*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu vậy, điều lo lắng cuối cùng cũng tan thành mây khói rồi.
Đúng như lời Khương Bồng Cơ vừa nói, mãnh thú trước đó không lâu vẫn chém giết đỏ mắt, lúc này đã trở nên ngoan ngoãn rồi.
Hoặc nằm úp sấp hoặc đứng hoặc hợp lại thành một bầy, có vài con thì ve vẩy cái đuôi, có con thì ngồi hà hơi, không nhìn ra một chút uy hiếp nào cả.
Dù vậy, khán giả xem livestream cũng không dám buông lỏng cảnh giác, lại càng không cảm thấy bọn chúng đáng yêu nữa. Nhìn xem thi thể khuyết thiếu của tộc Cao Việt vẫn còn hơi ấm kìa… Có tộc Cao Việt dẫn đầu kiểm chứng… Khán giả càng có nhận thức và sợ hãi với những loài dã3thú này hơn.
Trừ tộc Cao Việt ra, trước mắt chỉ có Khương Bồng Cơ có thể khống chế đội quân bách thú một cách nhẹ nhàng như vậy. Mỡ dâng tới miệng rồi, cô không ăn mà còn ném đi?
Đừng tưởng đội quân bách thú dễ đối phó, đó là bởi vì bọn chúng chạm phải “thiên địch” Khương Bồng Cơ mà thôi.
Nếu không phải Khương Bồng Cơ mà là người khác, quân đoàn bách thú có lẽ đã treo người lên đánh đến mức mẹ cũng không nhận ra theo sự chỉ huy của tộc Cao Việt rồi.
“Chủ công, làm như vậy… có phải quá lãng phí không?” Mạnh Hồn chần chừ hỏi dò một câu.
Thả hết đám mãnh thú tộc Cao Việt huấn luyện nhiều năm về2rừng, hạ bút hào phóng như vậy, hình như có hơi “phá của”.
Biết được năng lực chiến đấu của đám mãnh thú, Mạnh Hồn đúng là thấy mà thèm.
Khương Bồng Cơ tức giận trợn trừng mắt, hỏi một câu khiến người khác nghẹn họng không trả lời được: “Chưa nói tới mấy con voi đó, chỉ tính sài lang hổ báo, ngươi có tưởng tượng được bọn chúng một ngày cần ăn bao nhiêu gà vịt cá ngan không? Nếu như ngươi nuôi được thì cứ giữ lại đi…”
Tộc Cao Việt nuôi được là bởi vì bọn họ mấy đời đều ở một nơi cố định, nuôi được một lượng lớn gia cầm.
Nếu phần dự trù không đủ, Mạnh thị còn bỏ tiền túi ra để lấp phần thiếu hụt2cho tộc Cao Việt.
Khương Bồng Cơ hằng năm đánh trận, căn bản không có nhà, tính lưu động của quân doanh quá lớn.
“Chủ công dự định xử lý bọn chúng thế nào đây?”
Phong Chân nhìn đám mãnh thú, đáy mắt lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt. Nếu bọn họ có thể sử dụng đội quân bách thú của tộc Cao Việt thì đây chính là sự trợ giúp to lớn!
Khương Bồng Cơ lặng im suy nghĩ trong chốc lát, nói một cách thản nhiên: “Phân loại bọn chúng ra, mỗi loài đều phóng sinh hết đi.”
Phóng sinh sao?
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, không chỉ đám người Phong Chân kinh ngạc mà cả khán giả kênh livestream cũng ngây người.
Khương Bồng Cơ tức giận9trợn trừng mắt, hỏi một câu khiến người khác nghẹn họng không trả lời được: “Chưa nói tới mấy con voi đó, chỉ tính sài lang hổ báo, ngươi có tưởng tượng được bọn chúng một ngày cần ăn bao nhiêu gà vịt cá ngan không? Nếu như ngươi nuôi được thì cứ giữ lại đi…”
Tộc Cao Việt nuôi được là bởi vì bọn họ mấy đời đều ở một nơi cố định, nuôi được một lượng lớn gia cầm.
