“Lại có tin tức không tốt từ tiền tuyến à?”
Ngày hôm sau, Hàn Úc vốn luôn nhạy bén nên lập tức nhận ra chủ công nhà mình đang cực kỳ tức giận, toàn thân đều âm trầm đáng sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mỗi một đáp án, đó là tiền tuyến lại có tin xấu.
“Không phải đâu, nếu tiền tuyến có tin gì không tốt thì chủ công đã triệu tập chúng ta từ đêm hôm qua rồi.” Dương Tư đi đến bên cạnh anh ta, nhỏ giọng nói thầm: “Chủ công đã qua độ tuổi nhược quán rồi, nói cách khác, ngài ấy đã là người trưởng thành rồi. Người trưởng thành ấy mà, lúc nào cũng sẽ có vài ngày không được thoải mái lắm.”
Dương Tư cười vỗ vỗ bả vai của Hàn Úc với vẻ thần bí, Hàn Văn Bân gia nhập muộn hơn mọi người, nên vẫn chưa nhìn ra điều gì.
Hàn Úc đang muốn sửa lời Dương Tư, “nhược quán” là nói đàn ông mới đúng, phụ nữ hẳn phải dùng từ “đào lý”, thì bỗng dưng lại hiểu ra.
“Ý của huynh là...” Sắc mặt Hàn Úc trở nên u ám, anh ta hét lên: “Dương Tĩnh Dung, gan huynh to quá nhỉ, dám bịa đặt cho chủ công!”
“Đây có phải là chuyện không thể nói ra được đâu? Thánh nhân cũng nói đây là chuyện bình thường còn gì.” Dương Tư khoanh hai tay trước ngực, nói: “Chuyện đến thánh nhân còn không thể ngoại lệ, vì sao lại không nói ra được chứ? Không có chuyện này thì kéo dài huyết mạch kiểu gì? Huynh không nói ra thì ai biết là ta nói chứ?”
Hàn Úc thực sự bực bội vì lời nói của Dương Tư.
Anh ta nói: “Nói gì thì chủ công cũng là phụ nữ, huynh nói ra miệng những lời như vậy, chẳng lẽ không phải vì huynh thiếu tôn trọng danh dự của chủ công hay sao?”
Dương Tư đơ ra một lúc, rồi ngại ngùng nói: “Chẳng phải ta đã quên mất chuyện này sao... Chỉ trách chủ công quá anh dũng oai phong, khiến ta quên mất chủ công là nữ.”
Hàn Úc: “...”
Anh ta chỉ hận không thể bóp chết tên này!
Hàn Úc bất lực nói: “Chuyện này liên quan đến danh dự của chủ công, há có thể ăn bừa nói bãi như thế được?”
Chủ công là nữ đã không dễ làm rồi, thái độ của Dương Tư lại thô lỗ như thế, nếu như bị người khác thêm mắm dặm muối mà đồn ra ngoài thì sẽ rất bất lợi cho chủ công.
Dương Tư không nói lại được Hàn Úc, chỉ có thể cúi đầu nghe anh ta dạy dỗ, ai bảo gã là huynh đệ đồng môn với Hàn Úc chứ, gã nhịn.
Đợi đến lúc Hàn Úc nói xong, Dương Tư quay đầu tìm Khương Lộng Cầm để xin được an ủi.
Đối phương lại nói: “Hàn quân sư suy nghĩ thật chu đáo, huynh đúng là có chỗ cư xử không đúng, có gì mà phải oan ức chứ, danh dự của chủ công quan trọng nhất!”
Dương Tư: “...”
Người phụ nữ cạn tình này.
Cơn giận của Khương Bồng Cơ rất lớn, có điều, đang trong thời gian đánh trận nên cũng có không gian để cô trút giận.
Khí thế của Khương Bồng Cơ tăng cao, binh sĩ dưới trướng cũng bị ảnh hưởng, khí thế như kiểu có thể sống chết với giặc bất cứ lúc nào vậy.
Cả đoàn quân từ trên xuống dưới đều không có chút sa sút nào, gạt bỏ hết sự lo lắng khi mất huyện Trủng Hà quận Hứa, đúng là một tinh thần hiếm thấy.
Khương Bồng Cơ triệu tập mọi người đến bàn bạc, bày một sa bàn thật to ngay giữa lều, núi non sông ngòi hiện ra rõ ràng.
