Mọi người đều hiểu Hoàng Tung sẽ lựa chọn thế nào.
Trình Tĩnh tràn đầy tâm sự rời khỏi chủ trướng, âm thầm gọi lính truyền tin tới hỏi rõ.
Chuyện ở Kham Châu, anh ta vẫn cảm thấy rất bất thường. Tính xấu của Nguyên Tín không phải chỉ ngày một ngày hai, nhưng ông ta lại bị giết vào đúng lúc mấu chốt này.
Lính truyền tin nơm nớp lo sợ, khiếp đảm không dám nhìn thẳng Trình Tĩnh. Trình Tĩnh hỏi cái gì, gã trả lời câu ấy.
“Đã từng điều tra lai lịch của Hoa Uyên chưa?” Trình Tĩnh thấp giọng hỏi: “Có khi nào là người bên Hoàn Châu phái tới không?”
Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ đánh nhau khí thế ngất trời, đúng lúc này, Hoa Uyên lại nhảy ra lừa đi mấy triệu thạch lương thực. Thật trùng hợp!
Lính truyền tin đáp: “Khi tướng quân Nguyên Tín còn sống đã từng phái người đi tìm lương thực bị đánh cắp, dù chưa bắt được người, nhưng theo như tin tức nhận được thì Hoa Uyên là nhân sĩ Nam Thịnh, số lương thực này đã bị vận chuyển xuống phương Nam theo đường thủy. Nhiếp quân sư đã cẩn thận điều tra, hẳn là không phải do Hoàn Châu phái tới.”
Trình Tĩnh hơi chau mày, thở dài: “Cũng phải, nếu là Hoàn Châu ra tay, sợ là đã tuyên bố rõ ra ngoài rồi.”
Vận chuyển xuống phương Nam theo đường thủy?
Chẳng lẽ là thế lực Nam Thịnh?
Dương Đào và Khương Bồng Cơ kết minh, rất có thể là Dương Đào đã trợ giúp Khương Bồng Cơ.
Trình Tĩnh nghĩ thế nào cũng không ngờ được Hoa Uyên không phải thuộc hạ của Dương Đào mà là người của An thị.
Ở Đông Khánh, An thị chẳng có mấy tiếng tăm, Trình Tĩnh không nghĩ tới cũng là chuyện bình thường.
Anh ta lại hỏi: “Sức khỏe Nhiếp quân sư thế nào? Còn chống được không?”
Nhiếp Tuân là một người thông minh. Hẳn là hắn biết nếu những tin tức này mà truyền tới tiền tuyến thì mình sẽ gặp phải kết cục gì.
Chắc chắn là Hoàng Tung sẽ vứt bỏ Kham Châu!
Lính truyền tin có sao nói vậy. Nhiếp Tuân dưỡng thương hơn một tháng mới miễn cưỡng xuống giường đi lại được. Theo lý thì vẫn cần tĩnh dưỡng, nhưng Nguyên Tín lại chết đúng thời khắc mấu chốt này. Nếu Nhiếp Tuân không đứng ra chủ trì đại cục thì tướng sĩ Kham Châu làm sao chống chọi được kẻ địch như sói như hổ?
Trình Tĩnh nghe xong, lông mày không giãn ra mà lại càng nhíu chặt, để lại một vết nhăn màu đỏ thẫm.
“Nhiếp quân sư bị thương nặng đến vậy sao?”
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Trình Tĩnh thật sự không thể tưởng tượng nổi tình trạng của Nhiếp Tuân hung hiểm cỡ nào.
Lính truyền tin đáp: “Phải mất mấy đêm, quân sư mới thoát khỏi cơn nguy hiểm. Có một lần ngài ấy tỉnh lại, còn viết di thư cho thê tử và nữ nhi ở nhà…”
Nếu không phải vì bị thương nặng sắp chết thì ai lại viết di thư tự nguyền rủa mình chứ?
Trình Tĩnh hỏi: “Di thư? Ngươi có biết di thư viết gì không?”
Lính truyền tin lắc đầu. Gã chỉ là một tên lính quèn, nào có tư cách biết di thư viết gì?
