Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1229

Nói đến đây, đôi mắt Vệ Từ tràn ngập ý cười, sáng lấp lánh như sông Ngân Hà trên trời vậy.



Khương Bồng Cơ hừ một tiếng, nhấc con vật nhỏ kia lên.



Nhóc con vì sợ hãi nên ngoan ngoãn im lặng, khuôn mặt tròn vo cúi gằm xuống, đôi tai nhỏ giật giật, chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương mà nhìn Khương Bồng Cơ.



“Đã nuôi được một thời gian rồi, sao vẫn nhỏ bé thế này?”



Dường như nó đã nặng hơn trước kia, nhưng theo như quy luật sinh trưởng bình thường thì vẫn có vẻ không hợp lý.



Vệ Từ nói: “Từ đã mời người có kinh nghiệm về động vật đến đây khám rồi, nó rất khỏe mạnh.”



“Khỏe mạnh ư?” Khương Bồng Cơ nói: “Hừ, nhóc con không rõ lai lịch này, không lớn được cũng là chuyện bình thường, huynh nuôi cũng tiện.”



Gấu trúc trưởng thành nếu đứng thẳng lên thì có thể cao bằng người, trọng lượng cũng nặng hơn, tính tình vô cùng hung hãn, để Vệ Từ nuôi nó thật không an toàn.



Nếu nó không trưởng thành, luôn duy trì bộ dạng này thì nuôi cũng không sao.



Khương Bồng Cơ thả nó vào trong gùi, nhóc con đáng yêu dựa sát vào vách gùi, lộ ra nửa cái đầu, lặng lẽ quan sát.



Vệ Từ chủ động phân loại các văn thư cho Khương Bồng Cơ, để cô thuận tiện xử lý công văn hơn.



Lẽ ra phải mất một đêm mới giải quyết xong số giấy tờ này, nhưng họ phối hợp như vậy, chưa đến một canh giờ đã hoàn thành.



Khương Bồng Cơ đặt bút xuống, xoay xoay cổ tay tê mỏi.



Làm việc lâu như vậy, hai mắt đều mỏi và xót, bụng cũng reo lên, giá như bây giờ có đồ ăn ngon xuất hiện trước mặt nữa thì thật tuyệt.



Cô còn đang chìm trong suy nghĩ thì mùi canh trứng bỗng bay qua mũi.



“Tử Hiếu đã ra ngoài từ lúc nào vậy?” Khương Bồng Cơ ngẩng đầu lên, Vệ Từ một tay cầm đèn lồng, một tay bưng canh trứng thơm phức. Mùi thơm của thức ăn khiến cô nuốt nước bọt liên tục: “Vẫn là Từ Hiếu hiểu ta, đúng là ta đã đói bụng rồi.”



Vệ Từ đặt đồ ăn xuống: “Khi nãy, ta thấy chủ công tập trung làm việc quá nên không quấy rầy, bèn đi phòng bếp làm chút thức ăn khuya.”



Dưới ánh mắt ước ao của con gấu trúc, cô nhanh nhẹn ăn sạch bát canh trứng kia.



“Tay nghề của Tử Hiếu đúng là không thể chê, thật muốn mau chóng cưới huynh về nhà.”



Khương Bồng Cơ lẩm bẩm trong miệng, còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi.



Vệ Từ không để ý đến những lời này, anh nói: “Không còn sớm nữa, chủ công nên trở về đi thôi.”



Khương Bồng Cơ lấy khăn lau miệng, lăn đến giường của Vệ Từ với vẻ vô lại, con gấu trúc trong gùi cũng ngốc nghếch bò ra, xê dịch cái mông tròn mập về phía cô, Khương Bồng Cơ bế nó lên và ôm vào lòng. Tay trái ôm con thú nhỏ, tay phải vén một góc chăn lên, nhìn Vệ Từ, cô vỗ vỗ xuống phần giường bên cạnh. Đôi mắt đen nhánh nhìn hai tai Vệ Từ đang đỏ lên.



Vệ Từ than nhẹ, siết chặt áo ngủ, chậm rãi đi đến bên giường, nằm xuống một cách cứng đờ.



“Tử Hiếu đã khỏe lên nhiều, trước kia dù nằm trong chăn ấm cũng vẫn thấy lạnh như băng, bây giờ đã tốt hơn trước rồi.”



Khương Bồng Cơ lấy chân dụi dụi vào bắp chân Vệ Từ.



Nếu nói Vệ Từ là chiếc tủ lạnh di động thì cô chính là lò sưởi chạy khắp nơi.



Cơ thể Vệ Từ nằm lâu trong chăn cũng không thấy ấm lên, còn cô vừa nằm một cái là ổ chăn cực kỳ ấm áp.



Khi bàn chân trần của Khương Bồng Cơ chạm vào bắp chân anh, nhiệt độ ấy dường như khiến anh bị bỏng.



“Chủ công...”



Khương Bồng Cơ nói: “Ài, Tử Hiếu đúng là người quân tử. Thánh nhân đã nói, ăn uống và dục vọng là bản năng của con người, trai gái đến tuổi cũng cần tìm đối tượng, đây là điều rất bình thường. Ta thấy trong hậu viện của Tử Hiếu không có thê thiếp hay nam sủng nào cả, nếu huynh có nhu cầu thì định ‘tự lực cánh sinh’ đấy à?”

Vietwriter.vn

Vệ Từ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bề ngoài như lão tăng ngồi thiền, tư thế nằm thẳng tiêu chuẩn trên giường, không hề nhúc nhích.



Khương Bồng Cơ thầm thở dài.



Có những lúc, cô phải hoài nghi phán đoán của mình.



Có người đàn ông nào đối mặt với sự trêu chọc của phụ nữ mà vẫn còn có thể trấn định đến thế?



Liễu Hạ Huệ ư?



Không tồn tại!

Bình Luận (0)
Comment