*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không biết chủ công cho gọi Hằng đến có việc gì?”
“Nói thế nào đi nữa thì huynh và Mạnh Trạm vẫn là cha con. Ta cũng không phải kẻ không biết đạo làm người, để huynh không cảm thấy tiếc nuối, ta gọi huynh tới nói vài câu với ông ta, cha con hai người hoàn toàn cắt đứt.” Khương Bồng Cơ nói: “Mạnh Trạm còn thiếu Mạnh Hiệu úy một món nợ, hy vọng huynh đừng để ý.”
Mạnh Hằng sững sờ, một lúc sau mới hồi hồn lại.
Ý của Khương Bồng Cơ không phải là bảo anh ta đích thân tiễn Mạnh Trạm lên đường mà chỉ để anh ta nói vài lời với ông ta, tránh sau này anh ta cảm thấy hối tiếc?
Anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nói rõ tâm trạng thế nào.
“Đa tạ chủ công.” Mạnh Hằng nói.
Vợ3con Mạnh Hồn chết thảm, hung thủ trực tiếp là Mạnh Lượng nhưng Mạnh Trạm cũng là đồng lõa. Mạnh Hằng không có tư cách ngăn cản hay oán thán.
Khương Bồng Cơ đứng dậy bước tới bên cạnh cửa nhà lao, quay đầu nói nhỏ.
“Cảm xúc của ông ta không ổn định lắm, Hằng biểu ca đừng đứng gần ông ta quá.”
Dứt lời, Khương Bồng Cơ nhường lại không gian cho hai người, chỉ là cũng không dám đứng cách quá xa.
Khoảng cách này vừa không khiến Mạnh Hằng nảy sinh cảm giác bị giám sát vừa không để tình huống vượt khỏi sự khống chế của cô.
Nhìn thấy Khương Bồng Cơ rời đi, lông mày Mạnh Hằng khẽ giãn ra, khóe mắt trông thấy Nhiếp Tuân đứng bên cạnh, trong lòng anh ta hơi ngờ vực.
Nhiếp Tuân đứng ở đây làm gì?
Bởi vì thời gian cấp2bách nên anh ta cũng không suy nghĩ sâu.
“Phụ… Mạnh gia chủ…”
Mạnh Hằng ngồi xuống, khẽ cắn đầu lưỡi, ép buộc bản thân không được thốt ra danh xưng kia.
Anh ta đã bị gạch tên khỏi gia phả, còn cắt đứt quan hệ cha con với Mạnh Trạm, bây giờ gọi ông ta là phụ thân, Mạnh Trạm chắc chắn sẽ không nhận.
Mạnh Trạm chìm đắm trong thế giới của bản thân, tâm trạng gần như đã sụp đổ.
Đột nhiên nghe thấy người bên ngoài gọi mình, tinh thần ông ta tỉnh táo hơn vài phần, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Hằng…
Mạnh Hằng ngồi xuống, khẽ cắn đầu lưỡi, ép buộc bản thân không được thốt ra danh xưng kia.
Anh ta đã bị gạch tên khỏi gia phả, còn cắt đứt quan hệ cha con với Mạnh Trạm, bây giờ gọi ông2ta là phụ thân, Mạnh Trạm chắc chắn sẽ không nhận.
Mạnh Trạm chìm đắm trong thế giới của bản thân, tâm trạng gần như đã sụp đổ.
Đột nhiên nghe thấy người bên ngoài gọi mình, tinh thần ông ta tỉnh táo hơn vài phần, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Hằng…
Mạnh Trạm phải chịu kích thích quá lớn, ông ta không thể nào khống chế cảm xúc của bản thân, sắc mặt dữ tợn bổ nhào về phía trước. Nửa người trên lướt qua chiếc bàn thấp kia.
“Mạnh Sĩ Cửu…” Sắc mặt Mạnh Trạm trở nên dữ tợn, tận lực rít gọi tên Mạnh Hằng, hai cánh tay gầy gò giống như cành cây nắm lấy ống tay áo của Mạnh Hằng: “Vì sao ngươi còn sống… Tại sao người chết lại là Lượng Nhi… đứa con hoang nhà ngươi làm sao có thể9là con trai của lão phu…”
Mạnh Hằng bị dọa đến đờ đẫn, muốn giãy giụa nhưng tiếng thét của Mạnh Trạm khiến anh ta như bị đẩy vào hầm băng, dường như âm thanh bốn phía đều đã đi xa.
Cái gì gọi là “con hoang”?
Mạnh Hằng không giãy giụa, ngược lại tạo cơ hội cho Mạnh Trạm bước thêm một bước.
Ông ta không tin lời của Khương Bồng Cơ, đó chắc chắn là ảo cảnh do yêu thuật cô tạo ra để bịa đặt mà thôi. Tất cả chỉ vì muốn lừa gạt ông ta.
Ông ta không thể sai nhiều năm như vậy!
Mạnh Hằng chính là con hoang của Cổ Trăn và người khác, nó căn bản không phải con trai của ông ta.
Mạnh Trạm đời này chỉ có một đứa con trai là Mạnh Lượng!
Đứa con trai duy nhất của ông ta bị Liễu Hi hại chết4rồi, đứa con hoang nuôi dưỡng hơn hai mươi năm còn dựa vào Liễu Hi, hoàn toàn không nhớ đến mối hận máu của Mạnh Lượng!