Có điều…
“Khi tướng quân Nguyên Tín còn sống, ngài ấy đã đọc nội dung thư, lá thư mới tới tay thê tử và nữ nhi của Nhiếp quân sư không được bao lâu thì họ bèn dẫn người lên phương Bắc.”
Lên phương Bắc sao?
Trình Tĩnh đột nhiên đoán được đại khái nội dung của “di thư”, hẳn là dặn thê tử và nữ nhi lên phương Bắc nương nhờ nhà ngoại.
Anh ta hỏi: “Vì sao không báo tin này cho chủ công?”
Lính truyền tin sững sờ, kinh ngạc đáp: “Chuyện này... Chuyện này… Nhiếp quân sư không dặn.”
Trình Tĩnh rủ mí mắt xuống, che lấp chút ánh sáng phức tạp lóe lên một cái rồi biến mất.
Nhiếp Tuân cho người báo tin, duy chỉ có chi tiết “di thư” này là không nói, vì sợ bị chủ công nghi ngờ, truy xét sao?
Nghĩ đến đây, Trình Tĩnh hỏi kỹ càng chi tiết trước và sau khi Nguyên Tín bị giết, càng hỏi sâu, trong lòng anh ta càng kinh hãi.
Cái chết của Nguyên Tín…
Sợ là không đơn giản!
Dân chúng bình thường chịu thiệt, dù trong lòng có oán giận, nhưng vì suy nghĩ lấy trứng chọi đá nên hầu như không ai có dũng khí náo tới tận cửa, chỉ có thể nuốt xuống quả đắng.
Nhưng ông cụ kia không chỉ cõng thi thể cháu gái tới tận quân doanh làm loạn mà còn có thể giữ được bình tĩnh trong lúc giằng co, lời nói rõ ràng, có trật tự.
Không giống như dân chúng bình thường, như thể có người chỉ điểm sau lưng vậy.
Trình Tĩnh nhấn nhấn cái trán bị đau, trầm giọng nói: “Ngươi đi xuống đi, khi đi khỏi đây thì cẩn thận một chút, đừng để ai thấy ngươi tới gặp ta.”
Trình Tĩnh muốn giấu giếm, nhưng Hoàng Tung vốn là kẻ đa nghi, cuối cùng vẫn biết được tin tức Trình Tĩnh bí mật triệu lính truyền tin đến gặp.
Hành động ấy khiến cho Hoàng Tung chú ý, anh ta cũng gọi lính truyền tin tới hỏi rõ.
“Quân sư hỏi cái gì?”
Lính truyền tin cẩn thận nhớ lại, rồi kể hết.
Hoàng Tung nghe xong, sắc mặt hơi sầm lại. Lính truyền tin nơm nớp lo sợ quỳ bên dưới, đến thở mạnh cũng không dám.
Một hồi lâu sau, Hoàng Tung mới phất tay nói: “Cái gì nên hay không nên nói, ngươi đều đừng nói ra ngoài.”
Lính truyền tin ngơ ngác lui xuống.
Ngày thứ hai, Hoàng Tung triệu tập mọi người lại để bàn bạc việc tấn công mạnh vào hẻm núi Tam Sơn. Trình Tĩnh nhạy cảm phát hiện Hoàng Tung không còn chần chừ như hôm trước nữa.
“Mạt tướng xin ra trận. Trong vòng ba ngày, mạt tướng nhất định sẽ đánh chiếm được hẻm núi Tam Sơn.”
Dưới trướng Hoàng Tung có không ít võ tướng, nhưng hầu hết đều xuất thân từ Nguyên thị, các võ tướng khác họ chỉ chiếm non nửa.
Lần này là trưởng tử của Nguyên Tín xin giết giặc. Người này có tướng mạo khá giống với cha, thuở thiếu thời cũng là hạng người dữ dằn hiếu chiến. Nguồn : Vietwriter.vn
Gã vừa dứt lời, Nguyên Xung và mấy võ tướng khác cũng đứng lên xin ra trận.
Hẻm núi Tam Sơn dễ công khó thủ, dù kẻ địch đặt trọng binh ở đây nhưng vẫn rất khó phòng thủ. Đây là cơ hội tốt để lập công.
