Phó tướng nhìn sang quân sư yếu đuối mỏng manh, không nỡ lòng làm khó Nhiếp Tuân nữa, dù sao quân sư cũng là người bị hại.
Nhiếp Tuân lại nói: “Những ngày này, không bằng các ngươi tạm tránh khỏi đầu sóng ngọn gió đi đã, đợi ông ta bình tĩnh lại.”
Phó tướng mong thế còn chẳng được, không cần Nhiếp Tuân nhắc nhở, bọn họ cũng biết lúc này nên tránh Nguyên Tín, ai bảo Nguyên Tín là một con chó điên cơ chứ.
Lúc ở trước mặt Nguyên Tín, Nhiếp Tuân lại đề cập vu vơ chuyện Nguyên Tín say rượu rồi đánh phó tướng, khuyên Nguyên Tín phải kiêng rượu, bớt nóng nảy tức giận đi.
Vốn Nguyên Tín đang phiền lòng, Nhiếp Tuân lại nhắc nhở ông ta chuyện này, ông ta nổi giận trực tiếp giận cá chém thớt lên hai tên phó tướng.
Phó tướng không chịu được khi bị sỉ nhục như thế, cơn giận trong lòng họ càng lúc càng lớn, hận không thể bẻ gãy đầu chó của Nguyên Tín.
Hai bên đều nhìn nhau đầy thù hận, Nhiếp Tuân thấy mức lửa cháy đã ổn rồi, tùy tiện ném thêm ít củi vào trong lửa.
Hai tên phó tướng cũng chẳng phải kiểu người quang minh chính đại gì, do xuất thân và tính cách nên cả hai người họ đều là điển hình cho kiểu người một khi được thời thế thì càng trở nên điên cuồng. Trước mặt Nguyên Tín, phó tướng chẳng có gì to tát, nhưng trước mặt dân chúng, phó tướng lại là quan lớn có thể quyết định sống chết của cả một gia đình.
Ngày thứ ba…
Trong lúc Nguyên Tín mượn rượu giải sầu, lính truyền tin tiến vào báo cáo sự việc…
Có một người trung tuổi đeo theo một chiếc chiếu cuốn đứng kêu khóc bên ngoài.
Ông ta nhíu mày lại, tức giận nói: “Đuổi đi chỗ khác!”
Lính truyền tin nói: “Lão nông dân đó đang kêu gào làm ồn bên đường, khóc lóc kể rằng trong quân doanh có người cưỡng ép cháu gái ông ta, còn làm nhục cô ấy đến chết!”
“Cái gì?” Nguyên Tín nghe vậy, đầu óc tỉnh táo hơn vài phần, khuôn mặt lại càng tức giận hơn: “Ai dám làm trái quân quy?”
Nguyên Tín tự thấy ông ta trị quân rất nghiêm, chủ công Hoàng Tung cũng nghiêm cấm chuyện tướng sĩ bắt nạt dân chúng, ai dám làm chuyện ngược với quân quy chứ?
Khổ chủ đã tới tận cửa kêu rồi, sao Nguyên Tín còn ngồi yên được?
Không phải ông ta thương cảm với khổ chủ, đánh giặc chết người này người nọ là chuyện bình thường, ai quan tâm người đó chết thế nào… nhưng ông ta không thể chấp nhận chuyện có người phạm tội dưới sự quản lý của ông ta, khiêu khích quyền lực của ông ta. Đúng lúc Nguyên Tín đang cần chỗ để trút lửa giận nên ông ta sai người đưa khổ chủ vào.
Khổ chủ là một lão nông dân tầm bốn mươi tuổi, sương gió đầy người, màu da sạm đen, trên mặt toàn là nếp nhăn.
“Tiểu nhân bái kiến đại tướng quân.”
Người nông dân vừa tiến vào đã lập tức làm lễ với Nguyên Tín, ông ta gọi “đại tướng quân” khiến Nguyên Tín nghe xong cảm thấy mát lòng.
“Ngươi có nỗi khổ gì?” Nguyên Tín hỏi.
