Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1098

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điển Dần nhanh nhảu nói: “Quân sư đã bận rộn mấy ngày liên tiếp, gần như không có thời gian uống thuốc nghỉ ngơi, bị phong hàn sắp một tháng rồi.”

Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Đi mời quân y chữa trị cẩn thận cho Tĩnh Dung, tuy bệnh nhẹ nhưng không thể coi thường.”

Dương Tư không thể nào từ chối ý tốt này, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nhiếp Lương bị người ta đầu độc nên mới “phong hàn không khỏi” lâu như vậy, Dương Tư đơn giản là bởi vì không được nghỉ ngơi cho khỏe, nên mới kéo dài hơn một tháng.

“Sớm biết như vậy, Tư cũng không cần phải ngày đêm đi nhanh, gầy cả người.”

Dưỡng bệnh không tốt liền không có cảm giác3thèm ăn, sau trận này Dương Tư gầy đi mấy cân.

Vệ Từ dùng ánh mắt hoài nghi liếc gã một cái...

Gầy chỗ nào?

Đang nói chuyện, Khương Bồng Cơ gọi hai người vào trướng.

“Binh lực của Bá Cao ở Kham Châu, Tĩnh Dung đã thu xếp ổn thỏa chưa?”

Khương Bồng Cơ vẫn muốn tóm gọn Thương Châu, trước mắt thì ý nghĩa chiến lược của Kham Châu cũng không lớn với cô.

Dương Tư lên tinh thần, bước ra khỏi hàng nói: “Tuân theo mệnh lệnh của chủ công, đã sắp xếp tù binh thích đáng đâu vào đó.”

“Người ta có câu ‘một việc không nhờ hai người’, chuyện trao đổi hai quận Thương Châu và Kham Châu cứ do Tĩnh Dung phụ trách đi. Có ai có ý kiến gì không?”

Dương2Tư trước mắt vẫn còn là bệnh nhân âm thầm cười toét miệng...

Vệ Từ âm thầm nhìn toa thuốc quân y kê, đích xác là bốc thuốc đúng bệnh, lúc này mới yên tâm cho người đem thuốc đi nấu.

“Tử Hiếu, huynh có biết vì sao sứ đoàn Nhiếp thị lại đột nhiên rời đi không?”

Lợi ích gì cũng không chiếm được, Nhiếp thị chịu nhả miếng mồi ngon này sao?

Vệ Từ giải thích ngắn gọn cho Dương Tư về tình hình gần đây, để đối phương trong lòng nắm rõ.

Dương Tư nghe xong thì tặc lưỡi chép miệng.

Khương Bồng Cơ vẫn muốn tóm gọn Thương Châu, trước mắt thì ý nghĩa chiến lược của Kham Châu cũng không lớn với cô.

Dương Tư lên tinh thần, bước ra khỏi hàng2nói: “Tuân theo mệnh lệnh của chủ công, đã sắp xếp tù binh thích đáng đâu vào đó.”

“Người ta có câu ‘một việc không nhờ hai người’, chuyện trao đổi hai quận Thương Châu và Kham Châu cứ do Tĩnh Dung phụ trách đi. Có ai có ý kiến gì không?”

Dương Tư trước mắt vẫn còn là bệnh nhân âm thầm cười toét miệng...

Gã cũng không dám có ý kiến nha.

[Cầu Vồng Điềm Tâm]: Ai yo... Lâu rồi không gặp, Tiểu Tư Tư!!!

[Mũi Tên Bạc Hà Xanh Biếc]: Cổ vũ hết mình cho Tiểu Dung Dung! Chỉ trách Streamer lòng dạ sắt đá, mấy năm trời không để gã ra sân!

Nhớ năm đó, khi Dương Tư lần đầu ra sân, hoa hồng vô số, fansize khổng lồ. Từ lúc Khương Bồng9Cơ phái Dương Tư đi quận Hứa, livestream mấy năm nay căn bản không thấy bóng dáng gã. Không ít người hâm mộ vứt bỏ “tình cũ”, dựa vào lồng ngực “tình yêu mới”.

