Đông Khánh sở hữu tất cả sáu châu hai mươi mốt quận, quốc thổ kéo dài từ Nam tới Bắc, quy tắc phân chia quận và châu đa phần vẫn noi theo tiền triều chứ không dựa vào dân số hay diện tích đất đai. Điều này cũng khiến cho quận Hứa, quận Chiết, quận Hỗ cho dù chỉ là quận huyện, nhưng diện tích của cả ba cũng không nhỏ, quận Hứa lại có thể so được với châu nhỏ nhất trong lãnh thổ Đông Khánh. Ngoại trừ ba quận đặc biệt này ra, thì những quận như Hà Gian, Lang Gia và Huyên Nịnh cũng là các quận độc lập.
Có điều, diện tích của ba quận phía sau chỉ ở tầm trung, ngoại trừ việc có vị trí quân sự đặc biệt ra thì chúng chẳng khác gì các quận huyện bình thường.
Quận Lang Gia đã được quy về dưới trướng Hoàng Tung, quận Huyên Nịnh nằm ở phía Nam, trước đây là của Hứa Bùi.
Từ khi Khương Bồng Cơ xử lý Hứa Bùi, cho dù cô không hề vận dụng cường binh với quận Huyên Nịnh, nhưng các sĩ tộc ở địa phương vẫn rất biết điều, hoàn toàn không dám làm ầm ĩ. Bọn họ có làm ầm lên cũng vô dụng, quận Hoàn Nịnh nương tựa vào núi cao trùng điệp, mặc dù là một chốn non xanh nước biếc, tự mình sản xuất lương thực cũng chẳng được bao nhiêu, nếu Khương Bồng Cơ phái binh đi bóp chẹt hết các đường vận chuyển lương thực vào quận Huyên Nịnh, hoàn toàn có thể khiến cho hơn một trăm nghìn cư dân ở quận Huyên Nịnh chết đói.
Các thế gia trong quận Huyên Nịnh tập hợp lại, bọn họ thấy Khương Bồng Cơ quả thực không dễ chọc vào, nên cũng không lấy cứng chọi cứng với cô, ngược lại chọn đầu hàng.
Trong ba quận, chỉ còn lại mình quận Hà Gian vẫn “chưa chủ”.
Hoàn toàn không phải do quận Hà Gian không muốn nương nhờ vào vị chư hầu nào, mà là do địa thế của quận Hà Gian hơi bất tiện.
Nó nằm ngay trên đoạn đường huyết mạch giữa Hoàn Châu, Hạo Châu và Thương Châu, giữ vị trí quan trọng vừa có thể tấn công cũng có thể phòng thủ.
Trước cày bừa vụ xuân, cho dù là Khương Bồng Cơ hay Hoàng Tung, ai cũng không dám động binh ở quận Hà Gian trước.
Một khi khởi binh thì sẽ xảy ra đại chiến, nếu như cày bừa vụ xuân bị hủy, không chỉ có lợi ích của hai bên chư hầu bị tổn thất, mà còn cả dân chúng mà bọn họ quản lý nữa.
Đánh thì lúc nào cũng đánh được, nhưng chỉ có một khoảng thời gian đó để người dân canh tác mà thôi, bò lỡ thời cơ thì phải nhẫn nhịn chịu đói cả một năm.
Trừ việc đó ra, quận Hà Gian còn có một ý nghĩa quan trọng khác với Khương Bồng Cơ.
Toàn bộ tộc nhân của Liễu thị đều ở quận Hà Gian!
Tin xấu Khương Bồng Cơ nhận được không phải gì khác, mà là quận Hà Gian đã bị Hoàng Tung đánh úp, yên lặng đổi chủ lúc nửa đêm.
Khi tin dữ này truyền tới tai Khương Bồng Cơ, cô chưa kịp vui sướng trước tiến triển của máy kéo sợi bằng sức nước thì đã bị tạt một xô nước lạnh rồi.
Những người quen thuộc với Khương Bồng Cơ, lúc này đều có chút không dám nhìn vẻ mặt của cô.
