*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Về Từ thực sự không hiểu được cái gì gọi là “càng ngày càng thú vị”.
Khương Bồng Cơ cũng không có ý giải thích thêm. Cô lấy chiếc hộp gỗ đặt lên bàn, ánh mắt mang vài phần nghiêm nghị.
Cô đang định mở nắp ra, Vệ Từ bỗng vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Chủ công, không thể được. Vật này chưa rõ nguồn gốc ra sao, nếu bên trong có độc…”
Vệ Từ đặt cái cục thịt tròn tròn đen trắng lên đầu gối. Nó khẽ kêu lên hai tiếng tỏ ý không bằng lòng.
Khương Bồng Cơ nghe được động tĩnh, liếc nhìn đúng lúc nó cũng đang nhìn cô. Đôi mắt long lanh giống như hai trái nho đen sáng ngời, sạch đến nỗi có thể3phản chiếu bóng của người nhìn vào. Cô nhân lúc Vệ Từ đang tập trung mở khóa, lén lút thò tay kéo cái cục thịt tròn đó lại.
Lông trên người nó mới mọc không được bao lâu, giống như bông gòn vậy, sờ vào rất mềm mịn.
Khương Bồng Cơ không nhịn được sờ từ cái cổ trắng của nó, mò đến vai, lại trượt đến cái mông thịt đầy đặn rồi dùng tay nhéo nhéo.
Cục thịt tròn kia phát hiện mình đã bị đổi chỗ lại còn bị người khác trêu ghẹo, gắng sức quay đầu ngơ ngác nhìn Khương Bồng Cơ.
Tay phải của anh đang ôm cục thịt tròn tròn đen trắng cứ ríu rít kia, còn tay trái thì ngăn cản hành động “mạo hiểm2tìm chết” của Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ đáp: “Chỉ cần dựa vào bản lĩnh của kẻ vừa rồi, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho ta thì chẳng cần phải dùng tới vật được đặt bên trong.”
Cơ thể này của Liễu Hi giống như một con gà yếu ớt. Nếu là cô của lúc trước, ngược lại còn có thể nắm chắc phần thắng trong tay.
Vệ Từ không thể thay đổi được ý định của Khương Bồng Cơ. Anh chỉ có thể hồi hộp nhìn theo từng động tác của cô.
Nếu có bất trắc sẽ kịp thời nhào tới.
“Mở không được, khóa của chiếc hộp này có vấn đề…”
Khương Bồng Cơ thử một lúc thì phát hiện, mặt trên của chiếc hộp có thêm cái2khóa khác. Hình dạng của nó vô cùng đặc biệt, làm cách nào cũng không thể tìm thấy lỗ khóa.
“Ổ khóa này… Có lẽ là dùng thuật Độn Giáp, cách đó của chủ công không thể mở được đâu.”
Vệ Từ tiến lại gần nhìn kĩ, nhanh chóng phát hiện mánh khóe trong đó. Anh chủ động nói: “Chủ công không ngại thì để Từ thử một lần, biết đâu có thể mở được…”
Khương Bồng Cơ khẽ nhướn mày, chủ động nhích ra khỏi chỗ ngồi để Vệ Từ dễ dàng mở khóa.
Khương Bồng Cơ nghe được động tĩnh, liếc nhìn đúng lúc nó cũng đang nhìn cô. Đôi mắt long lanh giống như hai trái nho đen sáng ngời, sạch đến nỗi có thể phản chiếu bóng của9người nhìn vào. Cô nhân lúc Vệ Từ đang tập trung mở khóa, lén lút thò tay kéo cái cục thịt tròn đó lại.
Lông trên người nó mới mọc không được bao lâu, giống như bông gòn vậy, sờ vào rất mềm mịn.
Khương Bồng Cơ không nhịn được sờ từ cái cổ trắng của nó, mò đến vai, lại trượt đến cái mông thịt đầy đặn rồi dùng tay nhéo nhéo.
Cục thịt tròn kia phát hiện mình đã bị đổi chỗ lại còn bị người khác trêu ghẹo, gắng sức quay đầu ngơ ngác nhìn Khương Bồng Cơ.