Nếu phần dự trù không đủ, Mạnh thị còn bỏ tiền túi ra để lấp phần thiếu hụt cho tộc Cao Việt.
Khương Bồng Cơ hằng năm đánh trận, căn bản không có nhà, tính lưu động của quân doanh quá lớn.
Nếu muốn nuôi quân đoàn bách thú thì thức ăn cần dùng4cho lũ mãnh thú đó hằng ngày chắc chắn phải điều đến từ chỗ khác.
Điều này có khả thi không?
Khương Bồng Cơ dốc sức thúc đẩy đồn điền, lúc này mới xem như giải quyết được vấn đề thiếu lương thực trong chiến tranh.
Tuy rằng quân lương cũng coi như dư dả, nhưng cũng chỉ đủ cho vài chục nghìn quân ăn no. Đa số đều ăn chay, mười ngày nửa tháng mới có thể uống vài bữa canh thịt. Con người sống gian khổ như vậy, bọn họ sao có thể chia gà vịt cá ngan cho lũ dã thú này để chúng duy trì lực chiến đấu chứ?
Một vấn đề vô cùng đơn giản như vậy lại trực tiếp làm khó mọi người.
Mạnh Hồn thoáng suy nghĩ, ông liền biết ý định của bản thân không thể thực hiện được rồi.
Nuôi?
Bọn họ chắc chắn nuôi không nổi!
Thả?
Mạnh Hồn cảm thấy thật đau lòng, chi bằng bắt toàn bộ bọn chúng lại, lột da lông ra còn có thể làm áo ấm, vẫn tốt hơn là tay không quay về.
Da lông toàn vẹn của mãnh thú cũng là tài sản rất quý giá.
“Chủ công, thả rồng về biển, thả hổ về rừng, nhất định sẽ để lại hậu họa về sau. Khó đảm bảo sau này sẽ không có dân chúng bình thường bị bọn chúng làm cho bị thương…”
Khương Bồng Cơ nhìn ra ý định của Mạnh Hồn, cô cũng không có ý trách móc.
Con người thời viễn cổ cũng không có ý thức bảo vệ động vật.
Bởi vì con người cho rằng mãnh thú là kẻ địch tranh giành không gian sinh tồn của bọn họ.
Hầu hết mọi nơi đều đã từng xảy ra chuyện dã thú giết người, người bình thường gặp phải mãnh thú căn bản không có năng lực phản kháng.
Thả đám dã thú này về núi rừng đúng là sẽ để lại một mối tai họa ngầm cho dân chúng.
“Ta đã ra lệnh cho bọn chúng, để bọn chúng tránh xa người sống, đi tới nơi thâm sơn cùng cốc không có dấu vết của con người.” Khương Bồng Cơ hiểu rõ nhưng cô không muốn làm như vậy. “Bọn chúng vốn dĩ là thuộc về núi rừng, nếu không phải bị tộc Cao Việt bắt giữ giam cầm thì bọn chúng cũng được tự do…”
Phần lớn mãnh thú là do người bản địa bắt được, có một số bị đưa tới từ những nơi xa khác. Khương Bồng Cơ quyết định sẽ thả phần lớn về rừng rậm, hạ lệnh cho bọn chúng. Số khác giữ lại ở lãnh địa của tộc Cao Việt nuôi, tìm cho bọn chúng một môi trường sinh tồn thích hợp.
Tinh nhuệ của tốc Cao Việt đều đã bị tiêu diệt, phòng thủ của Lạc Phượng Ổ chỉ còn là thùng rỗng kêu to, sao có thể chống lại đại quân như lang như hổ của Khương Bồng Cơ?
Đại quân dùng tốc độ nhanh nhất, hát vang khúc ca tiến lên.
Lấy Lạc Phượng Ổ làm điểm dừng chân, bọc đánh vòng quanh, chiếm đoạt hai huyện còn lại của quận Thiên Nham.
