*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiếp thị muốn có một quận của Thương Châu để tiện bề sau này tranh giành quốc thổ Đông Khánh, tưởng tượng cũng giỏi đấy nhỉ?
Nếu để Nhiếp thị thực hiện được, cửa ngõ trọng yếu là ải Trạm Giang sẽ chẳng có tác dụng gì.
Nhiếp thị tiến có thể công, lui có thể thủ, có một người hàng xóm như vậy ai mà ngủ ngon được?
Khương Bồng Cơ “tham lam” nhất, chủ ý của cô là một mình chiếm lĩnh cả Thương Châu.
Bên của Hoàng Tung thì lạc quan hơn một chút, anh ta và Khương Bồng Cơ chia bánh ngọt, Nhiếp thị cút sang một bên.
Điểm chốt của Nhiếp thị thấp nhất, Nhiếp thị, Khương Bồng Cơ, Hoàng Tung, ba nhà cùng phân chia Thương Châu.
Xem cục diện này, dường như dã tâm của Khương Bồng Cơ lớn nhất. Nhưng thật ra thì không phải vậy, dã3tâm của Nhiếp thị mới là kín đáo và mãnh liệt nhất.
“Một Nhiếp thị đã không thể bỏ qua như thế, nếu cả Dịch thị Bắc Uyên vào cuộc, còn không đảo lộn trời đất sao?” Hoàng Tung uống canh giải rượu, gắng ép mình tỉnh táo lại một chút: “Kế sách trước mắt chính là cùng Lan Đình tiếp tục canh phòng hỗ trợ mới có thể ổn định thế trận, khiến cho Nhiếp thị không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Tuy nói anh ta và Khương Bồng Cơ là “anh em cây khế”, nhưng miễn cưỡng xem như là người trong nhà, Nhiếp thị mới là người ngoài.
Vệ Ưng cười tiến lên, chắp tay thi lễ chào hỏi Khương Bồng Cơ cùng những người khác, tựa như lời lẽ sắc bén vừa rồi đều là giả.
“Đại huynh!” Vệ Từ hoàn lễ, sắc mặt cũng bình tĩnh như vậy,2tựa như một đôi huynh đệ bình thường.
Khương Bồng Cơ âm thầm liếc hai người một cái rồi thản nhiên nói: “Hai huynh đệ nhiều năm không gặp, e là có nhiều chuyện muốn nói, ta cũng không tiện quấy rầy các huynh ôn lại chuyện cũ. Chỉ có một điều, thân thể và gân cốt của Tử Hiếu suy nhược, sợ là không thể thức đêm mệt nhọc, thời gian không còn nhiều lắm, nhớ phải đi nghỉ sớm.”
Dứt lời, Khương Bồng Cơ để lại không gian cho hai huynh đệ này, mang những người khác hồi phủ.
Vệ Ưng nhìn theo bóng lưng của Khương Bồng Cơ, nheo mắt lại suy nghĩ sâu xa, đáy mắt chứa vài phần dò xét.
So với việc để người ngoài chiếm lợi ích, đương nhiên người trong nhà cùng chia bánh ngọt vẫn tốt hơn.
Cục diện hiện nay là do Mạnh Trạm bày2ra trước khi lâm chung, vì không muốn thế lực bên ngoài nhúng tay vào, liên minh của Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ không thể phá bỏ được.
Thật không ngờ, bên Khương Bồng Cơ cũng đã có dự tính của chính mình.
“Tử Hiếu!”
Tiệc rượu tan rã, đám người Vệ Từ đi theo phía sau Khương Bồng Cơ chuẩn bị trở về phủ, còn chưa đi xa liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Đại huynh!” Vệ Từ hoàn lễ, sắc mặt cũng bình tĩnh như vậy, tựa như một đôi huynh đệ bình thường.
Khương Bồng Cơ âm thầm liếc hai người một cái rồi thản nhiên nói: “Hai huynh đệ nhiều năm không gặp, e là có nhiều chuyện muốn nói, ta cũng không tiện quấy rầy các huynh ôn lại chuyện cũ. Chỉ có một điều, thân thể và gân cốt của Tử Hiếu suy nhược, sợ là không9thể thức đêm mệt nhọc, thời gian không còn nhiều lắm, nhớ phải đi nghỉ sớm.”