“Sao quận Hà Gian lại thất thủ được?”
Chiến tranh với Hứa Bùi kết thúc, Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung liền ăn ý trấn thủ biên giới hai đầu Nam Bắc của quận Hà Gian, không ai nhường ai, hai người duy trì sự cân bằng vi diệu. Ai cũng không dám động thủ trước, chỉ có thể phái đi rất nhiều mật thám để tìm hiểu tình huống của quân địch, cần phải nhanh chóng nắm rõ tình hình quân địch trước đã.
Với tình huống này, Khương Bồng Cơ không biết tướng thủ thành làm cái gì.
Hoàng Tung phái binh nuốt trọn quận Hà Gian rồi, tướng thủ thành mới chậm chạp phản ứng lại, cơm canh đã nguội cả rồi!
Nếu như không cho cô một lý do đủ sức thuyết phục, nhất định cô phải trị tội tướng thủ thành.
Đừng nhìn bình thường Khương Bồng Cơ rất thoải mái, một khi đã tức giận, uy thế của cô làm sao mà một tên lính truyền tin có thể kham nổi?
Không nói gì thừa thãi, cậu ta run rẩy nói ra tường tận sự việc.
Nói xong, cậu lính truyền tin run rẩy quỳ nửa gối xuống, không khí vô cùng nghiêm trọng.
Đám Kỳ Quan Nhượng và Vệ Từ lặng lẽ liếc nhìn chủ công nhà mình.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần chủ công của bọn họ sẽ lật bàn, chửi người và ân cần hỏi thăm tổ tông nhà Hoàng Tung.
Có thất lễ hơn nữa, bọn họ cũng có thể kìm cô lại.
Ai ngờ Khương Bồng Cơ lại nhẫn nhịn rất tốt, ngoại trừ sắc mặt hơi u ám ra thì không có cảm xúc quá khích gì.
“Hay cho một Trương thị Hà Gian...” Khương Bồng Cơ lạnh lùng cười, ánh mắt thoáng hiện sát ý: “Năm đó ta đã dễ dãi với chúng quá rồi.”
Nguyên nhân khiến quận Hà Gian thất thủ là do sĩ tộc Trương thị ở quận Hà Gian đã đi đầu hưởng ứng du thuyết của thuộc hạ Hoàng Tung, bọn chúng âm thầm thông đồng với mấy sĩ tộc khác khống chế tình hình trong quận. Sau đó ngay trong đêm ngày hai mươi bốn tháng ba, bọn họ và quân đội của Hoàng Tung nội ứng ngoại hợp, vừa tóm gọn các sĩ tộc thân thiết với Khương Bồng Cơ như Liễu thị, Thượng Quan thị, vừa nghênh đón quân đội của Hoàng Tung vào thành, chưa tới nửa đêm quận Hà Gian đã đổi chủ.
Mọi người nghe thấy Khương Bồng Cơ nói vậy, lập tức ngơ ngác một hồi, không biết chủ công nhà mình có xích mích với Trương thị từ lúc nào.
Người khác còn chưa kịp phản ứng lại thì Lý Uân đã cảm thấy Trương thị Hà Giang này nghe rất quen.
Nghĩ kĩ, trong đầu anh bỗng lóe lên một suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra bọn họ có thù với nhau từ lúc nào.
“Trương thị này... hình như nghe khá quen. Chẳng lẽ chính là Trương thị năm đó ép buộc thê tử của ta phải góa chồng trước khi gả, suýt nữa hại chết nàng?” Lý Uân nhớ ra rồi, Trương thị này là gia tộc chồng trước của Thượng Quan Uyển: “Năm đó sau khi kết thù kết oán, chẳng lẽ bọn chúng ghi hận tới tận giờ? Hoàng Tung biết được chuyện này, bèn lợi dụng nó làm cửa đột phá, cho người thuyết phục Trương thị phản bội? Nghĩ như vậy, thật ra cũng không phải không có lý.”
Lý Uân lên tiếng, mọi người đều chú ý tới anh.