Những người còn hâm mộ Dương Tư, hơn phân nửa đều là fan cuồng có thể chết vì gã.

[Bạch Khởi]: Hừ, Streamer thật đúng là mất trí, Tiểu Dung Dung còn là bệnh nhân đấy, cô có thể thương gã một chút không?

[Chồng Ta Là Hứa Liêu Liêu]: Nếu Streamer thương gã, Dương Tư có khi nào bị dọa sợ đến tim gan cũng nứt ra không?

[Yêu Tinh Và Rô-bốt]: Quỳ xin Streamer đừng đày Tiểu Dung Dung đến nơi chim không thèm ị nữa, giữ ở bên cạnh tốt biết bao.

Các khán giả đang cổ vũ điên4cuồng, Dương Tư tội nghiệp trong cuộc lại không hay biết gì.

“Rõ, nhất định không phụ sự kỳ vọng lớn của chủ công.”

Dương Tư chắp tay cúi đầu một cái, nhận mệnh lệnh.

“Đúng rồi, tình hình huynh đệ Hứa thị ở quận Chiết thế nào rồi?”

Dầu gì cũng là đối thủ tương lai, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Dương Tư đáp: “Hứa Phỉ thì không cần e dè, ngược lại là tên Hứa Bùi này... Chủ công phải lưu tâm một chút.”

Khương Bồng Cơ đáp: “Vậy ư?”

“Hứa Phỉ làm việc cấp tiến, tính tình dũng mãnh nhưng lỗ mãng, hiện đã bị đường huynh Hứa Bùi đánh cho co đầu rút cổ, mắt thấy sẽ không còn kiên trì được bao lâu. Nếu không ngoài suy đoán, hẳn không còn cơ hội trở mình.” Dương Tư đáp. “Hứa Bùi thì không giống vậy, người này hạ mình cầu hiền lại xuất thân danh môn vọng tộc, mời gọi được không ít nhân tài tuấn kiệt, trong đó Hàn Úc là mưu sĩ tâm phúc số một. Hàn Úc này gian trá khôn khéo, tâm tư kín đáo, rất khó đối phó.”

“Hàn Úc? Văn Bân sao? Anh ta dù sao cũng là học trò giỏi của Uyên Kính tiên sinh, nếu chỉ là hạng người tầm thường, thật quá có lỗi với sự dạy dỗ của tiên sinh.”

Nghe được cái tên đã lâu này, ấn tượng đầu tiên của Khương Bồng Cơ chính là thiếu niên khôi ngô ở hạ lưu Hoàn Thủy Hà Gian năm đó.

Dương Tư gật đầu.

Gã miễn cưỡng được xem là con nuôi của Uyên Kính tiên sinh, dựa theo quan hệ mà nói, gã và mấy người Hàn Úc cũng coi như là sư huynh sư đệ.

Dương Tư báo cáo ngắn gọn tình hình quận Hứa mấy năm nay, Khương Bồng Cơ nghe rất nghiêm túc.

Dương Tư năng lực trác tuyệt, mấy năm qua tiến hành song song, không chỉ biến quận Hứa thành thùng sắt, bảo vệ trăm họ trong thành an cư lạc nghiệp, còn hao tâm tốn sức duy trì liên minh với Hứa Bùi, đấu trí so dũng khí. Vài năm qua không xảy ra bất kỳ chuyện gì sơ suất, đây không phải là điều người bình thường có thể làm được.

“Tĩnh Dung, những năm qua quả thực đã vất vả huynh rồi.”

“Bổn phận của Tư, không dám tranh công.” Dương Tư khiêm tốn nói.

Nói xong Dương Tư, tiếp đến phiên Điển Dần.

Đối với Điển Dần, Khương Bồng Cơ cũng không hỏi quân chính, ngược lại ra đề thi.