Dứt lời, Khương Bồng Cơ để lại không gian cho hai huynh đệ này, mang những người khác hồi phủ.
Vệ Ưng nhìn theo bóng lưng của Khương Bồng Cơ, nheo mắt lại suy nghĩ sâu xa, đáy mắt chứa vài phần dò xét.
Hắn biết rõ chí hướng của ấu đệ nhà mình, Vệ Từ chọn Khương Bồng Cơ xuất sĩ, tất nhiên là ký thác hoài bão vào người này.
Thần Châu thống nhất, thiên hạ thái bình!
Người này có thể hoàn thành được kỳ vọng của Tử Hiếu không?
“Đã lâu không gặp, Tử Hiếu có thể tụ họp cùng vi huynh một chút được không? Hôm nay chỉ nói việc tư, không đàm luận việc công.”
Vệ Từ cười nói: “Đại huynh đã có lời mời, đệ sao dám trái lời? Xin mời!”
Vệ Từ và Vệ Ưng4sóng vai vừa đi vừa nói chuyện. Nội dung đều là những chuyện trải qua trong những năm tháng xa nhau và sự việc liên quan đến người thân trong gia đình.
Trước khi Vệ thị Lang Gia rời đi, Vệ Ưng đã thành hôn, đại tẩu lần lượt hạ sinh một trai một gái, bây giờ lại thêm hai trai một gái nữa.
Nói đến vấn đề này, Vệ Ưng không thể không quan tâm đến hôn nhân đại sự của ấu đệ.
Vệ Từ năm nay đã hai mươi bảy, không phải mới mười bảy tuổi!
Không cưới vợ, điều này vẫn có thể dùng lý do ngày sinh tháng đẻ xấu để ngụy biện qua loa, nhưng đến ngay cả một thiếp thất làm ấm giường cũng không có. Vệ Ưng không thể không hoài nghi, chẳng lẽ là chức năng cơ thể của ấu đệ đã xảy ra vấn đề? Thế nhưng Vệ Từ từ nhỏ đã có chủ kiến, người ta thích làm quý tộc độc thân, Vệ Ưng cũng không thể cứng rắn làm mai cho anh.
“Mọi việc trong nhà đều tốt nhưng nhiều năm chưa từng nhận được tin tức của đệ, phụ thân vô cùng nhớ nhung. Nếu rảnh rỗi, đệ hãy viết cho người phong thư!”
Vệ Từ có bát tự xui xẻo, thời điểm anh sinh ra đời, mẫu thân khó sinh rong huyết mà chết.
Vì vậy, Vệ phụ vô cùng xa cách với ấu tử này, nhiều năm qua chẳng quan tâm hỏi han, tình cảm cha con rất lạnh nhạt.
Không biết có phải do đã lớn tuổi hay không, thỉnh thoảng Vệ Ưng lại trông thấy phụ thân ở thư phòng xem bức tranh vẽ Vệ Từ lúc nhỏ, lời nói có vài phần hối hận.
Vệ Từ gật đầu: “Ừm!”
“Cháu trai lớn của đệ đã định hôn với trưởng nữ nhà Quang Thiện, đợi nhà gái cập kê sẽ thành hôn, đệ đã làm tiểu thúc, đừng để chúng ta chờ đợi lâu quá.” Vệ Ưng không thể không nhắc nhở, quý tộc độc thân cho dù tốt cũng không thể cả đời một mình như vậy: “Nếu đệ thật sự không thể, chi bằng chọn một đứa cháu làm con thừa tự?”
Dưới gối Vệ Ưng có ba trai hai gái, đứa bé nhất vẫn còn đang bi bô tập nói.
So với việc Vệ Từ chọn một đứa nhỏ trong bàng chi tông tộc, huyết thống xa cách, chẳng bằng chọn một đứa trong các cháu, có thể coi là con ruột mà dạy dỗ.
Vệ Từ: “...”
Cái gì gọi là “Đệ thật sự không thể”?
“Không thể” này là không thể gì?
Đối với Vệ Từ, Vệ Ưng vừa là huynh vừa là phụ, kiếp trước không biết bao nhiêu lần giới thiệu đối tượng cho anh.
Cuối cùng thấy không có cách nào, hắn còn muốn đem con trai nhỏ cho Vệ Từ làm con thừa tự, để tránh Vệ Từ về già không có người trông nom.
