Sau khi phá được ải Minh Sa, Trình Viễn nhờ vào ưu thế về thủy lợi của quận Chi3ết, cấp tốc liên lạc với quân chủ lực của Dương Đào.
Nói đúng hơn là l2iên lạc với Vệ Từ.
Sau khi nhận được thư, Vệ Từ suy nghĩ một lúc rồi m0ới viết thư hồi âm cho Trình Viễn.
Nội dung chính của bức thư là một v0ài việc cần lưu ý khi hành quân, nhân tiện gửi kèm “bí kíp”.
Đừng thấy3 kiếp này Khương Bồng Cơ xuất thân từ sĩ tộc, nhưng việc đàn áp bọn họ, cô quyết đoán hơn kiếp trước rất nhiều.
Cho dù là chư hầu hay hoàng đế, đã muốn dựng nên nghiệp lớn thì phải có cả tài năng lẫn tiền bạc. Nếu không có tiền trong tay thì làm gì được chứ?
Sáu phần tài sản của thiên hạ nằm trong tay thế gia sĩ tộc. Nếu không thừa dịp chiến loạn mà “đánh địa chủ”, róc thịt mỡ trên người bọn họ xuống, sau này sẽ khó mà ra tay. Một khi thiên hạ thái bình, sĩ tộc sẽ nhờ vào nội tình để vơ vét của cải một lần nữa, thật đúng là hậu họa khôn lường.
Nhưng đối với Vệ Từ mà nói, đây không phải là vấn đề khó giải quyết.
Kiếp trước anh đã đi theo bệ hạ mấy chục năm, tận mắt thấy cô làm vô số chuyện xấu, tính kế không biết bao nhiêu sĩ tộc và hàn môn.
Tuy không dám tự nhận là đã học được tinh tuý của đối phương nhưng vẫn có thể bắt chước.
Đừng thấy Vệ Từ trông nghiêm chỉnh đứng đắn, một khi anh có ý nghĩ xấu xa thì cũng trở thành “mặt người dạ thú”.
Mấy “bí kíp” mà anh lén gửi tới tuyệt đối có thể khiến Trình Viễn học hỏi được một phen.
Trình Viễn và Tần Cung chỉ huy đại quân phá tan ải Minh Sa, vượt sông Thanh rồi đi qua mấy thị trấn quân sự quan trọng. Quận Chiết đang mở rộng cửa để chào đón bọn họ.
Trước khi đánh vào quận Chiết, hai người đã năm lần bảy lượt hạ lệnh, không cho phép binh lính quấy nhiễu người dân, một khi phát hiện có người cướp bóc tiền bạc thì sẽ xử lý theo quân pháp.
Chủ động tố cáo thì sẽ được ban thưởng công huân, còn giấu giếm không báo thì sẽ bị coi là đồng phạm.
Quận Chiết là địa bàn của Hứa thị, lòng dân nơi đây cũng hướng về Hứa thị.
Nếu có người ngoài gây tổn thương đến dân chúng ở địa phương, chắc chắn bọn họ sẽ đánh trả và chống đối.
Những năm luyện binh của Khương Bồng Cơ đã có hiệu quả. Ngày ngày được chính ủy của doanh trại tẩy não bằng bạo lực, còn ai dám ngược gió trái luật chứ.
Quân ta đại thắng mà binh lính vẫn ngay ngắn trật tự, điều này khiến Tần Cung vô cùng thán phục.
Nếu như binh lính trên đời đều giống như bọn họ thì bi kịch trong thiên hạ sẽ ít đi nhiều đấy nhỉ?
Trình Viễn vô tình nghe được lời cảm khái này của Tần Cung.
Cậu cười nói: “Phụng Kính nghĩ sai rồi. Nếu binh lính trong thiên hạ đều giống như thế, tử trận và thương tích sẽ chỉ nhiều hơn mà thôi.”
Tần Cung ngỡ ngàng không rõ, tại sao Trình Viễn lại nói vậy?