Ngón tay của Vệ Từ rất linh hoạt, vừa mở khóa vừa thán phục.
“Người làm ra loại ổ khóa này nhất định là một người am hiểu cơ quan thuật.”
Nếu không4có trình độ cơ quan thuật vững vàng thì căn bản không thể mở cái khóa này ra được. Thật sự không biết là ai tạo ra.
Vệ Từ thao tác trong khoảng một nén hương. Biểu cảm trên mặt Khương Bồng Cơ dần trở nên mất bình tĩnh.
Cảm xúc này cũng không phải dành cho Vệ Từ…
“Có lòng tặng đồ cho người ta nhưng lại cố tình làm khó dễ. Thật không biết là ý tốt hay là ác ý nữa.” Khương Bồng Cơ nói với giọng mỉa mai, chân mày nhíu lại tạo thành mấy vết nhăn ở giữa ấn đường. “Nếu Tử Hiếu cảm thấy gỡ quá rắc rối thì tốt nhất lấy cái chùy đập nó ra, đỡ tốn nhiều công sức.
“Chủ công nôn nóng sao?” Vệ Từ nở nụ cười hiền hậu, không mở được bèn lấy rìu đập ra, tính tình cô chẳng thay đổi chút nào, vẫn bạo lực như thế, anh nói: “Có thể dùng loại khóa tinh xảo thế này thì vật trong hộp nhất định không tầm thường. Chủ công hãy kiên nhẫn thêm chút nữa.”
Anh đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, loay hoay mãi cuối cùng cũng mở được khóa.
Chỉ thấy ngón tay anh nhấn vào cái gì đó, sau tiếng kêu lộp cộp vang lên thì nắp hộp tự động bật ra, hé lộ đồ vật bên trong.
“Đây, đây chẳng phải…”
Vệ Từ thấy rõ đồ vật trong chiếc hộp thì kinh ngạc đến mức suýt nữa cắn phải lưỡi.
Khương Bồng Cơ nghe vậy ngẩng đầu nhìn. Cô đặt cục thịt tròn lên đầu gối rồi với tay lấy vật đang nằm yên bên trong hộp ra.
Đó là một thanh đao.
Thân đao hẹp dài, bóng loáng như tuyết trắng, bên trên được bao phủ bởi hoa văn đám mây nhàn nhạt, khi không khiến người ta cảm nhận được loại khí chất cao quý mà sắc bén.
Cán của thanh đao này rất dài, hai đầu rộng nhưng ở giữa lại hẹp. Cho dù người dùng đao nắm cả hai tay cũng không cảm thấy chật chội.
Tính cả phần lưỡi đao và chuôi đao thì toàn bộ chiều dài là ba thước ba tấc*. Chiều dài của thanh đao dài hơn một chút so với loại đao thông thường.
* 1 tấc = 3,3 cm, 1 thước = 0,33 m, ba thước ba tấc bằng 1,1 m.
“Huynh biết cây đao này?” Khương Bồng Cơ không bỏ lỡ sự kinh ngạc của Vệ Từ, anh nhất định đã nhìn thấy từ trước, hơn nữa còn rất am hiểu về nó.
Vệ Từ định thần lại, đồng thời cân nhắc nên mở lời thế nào, anh nói: “Thanh đao này… Đã từng là của bệ hạ và cùng ngài đánh Nam dẹp Bắc hơn mười năm. Đao nhuốm máu người nhiều vô kể, thậm chí ngài còn dùng nó để giết không ít tướng địch, phản thần … Từ lúc Từ tháp tùng bệ hạ đã thấy thanh đao này lúc nào cũng ở bên cạnh ngài. Rồi về sau, vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám của Trường Sinh, ngài coi nó là tín vật của thái tử tặng cho Trường Sinh…”
Đây là lần đầu tiên Vệ Từ thẳng thắn nói chuyện “Bệ hạ” trước mặt Khương Bồng Cơ.
“Trường Sinh? Quả nhiên…” Khương Bồng Cơ như nghĩ thông gì đó, cô nở nụ cười nhạt: “Chả trách huynh lại thích đứa trẻ nhà Phong Cẩn đến vậy. Nếu ta đoán không lầm thì Phúc Thọ cũng là con của chúng ta sau này? Có điều cái tên này đã được đặt rồi, bây giờ không sử dụng được nữa.”