Cô bên này thế như chẻ trẻ, tộc Cao Việt được Mạnh Trạm đặt kỳ vọng căn bản không cách nào ngăn được bước chân của cô.
Tiếp nối thất bại nơi chiến tuyến, từng bức mật báo khẩn cấp được đưa tới quận Mạnh…
Tình hình chiến sự càng ngày càng ác liệt, lòng người khắp quận Mạnh hoang mang, Mạnh Trạm cũng nhiều đêm chưa ngủ.
“Phế vật…”
Mạnh Trạm hoàn toàn không nghĩ tới tộc Cao Việt lại không chịu được một đòn. Đây nào phải đánh trận, rõ ràng là đưa đầu cho giặc.
Mặc dù nói Mạnh Trạm chỉ là lợi dụng tộc Cao Việt nhưng từ trước đến nay, ông ta chưa từng nghĩ tới tộc Cao Việt lại thua thảm hại tới như vậy.
“Mạnh thị nuôi bọn họ gần ba trăm năm, kết quả lại chỉ là cái gối thêu hoa, chỉ có thể nhìn mà không thể dùng!”
Mạnh Trạm chán nản, gân xanh nổi đầy trên trán.
Ông ta đấm xuống bàn, mặt bàn phát ra âm thanh nặng nề.
Qua một hồi, ông ta hít sâu điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi: “Có tin tức truyền từ ải Trạm Giang và ải Úc Môn về chưa?”
Thuộc hạ nói: “Vẫn chưa truyền về, có điều nếu tính toán thời gian thì chắc cũng sắp tới rồi.”
Nghe được lời này, sắc mặt của Mạnh Trạm mới hòa hoãn một chút, trong lòng lại thầm chửi rủa Liễu Xa và Khương Bồng Cơ.
Liễu Xa đang sống cuộc sống của ông lớn nghỉ hưu, nhàn nhã tự tại.
Còn Khương Bồng Cơ thì đang tìm hai hệ thống con tính sổ.
Ngày đó, Khương Bồng Cơ khống chế mãnh thú của tộc Cao Việt, để bọn họ tự giết lẫn nhau, nhưng không ngờ hai hệ thống con lại nhân cơ hội gây chuyện.
Não vực tinh thần là điểm mạnh nhất cũng là điểm yếu nhất của loài người.
Khương Bồng Cơ ỷ vào tinh thần lực mạnh mẽ để giam giữ hai hệ thống con ở đây, cũng đã được mấy năm.
Trong thời gian này, hai hệ thống con coi như an phận.
Nếu không phải vì não vực tinh thần có hai con kén ánh sáng thì cô cũng sắp quên mất sự tồn tại của bọn chúng.
Vì để khống chế mãnh thú của tộc Cao Việt, Khương Bồng Cơ đã điều động một phần tinh thần lực, điều này tạo thành một loại ảo giác cho hai hệ thống con… Tinh thần lực của cô đang yếu ớt, đây là cơ hội tốt để vượt ngục… Hai hệ thống con lên kế hoạch một hồi, dự định hợp lực làm một cơn sóng gió.
Chỉ cần phá được nhà giam tinh thần giam cầm bọn chúng thì não vực của Khương Bồng Cơ sẽ bị tổn thương nặng.
Đến lúc đó, bọn chúng không chỉ có thể ung dung ngoài vòng kìm kẹp, sau đó tìm hai ký chủ khác để ký sinh, còn có thể giúp hệ thống chủ làm Khương Bồng Cơ bị thương nặng.
Lĩnh vực tinh thần bị thương nếu không có phương pháp đặc biệt trị liệu thì việc hồi phục sẽ vô cùng chậm chạp.
Chỉ cần cảnh giới tinh thần của hệ thống chủ cao hơn Khương Bồng Cơ thì cán cân thắng lợi sẽ nghiêng về bọn chúng rồi.
Nhưng lại không ngờ rằng, Khương Bồng Cơ còn xảo quyệt hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn chúng.
Cho dù gặp tình hình như vậy, cô cũng không buông lỏng việc giám sát hệ thống.