Khương Bồng Cơ nhìn chằm chằm vào huyện Trủng Hà đang bị cắm ký hiệu của Hoàng Tung, cô dùng tiếng mẹ đẻ chửi nhỏ vài câu, những người nghe thấy cô chửi không ít, chỉ là bọn họ không hiểu mà thôi. Bọn họ nghe không hiểu, nhưng khán giả xem livestream lại biết rõ mấy từ cô nói là gì.
Khương Bồng Cơ mở livestream cũng sắp được mười năm rồi, cho dù cô không cố ý nói tiếng mẹ đẻ đi nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nói vài câu.
Khán giả cá muối xem livestream sưu tập một đống tài liệu cũ mới miễn cưỡng dịch ra được vài chữ.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Gần đây Streamer gắt gỏng thật đấy, là vì Bá Cao à?
Bình thường, Khương Bồng Cơ rất giỏi kiềm chế, tránh dùng tiếng mẹ đẻ hết sức có thể, ngoại trừ một trường hợp...
Đó là lúc cô đang cực kỳ cáu giận!
Dùng tiếng mẹ đẻ trong tình huống này, ngoài để mắng người khác ra thì hầu như không có ý gì khác nữa.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Streamer đã nắm chắc thắng lợi rồi, Hoàng Tung không đến mức có thể khiến bác ấy tức giận đến vậy đâu nhỉ? Chắc hẳn là đang mắng thế lực bản địa ở quận Hứa đã phản bội bác ấy. Tôi nhớ là Streamer vì nể mặt Liễu Xa cho nên mới không động đến bọn họ, ai ngờ bọn họ lại thừa dịp lúc Streamer “bệnh nặng” để phản bội bác ấy.
May là Khương Bồng Cơ chỉ giả vờ bệnh, nếu như cô mắc bệnh nặng thật, bọn họ mà giở trò như vậy thì toàn bộ phòng tuyến của quận Hứa sẽ thất thủ, hậu quả khôn lường.
Quận Hứa có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng.
Nếu lương thực trong quận Hứa bị Hoàng Tung cướp mất, thì mùa đông năm nay, anh ta sẽ không phải phiền muộn về vấn đề lương thực nữa.
Ngược lại, phía Khương Bồng Cơ sẽ trở nên khó khăn.
Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng Hoàng Tung vẫn có thể tập kết binh mã tấn công Hoàn Châu, phe Khương Bồng Cơ chưa chắc đã thủ được.
Nghĩ vậy, Khương Bồng Cơ có mắng những kẻ quận Hứa ăn cháo đá bát kia cũng là lẽ thường tình.
Không ngờ rằng...
Khương Bồng Cơ đổi lại ngôn ngữ, đôi mắt sáng quắc nói: “Trời lạnh rồi, chúng ta tiễn Bá Cao một đoạn đi!”
[Đừng Để Mừng Hụt]: Trời, trời lạnh, Hoàng vỡ?
[Khích Cốc Cốc]: Thấy chưa mọi người? Đó là ông “sã” của tôi đó!
w●ebtruy●enonlin●e●com
[Pepsi]: Tầng trên chỉ nói vớ vẩn, đó là ông “sã” của tôi mới đúng!
[Tiền và Dã Nam Nhân]: Ông “sã” của tầng trên không phải là @Coca cola đấy chứ?
Mấy cá muối hễ một cái là bình luận linh tinh, chỉ có bọn Hàn Úc mới đáng tin.
“Hẻm núi Tam Sơn không phải là nơi dễ thủ khó công, nếu Hoàng Tung điều động cường binh đến tấn công thì đội quân của La tướng quân không phòng thủ nổi mấy ngày đâu.” Hàn Úc nói với vẻ ngưng trọng: “Lúc trước đã phái tướng quân Tần Cung dẫn binh đánh lén phá hoại hậu phương chủ lực của Hoàng Tung để kiềm chế binh mã của bọn họ rồi, nhưng cũng chỉ kéo dài thêm được một thời gian ngắn thôi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cũng biết vậy, hẻm núi Tam Sơn không có địa thế hiểm trở, binh mã của La Việt không thể phòng thủ được lâu. Cho nên chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, không thể kéo dài được. Ta tính toán thời gian, chắc hẳn Bá Cao cũng đã nhận được tin tức từ Kham Châu rồi, chắc chắn anh ta sẽ không ngồi yên được nữa, hoặc là từ bỏ huyện Trủng Hà quận Hứa, lui binh về giữ lực lượng, hoặc là dứt khoát dẫn binh tấn công hẻm núi Tam Sơn, đoạt lấy toàn bộ quận Hứa!”