Vẻ mặt Vệ Từ có chút xấu hổ. Đây đâu phải là trọng điểm cơ chứ!
“Huynh nói thanh đao này… trước đây đã từng xuất hiện?”
Khương Bồng Cơ không nhân cơ hội thừa thắng xông lên mà quay về trọng tâm câu chuyện. Điều này khiến Vệ Từ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như cô còn tiếp tục hỏi tới cùng thì Vệ Từ cảm thấy mình không giữ được cái miệng này.
“Ừm, có điều bệ hạ không bao giờ nói về lai lịch của thanh đao này. Người ngoài còn cho rằng bệ hạ đoạt được từ tay kẻ địch nhưng Từ nghĩ không phải vậy.”
Nhiều điều bí ẩn của kiếp trước vẫn chưa có lời giải. Không ngờ rằng đến kiếp này lại có cơ hội chứng kiến “đáp án”.
Bội đao đi theo bệ hạ không phải một chiến lợi phẩm càng không phải vật báu trời cho, mà chỉ là một vật được người bí ẩn biếu tặng.
“Đương nhiên không phải… Kỹ thuật tinh luyện bây giờ khổng thể tạo ra chất liệu của thanh đao này.” Khương Bồng Cơ lạnh nhạt nói. Bởi vì Vệ Từ và cô có chung một bí mật nên cô không sợ Vệ Từ không hiểu hoặc làm anh sợ, cô nói: “Huynh biết không? Thanh đao này… nếu ở kiếp trước của ta, nó cũng là vật vô cùng hiếm có. Duy chỉ có một người trong hàng nghìn tỷ người mới có được.”
Vệ Từ kinh ngạc mở to mắt.
Trong cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên Vệ Từ nghe chủ công chủ động nói về chuyện quá khứ của cô.
“Kiếp trước… của chủ công?”
“Đó là một thế giới rất tốt đẹp nhưng cũng vô cùng tàn khốc.”
Vệ Từ tự mình trải qua cái chết rồi trùng sinh. Vì vậy, khả năng thích ứng với những chuyện kỳ quái thế này khá cao. Bởi trong lòng anh đã có suy đoán, nên lúc này nghe Khương Bồng Cơ chủ động thừa nhận anh cũng không cảm thấy quá kinh ngạc. Trái lại, anh còn cảm thấy tò mò, thế giới đó rốt cuộc như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra được một người như Khương Bồng Cơ.
Sinh ra nên đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống vạn vật chúng sinh, cho dù một chút oan ức nào đối với cô cũng là điều sỉ nhục.
“Có điều, tất cả đã là quá khứ nên không nhắc đến cũng được.” Khương Bồng Cơ chẳng kiêng nể gì nói: “Tờ giấy này, thanh đao này có lai lịch rất lớn.”
“Có lai lịch thế nào?”
Khương Bồng Cơ nói: “Nguyên liệu của loại giấy này được làm từ sợi thực vật, có điều, đây là kỹ thuật làm giấy lâu đời nhất. Như giấy Tuyên và giấy trúc hiện nay đều sử dụng những nguyên liệu nguyên sơ nhất. Muốn tạo ra một lượng giấy lớn, tất nhiên phải chặt rất nhiều cây cối. Phá rừng quá mức sẽ khiến môi trường càng ngày càng xấu đi. Ví như những khu rừng rậm rạp sẽ trở thành những vùng đất hoang. Ở thế giới kia của ta có luật cấm dùng cây cối để chế tạo giấy vì sẽ có nguy cơ ô nhiễm cao và chi phí lại quá lớn. Có điều, trong sinh hoạt mọi người luôn dùng đến những đồ vật làm bằng giấy. Đây là thứ không thể thay thế được, bởi vậy mới có loại giấy mô phỏng này.”
Nói cách khác, giấy mô phỏng này là vật phẩm chỉ ở thời đại của Khương Bồng Cơ mới có, thời đại này không thể xuất hiện được.