“Hừ, mấy thằng oắt này cũng giỏi c3hạy quá ha…”
Kẻ địch nhảy2 lên nhảy xuống, bọn họ cũng chạy0 theo khắp nơi, rõ ràng mấy lần đ0ã sắp bao vây được địch rồi mà cu3ối cùng vẫn để sổng mất.
Một lần hai lần thì cũng thôi, đằng này mấy lần đều như vậy!
Đám Hàn Úc nén được cơn giận nhưng đám binh sĩ thì đã bừng bừng lửa giận rồi, ai ai cũng như thể ăn phải thuốc nổ vậy.
“Bớt nói vài câu đi. Nếu vô ý để Tạ Hiệu uý hay Hàn quân sư nghe được thì người khác cũng bị ngươi làm liên luỵ đấy.”
Nhắc đến Hàn Úc và Tạ Tắc, người kia cuối cùng cũng ngậm miệng, chỉ là sắc mặt không được tốt, trông bốc mùi y như cục đá trong nhà xí.
Dù cho Hàn Úc không tận tai nghe được những lời này, nhưng khí thế của cả đại quân chán nản một cách rõ rệt nên anh ta vẫn có thể nhìn ra được.
Tạ Tắc thấy vậy cũng sốt ruột.
Hắn thật sự nghi ngờ liệu có phải đám Dương Tư có gắn Phong Hỏa Luân dưới chân không mà sao có thể lên trời xuống đất dắt mũi chơi bọn họ vậy?
Mấy lần đều gần như là bắt ba ba trong rọ rồi mà bọn chúng vẫn có thể trốn thoát bằng cái cách vượt qua tư duy của người bình thường.
Nghiện chơi trò trốn tìm đấy hả?
So ra thì Hàn Úc điềm tĩnh hơn nhiều, không có vẻ gì là sốt ruột cả.
Tạ Tắc vài lần mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng sau khi chần chừ lại nuốt những lời muốn nói ấy vào bụng.
Đến lúc này thì Tạ Tắc rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Hắn cau mày lo lắng: “Hàn quân sư, tinh thần quân sĩ phe ta chán nản, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, e là sẽ gây ra náo loạn.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy?” Hàn Úc hỏi ngược lại: “Tạ Hiệu uý cảm thấy cái ‘tiếp tục như vậy’ này sẽ kéo dài trong bao lâu?”
Tạ Tắc ngẩn người, đúng lúc đang định lên tiếng thì hình như chợt ý thức được điều gì đó nên hắn lại tiếp tục ngây người ra.
Hàn Úc vẫn nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt anh ta lại loé lên tia sáng lạnh lẽo, ngữ điệu vẫn cứ lãnh đạm, như thể trò trốn tìm, thả diều của Dương Tư chưa từng khiến anh ta phải đau đầu. Hàn Úc nói: “Trang bị của chúng không nhiều, căn bản không thể mang được nhiều quân nhu và lương thực. Hơn mười nghìn quân không phải số lượng nhỏ, lương thực một ngày tất nhiên là một con số cực lớn. Cứ cho là ai cũng mang theo lương thực đi, vậy thì một người mang được lương thực cho mấy ngày đây?”
Bọn họ đuổi theo phía sau, đám Dương Tư chạy trốn ở phía trước.
Do khói lửa cảnh báo, đám Dương Tư khó che giấu được tung tích nên không thể nán lại quá lâu ở nơi nào được.
Họ chỉ có thể liên tục thay đổi vị trí, hành quân, ẩn trốn, để tránh tai mắt trinh sát.
Thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, chạy trốn khắp nơi, vô hình trung đã làm tăng lên nhu cầu về lương thực của binh sĩ và cũng làm hao mòn đi sĩ khí của họ.
Lương thực vốn đủ để gắng gượng thêm bốn năm hôm nữa, giờ có lẽ hai ngày cũng chẳng đủ.