Người nông dân lại vái Nguyên Tín thêm một lần, rồi nâng tay lau dòng lệ trên mặt, đôi mắt đỏ lên vì khóc, ông ta nói: “Trong nhà tiểu nhân có cô cháu gái mới mười bốn xuân xanh, đã định một mối hôn sự, sắp tới đến tuổi cập kê lập gia đình, không ngờ rằng mấy ngày trước bị quân gia để mắt tới, cưỡng ép nó… Tiểu nhân đã xin hết đường rồi, nhưng quân gia kia vẫn không chịu thả người, còn nói muốn nạp thêm cháu gái của tiểu nhân làm thiếp. Tiểu nhân không chịu nên bị quân gia đánh đập… Ôi đứa cháu gái đáng thương của tiểu nhân, quỳ xuống cầu xin quân gia tha cho tiểu nhân, vậy mà lại bị người kia đánh chết tươi…”
Nguyên Tín nói: “Bản tướng trị quân dưới trướng rất nghiêm khắc, sao lại có loại súc sinh cưỡng ép dân nữ như thế này chứ?”
“Mấy đứa con trai của tiểu nhân đều đầu quân chinh chiến, có đứa chết trận, không chết cũng tàn tật, con dâu đã không còn từ lâu rồi, trong nhà chỉ có thể trông chờ vào đứa cháu gái duy nhất làm nông thôi. Hiện giờ cháu gái cũng không còn nữa, tiểu nhân sống tiếp có ý nghĩa gì nữa đây?” Người nông dân khóc càng lúc càng thảm thiết, ông ta nói: “Quân gia kia tự xưng là phó tướng dưới trướng đại tướng quân, kiêu ngạo không coi ai ra gì, ngài có cho tiểu nhân mười lá gan tiểu nhân cũng không dám nói không thành có!”
Nguyên Tín càng nhíu mày chặt hơn, chất cồn càng lúc càng bốc lên đầu, tính tình cũng bộc phát, ông ta vung tay nói: “Phó tướng dưới trướng bản tướng cũng chỉ có vài người vậy thôi, giờ ta gọi họ đến cho ngươi nhìn xem. Nếu những gì ngươi nói là thật, bản tướng sẽ trả lại công bằng cho ngươi, nếu ngươi nói dối thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi!”
Người nông dân khóc nói: “Tiểu nhân nào dám mạo phạm đại tướng quân và các vị quân gia, chỉ thương cho đứa cháu gái của tiểu nhân, chết thảm quá đi.”
Mấy tên phó tướng bị Nguyên Tín gọi tới.
Gần đây tính tình Nguyên Tín không được ổn định lắm, nên bọn họ cũng không đoán được Nguyên Tín gọi họ đến vì chuyện gì, nói không chừng có chuyện gì đó quan trọng cần bàn luận.
Các phó tướng bước vào chủ trướng, nhìn thấy Nguyên Tín say rượu mắt lờ đờ ngồi ở ghế chủ tướng, phía dưới là lão nông dân đang run rẩy quỳ xuống.
Người nông dân rụt rè quay đầu lại nhìn bọn họ, các phó tướng thì mù mờ không biết gì.
Chỉ có một người thấy ông ta thì sợ tới mức mặt tái đi, lui lại một bước, đó là võ tướng giáp.
Mắt lão nông dân sáng lên, chỉ thắng vào hắn ta mà nói: “Đại tướng quân, chính là vị quân gia này đây!”
Mọi người buồn bực nhìn sang, Nguyên Tín nhìn chằm chằm, rồi lập tức nhe răng cười, đôi mắt hổ tràn đầy sát khí.
“Ngươi chắc chắn là hắn chứ?”
Lão nông dân nói: “Chắc chắn, đúng là vị quân gia này đã cưỡng ép cháu gái tiểu nhân, còn đánh chết con bé.”
Sắc mặt phó tướng giáp trắng bệch như vừa quét một lớp vôi lên, đôi môi không hề có chút huyết sắc nào, sát ý trong mắt Nguyên Tín khiến hắn ta phải run sợ.
Hắn ta không thể ngờ rằng lão nông dân này lại dám vác thi thể cháu gái trên lưng chạy đến quân doanh để thưa chuyện.
Hắn ta đâu phải mới làm loại chuyện này một lần đâu, nhưng người làm loại chuyện này cũng không phải chỉ có một mình hắn ta.
Hành quân đánh giặc thời cổ đại lắm gian khổ, mỗi này tướng lĩnh trong quân doanh phải chịu đựng áp lực sinh tử rất lớn, để nghẹn lâu ngày dễ sinh ra chuyện, bọn họ cần một con đường để phát tiết. Vào lúc như thế này, việc nam nữ là cách tốt nhất họ có thể làm, vừa có thể thỏa mãn nhu cầu của cơ thể, vừa có thể giảm bớt áp lực.