Trình Viễn giải thích: “Trong trận chiến giữa các chư hầu, nếu thế lực của hai phe không có quá nhiều chênh lệch, binh lực ngang nhau, bọn họ không thể làm gì được đối phương, cũng đồng nghĩa với việc chiến tranh sẽ kéo dài vô hạn. Khi đánh trận, không chỉ cần binh lính liều mạng mà còn cần cả dân chúng ở hậu phương dốc sức ủng hộ lương thực và quân nhu. Càng kéo dài thời gian thì càng có nhiều dân chúng chết đói, càng có nhiều tướng sĩ chết trên chiến trường. Nếu tính như thế, chẳng phải số lượng người tử trận sẽ nhiều hơn hay sao?”
Tần Cung hiểu ra, ngượng ngùng gãi gãi gáy, nụ cười trên mặt có nét ngây ngô.
Trình Viễn cảm thấy hơi ngứa tay.
Khó trách các quân sư thích bắt nạt Lý Uân như vậy, không ngờ việc bắt nạt người thật thà lại gây nghiện đến thế.
Quận Chiết là nơi tập trung của sĩ tộc nên có mật độ dân số đông, những địa phương nhỏ như quận Hà Gian không thể sánh bằng.
Nhiều sĩ tộc tức là nhiều tiền.
Sau khi nhận được thư hồi âm của Vệ Từ, Trình Viễn lập tức biết phải làm như thế nào.
Cậu không giơ đồ đao với sĩ tộc nhưng lại lệnh cho một bộ phận binh lính chia thành từng nhóm nhỏ, dùng thân phận thổ phỉ để đi ăn cướp.
Trước khi Trình Viễn dẫn binh tiến đánh, quận Chiết được xem là cảng tránh gió của sĩ tộc, nhà nào cũng rất giàu có.
Khi đại quân tấn công, phần lớn tiểu sĩ tộc đang định dọn nhà để tránh thảm họa chiến tranh, không ngờ lại làm lợi cho các “thổ phỉ giả”.
Không cướp sắc không cướp người, chỉ cần tiền.
Bọn họ lấy đi toàn bộ gia tài mà các tiểu sĩ tộc đã mất công mất sức để gói ghém xong xuôi.
Đương nhiên bọn họ cũng không quá đáng, họ không lấy một món trang sức châu báu nào trên người phụ nữ, chỉ lấy các phụ kiện trên người đàn ông.
Tiểu sĩ tộc gặp phải ăn cướp trong lúc vội vã thu dọn của cải, nhưng các sĩ tộc bậc trung lại chẳng hề lo lắng.
Trong nhà bọn họ không có ai làm quan dưới trướng Hứa Bùi nhưng nội tình cũng tạm được, chủ mới vừa đến liền nương nhờ đối phương nên hoàn toàn không sợ hãi. Tuy nhiên, họ vẫn không thoát được độc thủ, bị “thổ phỉ” cướp sạch hơn phân nửa tài sản như thường. Để tránh bọn họ nghi ngờ, “thổ phỉ” còn vung đao làm thịt người phản kháng.
Ngoài những người trên, số còn lại chính là các sĩ tộc giàu có và quyền lực đi theo Hứa Bùi.
Bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Nhất là những gia quyến của chúng thần dưới trướng Hứa Bùi, nếu bọn họ rơi vào tay Khương Bồng Cơ, khó mà đảm bảo đối phương sẽ không dùng họ để uy hiếp người thân.
Chính trong tình hình đó, Hứa Yến Tiêu đã nghênh đón lần “chạy trốn quy mô lớn” thứ hai.
Ngày hôm đó, khi cô bé ngủ dậy, khoảng sân thường ngày quạnh quẽ đã thay đổi, tôi tớ đang vội vàng đi lại để thu dọn hành lý.
Địa vị của Hứa Yến Tiêu ở phủ Hứa Bùi rất khó xử, anh chị em họ rất lạnh lùng, còn các cô các dì thì chẳng thèm nhìn cô bé.
Hứa Yến Tiêu không quan tâm, chỉ nhốt mình trong viện chịu tang cho vong mẫu. Ngày nào cô bé cũng niệm kinh và chép kinh văn.