Bị Nguyên Tín lừa, Hoàng Tung vẫn còn đang tức nghẹn đây, nên anh ta không muốn nhìn thấy mấy người có liên quan đến ông ta.
Anh ta không buồn nhìn đến trưởng tử của Nguyên Tín đang đứng ra khỏi hàng xin đi giết giặc mà nhìn sang Nguyên Xung: “Hằng Thư có tự tin không?”
Nguyên Xung thầm siết chặt tay, hít sâu một hơi, đáp lời đầy mạnh mẽ và khí phách: “Mạt tướng nguyện lập quân lệnh trạng!”
Trông có vẻ cực kỳ tự tin!
Hoàng Tung khẽ gật đầu, trong lòng hơi vui mừng và yên tâm.
Nguyên Xung là tộc đệ kiêm fanboy của anh ta, hai người đã chơi thân với nhau từ nhỏ, tốt hơn lão lừa đảo Nguyên Tín nhiều.
Trưởng tử của Nguyên Tín bất mãn nói: “Hằng Thư vẫn còn trẻ, trận chiến này cực kỳ quan trọng, xin chủ công đặt sự thận trọng lên hàng đầu!”
Hoàng Tung nghiêm mặt bác bỏ, khiến cho trưởng tử của Nguyên Tín cực kỳ mất mặt.
Nguyên Xung lãnh binh xuất chiến, trận thế đen nghịt, khiến người xem cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Tại hẻm núi Tam Sơn, trống trận như sấm.
La Việt hít sâu một hơi, sầm mặt lau binh khí, dường như làm vậy mới có thể bình tĩnh lại.
Mạnh Hằng và Trình Viễn nghiêm túc nhìn sa bàn.
Thực sự là nơi này không có lợi thế về phòng thủ, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác. Kẻ địch đã chiếm hết ưu thế về địa lý, bọn họ chỉ có thể bị động ứng chiến.
“Tử chiến. Kiên quyết không lùi một bước!”
La Việt nắm chặt trường đao, thân đao đã được lau sáng ngời, lóe ra ánh sáng bàng bạc.
Mạnh Hằng nói: “La tướng quân, tử thủ không phải là thượng sách. Cho dù chúng ta có dốc hết binh lực và quân nhu, giữ được năm ngày cũng đã là cực hạn rồi.”
Kẻ địch triển khai trận thế như vậy, vừa nhìn đã biết không chết không ngừng.
Bọn họ mà liều chết với kẻ địch, kết cục là toàn quân bị diệt!
La Việt nói: “Chúng ta đã mất một huyện Trủng Hà rồi, bây giờ không thể nào lui được nữa! Hẻm núi Tam Sơn mà thất thủ thì cả quận Hứa sẽ...”
“Hằng biết chuyện này.” Đôi mắt của Mạnh Hằng lạnh nhạt như giếng cổ, bình tĩnh không chút gợn sóng: “Nhưng mấy chục nghìn binh mã này đều là quân tinh nhuệ do chủ công tỉ mỉ bồi dưỡng. Tướng quân muốn bọn họ bảo vệ hẻm núi Tam Sơn đến chết, nếu đều chết trận... Tổn thất này còn lớn hơn nhiều so với một quận Hử!”
La Việt đứng bật dậy, khuôn mặt hình chữ quốc đoan chính có vẻ giãy giụa.
“Quân sư nói vậy là có ý gì?”
Mạnh Hằng đáp: “Rút binh bỏ hẻm núi, chạy là thượng sách!”
“Ầm” một tiếng, La Việt nổi giận đập vỡ bàn, gỗ vụn bay khắp nơi.
“Quân sư!”
Rút binh bỏ hẻm núi. Làm sao mà Mạnh Hằng có thể nói ra được lời này?
Làm vậy khác nào chắp tay tặng cả quận Hứa cho Hoàng Tung?
“Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt! La tướng quân dốc hết tính mạng tướng sĩ tử thủ năm ngày. Sau năm ngày, quận Hứa vẫn rơi vào tay Hoàng Tung.” Mạnh Hằng vẫn không biến sắc mà nói: “Nếu không chịu rút binh bỏ hẻm núi, Hằng có một kế khác, Hoàng Tung sẽ từ bỏ tấn công.”