Với tình hình này, có vẻ như là Dương Tư chơi khăm bọn họ, nhưng phe sụp đổ trước tất nhiên sẽ là phe thiếu lương thực rồi.
Đám Dương Tư không có lương thực hỗ trợ, chắc chắn sẽ không gắng gượng được lâu.
Hoặc là đói đến mức không còn sức chiến, hoặc là trước khi cơn đói ép bọn họ phải chết, thì đột phá vòng vây, hai bên đối diện đấu với nhau một trận.
“Tạ Hiệu uý đừng sốt ruột, vì kẻ địch của ngươi còn đang sốt ruột hơn ngươi đó.”
Hàn Úc vô cùng nhẫn nại, không nhanh, không chậm, gây thêm áp lực lên đám Dương Tư, ép bọn họ phải tăng tần suất chạy trốn lên, lại càng khiến cho thể lực tiêu hao nghiêm trọng hơn. Đây là một cuộc so đấu về sự tính toán tâm lý chiến đấu, đồng thời cũng là một cuộc so bì về sự nhẫn nại của hai quân. Ai mất bình tĩnh trước là người đó thua.
Phong cách tác chiến của Dương Tư là gan to và buông thả, tư tưởng luôn luôn khác biệt, mà còn hơi bay bổng quá mức.
Hàn Úc thì lại làm đâu chắc đó, có quy củ nhưng lại không bị bó buộc với tư duy cố hữu, suy nghĩ tỉ mỉ, thận trọng, vô cùng điềm tĩnh.
Đúng như Hàn Úc dự đoán, bên Dương Tư thật sự đang gặp phải tình cảnh thiếu lương thực, cùng lắm là gắng gượng thêm được một ngày nữa.
Sau ngày đó, chỉ có thể uống nước lót bụng thôi.
Tần Cung thấy vậy, vẻ lo âu xuất hiện trên gương mặt trẻ tuổi.
“Tần Hiệu uý lo lắng gì thế?” Thấy gương mặt tái nhợt ấy, Dương Tư không nỡ mặc kệ, gã vẫy tay về phía Tần Cung, ý bảo Tần Cung qua nghỉ ngơi, đừng căng thẳng thần kinh như vậy mãi. “Nào nào nào, ngồi xuống đây nói chuyện. Ở đây còn có một túi nước, cậu uống đi cho đỡ khát.”
Tần Cung cảm ơn ý tốt của Dương Tư.
Hắn là võ tướng, chắc chắn thể chất tốt hơn một văn nhân là Dương Tư rất nhiều.
Bây giờ không chỉ thiếu lương thực mà còn thiếu cả nước nữa, túi nước của Dương Tư thôi thì để gã giữ lại mà uống.
Tần Cung không nhịn được nói: “Dương quân sư thật sự không lo lắng chút nào sao...”
Dương Tư nói: “Thêm một hai ngày nữa là hết nước hết đồ ăn rồi, Tư nào có thể không lo chứ?”
Tần Cung soi một lượt biểu cảm của gã, khó hiểu nên hỏi: “Nếu quân sư thật sự lo lắng thì sao có thể trông điềm tĩnh như thế này được?”
Dương Tư hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Tư lo lắng đến mức nhảy dựng lên, thì nước và lương thực sẽ rơi từ trên trời xuống sao?”
Tần Cung: “...”
Lần đầu tiên hắn thấy có người nói câu “chó cắn áo rách” một cách hùng hồn như vậy.
Tần Cung nói: “Lương thực cạn kiệt, sĩ khí lung lay, cuối cùng chẳng phải sẽ thành ‘ba ba trong rọ’ của kẻ địch?”
Dương Tư cười đến thăm giám quân Trình Viễn: “Lương thực quả thực thiếu thốn nghiêm trọng, nhưng sĩ khí lung lay thì có hơi phóng đại rồi.”
Tần Cung ngẩn người ra một lúc, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Với đội quân thông thường, đừng nói là lương thực thiếu thốn chỉ còn đủ cung cấp cho một ngày, kể cả là còn cho nửa tháng, thì lòng quân vẫn sẽ tán loạn thôi.