Mấy ngày trước, cô bé nghe trộm được mấy nha hoàn đang bàn tán về tình hình bên ngoài, hình như kẻ địch lại chuẩn bị tấn công.
“Kẻ địch? Là chư hầu phương nào vậy?”
Hứa Yến Tiêu vô thức nhớ tới Tần Cung, mấy tháng không gặp, số lần cô bé nghĩ đến đối phương ngày một nhiều.
Bây giờ, cô bé chỉ còn một thân một mình, người thân đã mất, chỉ hơi quen thuộc với mỗi mình Tần Cung mà thôi.
Nha hoàn ấp úng nói: “Hình như là vị ở Hoàn Châu.”
Hoàn Châu?
Chính là Liễu Hi – chủ công mà hiện nay Tần Cung đang theo hầu sao?
Nội tâm bình lặng như nước hồ của Hứa Yến Tiêu nổi sóng, lông mày đang nhíu lại chậm rãi giãn ra.
Chợt nghe được quân địch đang tiến vào, cô bé vô thức nhớ tới thành Sơn Ủng mấy tháng trước, trong lòng cảm thấy căng thẳng, tựa như rơi vào hầm băng.
Thế nhưng lời hứa của Tần Cung lại khiến cô bé yên lòng một cách kỳ lạ, dường như tất cả sự hồi hộp và sợ hãi đã được xóa bỏ trong vô hình.
Bây giờ...
Huynh ấy đang ở đâu?
Hứa Yến Tiêu chép xong kinh thư. Như thường lệ, cô bé vừa nhẩm lại nội dung, vừa đặt kinh thư vào chậu đồng để đốt cho vong mẫu.
“Két” một tiếng, cửa lớn của viện mở ra, nha hoàn thân cận của phu nhân Hứa Bùi vội vàng nói: “Tiêu nương tử, mau lên!”
Hứa Yến Tiêu cụp mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nha hoàn nói: “Xe ngựa đã sẵn sàng ở bên ngoài, sao Tiêu nương tử còn chưa...”
Hứa Yến Tiêu lạnh lùng ngước mắt, liếc nhìn nha hoàn vô lễ. Đối phương không hề sợ hãi trước thái độ đó, trái lại kéo cổ tay cô bé.
Hứa Yến Tiêu rút tay lại: “Ngươi đi nói cho bá mẫu biết, ta thu dọn đồ đạc xong rồi sẽ qua đó.”
Nha hoàn nói: “Tiêu nương tử nào có đồ gì để chuẩn bị kia chứ. Bây giờ chạy trốn để thoát chết mới quan trọng, tiền tài châu báu chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”
Hứa Yến Tiêu cười lạnh một tiếng rồi chủ động đi tới cửa lớn.
“Thôi, đi thôi.”
Cô bé chỉ là một bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, cho dù nha hoàn tỏ ra vô lễ thì cô bé cũng chẳng thể nói gì.
Hơn nữa đối phương nói đúng, ngoài cơ thể này ra, Hứa Yến Tiêu làm gì còn đồ vật nào trong viện nữa?
Đã thế, cô còn chuẩn bị cái gì đây?
Hứa Yến Tiêu giống một người không hề tồn tại, vừa nhỏ bé vừa mờ nhạt. Sau khi bị nhét vào xe ngựa, cô bé cũng không lên tiếng, cúi đầu suốt cả quãng đường.
Xe ngựa đi tới bến đò, Hứa Yến Tiêu bị xếp vào một khoang nhỏ trên thuyền lớn.
Mắt thấy bến đò xa dần, cô bé im lặng hít một hơi, cúi đầu niệm chú Vãng Sinh, tựa như làm vậy thì có thể trấn an trái tim đang bối rối và hốt hoảng. Chạy được khoảng một khắc đồng hồ, ở khoang thuyền đầu tiên bỗng truyền đến tiếng la khóc hoảng sợ của nữ quyến, Hứa Yến Tiêu chợt mở mắt ra.
“... Là thủy phỉ!”