Kết quả thật không ngờ, Điển Dần - kẻ không thông viết lách này lại có thể đối đáp trôi chảy.

“Mấy năm qua, Điển phó hiệu úy chắc hẳn dốc lòng học tập nhỉ. Hôm nay lột xác, kết quả thật đáng kinh ngạc.”

Võ tướng dưới trướng Khương Bồng Cơ phần lớn đã thăng tiến mấy cấp, duy chỉ có Điển Dần lên tới chức phó hiệu úy thì không có động tĩnh gì nữa. Không phải cô keo kiệt hay Điển Dần lập công không đủ, chỉ là bởi vì căn cơ của Điển Dần có hạn, cô muốn bồi dưỡng tốt rồi mới trọng dụng.

Võ tướng mà hữu dũng vô mưu, cuối cùng cũng không đi xa được.

Một phen kiểm tra đã thay đổi ấn tượng cố hữu của cô với Điển Dần.

Điển Dần nở nụ cười ngây ngô, cẩn trọng đáp: “Nhờ có Dương quân sư không chê mạt tướng ngu dốt, lúc nào cũng chỉ điểm.”

Thống lĩnh một thế lực, dựa hết vào mị lực cá nhân là không đủ, còn cần phải mềm rắn đúng lúc, nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt.

Khương Bồng Cơ không phải là một người keo kiệt, Dương Tư và Điển Dần nên nhận được phần thưởng mà bọn họ nên có, mới có thể dốc lòng máu chảy đầu rơi vì cô.

Khi Hoàng Tung biết được Dương Tư chuyên môn phụ trách chuyện này, lửa giận trong lòng bỗng tăng vọt...

Người này chắc là khắc tinh của anh ta!

Nguyên Tín là một vũ phu, suy tính vấn đề chỉ dựa trên sở thích của mình.

Ông ta nhìn ra Hoàng Tung hối hận chuyện dùng hai quận Thương Châu đổi lấy Kham Châu, hùng hổ nói: “Nếu chủ công không nguyện ý, hủy hiệp ước là xong.”

Hoàng Tung bị Nguyên Tín nói trúng tâm tư sâu kín, vừa lúng túng vừa xấu hổ.

Không chờ anh ta nói gì, Nhiếp Tuân đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Nguyên Hiệu úy đã tính thử, Liễu Hi có bao nhiêu binh lực ở Thương Châu?”

Nguyên Tín thấy người nói là Nhiếp Tuân, hừ lạnh: “Nhiều lắm là năm nghìn.”

Nhiếp Tuân đáp: “Nếu là lúc trước, con số này không sai. Thế nhưng Dương Tư đã mang binh từ Kham Châu vào Thương Châu, gã mang theo hai nghìn binh lực, cộng lại chính là bảy nghìn. Ngoài ra, quân chủ lực của Liễu Hi trú đóng ở biên giới quận Thiên Nham, biên giới Kham Châu còn có tinh nhuệ của Dương Tư mang tới từ quận Hứa. Tính toán một chút, tuyệt không dưới sáu mươi nghìn. Nguyên Hiệu úy có bao giờ nghĩ tới, nhiều binh lực như vậy cùng phát động, người thua thiệt là ai chưa?”

Muốn hủy hiệp ước cũng không nhìn tình thế một chút!

Nguyên Tín bị Nhiếp Tuân giảng giải cho một trận, lửa giận trong lòng toát ra, không nhịn được nói: “Nhiếp tiên sinh am hiểu binh lực của Liễu Hi như vậy, có thể thấy là tốn không ít công phu. Không biết những tin tức này là từ đâu mà ra? Thật sự là tự mình điều tra, hay là huynh trưởng tốt của ngươi âm thầm tiết lộ?”

Vẻ mặt Nhiếp Tuân đại biến, gương mặt tuấn mỹ vô song dường như bị phủ bởi một tầng vôi trắng.
Bình Luận (0)
Comment