Quận Hứa là một củ khoai lang nóng, địa hình nơi đây vốn là nơi dễ công khó thủ.
Cả quận Hứa chỉ có đúng một phòng tuyến bên ngoài, phải phái rất nhiều binh mã mới có thể giữ được.
Không ngờ đám vong ơn bội nghĩa trong quận Hứa lại tự tìm đường chết, trong ngoài phối hợp với Hoàng Tung, liên thủ phá vỡ phòng tuyến quận Hứa.
Hàn Úc nói: “Giá trị của Kham Châu còn lâu mới bằng quận Hứa được, Hoàng Tung sẽ không vì Kham Châu mà bỏ qua cơ hội tốt thế này đâu.”
Nói cách khác, khả năng Hoàng Tung dẫn binh tấn công hẻm núi Tam Sơn sẽ cao hơn rất nhiều.
Nếu là như vậy thì Khương Bồng Cơ đương nhiên phải phái binh ngăn Hoàng Tung lại.
Nếu chỉ mất quận Hứa, Khương Bồng Cơ còn có thể chấp nhận được, chỉ sợ mấy chục nghìn quân tinh nhuệ mà cô phái đi quận Hứa sẽ bị diệt thôi.
Nhưng mà muốn đánh nhanh thắng nhanh, đâu phải cứ dẫn binh xông lên là được đâu, phải cẩn thận suy nghĩ xem nên xuất binh, bày trận như thế nào,...
Mọi người đều nhíu mày rất chặt, thảo luận một lúc lâu mới có thể quyết định phương án tấn công cuối cùng.
Trước khi tan họp, Khương Bồng Cơ bổ sung một câu: “Trong vòng bảy năm phải bình định được năm nước! Chúng ta buộc phải san bằng Bá Cao!”
Hàn Úc nhướng mày, anh ta không muốn để chủ công nhà mình theo đuổi những thứ viển vông, xa vời.
Hàn Úc chần chừ nói: “Năm nay mà có thể đánh được Hoàng Tung thì trên cơ bản đã thống nhất Đông Khánh, nhưng bốn nước còn lại...”
Khương Bồng Cơ phì cười một tiếng: “Dồn hết lực lượng của cả một quốc gia, chẳng lẽ lại không thể san bằng một đám trộm cướp à?”
Đông Khánh, Tây Xương, Nam Thịnh, Bắc Uyên và Trung Chiếu, cả năm nước này cơ bản đều đang bị các chư hầu chia nhau cai quản, mặc dù Đông Khánh không phải nước đầu tiên loạn lạc, nhưng nó chắc chắn sẽ là nước đầu tiên thống nhất! Binh lực của cả nước đang nằm trong lòng bàn tay mình, Khương Bồng Cơ không tin cô lại không có cách nào đánh bại được các nước láng giềng đang chia năm xẻ bảy như thế!
Cũng giống như việc kiếm tiền gây dựng sự nghiệp vậy.
Việc khó nhất khi gây dựng sự nghiệp là số tiền vốn lên đến tiền triệu, có tiền triệu rồi thì việc kiếm thêm cả triệu nữa dễ dàng hơn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng biết bao nhiêu.
Cô tốn mất gần bảy năm trời để thống nhất Đông Khánh, bảy năm còn lại chẳng lẽ không đủ để san bằng bốn nước khác sao?
Bề ngoài thì Hàn Úc vẫn ra vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra, trong lòng anh ta đã bắt đầu sôi trào nhiệt huyết rồi.
Anh ta mới làm việc dưới trướng Khương Bồng Cơ được một thời gian ngắn, ngoài lần cô chiêu hàng anh ta ra, cô chưa bao giờ bộc lộ dã tâm xâm chiếm bốn nước kia.
Giờ Khương Bồng Cơ lại nói thẳng rằng mình muốn san bằng bốn nước còn lại trong vòng bảy năm, dù là một người lý trí nhưng Hàn Úc vẫn không khỏi kích động tới mức đỏ mắt.
Vệ Từ: “...”