Thời gian cạn kiệt lương thực đã tới gần, tất nhiên sẽ xuất hiện tình trạng bỏ trốn hoặc sợ chiến đấu trong đám binh sĩ.
Thời gian càng kéo dài, số binh sĩ bỏ trốn sẽ càng nhiều, điều này gần như là khó có thể tránh được.
Đơn cử như...
Hứa Phỉ bị vây chặn ở thành Sơn Ủng mấy tháng trời, số “lính rót nước” hắn ta chiêu mộ được chạy đầu tiên, theo thời gian, số lượng kẻ bỏ trốn lên đến tầm ba mươi nghìn. Bọn chúng chạy về tứ phía, lưu lạc tha hương rồi trở thành bọn ác ôn chuyên gây hại cho dân chúng. Tiếp theo là những binh lính có tư cách lĩnh quân lương, sau đó mới là những binh sĩ thân tín, những người chấp nhận ở lại sống chết có nhau trong thời khắc nguy nan cơ bản đều là quân tinh nhuệ trung thành tận tâm.
Mấy hôm nay Tần Cung lúc nào cũng phải căng thẳng đầu óc nên nhất thời chưa chú ý tới điểm này.
Hơn mười nghìn quân chạy đông chạy tây đã nhiều ngày, lương thảo cũng dần dần cạn kiệt, binh lính cấp dưới vẫn còn chưa báo cáo một quân sĩ nào bỏ chạy.
Đây rõ ràng là chuyện không thể nào xảy ra được!
Dương Tư thấy tinh thần Tần Cung hoảng hốt, miệng phát ra tiếng xì khẽ.
“Tư đã nói rồi, chủ công cho cậu thống lĩnh mười nghìn quân tinh nhuệ thì chắc chắn là quân tinh nhuệ hàng thật giá thật.”
Trong lòng Tần Cung chấn động mạnh, nhất thời không nói ra được chữ nào.
“Nhưng, nhưng... Cung lại làm phụ kỳ vọng của chủ công rồi...”
Tần Cung biết rõ hơn mười nghìn quân tinh nhuệ là hiếm có đến mức nào, bọn họ đều được rèn luyện từ bao tâm huyết và cả bao tiền của lương thực.
Tổn thất cả mười nghìn quân, Tần Cung có lấy đầu mình ra cũng không đền nổi.
“Chuyện này có liên quan gì tới cậu? Nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách Kỳ Quan Văn Chứng. Một bài hịch đã khiến người ta trở tay không kịp, chúng ta mới bị vạ lây.” Dương Tư thầm nhếch mép, nếu còn may mắn sống sót trở về, nhất định phải đánh tận nhà tên Kỳ Quan Nhượng đó, bắt anh ta phải đền một phen.
Tần Cung cho rằng Dương Tư nói thế là để an ủi hắn, cảm giác áy náy trong lòng chẳng thể nào vơi đi được.
Hắn không ngờ rằng Khương Bồng Cơ vừa gặp đã đặt nhiều kỳ vọng ở mình như vậy. Sự tín nhiệm này khiến nội tâm hắn hơi chua xót, đồng thời cũng vô cùng ấm áp.
Tần Cung nén cảm xúc xuống, vắt óc tìm một chủ đề khác.
Đối với tướng lĩnh, chẳng còn điều gì khiến người ta có cảm giác thành tựu hơn việc huấn luyện được một đội quân hùng mạnh nữa.
Hắn muốn biết, người đứng phía sau mười nghìn quân tinh nhuệ này rốt cuộc là ai. Ai đã huấn luyện ra họ?
Câu hỏi này hơi khó nói...
“Ai ai cũng có phần.” Dương Tư trả lời, không dám chắc chắn: “Hơn nữa, sự ra đời của đội quân tinh nhuệ cũng không hoàn toàn là công lao của một cá nhân nào.”
“Tại sao lại thế?” Tần Cung thắc mắc.