“Sao ngươi có thể là con trai của lão phu chứ…”
Mạnh Trạm nhìn có vẻ ốm yếu nhưng sức lực bộc phát ra lại vô cùng đáng sợ. Mạnh Hằng bất ngờ không kịp đề phòng bị ông ta bóp cổ, dù thế nào cũng không thể giãy giụa ra được. Nhiếp Tuân đứng bên cạnh bị lời nói của Mạnh Trạm làm cho kinh sợ, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì khuôn mặt của Mạnh Hằng đã chuyển sang màu tím xanh…
Nhiếp Tuân nhấc chân đá vào bả vai Mạnh Trạm không một chút do dự, ông ta bị đau liền nới lỏng hai tay.
Hai mắt Mạnh Hằng đầy nước mắt, vành mắt toàn là tơ máu, đáy mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Chẳng lẽ… Đây chính là nguyên nhân khiến Mạnh Trạm vứt bỏ anh ta nhiều năm qua hay sao?
Đám người hầu nói anh ta là đứa con hoang, không biết cha ruột là ai, hóa ra không phải tin đồn vô căn cứ?
Mạnh Trạm là người phản ứng lại trước tiên, rút bội kiếm đeo bên hông Mạnh Hằng ra, thân kiếm sáng như tuyết đâm về phía Mạnh Hằng.
Trong nháy mắt, đại não của Nhiếp Tuân cũng không kịp suy xét đã túm lấy Mạnh Hằng, hai người lăn đi tránh được một kiếm.
Lúc này Mạnh Trạm đã mất đi lý trí, nhìn thấy Mạnh Hằng tránh được một kiếm, ông ta liền theo sát đâm tới.
“Ông điên rồi…”
Nhiếp Tuân rút kiếm đỡ, bởi vì đánh giá thấp sức lực của Mạnh Trạm nên bội kiếm suýt nữa tuột khỏi tay.
“Giết… Giết đứa con hoang này… Tất cả đều là lừa gạt, nó rõ ràng là một đứa con hoang…”
Hai mắt Mạnh Trạm đỏ rực, khuôn mặt già nua méo mó điên cuồng.
Nhiếp Tuân ngăn cản ông ta giết Mạnh Hằng, ông ta cũng giết Nhiếp Tuân luôn một thể.
“Ngươi dám ngăn lão phu… Ngươi cũng đáng chết….”
Mạnh Trạm căn bản không thể khắc chế được cảm xúc trong lòng. Đủ các loại suy nghĩ rối rắm gần như khiến đầu óc ông ta nứt ra.
“Chết đi…”
Văn nhân thời viễn cổ đều học quân tử lục nghệ, Mạnh Trạm đương nhiên cũng học về kiếm thuật.
Lúc này, ông ta không màng tính mạng muốn giết chết Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng, từng chiêu thức đều nhằm vào tử huyệt, Nhiếp Tuân không cẩn thận bị chém một nhát vào cánh tay trái.
“Cẩn thận!”
Mạnh Hằng hồi thần, mắt thấy kiếm của Mạnh Trạm lao về phía lồng ngực Nhiếp Tuân, anh ta liều mạng trực tiếp bổ nhào tới ôm lấy hai chân Mạnh Trạm. Hành động của Mạnh Trạm bị ngăn cản nên kiếm trong tay đâm lệch, mũi kiếm xuyên qua bả vai của Nhiếp Tuân, kiếm của Nhiếp Tuân lại đâm vào lồng ngực đối phương.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, đến khi đám người Vệ Từ phát hiện ra sự cố, vội vàng chạy tới thì tất cả đều đã trễ.
“Loảng xoảng”, bội kiếm trong tay Mạnh Trạm rơi xuống đất.
Nhiếp Tuân vẫn giữ nguyên vẻ kinh ngạc khiếp sợ, buông chuôi kiếm dính đầy máu sền sệt ra.
Một kiếm này dù chưa trúng giữa tim nhưng cũng trúng chỗ hiểm.
Cho dù đại phu có đến kịp thì Mạnh Trạm cũng khó lòng thoát khỏi cái chết.
Cơn đau truyền từ ngực lấn át cơn đau của đại não, lý trí từ từ tập trung lại, khuôn mặt dữ tợn méo mó cũng dịu xuống.
“Sĩ Cửu…”
Mạnh Trạm nhịn đau thốt lên một câu, giọng nói mang theo sự bình thản.
Mạnh Hằng thừ người ra, đờ đẫn buông hai tay, đỡ lấy Mạnh Trạm đứng không vững.
Máu tươi chói mắt đập vào mắt anh ta, khiến tứ chi anh ta lạnh băng, hồn vía như bay mất.
Cánh môi tái nhợt run run, anh ta nói: “Mạnh, Mạnh gia chủ?”
Mạnh Trạm nghe thấy danh xưng này, trong lòng buồn bã.
Cơn đau ở ngực choán lấy tâm trí ông ta, ông ta cúi đầu, nhìn người thanh niên đâm kiếm vào thân thể mình.
Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo thanh tú, mắt ngọc mày ngài, mi tâm có một nốt ruồi son…
Khuôn mặt này?
Nốt ruồi son này?
Đột nhiên lời nói của Khương Bồng Cơ vang lên trong đầu ông ta…
“… Thứ dì đã sinh một đích thứ tử cho ông, là một bé trai trời sinh đã có nốt ruồi son giữa trán. Huynh ấy vốn là đích thứ tử của Mạnh phủ, nhưng ông lại bao che để gã thứ tử súc sinh kia hoán đổi thân phận. Huynh ấy còn chưa đầy tháng đã bị nhũ mẫu vùi sâu vào lòng đất lạnh lẽo…”