Anh vừa nói như vậy, không ít người cũng nhớ ra một chút, nhớ lại chuyện ngày trước theo manh mối này.
“Phần lớn hẳn là vì chuyện này.” Khương Bồng Cơ khẽ bĩu môi, khinh bỉ cười nói: “Năm đó phải lăng trì bộ tộc này mới phải!”
Kỳ Quan Nhượng và Vệ Từ ăn ý ho khan một tiếng, nhắc nhở Khương Bồng Cơ chú ý lời ăn tiếng nói, đừng bạo lực như vậy.
Hở ra là đòi lăng trì cả tộc người ta, nói ra sẽ bị “seeder” của kẻ địch bôi đen thành quỷ luôn đấy!
Cho dù năm đó đã xảy ra chuyện gì, Khương Bồng Cơ thu lưu thiếu phu nhân chạy trốn của Trương thị là sự thật mười mươi, sau đó còn mai mối cho thiếu phu nhân Thượng Quan Uyển và võ tướng dưới trướng là Lý Uân. Trong cái nhìn của Trương thị, đây chính là cắm sừng một cách trơn tru, thảo nguyên ở trên đầu có thể đua ngựa rồi!
Mặc dù trong tay Trương thị không có bằng chứng chứng minh Khương Bồng Cơ trộm Thượng Quan Uyển đi, nhưng Thượng Quan Uyển tái giá với Lý Uân là chuyện ai ai trong thiên hạ đều biết.
Nói theo góc độ này, Trương thị với Khương Bồng Cơ có lập trường không đội trời chung với nhau.
So với trơ mắt nhìn quận Hà Gian rơi vào trong tay Khương Bồng Cơ, rồi về sau kéo dài hơi tàn dưới chính sách tàn bạo của cô, chẳng thà ủng hộ Hoàng Tung.
Cách suy luận này không có sơ hở nào.
“Cho dù là vậy, nếu không có người âm thầm bày trò thúc đẩy, chưa chắc Trương thị đã làm tới chu toàn như vậy.”
Ánh mắt Dương Tư nhìn Lý Uân mang theo vài phần thương hại.
Quả nhiên độc thân vẫn tốt hơn.
Thượng Quan Uyển cũng là người bị hại, nhưng nếu như Lý Uân gặp phải một chủ công không nói lý, hẳn là lúc này sẽ bị giận cá chém thớt.
Khương Bồng Cơ hỏi lính truyền tin.
“Ngươi có biết thuyết khách là ai không?”
Lính truyền tin nói: “Theo mật thám báo lại, đó là một mưu sĩ họ Trình dưới trướng Hoàng Tung.”
Dựa theo tin tức mật thám điều tra được, trước khi quận Hà Gian thất thủ, quả thật có một gã đàn ông giả dạng bình thường nhưng tướng mạo không tầm thường ra vào Trương phủ.
Trình?
Mưu sĩ dưới trướng Hoàng Tung, chắc chỉ có một người họ Trình thôi nhỉ?
Mọi người lại ăn ý nhìn về phía Trình Viễn.
Phụ thân của Trình Viễn là cháu của Trình Tĩnh, Trình Viễn cũng là cháu của Trình Tĩnh.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Chênh lệch tuổi không lớn, vai vế lại chênh nhau rất lớn.
Khương Bồng Cơ khinh bỉ nói: “Nếu như là Hữu Mặc, vậy cũng không ngạc nhiên. Trương thị lăn lộn nhiều năm như thế vẫn là nửa chết nửa sống, đầu óc cũng chẳng ra sao, thật sự rất dễ lừa.”
Mỗi thù này chỉ có thể coi là chất xúc tác, người mà Hoàng Tung phái đến - Thuyết khách Trình Tĩnh, anh ta mới là vấn đề lớn.
Nhờ lời thuyết phục của Trình Tĩnh, vô hình trung khiến cho Trương thị vốn chẳng có chút tư tưởng nào lại càng bành trướng, tự coi trọng mình quá mức.