tiền và hai mươi nghìn trâu dê rồi mới lật mặt. Cho dù không làm trái giao ước, họ cũng chỉ mới đồng ý để chúng ta đi qua quận Thiên Nham. Ai dám cam đoan họ sẽ không thừa cơ chặn đội quân chở lương của chúng ta lại? Đến khi chúng ta vào được Thương Châu, lương thực đã bị cắt mất, còn làm được gì ngoài chờ chết chứ? Dám dùng loại thủ đoạn mờ ám này với ta ư? Ai cho bọn họ lá gan múa rìu qua mắt thợ vậy?”
Tuy nói người cổ đại xem trọng chữ tín nhưng cũng còn tùy đối tượng.
Tộc Cao Việt rõ ràng đang muốn đen ăn đen, trước hết lừa một khoản tiền từ Khương Bồng Cơ, khiến cô mất cảnh giác rồi mới tấn công!
Đúng là lòng tham không đáy!
Chút mánh khóe vặt này mà cũng dám khoe khoang trước mặt cô?
Khi vẫn còn là chiến sĩ gen, Khương Bồng Cơ thường xuyên nhận được nhiệm vụ gián điệp nhiều mặt. Đừng nói trò trẻ con thế này, các loại thủ đoạn khác cô cũng đã thấy qua.
Cô cau mày dặn dò: “Nhớ phải xử lý thi thể hắn sạch sẽ, tránh tiếng xấu lan truyền.”
Chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm. Đại quân đi qua cửa ải, tiến vào khu vực Lạc Phượng Ổ.
Chọn xong nơi đóng quân rồi mới xây dựng doanh trại tạm thời.
Còn tộc Cao Việt đợi mãi mà không thấy sứ giả trở về, nghi ngờ hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau mấy ngày đứng ngồi không yên, Mạnh Trạm thúc giục khiến bọn họ không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.
Kế hoạch bắt chẹt Khương Bồng Cơ chỉ đành ngừng lại.
“Kỳ lạ thật. Tại sao mãi mà chẳng thấy trinh sát của tộc Cao Việt đâu? Chẳng lẽ bọn họ thực sự muốn nhường lại quận Thiên Nham?”
Theo như trinh sát báo lại thì tộc Cao Việt đóng quân ở Lạc Phượng Ổ, thế nhưng dọc đường đi lại không hề phát hiện tung tích quân trinh sát của địch.
Chuyện này quá vô lý.
“Tộc Cao Việt am hiểu điều khiển muông thú, trong tộc còn có bí thuật. Đây không phải chỉ là lời đồn đâu.” Mạnh Hồn ngẩng đầu nhìn trời. Trên cao vẳng lại tiếng chim hót, dường như có diều hâu vừa bay qua. “Ngươi không thấy hai ngày nay có rất nhiều chim ở gần doanh trại ư?”
Phong Chân hiểu ngay: “Chẳng lẽ...”
Mạnh Hồn gật đầu: “Chúng chính là trinh sát của tộc Cao Việt, cũng là tai mắt của bọn họ.”
Họ đang nói chuyện thì Vệ Từ đi vào với sắc mặt trắng bệch.
Khương Bồng Cơ đang suy nghĩ, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu nhìn, trong mắt bỗng hiện lên tia giận dữ.
“Tử Hiếu, tay của huynh bị sao vậy?”
Vệ Từ không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy. Anh cười khổ kéo tay áo lên, để lộ lớp vải băng bó màu trắng.
“Sơ ý bị rắn Ô Sáo cắn một phát, may mà không có độc.”
Bị rắn cắn?
Thời đại viễn cổ không giống thế giới của người xem livestream, có rất nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến.
Đại quân đóng quân ở ngoài trời nên thường xuyên có binh lính vô ý bị thương bởi rắn độc và mãnh thú.
Nghe Vệ Từ nói như vậy, Phong Cẩn bèn hỏi: “Tử Hiếu cũng bị cắn sao?”
“Cũng?”
Phong Cẩn nói: “Hai ngày nay, chỗ Cẩn thường nhận được tin tức có binh lính bị rắn rết cắn, ở doanh trại thương binh đã có hơn trăm người.”
Tuy phần lớn là rắn không độc nhưng trong đó cũng có lẫn vài con có độc cực kỳ mạnh.
Không chỉ vậy, trinh sát được phái ra ngoài cũng nói gần đây họ gặp phải không ít rắn rết.
Mọi người bất giác thấy căng thẳng. Mạnh Hồn và Mạnh Hằng nghĩ đến tộc Cao Việt đầu tiên.
Do xuất thân từ Mạnh thị Thương Châu nên bọn họ rất rõ, bản lĩnh điều khiển muông thú của tộc Cao Việt lợi hại hơn rất nhiều so với những gì được ghi chép.
“Là tộc Cao Việt làm?”
Những thứ như rắn rết không hiếm thấy ở quân doanh nên ngay từ đầu chẳng có ai hoài nghi.
Thế nhưng ai bảo người bị cắn lần này lại là Vệ Từ?
Nếu không phải là loại rắn không độc như Ô Sáo, mà là loại rắn độc như Trúc Diệp Thanh...
Sắc mặt Khương Bồng Cơ thêm phần nghiêm trọng.
Điều khiển muông thú?
Tộc Cao Việt?
Ha ha.