Vệ Từ lúc ấy cũng động lòng, chỉ là đại tẩu không chịu, bấy giờ mới thôi.
“Đại huynh có ý tốt, Từ ghi nhớ trong lòng, nhưng chuyện này sợ là đại tẩu không đồng ý. Đệ cũng không nên khiến đại tẩu và cháu trai cốt nhục chia lìa phải không?”
Một khi đứa nhỏ bị cho làm con thừa tự thì chỉ có thể gọi mẹ đẻ là đại bá mẫu, đâu có người mẹ nào đồng ý?
Vệ Ưng ngẩn ra, chỉ có thể hậm hực bỏ đi ý định trong đầu.
Vệ Từ khẽ dời trọng tâm câu chuyện, không nói đến chuyện nhận đứa nhỏ làm con thừa tự nữa: “Đại huynh bây giờ đang phò tá cho Nhiếp Lương?”
Vệ Ưng cười yếu ớt nói: “Đúng vậy, con người Quang Thiện không tệ.”
Nếu quan hệ không tốt thì Vệ Ưng cũng sẽ không kết thành thông gia với Nhiếp Lương.
Vệ Từ khẽ nhắm mắt, không nói tiếp.
Kiếp trước Vệ Từ biết Nhiếp Lương cũng nhờ mối quan hệ giữa anh với Vệ Ưng, có gặp nhau vài lần.
Năng lực của Nhiếp thị áp đảo những chư hầu khác của Trung Chiếu, công lao của người này không thể bỏ qua.
Chỉ là…
Sau cùng, kết cục của Nhiếp Lương cũng không được tốt.
Kiếp trước Nhiếp thị có thể nhanh chóng bành trướng thế lực, hơn phân nửa công lao đều dựa vào thiên tài Nhiếp Lương của Nhiếp thị, sau cùng hùng cứ một phương thì dựa vào Tôn Văn.
Tuy nói Nhiếp thị nhân tài đông đúc, nhưng bên trong gia tộc cũng không phải cùng chung một lòng, tranh đấu giữa các con nối dõi không phải là chuyện lạ.
Cùng với sự tăng cường thế lực của Nhiếp thị ở Trung Chiếu, con nối dõi tranh đấu càng ngày càng kịch liệt.
Nhiếp Lương không đến ba mươi lăm đã chết, chết bởi nội chiến trong gia tộc, con cái dưới gối đều chịu liên lụy.
Tính toán thời gian, Nhiếp Lương cũng sắp chết rồi sao?
Kiếp này, nếu như Nhiếp thị “chơi chết” Nhiếp Lương thì không biết có còn một “Tôn Văn có tài nhưng thành đạt muộn” ngăn cơn sóng dữ, giúp bọn họ vươn lên đỉnh cao hay không?
Trong lòng Vệ Từ hiện lên vô số suy nghĩ nhưng nét mặt lại không có một chút thay đổi nào.
Dù biết rõ cái chết của Nhiếp Lương sẽ khiến cho đại huynh Vệ Ưng sa sút tinh thần cả một đời, nhưng Vệ Từ cũng không có ý định nhắc nhở.
Nói chuyện một hồi, Vệ Từ nhìn ngoài trướng thấy sắc trời ảm đạm bèn chủ động nói lời cáo từ.
Vệ Ưng không cố ý giữ lại, đứng lên đưa tiễn.
Tiễn Vệ Từ rời đi, Vệ Ưng mới xoay người vào nhà.
“Nghe danh không bằng gặp mặt, ấu đệ của huynh đã có phong thái rồng phượng trong người.” Nhiếp Lương tiếc nuối nói: “Năm đó vì sao hắn phải ở lại Lang Gia?”
Thực lực Trung Chiếu mạnh nhất, nếu so sánh với nhau thì Đông Khánh yếu hơn một bậc.
Nếu như muốn cầu học, rõ ràng là Trung Chiếu càng tốt hơn.
Vệ Ưng nói: “Không biết, hắn cũng không nói rõ nguyên nhân.”
Gió đêm thổi qua, Nhiếp Lương nhịn không được nâng tay áo hắt hơi một cái, viền mắt ngấn nước.
Vệ Ưng nhíu mày: “Huynh bị phong hàn sắp một tháng rồi mà còn chưa khỏi sao?”