Cửu tướng quân đứng bật dậy, gã cao gần tám thước, vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ, cánh tay và trán nổi đầy gân xanh.
Gã hừ một tiếng, cái mặt thô kệch trông có vẻ dữ tợn, hai tay gã nắm lấy hai chiếc chùy đồng khổng lồ.
Đám thuộc hạ trong phòng cũng dần hồi hồn lại. Phát hiện ra vụ náo loạn bên ngoài, chúng hốt hoảng cố dứt ra khỏi vòng tay mỹ nhân, vơ đại quần áo mặc lên người. Chỉ là lúc trước uống quá nhiều, chơi quá high nên giờ tên nào tên nấy hai chân mềm như hai cọng bún.
Cửu Tướng quân để trần hai cánh tay đẩy mạnh cửa ra, đúng lúc ấy, một chiếc đầu người lăn lông lốc đến chân gã.
Gã cúi xuống nhìn, cái đầu người vừa hay xoay mặt về phía gã, đôi mắt vô thần trợn ngược khiến người ta rợn tóc gáy.
“Ái chà, có cá lớn thật kìa!”
Chợt có tiếng cười vui vẻ vang lên, Cửu Tướng quân trợn mắt nhìn về phía trước.
Khương Bồng Cơ chiến đấu liên tục, toàn thân đã đẫm máu, không nhìn ra nổi tướng mạo ban đầu nữa rồi. Giờ cô đâu còn vẻ hào hoa phong nhã lúc bình thường, chỉ tràn đầy sát khí hung ác, như lệ quỷ bò lên từ mười tám tầng địa ngục.
“Ngươi là ai? Ta không giết hạng vô danh tiểu tốt!”
Cửu Tướng quân vẫn còn tự tin lắm, vì gã đã nhìn thấu binh lực bên phía Khương Bồng Cơ.
Vóc dáng của Khương Bồng Cơ rất lừa tình, thường thì vóc dáng càng vạm vỡ sẽ càng mạnh, theo tiêu chuẩn này thì Khương Bồng Cơ đúng kiểu thư sinh trói gà không chặt, không đáng lo ngại, gã chẳng coi cô ra gì.
Gã để ý đến đám người che chở xung quanh cô hơn, kẻ nào kẻ nấy đều đáng gờm.
Khương Bồng Cơ cười gian, mắt cô như lóe lên ánh đỏ rực màu máu.
Cô không nói gì mà từng bước chậm rãi tiến lên, nháy mắt đã thu hẹp khoảng cách giữa đôi bên.
Nói chuyện không hợp thì cứ giải quyết bằng nắm đấm, trên chiến trường ai thèm quan tâm âm mưu nhiều làm gì.
Không sống thì chết.
Cửu Tướng quân còn định làm bộ làm tịch, không ngờ Khương Bồng Cơ lại chơi theo lối độc lạ, lười nói nhảm với gã.
Gã giơ chùy lên theo bản năng, chặn lại lưỡi kiếm sắc bén kia.
Keng!
Binh khí va chạm vào nhau phát ra tiếng chói tai, sau đòn tấn công này, trên quả chùy đồng đầy gai hiện ra một vết nứt sâu.
Cửu Tướng quân hoảng sợ, hổ khẩu tay phải nứt ra, máu túa đỏ bàn tay gã.
Đòn mạnh bất ngờ này làm gã suýt nữa thì tuột cả chùy. Nhưng ngay cả vậy, thân hình vạm vỡ của gã cũng không kìm được mà lùi về sau vài bước, may mà cuối cùng cũng lấy lại được trọng tâm, nếu không đã ngã ngửa ra đất, mất hết mặt mũi rồi.
Cửu Tướng quân còn đang sợ hãi, Khương Bồng Cơ đã một tay cầm kiếm, một tay nhanh như chớp rút thanh kiếm chưa tới một thước bên hông ra cắm phập vào giữa cổ kẻ nào đó. Tên này muốn thừa nước đục thả câu mà đánh lén cô, không ngờ rằng chưa kịp xơ múi gì đã mất mạng.
Cửu Tướng quân bị đánh lùi về sau, trong khi gã ổn định trọng tâm Khương Bồng Cơ đã giết thêm được hai tên nữa.
“Xông, xông lên... bắt nó lại!”
Mặc dù Cửu Tướng quân là một tên thổ phỉ, bình thường giết người như ngóe, tội ác nhiều vô kể, nhưng tuổi gì mà đòi so với Khương Bồng Cơ?
Đối mặt với hung thần ác sát Khương Bồng Cơ, Cửu Tướng quân cũng không khỏi sợ hãi.
Đám thuộc hạ muốn lấy số đông bắt Khương Bồng Cơ để lập công, dù sao cô cũng đã lọt vào vòng vây của chúng.
Có điều, sức mạnh với số lượng chẳng liên quan gì với nhau hết.
Đám người Cửu Tướng quân dù nhiều nhưng chẳng là cái thá gì với Khương Bồng Cơ, thêm một trăm người nữa cũng vậy.