Cho dù cấp trên đã ra lệnh nghiêm cấm tướng sĩ không được phép ức hiếp dân chúng, không được gian dâm với phụ nữ nhưng vẫn luôn có người làm trái với quy định, nhân thời điểm tình hình hỗn loạn mà vi phạm quân lệnh. Có điều hắn ta đã là phó tướng rồi, ít nhiều gì cũng có thể coi là một chức quan, chuyện này không cần hắn ta mở miệng nói cũng sẽ có người lặng lẽ đến biếu. Cháu gái của lão nông dân này bị người khác dâng lên tặng hắn ta, hắn ta cảm thấy mùi vị không tệ, còn định để làm vợ lẽ nữa.
Không nghĩ tới lão nông dân này lại không biết điều như thế, hắn ta vốn muốn dạy lão nông dân một bài học, không ngờ rằng lúc xuống tay hơi mất kiểm soát, đánh chết cháu gái của người ta.
Chuyện này có thể đè xuống một cách dễ dàng, sao lại náo loạn đến trước mặt Nguyên Tín thế này?
Sắc mặt phó tướng đơ ra, tròng mắt hơi đảo, hắn ta rút kiếm định giết người diệt khẩu.
Hắn ta tức giận hét: “Đừng có vu khống!”
“Ngươi còn muốn giết người diệt khẩu à?”
Nguyên Tín vốn không vừa mắt phó tướng này rồi, khổ nỗi trước giờ chưa làm được gì, lúc này ông ta tóm được nhược điểm của hắn ta, nào có chuyện dễ dàng bỏ qua chứ?
Mọi người thấy vậy, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bọn họ quay sang nhìn nhau. w●ebtruy●enonlin●e●com
Nguyên Tín tự xưng ông ta trị quân nghiêm khắc, thực tế lại cũng chỉ như thế, có rất nhiều chỗ có thể lợi dụng sơ hở.
Từ trên xuống dưới, bao che lẫn nhau.
Nếu để Nguyên Tín xử lý phó tướng giáp, nhổ cà rốt thì đất lên theo, những người khác cũng đâu sạch sẽ gì cho cam.
Bọn họ lập tức quyết định khuyên bảo Nguyên Tín cứ cắt chức của phó tướng giáp trước đã, rồi nhốt hắn ta lại, cẩn thận điều tra lại rồi hẵng định tội.
Hiện tại có nhiều điêu dân muốn bám víu bọn họ như thế, ai biết có phải lão nông dân này tìm đại một cái xác đến đây gây chuyện không?
Nguyên Tín uống hơi nhiều rượu, đầu óc cũng rất lộn xộn, thấy mọi người mồm năm miệng mười khuyên ông ta, tới mức đầu ông ta đau đớn, chỉ có thể đồng ý với bọn họ.
Trong lòng phó tướng giáp rét lạnh.
Đợi đến lúc Nguyên Tín tỉnh rượu, hắn ta còn giữ được mạng sao?
Còn không bằng…
Tiên hạ thủ vi cường, khiến Nguyên Tín không còn mạng để điều tra chuyện này nữa.
Phó tướng ất tới thăm hắn ta, nghe hắn ta bảo muốn làm chuyện lớn thì lập tức hoảng sợ.
“Ngươi không muốn sống nữa à?”
Phó tướng giáp hung dữ nói: “Ông đây không lấy cái mạng ranh của Nguyên Tín, thì ngày mai lão ta sẽ lấy mạng của ông đây!”
Sắc mặt phó tướng ất trùng xuống, không dám nghe theo hắn ta.
“Sao hả? Ngươi sợ à?”
Phó tướng ất nói: “Không phải sợ, nhưng mà giết Nguyên Tín xong… chúng ta phải làm sao?”
Phó tướng giáp nói: “Đánh trận mấy năm nay, huynh đệ chúng ta cướp được không ít tiền bạc, đi đến đâu cũng chẳng thể đói chết được!”
Phó tướng ất vẫn không nói gì.
Phó tướng giáp nói: “Làm một địa chủ cũng sống thoải mái hơn bây giờ, cưới tám mười người vợ, sinh mười mấy thằng nhóc, kéo dài hương hỏa cho nhà ngươi.”
Phó tướng ất hơi cắn môi, gật đầu đồng ý với hắn ta.