Sau lưng cô như có mắt thần, đánh lén thế nào cũng không có tác dụng. Lưỡi kiếm trong tay cô như lưỡi hái tử thần gọi hồn, một kiếm đâm vào tim, vào huyệt thái dương, hoặc vào cổ, chỉ đơn giản vậy thôi là một sinh mạng lìa đời.
Cửu Tướng quân không thể lui bước được nữa, gã giơ hai thanh chùy đồng khổng lồ đập lên đầu Khương Bồng Cơ. Cô ngửa người ra sau, hai chân dùng sức, thân thể như con trạch lướt về phía sau, kiếm trong tay phải vòng qua chém mạnh lên đầu gối của Cửu Tướng quân, chém đứt hai chân gã.
Một tay cô chống lên đất, hai chân đá thẳng vào cổ tay kẻ đánh lén rồi xoay người đứng vững.
Thanh kiếm bên tay trái xoẹt qua cái cổ to của Cửu Tướng quân, máu me văng tung tóe, đầu còn chưa tiếp đất đã bị cô túm lấy tóc giật lên.
Máu từ miệng vết thương phun ra lênh láng mặt đất, hai mắt Cửu Tướng quân trừng lớn như sắp lồi ra, khuôn mặt chết chóc chỉ còn vẻ sợ hãi.
Còn thân thể của gã ư?
Đầu gối bị chặt đứt, đầu thân hai nơi.
Khương Bồng Cơ đứng trong phòng, tay phải cầm lấy đầu của Cửu Tướng quân rồi quát vọng ra ngoài.
“Tướng giặc đã bị chém, đầu hàng không giết!”
Ai còn muốn đánh tiếp thì cô sẽ không nể nang gì mà tiễn chúng về địa ngục.
Những tên còn lại mất hết can đảm, không cam lòng buông vũ khí.
Lúc này, kênh livestream đang yên lặng đột nhiên ào ào bình luận.
Vừa rồi thấy Khương Bồng Cơ lọt vào vòng vây địch, người xem ai nấy đều tim thót tới tận cổ họng, thở cũng không dám thở mạnh.
Giờ thấy cô mạnh mẽ và thành thạo đối phó quân địch, ai cũng tán thưởng cô, có người còn kích động đỏ bừng mặt.
Xem phim hành động đặc sắc nhất cũng không kích thích thế này.
Vì họ biết, phim dù làm thật đến mấy cũng vẫn là giả, còn mọi thứ trong livestream đều là thật.
Khương Bồng Cơ đánh giặc như diễn viên xiếc đi trên dây, sẩy chân là rơi xuống địa ngục sâu vạn trượng.
Cô không muốn bị giết thì chỉ có thể là kẻ đi giết.
Từ cổng lớn đến gian phòng khách, thi thể cụt chân cụt tay chất đầy sân, máu tươi lênh láng, mùi tanh nồng gay mũi ngập trong không khí, đám tàn quân may mắn sống sót lần lượt buông vũ khí đầu hàng.
Ngay khi Khương Bồng Cơ dẫn người đánh vào phủ huyện lệnh, Mạnh Hồn cũng bắt đầu cuộc chiến.
Thanh Y Quân bên cổng Tây nhận được tin đã mau chóng kéo người đến, nhưng chúng không ngờ rằng kẻ địch đánh lén cổng thành không những không rời khỏi mà lại phái thêm binh mai phục, chờ chúng sa lưới.
Bắn tên là môn bắt buộc của bộ khúc, một ngày họ phải tập môn này ít nhất hai tiếng.
Mỗi ngày huấn luyện vất vả, lại thêm trên cung cải tiến còn được trang bị ống ngắm giúp tỉ lệ bắn trúng đích cao hơn. Với điều kiện tốt như thế, bộ khúc dù không phải thiện xạ nhưng cũng có thể chỉ đâu bắn đấy khá chính xác.
Nhưng mục tiêu của họ không phải Thanh Y Quân.
Mạnh Hồn giơ tay làm hiệu lệnh, bộ khúc nắm chắc cán cung, tên vừa rời cung, đuốc của Thanh Y Quân đã bị bắn rơi trên đất.
Chỉ còn vài ánh lửa nhỏ bé, phạm vi chiếu sáng có hạn, những nơi còn lại đều bị bóng đêm che phủ.
Mọi việc xảy ra quá bất ngờ khiến Thanh Y Quân rối loạn, một giây sau, chờ đợi chúng là cơn mưa tên.
Không chỉ ở đây, đằng trước và đằng sau chúng đều trình diễn tiết mục tương tự.
Tiếng kêu gào thảm thiết thấu tận chân trời, liên tục có kẻ trúng tên ngã xuống, thi thể của Thanh Y Quân la liệt trên mặt đất. Qua vài đợt bắn, nơi mai phục của bộ khúc cũng bại lộ, tiếng kêu thảm thiết ở đây càng khiến quân địch kéo tới nhiều hơn.
Để tránh thương vong, Mạnh Hồn hạ lệnh vừa đánh vừa lui.
“Tạm thời rút quân!”
Rút lui có tính chiến lược, vì thắng lợi lớn hơn và vì giảm thiểu tối đa thương vong.
Thanh Y Quân à, chúng ta cứ từ từ mà chơi!